Trình độ nấu ăn của Trình Dĩnh Doanh so với Lôi Kiệt Bân không quá khác nhau, đều là những món đơn giản. Bởi vì khao khát cảm giác ở chung sinh hoạt cùng người yêu cho nên muốn tự tay nấu cơm cho Lôi Kiệt Bân nếm thử.
May mà Lôi Kiệt Bân không phải người kén ăn, có đồ ăn có thịt là được.
Hôm nay công việc không nhiều lắm, đơn giản ăn xong bữa sáng, xử lí hai bảng giá xuất bản nước ngoài, sau đó ở phòng bếp cân nhắc bữa cơm giờ thế nào.
Thư phòng có một bộ máy tính Apple để bàn, màn hình siêu rộng, anh không ở trong thư phòng để gõ chữ, chuyển notebook ra ngoài bàn ăn, ngồi đó gõ chữ. Bàn ăn đối diện với cửa phòng bếp, chủ yếu là "giám sát" Trình Dĩnh Doanh nấu ăn, sợ cô không cẩn thận đốt cháy phòng bếp.
Lôi Kiệt Bân chưa bao giờ nghe thấy Trình Dĩnh Doanh biết nấu ăn, không để tâm vào việc đánh máy, phần lớn là chú ý đến động tác của cô. Trình Dĩnh Doanh từ trước tới nay làm việc không nhanh không chậm, có chuyện gấp cũng từ từ chậm rãi làm, đảm bảo chuẩn xác. Xem tư thế nấu cơm của cô, không quá thành thạo cũng không quá vụng về, phải nói là bình thường. Nhớ ra trước kia có một người bạn, vợ mới cưới của cậu ta làm cho một bữa cơm hắc ám, vẫn phải căng da đầu cố gắng ăn hết.
Anh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, cho dù có khó ăn đến mấy thì cũng phải khích lệ tinh thần bạn gái.
Khoảng một giờ sau, Trình Dĩnh Doanh ở trong phòng bếp lớn tiếng gọi: "Anh Kiệt Bân, ăn được rồi, anh dọn đồ vào."
Lôi Kiệt Bân để một bộ laptop trên bàn ăn, khép lại laptop mang vào thư phòng.
Trình Dĩnh Doanh bắt đầu bày biện chén đũa, lúc Lôi Kiệt Bân ra, không nghĩ tới là ba món ăn một canh phong phú như vậy. Có lẽ cô cũng không biết làm món ăn như thế nào, đều là những món đơn giản, sườn luộc, đầu cá hấp, trứng xào cà chua, canh cải xanh trứng muối.
"Không ngờ em biết nấu ăn..." Ba mẹ Trình không ở nhà, Trình Dĩnh Doanh hầu như là sang Lôi gia ăn cơm, Lôi Kiệt Bân chủ quan cho rằng cô không biết nấu ăn, không ngờ cô còn làm được như này.
"Trước kia mẹ em dạy..." Cô dừng lại một chút, nói tiếp: "...Vị chắc là tạm được."
"Vậy anh không khách khí..." Lôi Kiệt Bân cầm đũa ăn thử.
Có thể là sợ mùi vị món ăn quá nặng, Trình Dĩnh Doanh không cho quá nhiều muối, hương vị phổ biến, tuy vậy còn có thể ăn được.
"Ăn rất ngon." Lôi Kiệt Bân khen ngợi.
"Anh là người đầu tiên em nấu cho..." Trình Dĩnh Doanh hơi ngại ngùng.
Lôi Kiệt Bân nghe xong rất cao hứng, cười ngây ngô: "Thật vinh hạnh."
Trình Dĩnh Doanh có chút ghét bỏ tướng cười đó: "Đồ khờ..."
Trong lúc ăn cơm, Lôi Kiệt Bân cầm điện thoại mở ra ứng dụng đặt bàn nhà hàng, chọn lựa nhà hàng: "Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, tối gọi ba mẹ em với ba mẹ anh cùng ăn cơm đi..."
"A?" Ngày thường gia trưởng hai nhà hầu như không cùng nhau ra ngoài ăn, hôm 5-1 trước đó đi ăn sáng, là gia trưởng hai bên đều đến quán ăn, tình cờ găp nhau. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
"Sao lại thế?"
"Chúng ta hẹn hò, theo lệ nói cho họ biết chút~" Lôi Kiệt Bân nhìn chằm chằm màn hình chọn nhà hàng, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Ngày đầu tiên hẹn hò đã gặp mặt gia trưởng, có phải là quá nhanh không? Nghĩ đến Lôi Kiệt Bân là hướng về chuyện kết hôn mới hẹn hò, mẹ Trình cũng khá thích anh Kiệt Bân, cô sợ nếu để hai bên gia trưởng gặp mặt ăn uống, chưa đến một tháng sau hai người liền lãnh chứng kết hôn.
"Anh Kiệt Bân, có thể đừng gặp ba mẹ sớm vậy..."
Ít nhất phải đợi mấy tháng để cô thích nghi, vừa mới bắt đầu, cô không biết có thể làm quen được với kiểu quan hệ này không.
Trình Dĩnh Doanh thấy Lôi Kiệt Bân không nói gì, tự mình đứng lên giải thích: "Chúng ta vừa mới hẹn hò, còn không biết đôi bên có gì không hợp hay không, nếu nói cho ba mẹ thì về sau chia tay, không phải sẽ rất phiền phức sao?"
"Qua một thời gian rồi nói đi."
Lôi Kiệt Bân trong lòng gào thét: Chúng ta rất hợp, chúng ta sẽ không chia tay!
Cuối cùng, ương ngạnh giả bộ thấu hiểu lòng người: "Được rồi, anh hiểu, đều nghe em."
Ngón tay Lôi Kiệt Bân tắt ứng dụng đặt bàn, quay về màn hình chính, mở một ứng dụng du lịch, lựa chọn địa điểm du lịch xung quanh.
" Dạo này anh hoàn thành được khá nhiều phần truyện, hay là ngày mai ra ngoại ô chơi." Tối qua sau khi xác nhận quan hệ, Lôi Kiệt Bân hưng phấn quá mức, khuya còn không ngủ được, đành phải gõ chữ, một lần liền được một nghìn chữ. Đến chiều lại gõ thêm một nghìn chữ, mấy phần truyện dư ra này đủ dùng.
"Đi đâu?" Trình Dĩnh Doanh đang ăn cơm, nói chuyện không rõ.
Vừa vào đầu hè, đầu đề cử trong ứng dụng hầu như là bãi biển, phiêu lưu hoặc công viên nhạc nước giải nhiệt giải trí.
Lôi Kiệt Bân hỏi: "Biển thì sao?"
"Được được, có thể." Trình Dĩnh Doanh gật đầu, nhớ tới cái gì, mạt cả kinh: "Đúng rồi, áo tắm ở nhà..."
Quay về nhà một chuyến, đi lại mất hai giờ, có chút buồn bực.
Lôi Kiệt Bân đề nghị: "Anh cũng không có quần tắm biển, hay là buổi tối chúng ta tới khu thương mại mua."
Trình Dĩnh Doanh nghĩ nghĩ, gật đầu.
*
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người đi xe tới khu thương mại gần đấy. Dừng xe xong, Trình Dĩnh Doanh xuống xe trước, chờ Lôi Kiệt Bân tắt máy ra ngoài. Trình Dĩnh Doanh nhất thời không lưu ý, đứng trên đường xe chạy trong bãi đỗ xe, xe sau hướng cô ấn còi.
Dọa cả kinh.
Lôi Kiệt Bân nhanh chóng kéo cô lại, ôm vào ngực đứng sang một bên.
Cả tim cô đều run rẩy, Lôi Kiệt Bân lại ôm cô nhiều thêm vài cái, có phải cô sắp chết đột ngột do tim đập gia tốc?
"Em đó, không liếc mắt một cái là không được!" Rõ ràng là lời trách móc, ngữ khí nói ra lại là sủng nịnh, giống như khi còn nhỏ, anh luôn là bộ dáng anh trai thiện lương đối với cô.
Chờ làn xe ô tô chạy trên đường đi qua, anh đổi thành dắt tay cô, đi đến cửa thang máy bãi đỗ xe.
"Anh Kiệt Bân, không cần dắt tay em, em đi được..." Trình Dĩnh Doanh cảm giác như anh đang trong trạng thái khi cô còn nhỏ cần anh chiếu cố, giống như lúc nhỏ vậy, dắt cô cả quãng đường dài.
Nếu không có việc hẹn hò trước mắt, anh sẽ buông tay, nhưng mà hiện tại hai người đang hẹn hò, nắm tay cũng có lí do chính đáng.
"Dĩnh Doanh, anh là bạn trai em."
"A..." Khuôn mặt cô đỏ bừng.
Nói thật là, có hơi không quen, rõ ràng là anh trai, sao giờ lại biến thành bạn trai?
Đứng trước cửa thang máy, đằng trước có mấy người thanh niên đang nói chuyện phiếm, có hai cô gái trẻ nhìn lén Lôi Kiệt Bân, sau lại trắng trợn táo bạo liếc mắt đưa tình.
Lôi Kiệt Bân chờ đợi thang máy cảm nhận mấy ánh mắt khác thường của mĩ nữ, tránh đi tầm mắt, cúi đầu dùng ngón tay chọc chọc mặt Trình Dĩnh Doanh, lọt vào ánh mắt ghét bỏ của cô.
"Đinh."
Thang máy tới nơi, rất nhiều người ra ngoài, Lôi Kiệt Bân ôm vai Trình Dĩnh Doanh đứng sang bên, chờ mọi người ra hết mới xếp hàng đi vào.
Có lẽ diện mạo Lôi Kiệt Bân xuất chúng, mọi người đều nhìn hắn, Trình Dĩnh Doanh có chút không được tự nhiên. Cửa hàng quần áo ở tầng ba, bọn họ từ dưới tầng một phụ đi lên, khoảng cách bốn tầng ngắn ngủi lại thấy thật lâu.
Ra khỏi thang máy, Trình Dĩnh Doanh rốt cuộc cũng thoải mái hơn, nói: "Anh đừng ôm em nữa, người khác cứ nhìn mình, kỳ kỳ sao ấy."
"Kỳ chỗ nào? Không phải mọi người đều ôm bạn gái mình như thế sao?" Nếu đã trở thành người yêu, Lôi Kiệt Bân sẽ không bỏ qua cơ hội gia tăng tình cảm cùng Trình Dĩnh Doanh.
Vừa khéo có hai cặp đôi đi qua, đều là ôm ôm ấp ấp đi tới, thân mật hơn so với bọn họ nhiều.
Nhưng người khác sao so được với Lôi Kiệt Bân, anh lớn lên đẹp trai như thế, ngày thường ra ngoài cùng anh đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của chị em phụ nữ, hiện giờ anh còn ôm một cô gái, lực chú ý cũng phân nửa hướng về cô.
Cảm giác bị người nhìn chằm chằm không tốt lắm.
"Nếu anh thích..." Trình Dĩnh Doanh hé miệng, thỏa hiệp, ẩn chứa chút bất mãn.
Hai người đi thẳng tới cửa hàng áo tắm, Lôi Kiệt Bân rất tự nhiên mà buông tay, đẩy cô lên: "'Vào xem đi."
Trong cửa hàng rất nhiều kiểu dáng áo tắm, rực rỡ muôn màu. Một nhân viên tiêu thụ nhiệt tình đi tới, nói: "Xin chào quý khách, nếu thích kiểu dáng nào, tôi có thể đề cử cho mọi người."
"Cảm ơn, bọn tôi tự xem thì tốt hơn." Trình Dĩnh Doanh không quen có nhân viên tiêu thụ đi theo, từ chối.
"Được, nếu có vấn đề thì có thể tìm tôi." Nhân viên tiêu thụ cũng rất biết làm, rời đi vài bước, để khách hàng tự do lựa chọn.
Trình Dĩnh Doanh bình thường ngoại trừ khóa bơi lội ở ngoài trường học, không có mặc áo tắm đi nơi khác, chủ yếu là không vừa lòng với vết sẹo ở cẳng chân mình. Trước kia Lôi Kiệt Bân nói trả tiền cho cô đi laser trừ sẹo, cô cảm thấy cũng không phải làm trên mặt, chỉ ở trên chân, bình thường mặc quần dài váy dài là che được, không cần đi thẩm mĩ laser.
Trình Dĩnh Doanh chọn một bộ ám tắm hai dây, mang kèm một khăn lụa mỏng bản to, có thể quấn khăn lụa quanh hông, che đi chân dài. Kỳ thật hằng năm mặc quần áo bảo thủ, không có thói quen lộ ra nhiều da thịt, loại áo tắm này cũng tương đối nhiều vải.
Trình Dĩnh Doanh qua phòng thay đồ mặc thử một chút, sau đó lấy ra đưa cho nhân viên tiêu thụ đi thanh toán. Lôi Kiệt Bân đã đứng ở quầy thu ngân, nói với nhân viên tiêu thụ: "Làm ơn lấy giúp tôi một kiểu quần tắm biển nam cùng bộ với áo tắm."
Cửa hàng áo tắm này có rất nhiều bộ áo tắm cho cặp đôi, có thể mua rời, cũng có thể mua đôi, Trình Dĩnh Doanh trùng hợp chọn bộ có nguyên kiểu quần bơi nam.
"Được, xin hỏi anh muốn mua size nào?" Nhân viên tiêu thụ hỏi.
Lôi Kiệt Bân nói ra một size: "2 XL đi."
Trình Dĩnh Doanh ngẩng đầu hỏi anh: "Anh muốn loại quần bơi đó à?"
Áo tắm cô là màu hồng phấn, kiểu quần bơi nam cùng bộ là màu hồng phấn. Cảm thấy một người đàn ông mặc quần bơi hồng phấn quá là ẻo lả...
Hiển nhiên Lôi Kiệt Bân không chú ý tới chuyện này, nói: "Ừ, mặc đồ đôi với em."
Đúng vậy, đều là người yêu rồi, mặc đồ đôi.
Trình Dĩnh Doanh hậu tri hậu giác, nói: "Hay là, e đổi áo tắm thành màu xanh biển vậy, anh là đàn ông lớn lên đẹp trai như thế, lại mặc màu hồng phấn, người ta lại cho anh là cong..."
Lôi Kiệt Bân xấu hổ cười: "... Cảm ơn em thông cảm."
*
Hôm xuất phát, Trình Dĩnh Doanh mới biết Lôi Kiệt Bân chọn một bãi biển cách Quảng Xuyên khá xa, phải qua đêm ở địa phương.
Trong lúc đi khá rối rắm, đây là đi qua đêm, không biết anh Kiệt Bân an bài như nào, dựa theo motip tiểu thuyết của anh, nam nữ chính đến nơi khác, nhất định phải ở cùng phòng, ngủ cùng giường.
Sau đó, sau đó là chuyện không thể miêu tả.
Trình Dĩnh Doanh nghĩ vậy liền lấy tay che mặt, lúc này mới ngày hôm sau, có cần nhanh thế không?
Lôi Kiệt Bân đang lái xe hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi: "Em sao vậy?"
Trình Dĩnh Doanh buông tay, đôi tay nắm đai an toàn, đặc biệt khẩn trương, lắp bắp nói: "... Không có việc gì."
Lôi Kiệt Bân không hiểu cô bị làm sao, tiếp tục nhìn phía trước lái xe.
Tới nơi cần xuống, đến khách sạn để hành lí trước. Lôi Kiệt Bân đã đặt phòng trên mạng, ở quầy lễ tân tiến hành thủ tục, nhìn thấy chị lễ tân chỉ cho anh một phòng, quả nhiên anh chỉ đặt một phòng.
Cô đi đến phòng từng bước đều trầm trọng.
Chờ Lôi Kiệt Bân mở cửa phòng, mới phát hiện đây là phòng hai gian.
Cái quái gì đây?
Dạo này có dịch, mọi người nhớ đeo khẩu trang và rửa tay thường xuyên, tự bảo vệ chính mình nha <3