Trình Dĩnh Văn có một người hàng xóm cực kì cực kì cực kì đáng ghét, đó là Lôi Kiệt Bân, tên đó còn là bạn cùng lớp cô nữa chứ.
Không hiểu được cái kiểu thân thiết muốn làm bạn của anh.
Lôi Kiệt Bân trông cao ráo trưởng thành hơn bạn cùng lứa, nhưng Trình Dĩnh Văn lại thấy anh rất phiền.
Trong khi Trình Dĩnh Văn khắc khổ học hành, chuyên tâm luyện đề Olympic toán, thì Lôi Kiệt Bân cà lơ phất phơ lại dễ dàng đứng nhất kì khảo sát.
Mùa hè trời nóng oi ả. Lúc ấy mở điều hòa là điều xa xỉ, huống chi nhà Trình không có điều hòa, chỉ có thể mở cửa lớn để thông gió.
Nhà Lôi đối diện cũng vậy, ban ngày nếu có người ở nhà cũng sẽ mở toang cửa để thông gió trong nhà.
Mỗi ngày tan học về nhà Trình Dĩnh Văn làm bài tập ở phòng khách, cửa nhà đối diện luôn truyền đến tiếng phim hoạt hình vui nhộn.
Vì sao ông trời lại thiên vị như vậy, ngày nào cô cũng làm bài tập nâng cao mà chỉ đứng thứ hai; Lôi Kiệt Bân về nhà chỉ toàn xem hoạt hình lại cầm hạng đầu?
Đối với việc Lôi Kiệt Bân làm thân, còn lâu cô mới chịu, sợ tiếp xúc với anh nhiều sẽ không còn chí hướng học tập nữa.
Sau này không biết tại sao Lôi Kiệt Bân tụt rank, Trình Dĩnh Văn leo lên hạng nhất. Trình Dĩnh Văn nghĩ do anh mê muội lười biếng, thường xuyên không học ài nên mới tụt hạng.
Rồi Lôi Kiệt Bân rất khiêm tốn tìm cô học hỏi, cô coi trọng sự nghiêm túc của anh mới đồng ý giúp.
Mới đầu Lôi Kiệt Bân cứ chơi đùa với em gái, Trình Dĩnh Văn không thấy gì lạ, em gái cô cute hết phần thiên hạ, ai cũng muốn chơi cùng.
Tự dưng cô phát hiện tần suất Lôi Kiệt Bân tới hỏi bài dần dần ít đi, đôi khi trực tiếp tới nhà Trình chơi trò gia đình với em gái.
Em ấy gọi Lôi Kiệt Bân là “ba”, còn Lôi Kiệt Bân kêu “mẹ”, hai người còn cầm gấu bông làm con của họ.
Khi ấy tuổi còn nhỏ chưa trải sự đời, chỉ thấy Lôi Kiệt Bân thật ẻo lả, cứ chơi mấy trò đóng vai gia đình.
Lên cấp hai, cô không cùng trường với em gái, năm đó em ấy mười tuổi, hay đến trường với bạn gần nhà. Nhưng Lôi Kiệt Bân không yên lòng, hàng ngày đạp xe đưa em gái đến trường tiểu học, rồi lại đạp xe quay ngược về trường.
Trình Dĩnh Văn nhận ra việc này không đơn giản, chắc chắn tên này mết em gái cô rôi!
Trình Dĩnh Văn trực tiếp hỏi Lôi Kiệt Bân có thích ẻm không, thằng này còn ấp úng nói chỉ coi nó như em gái mình, không có ý khác.
Trình Dĩnh Doanh thi đậu trường trung học của họ, khi ấy Trình Dĩnh Văn và Lôi Kiệt Bân đã lên cấp ba.
Và rồi, có một ngày Lôi Kiệt Bân trịnh trọng thưa với Trình Dĩnh Văn: “Hình như mình thích Dĩnh Doanh thật rồi.”
Trình Dĩnh Văn biết từ đởi đời nào rồi, có mỗi tên khờ này không nhận ra thôi: “Thế cậu định như nào? Định tỏ tình rồi hẹn hò sao?”
Lôi Kiệt Bân lắc đầu: “Nghĩ kĩ thì không nên tỏ tình sớm quá, mình còn một năm nữa là tốt nghiệp lên đại học, em ấy mà nhớ mình sẽ chểnh mảng học tập mất.”
Trình Dĩnh Văn: “Ha ha...”
*
Trình Dĩnh Doanh sinh hoạt khá là lề mề, sáng thì ngủ nướng, không như chị gái dậy sớm đi học, Lôi Kiệt Bân cố tình dây dưa đến lúc Trình Dĩnh Doanh ra khỏi nhà mới đi. Vì vậy tình huống trở thành hai người cùng nhau đến trường mà không có Trình Dĩnh Văn.
Có một ngày, Trình Dĩnh Văn đi học rất sớm, trên đường đi phát hiện mình quyển sách bài tập ở nhà bèn quay về lấy.
Lúc Trình Dĩnh Văn về nhà thì Trình Dĩnh Doanh đã ra ngoài. Mẹ Trình cầm hộp cơm màu hường nói: “Con bé Dĩnh Doanh quên mang hộp cơm này, con đưa cho nó đi không trưa lại nhịn thì tội.”
Trường học quy định muốn nghỉ trưa ở trường phải tự chuẩn bị hộp cơm, không mang thì nhịn đói hoặc xuống căng tin mua mì.
“Phiền thế!” Trình Dĩnh Văn nói ghét bỏ nhưng vẫn mang đi cho em gái.
Thời gian đối với Trình Dĩnh Văn là vô cùng quan trọng, nhất là trong giai đoạn nước rút của cấp ba này, phải giành giật lấy từng giây từng phút để học.
Cô đến cửa lớp Trình Dĩnh Doanh, không có ai giúp gọi Trình Dĩnh Doanh ra, đành dúi hộp cơm cho một nam sinh vừa ra khỏi phòng học: “Đưa cho Trình Dĩnh Doanh hộ chị, chị cảm ơn!”
Sau đó lao như tên lửa chạy xuống cuối hành lang.
Ngày hôm sau tan học, Trình Dĩnh Văn đang dắt xe đạp trong sân trường đột nhiên bị một nam sinh cao lớn chặn đường. Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, cao hơn mét 8, da trắng trẻo nõn nà, giống các ngôi sao Hàn Quốc mấy phần.
Trình Dĩnh Văn vùi đầu học hành suốt ngày đâu để ý trong trường có nam sinh đẹp đến mức có thể so với Lôi Kiệt Bân này.
Trình Dĩnh Doanh đang vội về nhà học, gấp gáp hỏi: “Gì đấy?”
Nam sinh trực tiếp bày tỏ: “Em thích chị, mình hẹn hò được không?”
Trình Dĩnh Văn học giỏi lại xinh đẹp, được gọi là nữ thần học đường. Từ năm lớp 10 đến lớp 12 nhận được vô số lời tỏ tình, nhiều đến mức còn thấy bình thường. Lần nào cô cũng trả lời “Không có hứng thú”, “Không thích”. Hôm nay ngoại lệ hỏi lại: “Cậu là ai?”
Nam sinh tự giới thiệu: “Em là Lưu Vĩ Kỳ học cao nhất.”
“Cao nhất?” Trình Dĩnh Văn không rõ có phải mình nghe lầm hay không, nam sinh to cao này mà học cao nhất?
Cô đã qua sinh nhật 18 tuổi, nói cách khác cô đã là người trưởng thành, đối phương chỉ là vị thành niên. Hơn nữa ở độ tuổi biết yêu của cô, nếu tìm bạn trai thì phải tìm người cùng tuổi hoặc lớn hơn tí.
Không phải ở bên một nam sinh nhỏ hơn mình.
“À.” Trình Dĩnh Văn từ chối: “Xin lỗi, chị không thích.”
Chuẩn bị đạp xe về nhà.
“A, học tỷ...” Lưu Vĩ Kỳ thấy cô sắp đi thì nhanh tay giữ chặt yên xe không để cô đi.
Trình Dĩnh Văn hơi cáu, đối phương đang trì hoãn thời gian học của cô: “Buông tay!”
“Học tỷ, cho em một cơ hội được không?” Lưu Vĩ Kỳ như sắp khóc.
Trình Dĩnh Văn là con lớn trong nhà, bình thường hay nhường nhịn em gái, thấy thằng bé nhỏ hơn mình khổ sở như vậy thì mềm lòng không chịu nổi. Lưu Vĩ Kỳ tuy to cao nhưng gương mặt vẫn còn non nớt, mếu máo như sắp khóc đến nơi khiến Trình Dĩnh Văn áy náy vô cùng.
Trình Dĩnh Văn giảng giải: “Em đừng làm vậy, chị phải thi đại học, không có thời gian cho mấy việc hẹn hò yêu đường gì đâu.”
Nhưng thằng bé ngúng nguẩy lắc đầu.
Trình Dĩnh Văn trong lòng chỉ toàn học tập bị ép đến vội vàng: “Có ai như em không, không đồng ý thì khóc lóc!”
Thấy Lưu Vĩ Kỳ giữ khư khư thái độ “Cô không đồng ý thì không bỏ qua”, sử dụng biện pháp kéo dài: “Hay để chị về nghĩ lại, mai chị trả lời.”
Giờ Lưu Vĩ Kỳ mới thả tay đang bám yên xe cô ra, nghiêm túc nói: “Mai chị nhất định phải trả lời em đấy.”
Trình Dĩnh Văn thầm nghĩ, người này vướng víu thật, lần sau gặp phải đi đường vòng!
Sáng hôm sau, Trình Dĩnh Văn đi học sớm, đến bãi giữ xe gần nhà lấy xe đạp chuẩn bị đến trường.
Bỗng nhiên bị người ngáng đường, lại là nam sinh hôm qua, đúng là cô hồn đuổi mãi không tan!
Trình Dĩnh Văn hỏi: “Sao em ở đây?”
Nam sinh trả lời thẳng thắn: “Em đợi chị!”
“Sao em biết nhà chị?”
“Em đi theo chị về nhà.”
Trình Dĩnh Văn: “...”
Cô được một tên biến thái cố chấp theo đuổi?
Trình Dĩnh Văn đáp: “Nghĩ kĩ rồi, em còn quá nhỏ, chị thấy chúng ta không thích hợp.”
“Em nhỏ chỗ nào!” Lưu Vĩ Kỳ không vui, giơ tay đặt gần đỉnh đầu Trình Dĩnh Văn: “Chị mới đến bả vai em!”
Cầm tay cô so với tay mình: “Tay em to hơn, cánh tay thô hơn chị!”
Dịch chân đến gần chân cô: “Chân em cũng to hơn nữa!”
“Với cả...” Nam sinh ngừng một chút, đỏ mặt lí nhí: “Thằng em của em cũng rất lớn!”
Trình Dĩnh Văn nghe thấy nam sinh không có liêm sỉ phun ra mấy lời thô tục, mặt đỏ như cà chua ném trả câu: “Đồ thần kinh!”
Mạnh mẽ vùng vằng dựt xe ra khỏi tay Lưu Vĩ Kỳ đạp xe lên trường.
Sau này tan trường Trình Dĩnh Văn luôn gặp Lưu Vĩ Kỳ, nhưng mà thu liễm hơn hai lần trước, ít nhất không chắn đường cô nữa.
Trong đám người theo đuổi Trình Dĩnh Văn, Lưu Vĩ Kỳ coi như là người kiên trì nhất, theo cô tận một tháng. Rất nhiều người sau khi bị từ chối thì lặn mất tăm, cô nghi ngờ mấy nam sinh đó thật sự thích cô không, nếu thật sự thích sao lại từ bỏ dễ dàng vậy?
Hết lễ Quốc Khánh, đại hội thể thao bắt đầu. Đại hội được tổ chức ba ngày, vừa mới kết thúc kì thi căng thẳng ngột ngạt, mọi người nhân cơ hội thả lỏng không còn mang sách vở xuống sân học. Ngay cả Trình Dĩnh Văn cực thích học không thể không làm khác mọi người. Cuối cùng toàn bộ sân vận động ầm ĩ có mỗi mình cô học bài, ai cũng cho là cô khác người.
Trình Dĩnh Văn ngồi cùng các nữ sinh cùng lớp, con gái ngồi với nhau đều bàn tán về các cậu con trai.
Một người mở đầu: “Này, mấy bà có thấy cái em cao nhất kia đẹp trai không?”
Trình Dĩnh Văn nhìn qua, là Lưu Vĩ Kỳ đang khởi động, mặc áo điền kinh và quần đùi. Quần đùi rất ngắn, cảm tưởng nó chỉ có tác dụng che hạ bộ, người cao chân cũng thon dài, hai chân dài trắng bóng cực gợi cảm.
Một bạn nữ thở gấp nói nhanh: “Má ơi, chân mét năm mất!”
“Di...” Hai tiếng hít khí lộ vẻ ghét bỏ.
Trình Dĩnh Doanh thiếu rèn luyện từ nhỏ, vì muốn làm lớp vẻ vang mà đăng kí chạy 800m. Chạy xong không được xếp hạng, mà chân còn bị nhức không đi được do vận động quá mạnh, đành phải nhờ Lôi Kiệt Bân cõng xuống cầu thang.
Lôi Kiệt Bân không chút than phiền, còn vui lòng cõng.
Trình Dĩnh Văn nhìn hai người đó tản ra không khí yêu đương hồng phấn mà chua chát, tự nhiên thấy vừa ghen tị lại hâm mộ...
Thật muốn có người yêu mà.
Trình Dĩnh Văn như mọi khi đến bãi dựng xe lấy xe đạp ra, thấy Lưu Vĩ Kỳ đứng không xa nhìn cô.
Lần trước bị Trình Dĩnh Văn mắng thần kinh, anh rụt rè đi nhiều, không dám quấy rầy Trình Dĩnh Văn, luôn cách cô không xa đến trường cùng cô.
Đến bãi gửi xe trong trường, cô dựng xe, Lưu Vĩ Kỳ cũng dựng xe.
Cô tiến đến trước mặt Lưu Vĩ Kỳ: “Tại sao em cứ bám theo chị?”
Gò má Lưu Vĩ Kỳ hồng lên, lắp ba lắp bắp: “Thích chị...”
Trình Dĩnh Văn nghĩ qua rồi nói: “Hay chúng ta thử hẹn hò đi, nhưng nói trước là chị đang cao tam không có nhiều thời gian rảnh, không đi chơi với em đâu.”
Lưu Vĩ Kỳ hưng phấn cực độ: “Không cần đi chơi đâu, chị để em ở cùng chị là được.”