"Được được được, mẹ không nhúng tay đâu, chúc con sớm tán được Dĩnh Doanh!" Mẹ Trình gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát anh.
Sau khi ăn xong, Trình Dĩnh Doanh ở trong phòng sửa soạn quần áo, Lôi Kiệt Bân đứng đối diện cửa phòng giúp mang hành lí. Trước khi đi, mẹ Trình tới nói cảm ơn: "Kiệt Bân, cảm ơn con đã chiếu cố tới Dĩnh Doanh."
Lôi Kiệt Bân cười cười, trả lời: "Việc của cháu, việc của cháu."
Mẹ Trình cười hớn hở dõi mắt theo bóng lưng hai người rời đi.
Thứ hai, Trình Dĩnh Doanh đến văn phòng Điện ảnh Nghênh Kiệt báo danh, trong kì huấn luyện còn có một trợ lí sự vụ khác của Lôi Kiệt Bân, là một nữ thư kí có kinh nghiệm làm việc 5 năm đã có gia đình, tên Thái Mẫn. Các cô đều được trợ lí Tiểu Diệp phụ trách việc huấn luyện.
Trình Dĩnh Doanh tham gia huấn luyện vài ngày, cuối cùng hiểu rõ tại sao Lôi Kiệt Bân lại muốn tìm hai trợ lí, Tiểu Diệp thanh niên trai tráng, tốt nghiệp thủ khoa đại học 211* còn xử lí không hết việc, hơn nữa công ty càng ngày càng phát triển, không lâu sau chắc sẽ có thêm một trợ lí nữa.
Hơn nữa, Điện ảnh Nghênh Kiệt cũng không phải chỉ nhận cải biên tiểu thuyết của Mộc Tuyết thành phim điện ảnh, còn có cải biên các loại tiểu thuyết đô thị khác. Mà tiểu thuyết của Mộc Tuyết cũng không phải chỉ giao cho mỗi Điện ảnh Nghênh Kiệt, ở đây chỉ nhận thể loại đô thị, bởi vì phí chế tác thấp, có thể lồng thêm vào các quảng cáo bên tài trợ, cổ đại lại tốn nhiều chi phí, còn yêu cầu kĩ năng đặc biệt có hiệu quả. Nghênh Kiệt là một công ty mới, trước mắt không có trình độ này, chỉ có thể giao cho các công ty điện ảnh khác.
Trình Dĩnh Doanh không thể không bội phục Lôi Kiệt Bân, không chỉ viết được tiểu thuyết, ngay cả đầu óc kiếm tiền cũng có, điểm mạnh với điểm yếu rạch ròi với nhau, sắp xếp mọi chuyện hợp lí. Ngày thường hai người ở bênnhau chỉ có ăn uống tám chuyện trên trời dưới biển, về thành công của anh thì chỉ có xem tin tức với bảng phú hào của các tác giả, không có các thứ khác.
Sau khi tan tầm, Trình Dĩnh Doanh trở về hoa viên Hào Cảnh, vừa vào cửa đã thấy Lôi Kiệt Bân mặc áo ngủ, cầm laptop ngồi trên sofa gõ chữ, TV đang mở phía đối diện chiếu thời sự tối. Trong phòng có hương sữa tắm thoang thoảng, biết là anh vừa tắm xong.
Lôi Kiệt Bân ngước mắt nhìn Trình Dĩnh Doanh, ngón trỏ đẩy mắt kính, theo thói quen hỏi: "Về rồi à?"
"Ừm." Trình Dĩnh Doanh thả túi xuống, nằm liệt trên sofa.
"Mẹ anh vừa mới qua nấu cơm, thấy em chưa về nên anh ăn trước rồi." Lôi Kiệt Bân liếc tin tức trên TV, lại tiếp tục gõ chữ.
"Tuyệt!" Trình Dĩnh Doanh nghe thấy có cơm ăn, giống như được bơm máu gà đứng dậy, lại hỏi: "Dạo này sao vậy, thấy dì hay tới đây nấu cơm?"
Mẹ Lôi dạo này hay đến đây nấu ăn nhưng không ở lại ăn, kể cả trước kia hay bây giờ chưa từng làm vậy.
Từ hôm về nhà bữa trước Lôi Kiệt Bân không cẩn thận lỡ miệng nói thích Trình Dĩnh Doanh, hiện tại mẹ anh coi Trình Dĩnh Doanh như con dâu mà đối đãi. Tất nhiên chuyện này không thể để con bé biết, huống chi cô còn có bạn trai, rồi cảm thấy rất khó xử?
Lôi Kiệt Bân làm như không thèm để ý mà trả lời: "Chắc một ngày nọ lương tâm mách bảo phải đối xử với con trai thật tốt."
"Dì vẫn đối xử với anh rất tốt mà, cách mấy tuần lại xem xét mấy đối tượng phù hợp với anh, không biết anh tia ai mà mãi không thành công." Trình Dĩnh Doanh biện giải giúp mẹ Lôi.
Lôi Kiệt Bân tránh đi cái đề tài này, nhìn tập hồ sơ màu đen trên bàn trà trước mặt: "Ăn cơm xong giúp anh kiểm tra hợp đồng kia."
Mấy ngày nay Trình Dĩnh Doanh ở trong văn phòng nhận huấn luyện của trợ lý, có rất nhiều việc phải chú ý, đúng rồi, Tiểu Diệp từng nhắc là Lôi Kiệt Bân có bệnh dạ dày, nhất định phải dặn dò anh ăn cơm đúng giờ, hỏi: "Anh mắc bệnh dạ dày từ khi nào vậy, sao em không biết, dì biết không?"
"Chút bệnh vặt thôi, Tiểu Diệp nói quá rồi." Lôi Kiệt Bân biết Trình Dĩnh Doanh hay nói chuyện với mẹ anh, đều nhiều chuyện như nhau, con bé còn biết chuyện mẹ anh bắt đi tìm người yêu, khó tránh việc sớm muộn gì mẹ anh cũng nói cho cô biết, nhắc nhở: "Dĩnh Doanh, em phải nhớ kĩ, em ký hợp đồng bảo mật, tất cả chuyện của anh không được kể cho người khác biết, bao gồm cả người nhà em với người nhà anh."
Trình Dĩnh Doanh kinh ngạc: "Bị bệnh cũng không được nói sao?"
"Phải xem là bệnh gì, mấy bệnh vặt này nếu nói cho mẹ anh, có lẽ bà ấy quan tâm quá không yên giấc được."
"Được rồi." Trình Dĩnh Doanh chỉ có thể tùy lúc hành động, ngồi vào bàn dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Trình Dĩnh Doanh ăn no, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu kiểm tra hợp đồng trên bàn. Có một phần là do vì tiểu thuyết 《Tiểu thanh mai của hắn》 của Mộc Tuyết đang ở trạng thái chuẩn bị, nhà xuất bản bên kia yêu cầu bổ sung thuyết minh trên bộ tiểu thuyết; một phần là tác phẩm mới đang được trao quyền xuất bản, cũng chính là tác phẩm của Lôi Kiệt Bân; còn một phần là đoàn làm phim bên công ty điện ảnh đưa tới danh sách diễn viên đã chọn, chờ ông chủ ký tên đồng ý, sau đó đưa hợp đồng cho các diễn viên.
Chuyện Trình Dĩnh Doanh lo lắng cuối cùng đã xảy ra, nam chính phim truyền hình vậy mà là—— Hà Hạo Cảnh!
Ký hợp đồng cao cấp luôn có đãi ngộ cao, nghĩ đến trước kia hắn lừa nàng 7000 tệ thì tức nổ phổi, tại sao người có nhân phẩm kém như thế lại có thể kiếm tiền, mà cô tìm công việc ở khắp nơi đều gặp khó khăn, thật không công bằng!
Trình Dĩnh Doanh kiểm tra kĩ hợp đồng, xác nhận không có việc gì không rõ hay cần bàn luận lại, đem tập hồ sơ đưa lại cho Lôi Kiệt Bân, nói: "Được rồi, không có vấn đề."
"Vậy ký tên đi." Lôi Kiệt Bân phân phó.
Mấy tác phẩm liên quan đến Mộc Tuyết đều là Trình Dĩnh Doanh ký tên, bởi vì bút danh "Mộc Tuyết" đăng ký chứng minh thư Trình Dĩnh Doanh. Khi đó Lôi Kiệt Bân chỉ tùy tiện viết, tỉ lệ người xem trên web không cao, thời điểm mà có người tìm xuất bản, cảm thấy rất kinh ngạc. Bởi vì lúc trước ký hợp đồng với trang web tiểu thuyết dùng chứng minh thư của Trình Dĩnh Doanh, trong lúc đổi chứng minh thư thì thấy thủ tục cực phiền toái, tiếp tục dùng danh nghĩa Trình Dĩnh Doanh ký hợp đồng xuất bản. Lúc ấy xuất bản lần đầu tiên, tiền nhuận bút không nhiều lắm, có mấy ngàn khối, Lôi Kiệt Bân đưa cho Trình Dĩnh Doanh coi như tiền tiêu vặt.
Sau này tiêu thụ tốt hơn ý muốn, Mộc Tuyết dựa vào một tác phẩm, trở thành tác giả được chào đón nhiều nhất năm đó. Các tác phẩm trên mạng càng ngày càng nhiều người đọc, lần lượt được xuất bản, làm phim. Tài khoản ngân hàng của Trình Dĩnh Doanh càng nhiều tiền hơn trước, cô không dám dùng, đưa Lôi Kiệt Bân làm tài khoản. Vì thế Lôi Kiệt Bân từ chức không đi làm, dùng số tiền đó mở công ty điện ảnh, lên làm giám đốc.
Về thân phận thật của "Mộc Tuyết" chỉ có hai người bọn họ biết, cộng thêm trợ lí Tiểu Diệp.
Lôi Kiệt Bân cầm tập văn kiện từ công ty, xem qua một chút, lật đến tờ cuối cùng, chuẩn bị ký tên. Trình Dĩnh Doanh kéo tập hồ sơ đi, Lôi Kiệt Bân không để cô làm được, lại kéo tập hồ sơ về, hai người mỗi người cầm một góc tập hồ sơ.
Lôi Kiệt Bân hỏi: "Em làm sao vậy?"
Trình Dĩnh Doanh ấp a ấp úng trả lời: "Em nghĩ là... Anh cần phải... xem xét lại diễn viên một chút..."
Lôi Kiệt Bân xem qua danh sách diễn viên, thấy độ nổi tiếng với thực lực của các diễn viên này cũng không tồi, nhưng thấy biểu hiện của Trình Dĩnh Doanh có chút dị thường: "Em không thích ai?"
Trình Dĩnh Doanh đặc biệt không hài lòng với diễn viên nam chính, nhìn thấy thù lao đóng phim, liền biết là công ty có đầu tư, chắc chắn là suy xét kĩ rồi mới chọn Hà Hạo Cảnh. Lôi Kiệt Bân có nói qua, đến lúc quay phim, cô còn phải đến phim trường giám sát hoặc truyền lại ý kiến của Mộc Tuyết, chỉ đạo cho đoàn phim từ từ làm việc, không phải là thường xuyên nhìn thấy Hà Hạo Cảnh sao?
Mặc dù Trình Dĩnh Doanh biết lúc này là không có khả năng đổi vai nam chính, cô vẫn nói ra ý của mình: "Hà Hạo Cảnh..."
*Đại học 211: Là những trường đại học trọng điểm và có chất lượng cực tốt của Trung Quốc, thuộc dự án 211.