Trình Dĩnh Doanh kéo góc áo anh, cúi đầu hỏi: "Lời tỏ tình lần trước, giờ có tính không?"
Một giây, hai giây, ba giây...
Không có động tĩnh?
Không nghĩ gì hết?
Trình Dĩnh Doanh mấp máy môi, muốn nói gì đó lấy lại mặt mũi: "Thật ra em..."
Giây tiếp theo, bị người nào đó ôm vào trong lòng, ôm thật chặt.
Vòng tay anh rắn chắc, an ổn, tỏa ra hương sữa tắm nhàn nhạt cùng hương nước giặt quần áo thơm ngát, làm người khác thoải mái.
Lôi Kiệt Bân kích động đến không biết nói cái gì, dùng hành động nói cho cô, anh dùng rất nhiều lực, tình cảm sâu biết bao. Nhưng mà anh lại quên mất, cô chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, không thể thừa nhận sức lớn như vậy.
Trình Dĩnh Doanh vừa rồi mới mặt đỏ tim đập thẹn thùng, dần dần hô hấp trở nên khó khăn, càng ngày càng khó chịu.
"Anh Kiệt Bân...Em đau..." Cô nói có chút do dự, sợ làm hỏng không khí.
"Xin lỗi, anh hơi kích động... Đây là lần đầu anh tỏ tình, không ngờ em lại đồng ý." Lôi Kiệt Bân buông tay, nói chuyện cũng mang theo chút ngượng ngùng, giống một thiếu niên 18 tuổi mới yêu lần đầu.
Lần đầu tỏ tình...
Trình Dĩnh Doanh nhếch miệng, nếu không phải chị có bạn trai, còn lâu Lôi Kiệt Bân mới tỏ tình với cô. . ngôn tình hài
Trình Dĩnh Doanh không nói gì, thật sự không biết nên làm như nào, tuy nói từng có bạn trai, nhưng kinh nghiệm yêu đương vẫn gần như bằng không.
"Anh ôm em lần nữa được không, sẽ không dùng sức... " Lôi Kiệt Bân phá lệ cẩn thận, hỏi ý kiến cô.
"Được..."
Lôi Kiệt Bân duỗi tay, đem cô ôm vào lòng, mĩ lệ nhân nhi hiện tại ở trong lòng anh, loại cảm giác này khó có thể hình dung. Anh còn nghĩ rằng cần chút thời gian nữa, không nghĩ tới cô đồng ý rồi.
Sao tự dưng cô lại đồng ý?
"Dĩnh Doanh, em thích anh à?" Anh muốn xác nhận lại, cảm giác lưỡng tình tương duyệt là thế nào.
"Không thích!" Trình Dĩnh Doanh vẫn chưa chắc chắn Lôi Kiệt Bân toàn tâm toàn ý thích mình, không muốn thừa nhận chuyện này.
Lôi Kiệt Bân nháy mắt cứng đờ, cô có ý gì?
"Lôi Kiệt Bân, em muốn nói với anh..." Trình Dĩnh Doanh không biết lấy dũng khí từ đâu, kêu cả họ lẫn tên anh, cứng rắn nói: "Nếu anh đối xử với em không tốt, hoặc là trong lòng có người khác, em sẽ chia tay với anh!"
"Chắc chắn sẽ đối xử tốt với em, trong lòng không có người khác!" Lôi Kiệt Bân lập tức đáp ứng, không cần biết bây giờ cô có thích anh hay không, chỉ cần trở thành người yêu, tất cả đều dễ dàng, chuyện tình cảm có thể từ từ.
Ánh đèn sông Tân Giang tỏa khắp bốn phía, năm màu hài hòa chiếu vào gương mặt đáng yêu tinh xảo của cô, gió đêm nhè nhẹ thổi làm làn tóc dài của cô hơi rối, anh dùng tay sửa lại giùm cô. Tóc dài hất về phía sau, lộ ra cần cổ bóng loáng, thấy rõ cốt tuyến và xương quai xanh gợi cảm.
Hầu kết anh lăn lộn, hơi chần chừ: "Anh có thể hôn em không?"
Trình Dĩnh Doanh vẫn thích nam chính dưới ngòi bút Mộc Tuyết, bọn họ sẽ để ý bầu không khí, tự nhiên hôn nữ chính. Nhưng cha của mấy nam chính đó lại hỏi thẳng ra có thể hôn hay không.
Nếu cô nói có thể, cô sẽ cảm thấy mình thật lỗ mãng.
Cô chậm rãi mở miệng: "Không thể..."
"À..." Lôi Kiệt Bân nới lỏng tay, sờ mũi che đi sự xấu hổ.
Thật là!
Một người đàn ông ôn nhu săn sóc thêm một chút bá đạo nữa thì có phải tốt hơn không.
Con người không ai hoàn mĩ cả, nếu anh Kiệt Bân dũng cảm hơn thì đã ở bên chị rồi.
Trình Dĩnh Doanh kiếng chân, đặt môi mình lên môi Lôi Kiệt Bân. Lúc đầu lành lạnh, về sau lại ấm áp...
Giữ được khoảng hai ba giây, cô không kiễng chân nổi, hai người lại chênh nhau chiều cao.
Cô cúi đầu, sắc mặt đỏ như lửa đốt, đỏ bừng.
May mắn ánh đèn vô cùng rực rỡ, không nhìn ra mặt cô đỏ.
"Lần sau anh thích hôn thì hôn, đừng hỏi em... Anh hỏi em lại từ chối, về sau em không để anh hôn nữa..." Trình Dĩnh Doanh nói chuyện hơi run, cực kì khẩn trương, bởi vì chưa từng thân mạt với người nào như thế.
Ôm, hôn môi...
Về sau còn có nhiều hành động thân mật...
Nghĩ vậy, không kìm nổi mà ngại ngùng.
Lôi Kiệt Bân nâng cằm Trình Dĩnh Doanh, mặt cô rất nóng, bị phát hiện đang ngại ngùng, cô thấy hơi kì quái liền nhanh chóng quay đầu.
Anh cúi đầu, chậm rãi tới gần cô, bao trùm lên môi cô.
Không giống kiểu chuồn chuồn nước vừa rồi, mà là liếm mút cánh môi cô, tựa như đang nhấm nháp một món ngọt mĩ vị.
Trình Dĩnh Doanh cũng thử đáp lại, ôm eo anh...
Hai người chỉ là người mới, không có kinh nghiệm, những gì biết được đều từ mấy nhân vật chính trong phim, hoặc ít hoặc nhiều ngầm quan sát.
Sau "hôn nồng nhiệt", hai người nhìn nhau cười, cười kĩ thuật hôn kém cỏi của mình.
Cảm giác giống như hai con cún đang liếm lẫn nhau.
"Hôn môi như thế này sao?" Trình Dĩnh Doanh cảm thấy bọn họ không hoàn hảo như trong phim ảnh.
"Về nhà tập nhiều thì sẽ tốt hơn..."
"Nga~" Tiếng kéo dài đặc biệt dài.
Cô xấu hổ, cúi đầu.
Lôi Kiệt Bân nắm tay cô, đầu hạ trời còn lạnh, tay anh vẫn ấm áp như trước.
"Về nhà đi."
Giọng điệu trầm thấp, không hiểu sao lại có cảm giác mê hoặc.
Về nhà đi, về nhà...
Trình Dĩnh Doanh cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn cặp đôi bên cạnh.
Bọn họ liệu trông có giống hai người kia không.
Anh Kiệt Bân, em hi vọng anh có thể để ý em.
*
Sáng sớm, tiếng báo thức inh ỏi vang lên, Trình Dĩnh Doanh nằm trên giường tùy tiện sờ soạng vài cái, cuối cùng cũng cầm được điện thoại đang rung.
6 giờ 30 phút.
Cô tắt đồng hồ báo thức, nằm trên giường giãy dụa một lúc rồi mới bước xuống.
Bình thường Lôi Kiệt Bân 7 giờ mới rời giường đi tập thể dục, trước kia là mua luôn cả bữa sáng, hiện tại thì đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, đủ để làm một ngày ba bữa.
Trình Dĩnh Doanh rửa mặt thay quần áo xong xuôi, Lôi Kiệt Bân cũng rời giường, thấy Trình Dĩnh Doanh mặc quần áo hằng ngày chuẩn bị ra khỏi nhà.
Thường ngày Trình Dĩnh Doanh đều ngủ nướng đến tám chín giờ, tự dưng hôm nay lại dậy sớm như vậy, anh ngáp một cái, hỏi: "Em đi đâu?"
Trình Dĩnh Doanh cầm dây chun trên tay, tùy ý túm tóc lại buộc một cái đuôi ngựa, trả lời: "Hôm nay em đi mua đồ ăn, anh không cần đi đâu."
"Em định đi mua sao?" Không phải Lôi Kiệt Bân xem thường cô, tuy cô không phải là con gái nhà giàu sang phú quý gì đó, mà tại cô là con gái út trong nhà, từ nhỏ đã có mẹ với chị gái lo liệu việc nhà, không cần cô đến hỗ trợ. Sau này người trong nhà có việc bận, không có ở nhà để nấu cơm thì bảo cô sang Lôi gia hàng xóm ăn cơm.
Cô cũng có thể được gọi là mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
"Mua chứ! Sao lại không!"
Không thấy cô gần tốt nghiệp đại học à, sao lại không biết mua đồ ăn. Hồi còn trong trường, kí túc xá vụng trộm mở cửa hàng, không ít người đến bán thức ăn mua quà vặt về. Đặc biệt là mùa đông, ăn lẩu ở ngoài quán ăn quá đắt. Ở kí túc xá làm một nồi lẩu, một trăm đồng tuyệt đối làm no bốn người.
"Vậy được rồi, em mua về anh nấu."
"Em nấu!" Trình Dĩnh Doanh dùng ngữ khí khẳng định.
"Em nấu?" Lôi Kiệt Bân không tin nổi nhìn cô.
Cô lại lần nữa gật gật đầu.
Huyệt thái dương Lôi Kiệt Bân ẩn ẩn đau, ngẩng đầu nhẹ nhàng xoa một chút, không biết là vinh hạnh hay xui xẻo.
Trước mặt còn chưa thấy bộ dạng vị tiểu thư đáng yêu này cầm nồi chảo, hi vọng sau đó nhà bếp còn dùng được, còn cả dạ dày đáng thương nữa.
Cô ngồi trên băng ghế nhỏ chỗ huyền quan cửa buộc dây giày, Lôi Kiệt Bân đi đến gọi: "Dĩnh Doanh..."
Cô ngẩng đầu.
Anh cúi đầu hôn môi cô, cọ mặt cô, có chút không nỡ: "Đi đường cẩn thận."
Trình Dĩnh Doanh thẹn thùng cúi đầu, trong lòng thở dài một hơi, chỉ là ra ngoài mua đồ ăn thôi mà, xem anh làm quá lên kìa.
Vẻ mặt ngạo kiều mà ghét bỏ: "Chưa đánh răng, hôi chết đi được..."
Đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, lồng ngực không ngừng đập mạnh liên hồi.
Mặc dù không bài xích hành vi thân mật với anh, chỉ là hơi thân mật một chút đều làm tim cô nhảy mạnh, vỗ vỗ mặt mình, đi đến cửa thang máy.
Lôi Kiệt Bân ở lại nhà, hà hơi vào lòng bàn tay, lại thử ngửi bàn tay.
Hôi sao?
Ngày mai đánh răng xong rồi lại hôn...
Cái vid ở trên chỉ có mục đích ủng hộ cho cp của mình, nhưng bài hát có vẻ liên quan tới chương này:))
Bài hát gốc: Suki Kirai スキキライ (Thích, không thích)
Vocal: Kagamine Rin, Kagamine Len