TA MUỐN KẾT HÔN CÙNG TRÚC MÃ

"Hà Hạo Cảnh?" Lôi Kiệt Bân nhíu mày, hỏi: "Không phải là em thích hắn sao?"
Trình Dĩnh Doanh kinh ngạc, cô chưa từng nói về bạn trai mình cho anh: "...Sao anh biết?"
Lôi Kiệt Bân giải thích: "Lần trước là em dùng weibo Mộc Tuyết bình chọn cho hắn còn gì?"
Dừng một chút, nói tiếp: "Anh thấy người này không tệ, kể cả tướng mạo lẫn tính cách, chỉ là còn thiếu kinh nghiệm."
"Tính cách của hắn mới không tốt!" Trình Dĩnh Doanh gần như là nghiến răng nghiến lợi.
"Là sao? Em quen hắn?" Lôi Kiệt Bân nhớ tới tư liệu xem lần trước, Hà Hạo Cảnh kia cùng trường với Trình Dĩnh Doanh, lại cùng khoa quản lý.
"Tính cách nát bét, vay tiền nữ sinh nhưng không trả!"
"Nợ em?" Lôi Kiệt Bân thấy cô phản ứng lớn như vậy, tự nhiên cho rằng người đó là cô.
Trình Dĩnh Doanh không muốn thừa nhận mình quen biết với tra nam xongcòn bị lừa tiền, vội vàng phủ nhận: "Không, không phải là em, là bạn cùng phòng, hắn là bạn trai cũ của bạn cùng phòng em, còn nợ tiền không trả..." Dừng lại một chút, lại bổ sung: "...Cũng nợ tiền em."
Lôi Kiệt Bân trầm mặc không nói gì.
Trình Dĩnh Doanh thấy anh thờ ơ, tiếp tục bổ sung: "Nghe nói hắn trước kia còn bị bao dưỡng..."
"Loại nghệ sĩ bẩn như này tốt nhất không nên dùng, đến lúc đó bị người gièm pha, làm liên lụy tới đoàn làm phim..."
Đây là phản ứng dây chuyền trong giới giải trí, thường xuyên xảy ra, đến Trình Dĩnh Doanh không để ý đến chuyện trong giới cũng biết tính nghiêm trọng của việc này.
Cuối cùng Lôi Kiệt Bân cũng không ký hợp đồng kia: "Để lại quan sát một chút đi."
Dù sao vai nam chính này cũng là do công ty với bên đầu tư thương lượng, anh không thể phủ quyết liền được.
Cuối tuần, mẹ Trình cố ý gọi Trình Dĩnh Doanh về nhà ăn cơm, giống như trước kia kêu cô có rảnh thì về nhà.
Lôi Kiệt Bân đưa cô tới khu Phương, lúc lên cầu thang thì đột nhiên nhớ ra: "Chết rồi, anh quên là ba mẹ đi du lịch cùng với họ hàng!"
Trình Dĩnh Doanh không nghĩ ngợi gì, nói: "Vậy anh đến nhà em ăn cơm đi, dù sao cũng chỉ nhiều thêm một người một bộ bát đũa thôi."
Trình Dĩnh Doanh đi đến cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra mở cửa, trong nháy mắt đẩy cửa ra liền thấy một người con trai trẻ tuổi, hoảng loạn đóng cửa lại.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Lôi Kiệt Bân thấy cô hơi kì lạ thì hỏi: "Em làm sao vậy?"
Trình Dĩnh Doanh nghĩ: Mẹ ơi, sao Lưu Vĩ Kỳ lại ở trong này, chẳng lẽ cậu ta với chị làm lành rồi, hôm nay là đến đây gặp người nhà? Hơn nữa cô còn bảo anh Kiệt Bân tới ăn cơm, anh không phải là sẽ ức chế sao?
Trình Dĩnh Doanh đang muốn nói là chờ cô nghe điện thoại. Kết quả cửa gỗ lại mở ra, mẹ Trình đứng ở cửa hỏi: "Sao lại mở cửa rồi đóng luôn? Ồ, Kiệt Bân, tới đây chơi à?"
Lôi Kiệt Bân lễ phép trả lời: "Vâng, vừa nhớ ra ba mẹ cháu đi chơi rồi, cháu đến ăn cơm, dì không để ý chứ?"
"Xem kìa, làm như dì keo kiệt lắm ấy." Mẹ Trình cười niềm nở: "Không để ý, vào nhà đi."
Lôi Kiệt Bân đi vào, nhìn thấy Trình Dĩnh Văn ngồi cùng một nam sinh còn trẻ trên sofa phòng khách, cười cười nói nói với ba Trình. Anh nhận ra nam sinh đó, không phải là bạn học của Trình Dĩnh Doanh sao? Hai người bọn họ còn từng hẹn gặp nhau ở quán cà phê. Sao cậu ta lại ở đây?
"Giới thiệu với Kiệt Bân, đây là bạn trai của Dĩnh Văn, tên Vĩ Kỳ." Mẹ Trình nhiệt tình giới thiệu.
Trình Dĩnh Doanh đứng ở huyền quan cửa*, cảm giác như trong trái tim nhỏ của anh Kiệt Bân có cắm một cây đao, đau chết được.
*Huyền quan cửa: khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.
"Xin chào! Anh là Lôi Kiệt Bân, ở nhà đối diện." Lôi Kiệt Bân nghe là bạn trai của Trình Dĩnh Văn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ là người này đến tìm Trình Dĩnh Doanh.
Trình Dĩnh Doanh cùng Lôi Kiệt Bân ngồi trên ghế gỗ lim dài đối diện bọn Trình Dĩnh Văn, mẹ Trình vào trong phòng bếp mang hai cốc nước ra, hai con gái ngồi tách ra hai bên, mỗi đứa lại mang một người đàn ông về, trong lòng vui rạo rực, chờ đứa nhỏ xác định với Lôi Kiệt Bân, thì bà có thể kê cao gối mà ngủ.
Mấy người hàn huyên một lúc, ba Trình mẹ Trình đứng dậy vào bếp nấu cơm, Trình Dĩnh Văn với Lưu Vĩ Kỳ hai người cúi đầu nói nhẹ, lúc lại cười cười. Chị với Lưu Vĩ Kỳ hợp lại là một chuyện tốt, Trình Dĩnh Doanh đột nhiên cảm thấy không công bằng, đại khái cô sợ Lôi Kiệt Bân chịu phải thương tổn. Cô nắm tay người đàn ông bên cạnh, không biết an ủi anh thế nào.
Lôi Kiệt Bân không để ý cặp đôi đối diện đang làm cái gì, chỉ xem phim truyền hình nhiều tập phát trên TV, tự nhiên người bên cạnh nắm tay anh. Anh cúi đầu, nhìn Trình Dĩnh Doanh, nắm tay anh ma sát một chút, cô ngước mắt lên nhìn hắn, cho một nụ cười tươi.
Mắt sắc Trình Dĩnh Văn nhìn đến ái muội nhỏ giữa hai người, lộ một nụ cười quỷ bí: "Hai người...He he he..."
Trình Dĩnh Doanh thẹn thùng nới lỏng tay, cúi đầu không nói.
"Cũng không phải chưa từng nắm qua, làm to chuyện!" Lôi Kiệt Bân cầm lấy tay Trình Dĩnh Doanh, mười ngón đan vào nhau.
Cũng đúng, hai người chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, hơn nữa Lôi Kiệt Bân thập phần chiếu cố Trình Dĩnh Doanh, qua đường phải nắm tay nó cũng yên tâm. Trình Dĩnh Văn đoán là Lôi Kiệt Bân còn chưa thu phục được em gái, cũng không nói nữa, thấy Trình Dĩnh Doanh đối với anh có chút biến hóa, hi vọng tên ngốc này không cần khổ sở như vậy.
Bữa tối đã làm xong, Trình Dĩnh Văn vói Lưu Vĩ Kỳ qua phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn, phòng khách chỉ có Trình Dĩnh Doanh cùng Lôi Kiệt Bân. Lôi Kiệt Bân đoán không ra Trình Dĩnh Doanh nắm tay anh là có ý tứ gì, đang muốn hỏi, tiểu nha đầu lại mở miệng trước: "Anh Kiệt Bân, anh đừng khổ sở, thế gian này còn thiếu gì cỏ..."
Lôi Kiệt Bân dở khóc dở cười, đứa nhỏ này cho rằng anh thấy Trình Dĩnh Văn mang bạn trai về nhà nên mới không cao hứng.
"Anh không có khổ sở, chị em tìm được đối tượng không phải là chuyện tốt sao?"
Trình Dĩnh Doanh thở dài, không nghĩ tới tâm tính anh Kiệt Bân lại tốt như thế, nhớ trước kia cô cho giả thiết là người trong lòng có đối tượng, anh nói là chờ cô ấy chia tay. Trong lòng thắc mắc, liệu có phải Lôi Kiệt Bân chờ chị chia tay với Lưu Vĩ Kỳ?
Đúng là một kẻ si tình mà.
Ăn cơm xong, Lôi Kiệt Bân với Lưu Vĩ Kỳ đều tự về nhà.
Trình Dĩnh Doanh cùng Trình Dĩnh Văn là dùng chung một phòng, trong phòng có giường tầng. Lớn lên, chị đi học đại học, lại làm việc ở nơi khác, hai chị em có rất ít cơ hội ở cùng phòng ngủ.
Ban đêm, Trình Dĩnh Doanh không ngủ được, ở giường trên quay ngang quay dọc, Trình Dĩnh Văn ở giường dưới mở miệng hỏi: "Dĩnh Doanh, rốt cuộc em có muốn ngủ không?"
"Ngủ..." Trình Dĩnh Doanh yên lặng một lúc, lại hỏi: "Chị, chị muốn kết hôn với Lưu Vĩ Kỳ à?"
"Vẫn còn sớm, hơn nữa công việc của hắn còn chưa ổn định, chờ hai năm nữa xem thế nào." Trình Dĩnh Văn híp mắt nói, hôm nay đi xe buýt đường dài từ nơi khác về, có chút mệt.
"Nhưng mà anh Kiệt Bân một tí cũng không kém, học giỏi, đẹp trai, lại kiếm được tiền, vì sao chị không thích anh ấy?" Trình Dĩnh Doanh nghĩ không ra.
"Ừ ừ... Anh Kiệt Bân của em tốt như vậy, thế sao em không thích?" Trình Dĩnh Văn lại ném vấn đề qua Trình Dĩnh Doanh, cô cũng không biết tại sao đứa em gái ngốc này lại cho rằng Lôi Kiệt Bân thích cô? Hồi nhỏ, Lôi Kiệt Bân thường lấy cớ tới Trình gia tìm Trình Dĩnh Văn hỏi bài, ánh mắt toàn dừng trên người em gái. Sau này cũng không biết từ khi nào, bọn họ tự nhiên thân thiết hơn, Lôi Kiệt Bân không cần mượn Trình Dĩnh Văn để tới tìm em gái, hai người họ trực tiếp hẹn nhau đi chơi. Cái tên chậm tiêu kia làm được chuyện này, em ấy còn nghĩ rằng tên đó thích nàng?
"Dĩnh Doanh, hiện tại em với bạn trai thế nào? Khi nào thì mang về nhà cho mọi người gặp mặt chút?"
Trình Dĩnh Văn đột nhiên phun ra một câu làm Trĩnh Dĩnh Doanh cảm thấy rất kinh ngạc: " Sao chị biết em có bạn trai? Anh Kiệt Bân nói à?"
Thấy chưa, anh Kiệt Bân với chị không giấu nhau gì cả, cư nhiên đem chuyện bạn trai cô nói cho chị ấy biết.
Trình Dĩnh Văn lên tiếng trả lời: "Ừ."
Trình Dĩnh Doanh sợ lúc nào đó chị nói cho mẹ, vội vàng giải thích: "Em chia tay với cậu ta..."
"Chia tay? Chia tay bao giờ?"
"Sinh nhật em."
Trình Dĩnh Văn nhớ sinh nhật Trình Dĩnh Doanh là ở năm trước, mà tới năm sau Lôi Kiệt Bân mới nói chuyện bạn trai Trình Dĩnh Doanh cho cô: "Em không nói cho Kiệt Bân là em chia tay rồi à?"
Trình Dĩnh Doanh nghĩ không thông: "Em không hiểu chia tay thì liên quan gì tới anh ấy?"
Trình Dĩnh Văn trong lòng rít gào: Có liên quan là đằng khác, tên ngốc kia nghĩ em có bạn trai rồi, không dám mở lời!
"Chị thấy em cần phải nói cho Kiệt Bân, nói gì thì, anh ấy là nhìn em từ nhỏ đến lớn, em cùng người khác hẹn hò rồi chia tay, đây là chuyện lớn, phải nói cho anh ấy biết." Trình Dĩnh Văn thấy hai bên đối phương đều hiểu lầm nhau, thấy sốt ruột thay bọn họ.
"Em tìm ngày nói vậy." Thời gian chia tay cũng qua lâu rồi, hơn nữa năm tư tốt nghiệp chia tay cũng là hiện tượng bình thường có lẽ Lôi Kiệt Bân cũng không chế nhạo chuyện cô bị đá.
Hợp đồng của Điện ảnh Nghênh Kiệt với các diễn viên ngoại trừ Hà Hạo Cảnh tạm thời bị gác lại, những người khác đều đã bàn giao xong. Trên weibo lục tục có tin nóng từ account marketing kể tên những diễn viên chính phim đô thị của Mộc Tuyết, cũng có một số diễn viên đáp lại. Đoàn đội của Hà Hạo Cảnh chậm chạp không có hợp đồng, còn không thể đáp lại trên weibo.
Hà Hạo Cảnh có chút không kiên nhân, hỏi người đại diện Tề Việt: "Sao hợp đồng của Nghênh Kiệt mãi không tới?"
Dù sao trước kia quay quảng cáo đều là nhiệm vụ của quán quân, kiếm không được nhiều tiền lắm, hắn chi tiêu khá nhiều, lập tức hết sạch. Phí dịch vụ mà đoàn làm phim cho hắn chuẩn bị cho diễn viên, chờ lấy số tiền này ăn nhậu chơi bời, thuận tiện cấp cho chị phó phòng thủ kỳ.
Tề Việt đang dùng Ipad tìm đọc hộp thư công việc, bên trong đại đa số đều là thư mời công tác, thư mời cho các hoạt động của tiểu nhân tương đối nhiều, xem một chút, xóa hết. Hà Hạo Cảnh nhà anh hiện tại là tiểu thịt tươi chưng thượng, không làm mấy hoạt động cấp bậc này.
"Từ từ thì đã sao... Tốt xấu gì cũng là hợp đồng ngàn vạn, đương nhiên phải cẩn thận một chút." Tề Việt là một người đại diện tương đối có kinh nghiệm, ở thời điểm Hà Hạo Cảnh tham gia thi đấu, phát hiện đại thần Mộc Tuyết đối với hắn hình như có chút hứng thú, còn vì hắn mà kéo phiếu, kéo fans tiểu thuyết, đưa hắn lên ngôi vị quán quân. Vừa lúc gặp Điện ảnh Nghênh Kiệt mua bản quyền điện ảnh tiểu thuyết Mộc Tuyết, trước tiên là tìm Hà Hạo Cảnh đảm nhiệm vai nam chính, bắt được cơ hội này, đề cao địa vị Hà Hạo Cảnh, đòi lợi ích tốt hơn, đối phương bất đắc dĩ đồng ý.
Điện thoại Tề Việt vang lên, xem thông tin phía trên, là điện thoại từ người phụ trách bên Nghênh Kiệt, giơ màn hình điện thoại lên cho Hà Hạo Cảnh, tự tin nói: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
Tề Việt tiếp điện thoại: "... Cái gì? Không ký?"

Bình luận

Truyện đang đọc