Người Lôi Kiệt Bân to, ba mẹ phải đỡ anh xuống tầng, Trình Dĩnh Doanh sắp xếp lại chứng minh thư với thẻ bảo hiểm y tế của Lôi Kiệt Bân rồi chạy theo sau.
Tới tầng dưới, ba mẹ Lôi nhét anh vào trong xe, Trình Dĩnh Doanh cầm đồ đi đến, mẹ Lôi nói: "Dĩnh Doanh đưa mẹ cầm cho, con về nhà đi."
"Con muốn ở cạnh anh Kiệt Bân..." Chồng bị bệnh, Trình Dĩnh Doanh không ngờ mẹ Lôi bảo cô về nhà.
"Kiệt Bân bị sốt, con đang có bầu đừng ở cạnh nó, bị lây bệnh đấy." Mẹ Lôi giải thích, dù sao bà bầu kị nhất ốm đau, sợ cô mang bệnh vào người.
"Vâng ạ." Trình Dĩnh Doanh đưa chứng minh thư của Lôi Kiệt Bân cho bà, nhìn bóng xe càng ngày càng nhỏ.
Trình Dĩnh Doanh vuốt ve cái bụng đã hơi nhô ra, tự dưng thấy lạc lõng.
Cô cũng muốn chăm sóc Lôi Kiệt Bân chứ.
Trình Dĩnh Doanh trở về nhà Lôi, điện thoại của Lôi Kiệt Bân để ở nhà, phát ra tiếng trong phòng ngủ. Cô vào phòng tìm được điện thoại ấn nghe: "Alô..."
Đầu dây bên kia thoáng kinh ngạc: "Bà chủ, tôi là Tiểu Diệp, ở đây có một số giấy tờ cần giám đốc Lôi ký, xin hỏi giám đốc Lôi đang ở nhà nào?"
"Giám đốc Lôi bị bệnh, đến bệnh viện rồi." Trình Dĩnh Doanh đáp.
"Hả, ngài ấy bệnh? Bệnh gì? Giấy tờ này thật sự rất gấp cần phải ký ngay, ngài ấy ở bệnh viện nào?" Giọng Tiểu Diệp gấp gáp, hình như chuyện này rất quan trọng.
Trình Dĩnh Doanh nghĩ đến Lôi Kiệt Bân sốt 39 độ còn phải hao tâm tốn sức xem giấy tờ mà đau lòng: "Cậu mang đến khu Phương đi, tôi ký."
"Hử, cô ký?" Tiểu Diệp ngạc nhiên.
"Có vấn đề không? Hiện giờ công ty đang trên danh nghĩa tôi." Sau khi kết hôn, Lôi Kiệt Bân đã chuyển công ty điện ảnh sang danh nghĩa cô, giờ anh chỉ là quản ký đại lí thôi.
"Được..." Tiểu Diệp trả lời, Trình Dĩnh Doanh mới là chủ nhân sau màn, cô ký tên cũng được chấp thuận.
Một tiếng sau, Tiểu Diệp đến nhà Lôi ở khu Phương, đưa văn kiện cho Trình Dĩnh Doanh. Trình Dĩnh Doanh lật xem, cô đi làm với Lôi Kiệt Bân mấy tháng, việc điều hành công ty cô cũng có hiểu biết chút ít.
Kiểm tra văn bản không có vấn đề gì, Trình Dĩnh Doanh mới ký tên.
Tiểu Diệp sắp xếp lại giấy tờ, lúc này Ngụy Khôi gọi đến điện thoại Lôi Kiệt Bân. Trình Dĩnh Doanh nhận điện.
"Anh Kiệt Bân, sao anh chưa đến công ty? Nói là 10 giờ đến bàn chuyện kịch bản mà?" Điện thoại vừa được nối, Ngụy Khôi đã nói ngay.
"Anh Kiệt Bân không ở đây, đến bệnh viện rồi."
'Gì cơ, anh ấy sao vậy?"
"Hôm qua hai người đi đâu? Tự nhiên sáng dậy anh ấy bị sốt."
"Không đi đâu cả, à, gần khách sạn có trung tâm mua sắm có thủy cung, em ở dưới quê chưa thấy gấu Bắc Cực với chim cánh cụt bao giờ nên bảo anh Kiệt Bân đưa em đến xem một lát, ở đây có cho thuê áo lông nhưng anh Kiệt Bân nói không lạnh không cần áo."
Trình Dĩnh Doanh nghe lời Ngụy Khôi nói xong, không nhịn được mà mắng: "Cậu bị sao vậy, đêm khuya đi xem chim cánh cụt."
Khiến anh Kiệt Bân bị bệnh, đáng mắng lắm!
Trình Dĩnh Doanh xem giờ, gần đến giờ cơm trưa, gọi cho mẹ Lôi: "Mẹ, anh Kiệt Bân thế nào, bao giờ mọi người về?"
Mẹ Lôi ở bệnh viện xếp hàng lâu la đến mức khó chịu, vừa hay con dâu gọi điện đến thì lải nhải một hồi: "Không hiểu hôm nay bị sao mà bệnh viện lắm người thế, đợi hơn tiếng mà chưa tới lượt Kiệt Bân! Dĩnh Doanh con ăn trước đi, không cần đợi đâu."
"Con tới xem anh Kiệt Bân..." Trình Dĩnh Doanh vẫn còn lo lắng.
"Không cần đâu, con ở nhà nghỉ đi, nay người đến bị ốm sốt nhiều lắm, con mà bệnh là hỏng."
"Vâng ạ, con biết rồi." Trình Dĩnh Doanh bĩu môi.
Giữa trưa, ba mẹ Lôi đưa Lôi Kiệt Bân về, Trình Dĩnh Doanh thấy anh yếu ớt bèn hỏi: "Đã tiêm rồi ạ?"
Cảm giác Lôi Kiệt trước và sau khi đi viện về vẫn như cũ, hình như không có tác dụng.
Mẹ Lôi đáp: "Tiêm rồi, bác sĩ còn kê cho đơn thuốc."
Hai ông bà đỡ Lôi Kiệt Bân đến sofa, mẹ Lôi nói với ba Lôi: "Ông dọn phòng cho khách để thằng con nó ngủ đi, để tôi nấu cơm."
Mẹ Lôi chuẩn bị vào bếp, dặn dò Trình Dĩnh Doanh: "Dĩnh Doanh đừng đến gần Kiệt Bân, con về phòng đi."
Trình Dĩnh Doanh buồn bực, mấy ngày qua Lôi Kiệt Bân không về nhà, vừa về chưa kịp nói câu nào đã phải cách li. Cô ngồi sofa đơn cách xa Lôi Kiệt Bân, bĩu môi vẻ không vui.
Lôi Kiệt Bân nằm liệt trên sofa, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, về phòng đi, em mà bị lây bệnh là to chuyện đấy."
"Ừ!" Tuy Trình Dĩnh Doanh không vui, nhưng cô đang có bầu không thể chăm sóc người bệnh, nếu cô mắc bệnh sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng. Cô cầm điện thoại của Lôi Kiệt Bân nói: "Thế anh nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện công ty để em giúp anh."
"Em xử lí?" Mặt Lôi Kiệt Bân tái nhợt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
"Dù gì em cũng làm với anh nửa năm, sao không biết được, anh đang xem thường em đúng không?" Trình Dĩnh Doanh hơi tức giận.
"Rồi rồi rồi, để em hết để em hết." Trình Dĩnh Doanh chỉ đơn giản là giúp anh giảm bớt việc, Lôi Kiệt Bân đành để cô đi làm. Vợ mình làm việc rất nghiêm túc, anh cũng yên tâm.
*
Lôi Kiệt Bân bệnh tới mức tiêm vào chẳng khá hơn, cả người mơ mơ màng màng ngủ ở phòng cho khách mấy ngày, mẹ Lôi đúng giờ mang cháo vào phòng, với cả Trình Dĩnh Doanh đứng ở cửa nói chuyện với anh, gần như lúc nào mẹ Lôi cũng ngăn không cho hai đứa có không gian trò chuyện.
Lôi Kiệt Bân nhìn trúng một số tiểu thuyết nên chuẩn bị hợp đồng. Trình Dĩnh Doanh quay về công ty, ở phòng tổng giám đốc thông báo Lôi Kiệt Bân muốn đăng kí bản quyền với một tác phẩm. Gần đây trong giới có một số tư bản thích lừa lấy mấy tác phẩm nổi tiếng, nghĩa là thấy một tác phẩm tốt mà tác giả lại không quá nổi tiếng, nhân lúc còn sớm ra giá thấp mua bản quyền.
Lôi Kiệt Bân cũng đã nhắc đến vài tác phẩm, Trình Dĩnh Doanh đọc qua hợp đồng, giá thu mua hợp lí không ép giá. Lôi Kiệt Bân bệnh nhưng tác phẩm cải biên của Ngụy Lôi không thể hoãn lại, đoàn phim đang trong quá trình chuẩn bị, kịch bản cần phải đây nhanh tốc độ hoàn thành, ngày nào Ngụy Khôi cũng thảo luận kịch bản với biên kịch của công ty. Trình Dĩnh Doanh đến công ty xử lí công việc đã hơn một tuần mà Lôi Kiệt Bân vẫn chưa quay lại, hơn nữa cô còn cầm điện thoại của Lôi Kiệt Bân nên Ngụy Khôi không liên lạc với anh được.
"Chị dâu, bao giờ anh Kiệt Bân trở lại?" Thiếu niên lười nhác dựa vào cửa phòng giám đốc hỏi.
Trình Dĩnh Doanh đang đọc báo cáo tài vụ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thiếu niên, cô cứ thấy như Ngụy Khôi không ưa cô, giọng điệu nói chuyện cứ miễn cưỡng sao ấy. Cô nói: "Mẹ anh ấy bắt nghỉ ngơi ở nhà, tạm thời không quay lại được."
"Ơ, bị sốt thôi mà hai tuần rồi còn chưa về, hay là chị cố tình không cho em gặp anh ấy?" Ngụy Khôi oán trách.
"Có bệnh!" Trình Dĩnh Doanh tiếp tục làm việc.
Ngụy Khôi tiếp tục nói: "Tan làm chị đưa em đến gặp anh ấy đi!"
"Muôn đi thì tự đi mà đi, đừng đi theo chị!" Kĩ thuật của Trình Dĩnh Doanh không tốt, thời kì đặc biệt gia đình không cho cô lái xe, mỗi ngày phải đón xe công ty đi về. Mà nhà cách công ty khá xa, không tắc xe thì đi khoảng 40 phút, còn lâu cô mới ở cùng tên đáng ghét này 40 phút.
"Chị... Ki bo!" Ngụy Khôi tức giận giậm mạnh chân, quay người rời khỏi.
"Ha!" Trình Dĩnh Doanh ngây thơ le lưỡi làm mặt quỷ sau lưng Ngụy Khôi.
*
Bệnh của Lôi Kiệt Bân có chuyển biến tốt, mẹ Lôi cho phép anh đi làm. Dạo này Trình Dĩnh Doanh giải quyết công việc ổn thỏa không có sai sót gì.
Từ sau khi mang thai, Trình Dĩnh Doanh luôn ở trong nhà. Mẹ Lôi mới 50 chưa già, việc nhà đều do bà làm, hầu như không cần Trình Dĩnh Doanh giúp đỡ. Bạn bè cô ai cũng đi làm hết, mỗi cô tốt nghiệp ở nhà sinh con, ngày qua ngày cực kì buồn chán.
Lôi Kiệt Bân về công ty một ngày trước, Trình Dĩnh Doanh nằm lăn lộn trên giường, Lôi Kiệt Bân ôm cô không cho cô lộn xộn.
"Sao đấy, không ngủ được à?" Lúc tắt đèn lên giường là khoảng 11 giờ, Lôi Kiệt Bân ngủ được ngay, phát hiện Trình Dĩnh Doanh cứ nhúc nhích người.
"Anh Kiệt Bân, mai em đi làm với anh được không? Ở nhà chán lắm." Trình Dĩnh Doanh thốt ra suy nghĩ của mình.
Lôi Kiệt Bân tự hỏi, vợ mình mang thai ở nhà suốt, tuy có mẹ chăm sóc nhưng hai người không cùng thế hệ, thường có những bất đồng. Bạn bè Trình Dĩnh Doanh tràn đầy tự tin cùng nhiệt huyết cố gắng phấn đấu vì tương lai mai sau, cô không hợp với bạn cùng lứa, cô đơn một mình.
Năng lực làm việc của Trình Dĩnh Doanh không kém, nếu cho cơ hội rèn luyện thì sau này có thể là một nhân tài.
"Ừ." Lôi Kiệt Bân thấy mình có thể chăm sóc cô ở công ty bèn đồng ý để cô đi làm.
Anh cũng muốn cô tiếp xúc với xã hội nhiều hơn để tư tưởng hai đứa không còn chênh lệch.
"Cảm ơn chồng!" Trình Dĩnh Doanh thơm Lôi Kiệt Bân một cái.
Ngày hôm sau, Lôi Kiệt Bân muốn đưa Trình Dĩnh Doanh đi thì bị mẹ Lôi phản đối, mấy ngày trước Lôi Kiệt Bân bệnh, công ty không ai đến coi mới miễn cưỡng cho Trình Dĩnh Doanh đi giải quyết công việc, phải biết là cô đi ngày nào bà lo ngày nấy.
Lôi Kiệt Bân khuyên bảo: "Mẹ, Dĩnh Doanh chỉ mang thai chứ không bị bệnh, em ấy tự biết chăm sóc mình, con cũng ở công ty mà."
Mẹ Lôi không đối xử hà khắc với con dâu như mấy bà mẹ chồng khác, chắc là do quen cô từ bé, sau khi Trình Dĩnh Doanh được gả đến thì bà coi cô như con gái, sợ cô ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Lôi Kiệt Bân bị sốt nhẹ cũng cách ly hai vợ chồng hai tuần.
Lôi Kiệt Bân nói tiếp: "Dĩnh Doanh còn trẻ, phải tiếp xúc với nhiều người, tiếp xúc với xã hội, ở nhà lâu quá dễ mắc bệnh."
Mẹ Lôi hơi hoảng: "Nghiêm trọng vậy sao."
Lôi Kiệt Bân cố ý làm quá: "Mẹ không cho em ấy ra ngoài, nhỡ trầm cảm sau sinh gì đó thì sao."
Mẹ Lôi không học văn hóa cao như Lôi Kiệt Bân, rất nhiều chuyện đều nghe theo con trai, vội vàng giục: "Thế con đưa Dĩnh Doanh đi đi, nhớ vui vẻ!"
Lôi Kiệt Bân gật đầu: "Con biết rồi, vợ con mà."
Dự tính là khoảng mùng 3 Tết hoặc sớm hơn sẽ hoàn bộ này nhá(^∇^)ノ♪