Xem phim xong, từng người về nhà ăn cơm tối.
Sau khi ăn tối, Trình Dĩnh Văn với Lưu Vĩ Kỳ ngồi tàu tốc hành trở về Thâm thị, Trình Dĩnh Doanh đi theo Lôi Kiệt Bân trở về hoa viên Hào Cảnh.
Cả ngày hôm nay, hai người đều trốn tránh không nói gì về chuyện tỏ tình hôm qua. Trình Dĩnh Doanh ngồi ghế phó lái nhìn cảnh phố phường bên ngoài, tâm tình có hơi rối rắm. Lúc ở nhà, cô có thể làm một con đà điểu tránh ở trong phòng không thấy người, bây giờ về hoa viên Hào Cảnh, hai người ở chung một nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Chủ yếu là trong lòng không yên, cô thích Lôi Kiệt Bân, nhưng không muốn thay đổi quan hệ hiện tại, hơn nữa cô còn không đoán được mục đích tỏ tình. Anh thích Trình Dĩnh Văn, anh muốn kết hôn, cùng kết hôn với đối tượng xem mặt xa lạ còn không bằng tìm một người quen thuộc kết hôn? Không chiếm được chị gái, kết hôn cùng người em là xong?
Đường về nhà, nói ngắn cũng không ngắn, Trình Dĩnh Doanh đã tự bổ não bằng nhiều khả năng. Lôi Kiệt Bân đã đem xe đỗ dưới gara ngầm, Trình Dĩnh Doanh vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, gọi một tiếng: "Dĩnh Doanh, tới nơi rồi."
"A..." Cô với tay cầm lấy túi xách, mở cửa xe, vừa định đi xuống thì phát hiện mình chưa cởi bỏ dây an toàn.
Lôi Kiệt Bân nhìn hành động thất thần của Trình Dĩnh Doanh, bất đắc dĩ thở dài.
Có lẽ cô thật sự không thích anh, muốn từ chối, lại sợ ảnh hưởng tới quan hệ nhiều năm của hai người.
Trình Dĩnh Doanh ra sau thùng xe, lấy đồ của mình ra, chiều nay gắp được bốn con thú bông Spider Man, còn cả đồ ăn vặt mua ở cửa hàng lúc xem phim xong, sợ bị mẹ phát hiện, lúc về nhà để trong thùng xe của Lôi Kiệt Bân, chờ về hoa viên Hào Cảnh mới bỏ ra.
"Để anh cầm..." Lôi Kiệt Bân bắt lấy túi mua hàng trong tay cô.
Trình Dĩnh Doanh đi theo sau anh, nhìn bóng dáng anh suy nghĩ, về anh, về bọn họ...
Quá khứ, hiện tại, tương lai...
Lúc trước ở cạnh Hà Hạo Cảnh cũng như vậy, nghĩ tất cả về hai người, tất cả, lại không có xảy ra.
Có rất nhiều hi vọng, mà toàn hi vọng không đâu vào đâu.
Mối tình trước, cô không đặt quá nhiều tình cảm vào Hà Hạo Cảnh, chỉ là khi chia tay có hơi khổ sở, sau đó biết được mấy tâm tư dơ bẩn của hắn, ngược lại cảm thấy chia tay thật tốt.
Tuy nhiên đối tượng lần này là Lôi Kiệt Bân, anh trai nhà hàng xóm từ nhỏ. Gần đây có ý nghĩ dị thường với anh ấy, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hẹn hò. Vạn nhất, ngày nào đó hai người chia tay, liệu bọn họ có thể ở chung giống như anh em bây giờ không?
Lôi Kiệt Bân đứng trước cửa thang máy, ấn nút xuống, chờ thang máy xuống dưới.
"Ai nha!" Trình Dĩnh Doanh thất thần, đụng phải sau lưng anh, mũi đau, đưa tay lên sờ thử.
"Em không sao chứ?" Lôi Kiệt Bân quay lại quan tâm hỏi.
Trình Dĩnh Doanh lắc đầu: "Không có gì."
Lôi Kiệt Bân nhếch miệng, trầm mắt xuống, có lẽ cô thật sự để ý đi...
"Đinh..." Cửa thang máy mở.
Hai người vào trong thang máy, Lôi Kiệt Bân ấn số tầng, từ từ đi lên. Hai người rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức xấu hổ.
"Đinh..."
Đến tầng 15, cửa thang máy mở ra, hai người ra ngoài, đi thẳng rẽ trái là nhà Lôi Kiệt Bân. Anh ấn mật mã, cửa mở ra, hai người vào nhà, ở chỗ huyền quan thay giày.
"Dĩnh Doanh..." Lôi Kiệt Bân phá vỡ trầm mặc trước: "Nếu em muốn từ chối, em cứ việc nói thẳng, anh không để ý đâu. Quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi, vẫn giống như trước."
Anh cho rằng nói vậy có thể cho cả hai bậc thang đi xuống.
Không làm người yêu được, vậy thì làm anh em đi.
Trình Dĩnh Doanh trừng mắt nhìn anh, sao anh lại nói không để ý nếu cô từ chối?
Nói không để ý, vậy tỏ tình làm gì? Cô thì lo lắng suy nghĩ về chuyện giữa bọn họ, mà anh lại có cái ngữ khí thoải mái đó, không thèm để ý.
Anh nghĩ cái quái gì thế, muốn kết hôn, không tìm được người thích hợp, nên tỏ tình với cô; sau suy nghĩ kĩ rồi, thấy quá bốc đồng, muốn thu hồi lời tỏ tình sao?
Mắt Trình Dĩnh Doanh mau chóng đỏ lên, trong tay đang ôm mấy thú bông Spider Man đều ném hết về phía Lôi Kiệt Bân: "Lôi Kiệt Bân, đồ tra nam!"
Bởi vì không thích, cho nên tùy tiện tỏ tình, lại tùy tiện thu hồi.
"Đồ lừa đảo!" Trình Dĩnh Doanh một bộ sắp khóc vứt lại một câu, chạy nhanh về phòng.
Để lại Lôi Kiệt Bân một mặt mộng bức, không biết mình làm sai chỗ nào.
Nói về Lôi Kiệt Bân, chỉ số EQ với IQ đều rất cao, cố tình gặp được Trình Dĩnh Doanh, không kịp trở tay. Ngày thường tác phong làm việc đều vô cùng lớn mật, nói mở công ty liền mở công ty, phim truyền hình đầu tiên của công ty, không giống các đạo diễn phim thanh xuân khác tìm diễn viên ba bốn mươi tuổi làm diễn chính, anh lại chọn dùng người mới. Đều là học sinh ở trường điện ảnh, ngoại trừ học ở trên trường, chưa từng tham gia vào đoàn phim, lúc đề xuất ban đầu, mọi người đều nói anh điên rồi, nhưng mà hiệu quả hiện tại rất tốt.
Thế nhưng, anh ở trước mắt Trình Dĩnh Doanh lại dè dặt cẩn trọng, chính là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, cho tới bây giờ đều không dám tiến tới, sợ đánh vỡ cân bằng giữa hai người.
Lúc này, anh đang rất buồn khổ, vì sao Trình Dĩnh Doanh lại nói anh "Tra nam", "Đồ lừa đảo".
Trong lòng oán trách mình ngày hôm qua lỗ mãng thổ lộ, cần phải có đầy đủ nghi thức, hoa tươi với nhẫn, bữa tối dưới nến, không khí lãng mạn. Ngày hôm qua nói quá nhanh, lại ở chỗ quán ăn ồn ào, có vẻ không đủ thành ý, quá tùy tiện.
Vài ngày sau, Lôi Kiệt Bân không có hoạt động bên ngoài nên Trình Dĩnh Doanh cũng không có lí do ra ngoài, dù sao việc của cô là đi theo Lôi Kiệt Bân giải quyết mọi chuyện. Anh ở nhà, cô có thể đi đâu được, trừ phi cần cô đưa tư liệu đến công ty.
Khoảng thời gian không có việc để làm, Lôi Kiệt Bân toàn ngồi trong phòng gõ chữ, Trình Dĩnh Doanh thì đọc sách trong phòng khách, thỉnh thoảng kiểm tra một số bưu kiện, xác nhận hoạt động sắp tới của Lôi Kiệt Bân với một trợ lí khác.
Bình thường đến giờ cơm thì Lôi Kiệt Bân hay tự mình đi mua về, không hiểu sao dạo này lại thích nấu cơm, mỗi ngày sáng sớm ra ngoài rèn luyện thuận tiện mua thịt tươi với đồ ăn về, một ngày ba bữa.
Vẫn đang trong giai đoạn mới học, đều là các món đơn giản, mùi vị cũng không tệ.
Ăn cơm xong, Trình Dĩnh Doanh chủ động đi rửa chén.
Bọn họ mấy ngày này không có nói chuyện gì ngoài công việc, bình thường buổi tối hai người cùng ngồi trên sofa phòng khác xem tivi, còn bây giờ cô buổi tối thì trốn vào phòng mình, hoặc là hẹn bạn đi ăn. Chỉ cần có thời gian nghỉ sẽ không ở cùng nhà với anh.
*
Buổi tối, Trình Dĩnh Doanh chạm trán hai bạn cùng phòng lúc ra ngoài rảnh rỗi, tình cờ đơn vị công tác của Sở Văn và Lý Hiểu Hồng đều ở cùng khu mới giải phóng, nếu ở chỗ khác chưa chắc có thể gặp được.
Trình Dĩnh Doanh ít khi chủ động hẹn người, hầu như đều là bị động. Mấy ngày nay, chiều chiều lại hẹn bạn ra ngoài uống nước, lại không biết nói gì, toàn nghe Sở Văn với Lý Hiểu Hồng kể chuyện ở chỗ bọn họ làm.
"Đúng đúng đúng, lão chủ quản ở công ty mình cũng thế, cực kì đáng ghét..."
Sở Văn với Lý Hiểu Hồng kể tới tận thủ trưởng kì quái chỗ mình, càng nói càng hưng phấn, sau lai phát hiện Trình Dĩnh Doanh không có tham gia.
Sở Văn quan tâm hỏi: "Dĩnh Doanh, sao cậu không nói gì?"
Trình Dĩnh Doanh cười cười: "Mình nghe hai cậu nói."
Lý Hiểu Hồng hơi lo lắng: "Có phải dạo này cậu có chuyện không vui không, mấy ngày này toàn hẹn bọn mình ra nhưng lại không nói chuyện gì."
Trình Dĩnh Doanh cười, lắc đầu: "Chẳng có chuyện gì không vui cả, chỉ là đầu mình hơi loạn, không biết nên làm gì."
"Cậu nói thử xem bọn mình giúp được gì không..."
Trình Dĩnh Doanh cầm ly pha lê, uống một ngụm nước, chậm rãi mở miệng: "Dạo gần đây mình có thích một người, vừa hay anh ấy tỏ tình mình."
"Chuyện tốt à nha!" Hai bạn cùng phòng đều đồng ý.
"Nhưng mà... " Trình Dĩnh Doanh cắn môi, tiếp tục nói: "Nhưng mà, mình cảm thấy anh ấy không thật sự thích mình, chỉ là tới tuổi kết hôn, mà người anh ấy thích có bạn trai, cho nên mới tìm mình..."
Sở Văn trực tiếp nói: "Nên bỏ đi, mình không bao giờ làm vật thay thế."
Lý Hiểu Hồng lại không nghĩ giống vậy: "Thật ra cậu có thể cùng anh ta thử quen nhau, nói không chừng đến ngày nào đó, anh ta quên người cũ, yêu cậu thì sao?"
Trình Dĩnh Doanh nhếch miệng, không biết nên nghe ai.
Lý Hiểu Hồng nói tiếp: "Không phải cậu thích anh ta à? Có thể ở cạnh người mình thích cũng là một chuyện hạnh phúc, tình cảm cần được nuôi dưỡng, cứ thử xem sao."
"Tra nam trên thế giới này nhiều như vậy, ai biết hắn là thật lòng hay là lừa tiền, Hà Hạo Cảnh lớn lên nhân mô nhân dạng, ai biết là muốn làm tiểu bạch kiểm." Sở Văn không quá tán thành, còn lôi cả Hà Hạo Cảnh ra.
"Người đó rất có tiền, còn mở công ty..."
Sở Văn nghi hoặc: "Thật sự mở công ty?"
Trình Dĩnh Doanh gật đầu: "Thật, đó còn là người quen nữa..."
"Người quen, rất tốt. Nếu không thì nhìn xung quanh xem, bây giờ làm gì có nhiều cặp đôi lưỡng tình tương duyệt, hầu hết đều là quen qua người khác, chắp vá kết hôn. Nếu để mình, đương nhiên là sẽ chọn ở cùng người mình thích."
Trình Dĩnh Doanh nghe xong lời Lý Hiểu Hồng nói, gật gật đầu, trong lòng có chút suy nghĩ.
Bởi vì hầu hết mọi người đều phải đi làm vào sáng thứ hai, nói chuyện đến không quá mười giờ, ba người chào nhau ai về nhà nấy. Trình Dĩnh Doanh vừa đi ra bên đường cái, nghĩ đi xe buýt về nhà, ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi: "A lô..."
Lôi Kiệt Bân hỏi: "Đang ở Tạc Nhật phải không?"
"Đúng vậy, vừa ra khỏi đó."
"Vậy em đến chỗ tối qua đi, anh vừa khéo đến đây."
"Ừm..."
Tối hôm qua Trình Dĩnh Doanh ra ngoài, Lôi Kiệt Bân lái xe đón cô về; hôm nay anh cũng tới rồi, bởi vì đi một mình, anh để xe quán ăn ven đường trước ngã rẽ.
Trình Dĩnh Doanh cẩn thận nhớ lại, rất nhiều lần cô đi tụ họp với bạn bè vào buổi tối, anh đều đến đón, ngoại trừ những lúc anh không biết.
Trình Dĩnh Doanh đi bộ đến ngã rẽ phía trước, màu xe đen quen thuộc ánh vào trong mắt.
Cô đến gần, mở cửa, ngồi vào trong, cài kĩ dây an toàn.
Ngày thứ tư, bọn họ ngoài trừ công việc bên ngoài, với lúc ra ngoài chào nhau một tiếng, không có nói chuyện khác.
Cô không thích thế này, lại quật cường như vậy.
Lôi Kiệt Bân lái xe, lại đi ngược hướng về nhà, Trình Dĩnh Doanh nghĩ là anh thuận tiện mua đồ ăn khuya hay là đồ vật gì khác, không có hỏi.
Khoảng mười phút sau, Lôi Kiệt Bân cho xe chạy đến bên bờ sông. Bình thường bờ sông có rất nhiều người đi bộ hay tập thể dục, bây giờ hơn mười giờ đêm, người đều về hết, chỉ còn mấy cặp đôi ở lại.
Trình Dĩnh Doanh hỏi: "Sao vậy?"
"Đi một lúc, anh ở nhà gõ chữ hơi chán."
"Ồ~" Trình Dĩnh Doanh biết anh suốt ngày ở nhà gõ chữ, đôi khi không có linh cảm sẽ ra ngoài hít thở không khí.
Ánh đèn bên sông lung linh rất đẹp, gió đầu hạ rất mát mẻ, Trình Dĩnh Doanh với Lôi Kiệt Bân đi đến xa, bờ sông rất dài, Trình Dĩnh Doanh chưa từng đi xa như vậy, cũng không biết bờ sông này kéo dài đến đâu là hết. Bọn họ đi được một quãng, lại quay đầu, dù sao cũng cách xe mình quá xa.
Ngẫu nhiên sẽ gặp được vài cặp đôi ôm ôm ấp ấp, uốn éo ngấy tận họng, bọn họ giọng nhỏ nhẹ, liên tục cười, nhìn qua đặc biệt hạnh phúc.
Trình Dĩnh Doanh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, về sau cô có phải ở chung với anh cũng như này, ân ân ái ái, kề sát người kia?
"Đinh đinh..."
Phía sau có tiếng chuông xe đạp, Lôi Kiệt Bân quay đầu nhìn, có xe đạp đang đi lên phía trước, tốc độ rất nhanh, anh ôm lấy vai Trình Dĩnh Doanh, kéo sát vào người mình, tránh đi chiếc xe đạp.
"Thịch, thịch..."
Trình Dĩnh Doanh nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên.
Đã không thể ức chế tình cảm của mình, cô rất muốn ở cùng anh.
Lôi Kiệt Bân buông tay, tiếp tục về phía trước.
Cô nhẹ kéo góc áo anh.
Anh quay đầu.
Cô hỏi: "Lời tỏ tình lần trước, giờ có tính không?"