TA MUỐN KẾT HÔN CÙNG TRÚC MÃ

Trình Dĩnh Doanh làm như không có chuyện gì, đẩy toa ăn lên phía bàn trà, lấy đồ ăn ra, bày biện gọn gàng. Lôi Kiệt Bân nhìn cô, xem nhẹ động tác trêu chọc nho nhỏ trên bờ vai anh của người phụ nữ bên cạnh.
Trình Dĩnh Doanh bày biện xong, liếc mắt nhìn Lôi Kiệt Bân một cái, trong mắt mang theo thất vọng.
Lôi Kiệt Bân giờ mới ý thức được nữ phục vụ bên cạnh, thân phận của cô ta đặc thù, thấy Trình Dĩnh Doanh xoay người đẩy toa ăn đi, anh đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Lôi Kiệt Bân đuổi tới bên người Trình Dĩnh Doanh, cầm lấy tay cô, buộc cô phải dừng chân, hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Trình Dĩnh Doanh còn chưa tìm được việc, lại muốn kiếm tiền sinh hoạt, được người quen giới thiệu tới câu lạc bộ đêm làm phục vụ. Bởi vì lương cũng không tệ, làm một tháng còn có thể kiếm được 4000, thủ tục từ chức cũng tương đối dễ dàng, báo trước ba ngày là có thể kết tiền lương. Ban ngày không cần đi làm, có thể dùng để đầu lí lịch tìm việc, đợi khi nào tìm được việc, từ chức không làm.
Cô đã tới đây được một tuần, người ở đây muốn hình muôn vẻ, có một số người ra vẻ đạo mạo, thực ra chính là một tên háo sắc ngụy quân tử, nhìn bọn họ trái ôm phải ấp, lúc về còn mang theo mấy nữ phục vụ trong câu lạc bộ ra ngoài. Người tới chỗ này tiêu phí, không có mấy người là chính nhân quân tử.
Trình Dĩnh Doanh cũng không nói được vì sao mình tức giận, có lẽ là thấy Lôi Kiệt Bân đã sa đọa đến nỗi tới chỗ này tìm phụ nữ, trong lòng đau xót. Lại nghĩ kĩ hơn nữa, Lôi Kiệt Bân không phải anh rể cô, lại càng không phải bạn trai cô, hơn nữa anh còn chưa có bạn gái, anh sống thế nào là việc của anh, mình tức giận vì cái gì?
Nhưng bản thân không kiềm chế tốt cảm xúc, rút tay lại, dỗi: "Anh Kiệt Bân, anh có phải quản nhiều thế không? Anh cũng không phải là ba em."
Anh có lựa chọn của anh, cô cũng có lựa chọn của cô.
Lôi Kiệt Bân có thể đoán được đại khái nguyên nhân cô ở đây, không nhận ra cảm xúc của cô thay đổi, vẫn ôn hòa như xưa: "Có phải không đủ tiền dùng hay không, anh có thể đưa tiền cho em, em không nhất thiết phải làm việc ở đây."
Trình Dĩnh Doanh nghe xong càng tức giận, mắng: "Em cũng không phải bị anh bao dưỡng, muốn tiền của anh làm gì!"
Lôi Kiệt Bân thấy cô sắp đi, lại lôi kéo cô, giải thích: "Anh không có ý đó."
Trình Dĩnh Doanh cố rút tay lại, ngữ khí xa cách: "Anh Kiệt Bân, em cần phải làm việc, làm ơn đừng có quấy rầy em."
Nghênh ngang mà đi...
"Lôi tổng, có chuyện gì vậy?" Một công ty cấp dưới thấy bộ dạng Lôi Kiệt Bân trầm trọng, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, quay về đi!" Lôi Kiệt Bân xoay người trở về phòng bao.
Lôi Kiệt Bân không thích ngữ khí xa cách vừa rồi của Trình Dĩnh Doanh, cả tối cứ canh cánh trong lòng, tính tình cô từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, lại nghe lời anh, đêm nay cô là như thế nào?
Sau khi kết thúc tiệc chiêu đãi, Lôi Kiệt Bân cùng vài cấp dưới rời khỏi cùng vài nhà đầu tư, nhìn bên kia sàn nhảy, thấy Trình Dĩnh Doanh ở khu nghĩ ngơi quét dọn rác. Cô đang rửa sạch đồ trên bàn, có một người đàn ông trung niên mắt híp híp nhìn cô, cô cầm khăn lông trắng sạch sẽ lau vệt nước trên bàn, tên đàn ông đó duỗi tay sờ lên tay cô.
Trình Dĩnh Doanh bị dọa đến chấn kinh, rụt tay lại, bộ dáng khiêm tốn ít nói, tiếp tục lau bàn.
Lôi Kiệt Bân thấy tên đàn ông trung niên lại sờ tay cô, không báo cho người đi cùng, trực tiếp đi đến, kéo Trình Dĩnh Doanh ra sau lưng mình, đối mặt với tên đàn ông trung niên: "Ông làm cái gì đấy!"
"Sao lại thế này, mày là ai?" Tên đàn ông trung niên đứng lên la hét, mấy tên đàn ông ngồi cùng bàn cũng đứng lên: "Thằng khốn này làm gì đấy?"
Trưởng phòng giám sát nhìn thấy bên này có xảy ra mâu thuẫn, vội vàng chạy tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tên đàn ông trung niên chỉ vào Lôi Kiệt Bân, khiếu nại với trưởng phòng giám sát: "Không biết thằng chó mù này từ đâu đến!"
Trưởng phòng giám sát thấy Trình Dĩnh Doanh đang được Lôi Kiệt Bân bảo vệ ở đằng sau, đại khái đoán được mọi việc, chắc là Trình Dĩnh Doanh bị khách hàng chiếm tiện nghi, bạn trai ra mặt cảnh cáo. Lúc mới vào làm, trong câu lạc bộ đã huấn luyện qua, nếu như bị chiếm tiện nghi nên ứng phó như thế nào, hiển nhiên là Trình Dĩnh Doanh không làm tốt, bị người khác khiếu nại.
Ông tức giận mắng: "Trình Dĩnh Doanh, cô bị làm sao vậy, đi làm còn mang theo bạn trai?"
Trình Dĩnh Doanh vội vàng lắc đầu: "Không phải, đây không phải là..."
"Bạn trai" còn chưa nói ra, cô đã bị Lôi Kiệt Bân lôi đi, hướng về phía lối ra.
"Này, các người có ý gì?"Trưởng phòng giám sát kêu bọn họ.
Công ty cấp dưới đã chạy tới, hỏi: "Lôi tổng, sao vậy?"
Lôi Kiệt Bân phân phó: "Trần trưởng phòng, giúp tôi xử lí một chút, tôi đưa em gái đi trước."
Trần trưởng phòng gật gật đầu: "Được rồi."
Trình Dĩnh Doanh liên tục giãy dụa, rồi phải vô lực bỏ tay, cứ như vậy bị Lôi Kiệt Bân lôi đến cửa câu lạc bộ đêm: "Lôi Kiệt Bân, anh muốn làm gì, em phải quay lại làm việc!"
Đầu tháng ba ở phía nam rất ẩm thấp, ban đêm từng trận gió lạnh. Trình Dĩnh Doanh mặc áo sơ mi mỏng manh đi ra ngoài trời, run cầm cập. Lôi Kiệt Bân cởi áo khoác tây trang khoác lên người cô, bá đạo ôm cô đến bãi đỗ xe: "Không được đi, về sau đừng bao giờ đi đến mấy chỗ như thế này!"
"Vì sao? Anh cũng không phải ba em, còn quản công việc của em!" Trình Dĩnh Doanh liên tục muốn tránh thoát, nhưng cô không có đủ sức để so đo với một người đàn ông cao 1m8.
Lôi Kiệt Bân uy hiếp: "Nếu ba em biết em đi làm ở câu lạc bộ đêm, còn bị chiếm tiện nghi, em dám chắc là không bị đánh chết?"
Trình Dĩnh Doanh ngậm miệng không nói gì, bị anh nhét vào ghế phó lái.
Lôi Kiệt Bân cũng lên xe, nhưng không có lái xe, chờ Trần trưởng phòng mang ra ngoài đồ dùng cá nhân của Trình Dĩnh Doanh. Lúc trả lại cho cô, cô còn không cảm kích mà còn "hừ" một tiếng.
Lôi Kiệt Bân không hỏi ý kiến của Trình Dĩnh Doanh, trực tiếp lái xe trở về Hào Cảnh hoa viên, dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện. Trở lại chung cư, Trình Dĩnh Doanh tự giác đi tắm rửa, lên giường ngủ, không để ý tới Lôi Kiệt Bân
Đợi Lôi Kiệt Bân rửa mặt xong, trở lại phòng, mở tủ quần áo lấy chăn và gối dự phòng ra, chuẩn bị ngủ trên sofa trong phòng khách. Nhìn thấy bộ dạng con bé trên giường tức giận đến trằn trọc khó ngủ, nói: "Dĩnh Doanh, nếu em không tìm thấy công việc đối ứng chuyên nghiệp, em đến công ty anh làm đi!"
"Em mới không cần!" Trình Dĩnh Doanh một chút cũng không cảm kích, dùng chăn che kín đầu, bộ dáng không muốn nói chuyện.
"Mặc dù quy mô công ty của anh nhỏ, nhưng yêu cầu tuyển người rất cao."
Trình Dĩnh Doanh giận dỗi: "Em học hành vớ vẩn này chắc chắn không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của công ty anh đâu!"
"Cho nên anh sẽ an bài em vào một chức vị căn bản..." Lôi Kiệt Bân biết cho cô một chức vị có lương cao nhưng lại nhàn rỗi, chắc chắn cô sẽ cho rằng anh đang bố thí, chỉ có thể an bài cho cô một chức vị mà tiền lương không cao, đặt cô dưới mí mắt còn tốt hơn để cô ở bên ngoài một mình xông xáo vất vả.
"Em muốn đi ngủ, ngày mai em nói cho anh!" Trình Dĩnh Doanh ngạo kiều nói.
Lôi Kiệt Bân tắt đèn phòng, chuẩn bị ra phòng khách. Trong không gian tối đen vang lên tiếng Trình Dĩnh Doanh: "Anh Kiệt Bân, về sau anh đừng có đến mấy nơi như thế tìm phụ nữ, thành thật tìm bạn gái đi, nếu không mẹ anh sẽ rất đau lòng."
"Anh đi xã giao, anh không có đụng chạm gì với mấy người phụ nữ như thế." Lôi Kiệt Bân giải thích, lại hỏi: "Anh nếu làm như vậy, có phải em cũng đau lòng hay không?"
"Đau lòng chứ..."
Tim Lôi Kiệt Bân thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài, cô ấy quan tâm anh.
"Anh là anh trai em, sao em lại không đau lòng được..." Trình Dĩnh Doanh như đang giải thích cho chính mình lí do vì sao đêm nay cảm xúc của cô không được thích hợp.
Lôi Kiệt Bân bình thản như thường: "À..."
Sáng hôm sau, Lôi Kiệt Bân xuống tầng chạy bộ thuận tiện mua bữa sáng về, Trình Dĩnh Doanh cũng rửa mặt xong, ở trong phòng sắp xếp đồ một chút, thấy Lôi Kiệt Bân về, cười nói: "Vừa sắp xếp lại phòng ngủ xong, anh đã về rồi."
Lôi Kiệt Bân đặt cặp lồng cơm lên bàn ăn, mở ra, đều là trà bánh Việt mà Trình Dĩnh Doanh thích ăn. Trình Dĩnh Doanh kéo ghế ngồi xuống, tiến lên, gắp một miếng sủi cảo khoai sọ, hỏi: "Anh Kiệt Bân, anh muốn em làm chức vụ gì ở công ty anh?"
Lôi Kiệt Bân cũng ngồi xuống, mở hộp cháo, nói: "Trước đó em đến thông báo với phòng nhân sự của công ty, tự khắc sẽ có an bài."
Trình Dĩnh Doanh gật đầu: "Vâng."
"Hôm nay anh ở nhà sửa kịch bản, không tới công ty, em còn nhớ đường tới đó không?"
" Nhớ được, không phải là ở phụ cận của office building Cao Đức sao, em cũng không phải là một đứa bé."
"Vậy thì tốt." Lôi Kiệt Bân cầm thìa ăn cháo.
Trình Dĩnh Doanh đã đến công ty điện ảnh của Lôi Kiệt Bân, ngày trước đi cùng cha mẹ Lôi đã thấy được cách làm việc. Mặc dù Trình Dĩnh Doanh rất quen thược với Lôi Kiệt Bân, nhưng chưa bao giờ nói đến tình hình của công ty, có một số chuyện biết được đều thông qua chị. Ví dụ như, Điện ảnh Nghênh Kiệt đã mua bản quyền một tiểu thuyết ngôn tình đô thị của Mộc Tuyết, gần đây đang tuyển chọn người mới làm nhân vật nam chính, trong đó Hà Hạo Cảnh đang là người có khả năng nhất.
Tuy nhiên, điện ảnh Nghênh Kiệt bên này không có bất kì phản hồi nào về thông tin này, vẫn giữ bí mật. Trình Dĩnh Doanh từ trước tới giờ không quá chú ý tới mấy tin tức của giới giải trí, bây giờ cô công tác ở điện ảnh Nghênh Kiệt, nghĩ tới công ty kí hợp đồng với Hà Hạo Cảnh, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt, giải thích cho mình.
Trình Dĩnh Doanh đi thang máy lên tầng 28 của office building, đối diện cửa thang máy là cửa chính của Điện ảnh Nghênh Kiệt, đá cẩm thạch vàng nhạt khắc bốn chữ "Điện ảnh Nghênh Kiệt". Cô đi đến cửa thủy tinh, nhân viên lễ tân nhìn thấy có khách tới, ấn nút mở cửa, cửa thủy tinh tự động mở ra.
"Xin chào, tôi tới phỏng vấn." Trình Dĩnh Doanh đi cửa sau, chào hỏi lễ phép với lễ tân.
Lễ tân mỉm cười, hỏi giọng ngọt ngào: "Xin chào, xin hỏi cô họ gì?"
"Họ Trình, tiền đồ trình."
Lễ tân nhìn bản ghi nhớ của mình, sáng nay chủ quản nhân sự có dặn dò qua chuyện này, trả lời: "Xin chờ một chút." Cầm lấy microphone cố định trên bàn công tác, thông báo: "Xin chào, Lộ chủ quản, Trình tiểu thư đã tới rồi...Được, tôi biết rồi."
Lễ tân rời khỏi bàn công tác, đến trước mặt Trình Dĩnh Doanh, đưa tay phả chỉ đường: "Trình tiểu thư, mời đi lối này."
"Cảm ơn."
Trình Dĩnh Doanh trước kia đã tới công ty một lần, cũng xem qua bố cục bên trong, chỉ là khi đó không có nhiều nhân viên như vậy, bây giờ còn tìm được một nhân viên lễ tân xinh đẹp. Vòng qua bàn lễ tân ở mặt trước, mặt sau là đại sảnh, có một số người vùi đầu vào làm việc ở chỗ ngồi của mình; có một số người vây quanh một đống giấy trắng trên bàn thủy tinh sát đất trong phòng hội nghị, viết chữ vẽ tranh, giống như đang thảo luận công sự, nói tóm lại không khí làm việc cũng không tệ lắm. Trình Dĩnh Doanh được đưa tới một căn phòng, trước cửa thủy tinh treo "Bộ nhân sự", bên trong là một văn phòng nhỏ, hai bàn công tác, hai tủ đựng tư liệu. Tròng văn phòng chỉ có một người, mặt khác một bàn bày biện tư liệu cùng đồ vật cá nhân, xem ra cũng có một người nữa làm việc trong này, chỉ là tạm thời đi vắng hoặc không đi làm.
Lễ tân giới thiệu: "Lộ chủ quản, đây là Trình tiểu thư."
Lộ chủ quản gật đầu: "Được."
Lễ tân ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa kính lại.
"Lộ chủ quản, xin chào, tôi là Trình Dĩnh Doanh, hôm này tới đây là nhận lời mời..." Trình Dĩnh Doanh tự giới thiệu, định nói là nhận lời mời tới làm việc, nhưng mà Lôi Kiệt Bân không nói rõ cô tới làm chức gì, để phòng nhân sự quyết định.
"Cô có mang lí lịch sơ lược không?"
"Có!" Trình Dĩnh Doanh cầm một túi văn kiện plastic trong tay, rút ra lí lịch sơ lược bên trong, đưa cho Lộ chủ quản.
Lộ chủ quản nhìn lý lịch sơ lược của Trình Dĩnh Doanh, phỏng vấn một lúc. Sau khi kết thúc phỏng vấn, nói: "Trình tiểu thư, kiến thức chuyên nghiệp cùng năng lực giao tiếp đều ổn, chỉ là kinh nghiệm thực tế còn thiếu, không ngại làm từ cơ sở đi lên đi?"
Trình Dĩnh Doanh được chấp nhận, có chút vui vẻ, cười nói: "Không ngại, người trẻ tuổi nên ăn nhiều khổ, học được nhiều hơn."
Lộ chủ quản nói: "Tôi sẽ an bài cô làm trợ lí sinh hoạt của tổng giám đốc."
"Tổng giám đốc?" Trình Dĩnh Doanh nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ một chút, kích động: "Ý ông là anh Kiệt Bân?"

Bình luận

Truyện đang đọc