TA MUỐN KẾT HÔN CÙNG TRÚC MÃ

"Đúng rồi, là trợ lí sinh hoạt của Lôi tổng." Lộ tổng quản vẫn bình tĩnh xác nhận với Trình Dĩnh Doanh, giải thích: "Trợ lí sinh hoạt trước kia vừa mới được điều đi đoàn làm phim."
Trình Dĩnh Doanh nhíu mày, chắc chắn là anh Kiệt Bân cố ý, tự dưng lại để cô làm trợ lí sinh hoạt của anh.
Lộ chủ quản phát hiện Trình Dĩnh Doanh như không mấy tình nguyện, bèn khuyên bảo: "Thật ra đi theo Lôi tổng có thể học được rất nhiều, Diệp tiên sinh tốt nghiệp đại học trọng điểm, không có kinh nghiệm thực tiễn, đi theo Lôi tổng nửa năm, bây giờ có thể tham gia chuẩn bị phim, mà còn làm được tốt là đằng khác"
Trình Dĩnh Doanh gật đầu đồng ý.
Sau khi phỏng vấn, Trình Dĩnh Doanh rời khỏi office building, nhận được điện thoại của Lôi Kiệt Bân.
Lôi Kiệt Bân hỏi: "Dĩnh Doanh, phỏng vấn xong rồi à?"
"Phỏng vấn xong rồi, vừa ra khỏi office building."
Lôi Kiệt Bân đi vào thang máy, ấn nút "B1" xuống bãi đỗ xe: "Anh mới ra khỏi cửa, đến đón em đi, ăn cơm trưa xong, chúng ta đến cửa hàng gia dụng."
Trình Dĩnh Doanh không nghĩ ra phòng của anh thiếu vật dụng gì: "Đến cửa hàng gia dụng làm gì?"
"Anh vừa mới dọn dẹp phòng cho khách, đi mua giường với tủ quần áo, với cả bàn trang điểm."
"Anh mua mấy cái này làm gì?"
"Bây giờ em đang làm ở Nghênh Kiệt, ở lại chỗ anh thì thuận tiện hơn. Tuy thỉnh thoảng anh có thể ngủ trên ghế sofa, về lâu dài thì eo anh không chịu nổi, mua cho em giường mới, cả hai đều có thể ngủ được." Lôi Kiệt Bân giải thích.
Trình Dĩnh Doanh nghĩ tới chức vụ của mình là trợ lí sinh hoạt của anh, nói: "Anh Kiệt Bân, không phải là anh cố ý để em làm trợ lí sinh hoạt của anh chứ?"
"Dĩnh Doanh, anh còn phải lái xe, không nói chuyện với em nữa..." Lôi Kiệt Bân không có trả lời thẳng, tắt máy.
"Kiệt Bân xấu xa!"
Vừa nãy ở phòng nhân sự cô được biết, trước chỉ có Tiểu Diệp là trợ lí của Lôi Kiệt Bân, hiện tại anh muốn hai trợ lí: Một là trợ lí sự vụ, một là trợ lí tư nhân. Nói trắng ra là, trợ lí sự vụ giống như thư lí đi theo ông chủ xử lí chuyện công ty hoặc là sắp xếp hành trình công tác; trợ lí tư nhân lại tựa như bảo mẫu, phụ trách việc ăn uống hàng ngày của ông chủ, làm không tốt thì ngày thường ở chung sẽ kém, vui chơi, giải trí, ngủ nghỉ không có chuyện khác làm, thế thì có thể học được gì?
Cảm giác như Lôi Kiệt Bân nhất định cho rằng cô sẽ không làm ra châu báu gì, để chủ quản tùy tiện ném cho cô một chức vụ, nghĩ vậy liền tức giận.
Lôi Kiệt Bân lái xe tới office building trước, Trình Dĩnh Doanh lên xe sau cài dây an toàn, anh khởi động xe, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện."
"Vậy thì, đến Ngàn Ý ăn cá đi, đã lâu không đến." Lôi Kiệt Bân nói xong một tràng không thấy cô nói chuyện, cho rằng cô đồng ý.
"Anh Kiệt Bân, em nghĩ là, làm trợ lí tư nhân không học được cái gì cả, hay là em tìm công việc vậy."
Lôi Kiệt Bân nhìn đường phía trước, nhướng mày, hỏi: "Trợ lí tư nhân không học được cái gì, em cảm thấy trợ lí tư nhân làm gì?"
Trình Dĩnh Doanh tính ngón tay: "Phụ trách chuyện ăn uống hàng ngày của ông chủ, xách túi cho ông chủ, lái xe cho ông chủ..."
"Dĩnh Doanh, có phải em hiểu lầm gì về trợ lí tư nhân không?" Lôi Kiệt Bân nói: "Anh muốn tìm người chuẩn bị ba bữa ăn, xách túi, lái xe, hiện tại anh tách ra thành hai trợ lí, có cần thiết phát thêm một phần tiền lương mấy ngàn khối sao? Kể cả em là em gái anh, anh cũng không phải làm cho công việc của mình ngột ngạt thêm, còn không bằng mỗi tháng anh cho em mấy ngàn khối tiền tiêu vặt."
"Vậy trợ lí tư nhân của anh làm gì?" Trình Dĩnh Doanh khó hiểu.
"Công việc nhiều đến đâu, mỗi ngày phụ trách cùng với trợ lí sự vụ, an bài hành trình công tác của anh, nhưng mà đại đa số thời gian anh không can thiệp vào công việc bên Nghênh Kiệt, là do phó giám đốc quản lí, công việc của trợ lí sự vụ là giám sát hoạt động của công ty, mỗi ngày báo về cho anh. Mà trợ lí tư nhân, là phụ trách công việc chuyên về Mộc Tuyết, sách xuất bản, bản quyền điện ảnh, chờ đợi công việc được thông qua. Phim mới của Mộc Tuyết bắt đầu quay, đến lúc đó em đại diện cho Mộc Tuyết đi xem đoàn phim, chỉ đạo bọn họ. Còn có, gần nhất là công ty ở Mĩ với Nhật Bản muốn mua bản quyền tiểu thuyết, tiếng Anh của em thế nào, có thể cùng người nước ngoài đàm phán hợp đồng không?"
"Tiếng Anh hoàn hảo, nhưng không phải đàm phán hợp đồng cần phải tìm phiên dịch tiếng Anh chuyên nghiệp sao?" Trình Dĩnh Doanh không nghĩ rằng trợ lí tư nhân lại cần có yêu cầu cao như vậy.
"Sẽ có phiên dịch tiếng Anh chuyên nghiệp ở đó, nhưng em cũng cần xem hợp đồng bằng tiếng Anh, bằng không sẽ bị phiên dịch hố, liền chịu thiệt."
"Ừm, em đã biết..." Trình Dĩnh Doanh nghe giải thích, cảm thấy công việc này rèn luyện tốt, nhưng lại sợ mình làm không tốt, liền có chút không tự tin: "Anh Kiệt Bân, anh cảm thấy em có thể làm tốt công việc này không?"
"Em quên à, không nhớ lúc trước là ai dạy em công khóa sao? Chỗ nào em không hiểu thì hỏi anh, tin chắc là em rất nhanh sẽ làm được."
Trình Dĩnh Doanh khiêm tốn cảm tạ: "Anh Kiệt Bân, cảm ơn anh cho em cơ hội rèn luyện tốt như vậy, em sẽ làm việc thật chăm chỉ."
Ăn cơm xong, Trình Dĩnh Doanh cùng Lôi Kiệt Bân đến cửa hàng gia dụng chuẩn bị đồ dùng cho phòng ngủ. Vừa khéo cửa hàng gia dụng có quản lí đến kiểm tra, bởi vì phim mới của Mộc Tuyết là phim đô thị, cửa hàng này có cung cấp tài trợ, quản lí cũng gặp qua tổng giám đốc Nghênh Kiệt ảnh nghiệp, đi qua chào hỏi: "Lôi tổng, cùng bạn gái đến đây chọn đồ dùng a!"
Trình Dĩnh Doanh đang muốn phủ nhân, lại bị Lôi Kiệt Bân nói tiếp: "Hoàng quản lí khỏe chứ, đúng vậy, hôm nay tới đây chọn giường, tủ quần áo với bàn trang điểm..."
"Chuyện tốt đây, có phải đang bố trí phòng tân hôn không?"Hoàng quản lí cũng là có mắt nhìn, nghe được Lôi Kiệt Bân muốn mua rất nhiều đồ gia dụng, lại cùng bạn gái, phỏng chừng là tính toán kết hôn, đổi vật dụng trong nhà.
Phòng tân hôn? Anh với Trình Dĩnh Doanh?
Tự động bổ não, sớm muộn gì cũng có ngày, anh sẽ cùng Trình Dĩnh Doanh ở trong phòng dán lên tường giấy đại song hỉ đỏ, tương đối thẳng thắn thành khẩn.
Lôi Kiệt Bân rất muốn nói tiếp là bố trí phòng mới, nhưng quan hệ giữa anh với Trình Dĩnh Doanh không phải là quan hệ nam nữ, nếu nói tiếp câu này, rồi lâu không phát thiệp cưới thì không phải để người ta cười rớt răng hàm, giải thích: "Chỉ là muốn bố trí một chút trong phòng cho khách, gần đây có khách đến ở một thời gian."
"Hóa ra là vậy à... Cứ chọn đi, hôm nay giảm cho cậu 5%." Hoàng quản lí nghiêng người, nhiệt tình giới thiệu đồ trong cửa hàng.
"Cảm ơn."
Chờ Hoàng quản lí đi, Lôi Kiệt Bân cầm lấy bút với quyển sổ trong cửa hàng, ghi lại vật dụng mà anh nhìn trúng, đánh số. Anh hỏi: "Dĩnh Doanh, em xem cái giường này, có muốn lấy một cái không?"
Trình Dĩnh Doanh ngượng ngùng nhìn anh phải tiêu pha, nói: "Anh Kiệt Bân, thật ra em ở nhà cũng được, từ nhà em đi công ty hoặc đến nhà anh chỉ cần đi một tuyến tàu điện ngầm, rất thuận tiện."
Lôi Kiệt Bân cẩn thận nhìn vật dụng, nói: "Đúng là rất thuận tiện, tàu điện ngầm số một đi từ điểm đầu đến điểm cuối, bây giờ thời tiết lại lạnh như vậy, có khi em cũng muốn ngủ nhiều hơn nửa tiếng, mà không phải là sáng sớm dậy lúc một giờ đi chen tàu điện ngầm?"
"Vậy thì anh cũng không cần mua đồ quý giá như vậy, tùy tiện chọn một cái là được..." Rõ ràng có hai ba nghìn nghìn giường gỗ đặc, vậy mà anh ấy lại cố tình xem cái một hai vạn.
Lôi Kiệt Bân thở dài một hơi, nói: "Dĩnh Doanh, phòng ở kia của anh tốt xấu gì cũng đáng ngàn vạn, em bảo anh tùy tiện chọn một cái mang về? Nếu như bị người khác nhìn thấy, không phải sẽ nói anh giả vờ giàu có, thực ra bên trong lại rất hẹp hòi?"
Trình Dĩnh Doanh vươn hai tay ra làm động tác nhượng bộ: "Anh Kiệt Bân, nếu không thì, anh chọn đi, em không có ý kiến gì."
"Giường này là để em nằm, em cứ chọn cái mà em thấy thoải mái nhất đi..."
Quyền lực chọn trở lại trên người Trình Dĩnh Doanh...
Chọn xong vật dụng, Lôi Kiệt Bân đưa Trình Dĩnh Doanh về nhà sắp xếp hành lí để chuyển qua bên hoa viên Hào Cảnh ở. Hai nhà Trình Lôi đều đã nấu cơm, mỗi người tự quay về trong nhà ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm tối, Trình Dĩnh Doanh nói cho ba mẹ chuyện tìm được việc: "Ba, mẹ, con tìm được việc rồi, làm trợ lí trong công ty anh Kiệt Bân."
"Công ty Kiệt Bân à, rất tốt, con làm ở chỗ nó, mẹ rất yên tâm..." Mẹ Trình cười đặt rau xanh vào trong bát Trình Dĩnh Doanh, dặn dò: "Làm ở công ty Kiệt Bân cần phải làm việc nghiêm túc, nó là ông chủ, con không được giống như trước kia cứ hi hi ha ha gây phiền toái cho nó, nếu không nó làm sao có thể chủ trì cấp dưới được?"
"Mẹ, yên tâm đi, con làm sao có thể gây thêm phiền toái cho anh Kiệt Bân?" Trình Dĩnh Doanh có chút bất mãn khi thấy mẹ xem nhẹ mình.
"Con đấy, từ nhỏ đến lớn con cho Kiệt Bân bao nhiêu phiền toái, không đếm ở trong lòng đi? Chuyện xa xưa không nói, lần này đi họp lớp, say nát bét còn bị trẹo chân, con ở nhà Kiệt Bân bao lâu?"Mẹ Trình đếm đếm sự tích của Trình Dĩnh Doanh.
"Ai bảo ba mẹ không có ở nhà, anh Kiệt Bân thấy con đáng thương mới đưa con đến đó..." Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng nói thầm, còn nói: "Đúng rồi, con muốn sang ở bên chỗ anh Kiệt Bân, chỗ anh ấy cách công ty gần."
"Như vậy không tốt lắm thì phải? "Ba Trình cảm thấy Trình Dĩnh Doanh thi thoảng sang ở đấy một lúc cũng được, thật ra cô nam quả nữ sống chung một phòng thì không ổn.
Mẹ Trình cũng nói thêm: "Thỉnh thoảng ở mấy ngày chả sao cả, nếu con ở lâu bên đó, thì sao được? Con quên à, mẹ đã bảo con là tìm cơ hội mai mối Kiệt Bân với Dĩnh Văn. Con ở lâu bên nhà Kiệt Bân thì không thích hợp."
Trình Dĩnh Doanh nhớ tới Trình Dĩnh Văn với Lưu Vĩ Kỳ, nói: "Chị ấy có người trong lòng, không thích anh Kiệt Bân..."
"Ồ, chị con có người trong lòng, ai vậy?" Mẹ Trình tò mò hỏi.
Trình Dĩnh Doanh phát hiện ra mình làm lộ hết, nói: "A~mẹ đừng hỏi con, cũng đừng hỏi chị, nếu không chị ấy sẽ giết con!"
Mẹ Trình hiểu ý Trình Dĩnh Doanh là chị nó đã ở chỗ đối tượng, chỉ là chưa tới lúc đưa về gặp mặt ba mẹ, không truy vấn chuyện của chị gái nữa, nói sang chuyện khác, hỏi: "Dĩnh Doanh, con xem, từ nhỏ Kiệt Bân đã đối xử tốt với con như vậy, nếu không hai người các con thành một đôi, mẹ cũng yên tâm."
Trình Dĩnh Doanh bĩu môi, cũng không phải ghét bỏ, ngược lại là tự giễu: "Anh Kiệt Bân không thích người nhỏ hơn anh ấy, con không có hi vọng gì."
Mẹ Trình nghĩ lầm là Trình Dĩnh Doanh có ý với Lôi Kiệt Bân, chỉ là Tương Vương vô mộng*, cổ vũ cô: "Dĩnh Doanh, con không cần tức giận, tốt xấu gì con đã quen biết Kiệt Bân từ nhỏ, mọi người đều biêt, nếu con chịu chủ động, chắc chắc nó sẽ đáp lại."
Trình Dĩnh Doanh bị lời nói của mẹ Trình dọa sợ, vội giải thích: "Mẹ, mẹ đừng có nói lung tung, con không thích anh Kiệt Bân, nếu như nhà đối diện nghe được sẽ chê cười."
Anh Kiệt Bân có tốt thế nào thì cũng không được thích, dù sao anh đã có người trong lòng rồi. Anh còn nói, nếu như đối phương có bạn trai, anh sẽ chờ đối phương chia tay.
Cùng lúc đó, Lôi Kiệt Bân lâu không về nhà, khó tránh khỏi vấn đề bị người trong nhà thúc giục tìm đối tượng.
Trên bàn cơm, mẹ Lôi khai triển đề tài: "Kiệt Bân này, bà cô thứ hai quen biết một nữ sinh, điều kiện rất tốt, lớn lên sinh đẹp, bằng cấp cao, tiếng Anh cũng lưu loát, làm tiếp viên hàng không chuyến bay quốc tế."
Mỗi lần mẹ Lôi giới thiệu nữ sinh, Lôi Kiệt Bân đều có thể tìm được điểm yếu của đối phương: "Tiếp viên hàng không à, đấy không phải là vài ngày mới gặp mặt một lần, làm nhà ở thành cái khách sạn?"
Mẹ Lôi thấy anh vừa nói liền tiếp lời: "Đối phương nói, nếu được thì liền từ chức kết hôn, không cần phải sợ về sau mỗi ngày đều có chuyến bay."
Lôi Kiệt Bân lắc đầu nói: "Mẹ, con tương đối là chậm hiểu, phải theo người khác quen biết một thời gian rồi mới quyết định kết hôn. Tiếp viên hàng không thì không được, con không thể chịu nổi cô ấy ba ngày thì hai ngày ra ngoài chạy, căn bản không thể bồi dưỡng tình cảm. Mẹ bảo cô ấy từ chức đến yêu đương với con, nếu quá hai tháng, tính cách hai đứa không hợp rồi chia tay, không phải là liên lụy đến người khác sao?"
Lôi Kiệt Bân đúng là đồ mỏ nhọn lợi hại, nhưng mẹ Lôi cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, nói: "Con có nhiều lí do để từ chối mấy nữ sinh như vậy, con nói con vội chưa tính, mà mẹ thấy con cứ khi nào rảnh là lại đi tìm con gái nhỏ nhà đối diện, có phải con có ý với nó không? Nếu như con có ý này, ngày mai mẹ đến tìm nhà chú Trình con cầu hôn."
Lôi Kiệt Bân nghe vậy, nhíu mày, nói: "Mẹ đừng có làm trò, con còn chưa lưu lạc đến mức cần mẹ giúp con đi cầu hôn."
Mẹ Lôi cũng chỉ nói bừa, không ngờ vậy mà còn đoán trúng, kinh ngạc: "Vậy đúng là con thích Dĩnh Doanh à?"
Lôi Kiệt Bân chỉ có thể thẳng thắn: "Là vậy đó, không có vừa lòng, mẹ không cần nhúng tay vào chuyện này, nếu mà mẹ dọa Dĩnh Doanh chạy mất, đừng trách về sau con không cưới vợ!"
*Tương Vương vô mộng (Nguồn: maiyeuem.net): Bắt nguồn từ điển tích 'Giấc Vu Sơn':
Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.
Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:
- Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?
Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:
- Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.
Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.
An: Không biết bao giờ mới đi học nên bây giờ đăng 2 chương vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc