THÁI ĐẢN DU HÍ

“Điều kiện mở ra đạt thành, tiến vào mê cung.”

Lâm Giác còn chưa kịp tự hỏi ý nghĩa tin nhắn này, dưới chân đã cảm nhận được sự khác thường.

Mặt sân lát gạch của quảng trường phía Nam biến thành một vũng bùn đen, mà từ trong vũng bùn đó… vọng tới những khóc than từ địa ngục!

Vô số cánh tay xương xẩu chỉ còn sót lại chút thịt vụn từ giữa đầm lầy vươn lên, nắm chặt mắt cá chân người. Cảnh tượng khủng khiếp như một cơn ác mộng, nhưng những đau đớn và sợ hãi lại chân thực không gì sánh nổi.

Tiếng thét chói tai tưởng như vỡ yết hầu của Cao Nghệ Phỉ đâm vào màng tai Lâm Giác, xương trắng tầng tầng lớp lớp khắp nơi chập chờn, quơ qua quơ lại, những khúc xương ngón tay dày đặc khép mở, trông như muốn giật lấy tất cả hơi người tha thẳng về địa ngục. Mắt cá chân bị nắm chặt, xương ngón tay lạnh như băng áp vào hai chân, dùng sức lực kinh người kéo cậu chìm xuống không ngừng, rơi vào giữa đầm lầy không lối thoát.

Lâm Giác nắm chặt côn gỗ, cố sức gạt thứ đang nắm chân mình. Những khúc xương trắng không ngừng leo lên, hai tay Lâm Giác run rẩy, nhiều lần đánh trật mục tiêu, hơn nữa cứ đánh nát một con lại có thêm những lóng xương tay khác bò dọc ống quần, từ mắt cá chân leo lên đến cẳng chân, lại leo đến bắp đùi. Thân thể không ngừng chìm xuống, không thể gạt được thứ bám dưới chân, càng giãy giụa lại càng bị hãm xuống.

Một chớp mắt khi bị kéo tuột xuống đầm, hô hấp bị bóp nghẹt, choáng váng vì hít thở không thông, cậu thấy toàn bộ quảng trường chằng chịt rậm rạp những khúc xương tay trắng hếu, giống như cỏ cây màu trắng chập chờn trong gió. Trên đỉnh đầu một vòng trăng rực đỏ, tản ra ánh sáng kì quái như máu phủ khắp không gian.

Thân thể rơi vào hư vô yên ắng, không âm thanh, không màu sắc, không cảm giác, khiến người ta sợ hãi trong câm lặng. Lâm Giác chỉ nghe được tiếng tim mình đập, một chút lại một chút rơi xuống…

Bên tai bỗng vang tiếng bọt nước văng lên, còn có gió lạnh thổi vào mặt tê tái, Lâm Giác mở mắt ngồi dậy trên mặt đất, đang từ một nơi hít thở không thông đột ngột trở lại không gian bình thường khiến cậu mất một lúc mới nhận rõ được mình đang ở nơi nào.

Không ngờ cậu lại đang ở quảng trường phía Nam, đài phun nước chỉ náo nhiệt vào những dịp lễ lại phun trào, bọt nước tinh mịn từ suối nhỏ tuôn ra, phản xạ ánh đèn bên cạnh đài phun nước tạo thành những hạt sáng màu sắc rực rỡ.

Đầm lầy, xương trắng đều biến mất. Khung cảnh tĩnh mịch tựa như đây chỉ là một đêm bình thường như bao đêm khác.

… nếu như không có người ngã trên mặt đất.

Lục Nhận đưa lưng về phía cậu, mặt hướng về đài phun nước. Tống Hàn Chương cũng đã tỉnh, cứng ngắc đứng lên, khi đường nhìn chạm tới Lâm Giác, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương cảm giác ngưng trọng.

“A—-!” Cao Nghệ Phỉ hét lên một tiếng, cô cũng đã tỉnh, ngồi dưới đất há miệng thở dốc, thần sắc kinh hoảng.Triệu Lượng Thịnh và Lưu Sam bị tiếng thét chói tai gọi tỉnh cũng ngồi dậy, khẩn trương nhìn quanh.

“— Lữ khách hãy đi tới mê cung, lấy đi quân bài thuộc về ngươi, đi lên con đường mà nữ thần may mắn đã chọn cho ngươi, nếu không ngươi sẽ mãi mãi dừng lại tại đây, trở thành đồng loại của kẻ bất tử.”

Lục Nhận kéo dài âm thanh đã tận lực đè thấp, chậm rãi thì thầm, nói xong hắn quay người lại, hai ngón tay trái kẹp một lá bài lơ-khơ.

Lâm Giác cũng đi tới bên cạnh đài phun nước, ở đó xếp một vòng bài, tính cả lá bài trên tay Lục Nhận là vừa đủ mười ba lá. Lời Lục Nhận vừa nói chính là chữ viết trên mặt trái quân bài lơ khơ.

Lâm Giác cũng cầm lấy một quân, xoay lại nhìn, là 9 cơ.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Đám xương trắng lúc nãy là cái gì?” Cao Nghệ Phỉ đến cạnh Lâm Giác, nhìn vòng bài lơ khơ hỏi.

Lâm Giác lắc đầu, liếc qua lá bài trên tay Lục Nhận, là quân Q cơ.

Cao Nghệ Phỉ cũng cầm lấy một lá bài xem qua, là 3 cơ. Cô mơ hồ nhìn lá bài, vẻ mặt khó hiểu.

“Chúng ta vừa nhận được tin nhắn nói tiến vào mê cung, vậy ở đây chắc chắn là mê cung rồi. Theo những gì viết trên bài, e rằng ở đây cũng rất nguy hiểm.” Tống Hàn Chương nhìn bài, ba người kia rút bài ra hoàn toàn ngẫu nhiên, vì vậy anh cũng tiện tay lấy một cây, 7 cơ.

Lấy bài ra rồi anh lại muốn xem thêm một quân nữa, nhưng ngón tay giơ ra vừa đụng tới mặt bài đột nhiên có cảm giác bị điện giật, Tống Hàn Chương phản xạ có điều kiện giật mạnh tay về.

“Không sao chứ?” Lâm Giác nhỏ giọng hỏi.

Tống Hàn Chương lắc đầu, thử mở ra lại nắm chặt bàn tay bị điện giật, chỉ hơi tê dại một chút, không có gì nghiêm trọng.

Lưu Sam và Triệu Lượng Thịnh cũng trầm mặc tiến đến. Lưu Sam vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn phải dè dặt hé ra một lá bài, nhìn thoáng qua liền nhét ngay vào túi. Triệu Lượng Thịnh nhổ nước bọt, tiện tay cầm lên một lá bài, 10 cơ.

“Này tiểu tử, cậu lấy được lá gì?” Triệu Lượng Thịnh vỗ Lưu Sam hỏi.

Mặt Lưu Sam run lên, nhỏ giọng nói: “Át cơ.”

Triệu Lượng Thịnh ồ một tiếng, lơ đễnh thả bài của mình vào túi áo.

Khi sáu người rút xong bài, bảy lá còn thừa lại liền biến mất, nơi vốn bày các lá bài xuất hiện mấy mũi tên, dấu hiệu khác nhau, cũng chỉ ra những hướng khác nhau.

“A lucky dog.” Lục Nhận đột nhiên nói một câu tiếng Anh quái dị, cười híp mắt nhìn Lưu Sam, hiển nhiên đã nghe được câu hắn ta trả lời Triệu Lượng Thịnh.

Lưu Sam bưng túi lui về sau một bước, nét mặt bị sợ hãi và khẩn trương khiến cho vặn vẹo kỳ dị, môi run rẩy mãi không nói nên lời, giống như con mồi đang bị thiên địch nhìn chằm chằm vậy.

“Yên tâm đi, ta chẳng có hứng thú với ngươi. Ai biết được mấy thứ này có nghĩa gì.” Lục Nhận nhún nhún vai, tay xách đường đao lóe ra ánh thép lạnh lẽo, đi về hướng mũi tên Q cơ chỉ.

Còn lại năm người nhìn theo hắn bỏ đi, hồi lâu không lên tiếng.

Tống Hàn Chương hiển nhiên không muốn nói thêm gì, vỗ vỗ vai Lâm Giác nhỏ giọng nói: “Nếu như số trên bài có liên quan đến mê cung, có lẽ cậu sẽ gặp nguy hiểm, cẩn thận đấy.”

Lâm Giác miễn cưỡng cười cười: “Không sao, tôi có thể tự lo.”

Hướng đi của 9 cơ và 7 cơ khác hẳn nhau, Lâm Giác nhìn bóng lưng Tống Hàn Chương biến mất trong màn đêm, gật đầu với ba người còn lại rồi cũng chuẩn bị rời đi.

“Lâm Giác, chờ một chút.”

Lâm Giác đã đi một quãng, Cao Nghệ Phỉ bỗng đuổi theo, kéo cậu hỏi: “Cậu có nhìn thấy Chu Ngọc Tú không?”

Trong lòng Lâm Giác thắt lại nhưng trên mặt cũng không tỏ ra khác thường, nói: “Không. Chẳng phải cô ấy đi cùng mấy người sao?”

Cao Nghệ Phỉ chần chừ quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lưu Sam và Triệu Lượng Thịnh bên kia đã đi trước, lúc này cô mới thấp giọng nói: “Hai người đi không lâu cô ấy cũng bỏ đi, tôi không khuyên được…”

Trong đầu Lâm Giác nháy mắt lóe lên rất nhiều suy nghĩ loạn với nhau thành một nùi, khiến cậu không biết phải bắt đầu nghĩ từ đâu, liền đơn giản không nghĩ nhiều nữa.

“Tôi phải đi, gặp lại sau.” Lâm Giác lịch sự cáo biệt, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.

Cao Nghệ Phỉ bất an cắn môi, cúi đầu đi theo phương hướng của mình.

&&&

Đây là lần đầu tiên Lâm Giác tới tòa nhà giảng đường khoa ngoại ngữ.

Trên hai cánh cửa kính, bên trái có một hình trái tim – biểu tượng của quân cơ lớn, bên phải có một số 9, trong hành lang chỉ có mũi tên chỉ con đường an toàn màu xanh biếc tản ra ánh sáng, mỗi phòng học đều không mở đèn, bên trong chỉ có bóng tối yên lặng.

Ngay cả tang thi cũng không có, thế nhưng sự an tĩnh quỷ dị này lại dễ gợi lên cảm giác sợ hãi ẩn sâu trong tâm hồn con người.

Loại tĩnh lặng này có thể ép người ta phát điên.

Lâm Giác nắm chặt côn gỗ trên tay, đẩy cửa kính đi vào trong tòa nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc