THÁI ĐẢN DU HÍ

[Quân số đội 2022 giảm 1 người, số người sống sót 4 người, di chuyển 5 vết khắc.]

[Quân số đội 2022 giảm 1 người, số người sống sót 3 người, di chuyển 4 vết khắc.]

Thông báo đột ngột như sét đánh giữa trời quang, bốn người đội Lâm Giác đã rút lui khỏi tòa ký túc sững sờ dừng lại, quay đầu nhìn công trình kiến trúc đang không ngừng đổ sụp. Trong bóng đêm đen kịt chỉ nghe tiếng động ầm vang, gạch vôi đá vụn bong tróc lả tả, rải rác trên mặt đất, rơi vào nham thạch nóng chảy, chậm chạp bẻ gãy tòa nhà.

Cố Phong Nghi kinh hãi, không lý giải nổi chuyện đang xảy ra: “Có chuyện gì vậy? Không phải họ nội chiến chứ?”.

Tống Hàn Chương nhìn thoáng qua đồng hồ, 02:09, anh ngước nhìn mái nhà, vẻ u ám thoáng hiện nơi đáy mắt.

Đã đến lúc sao? Là người duy nhất trong đội biết tất cả nguồn cơn sự việc nhưng lại giữ yên lặng, Tống Hàn Chương âm thầm thở dài. Hai tiếng thông báo này giống như tín hiệu không cần ước định, báo hiệu một tương lai tàn khốc sắp tới.

Nhưng dù có tàn khốc đến thế nào thì đó vẫn là lựa chọn an toàn nhất, cũng là con đường có thể giúp nhiều người sống sót nhất.

Tống Hàn Chương vuốt ve dao găm lạnh băng nặng trịch trong tay, nhớ lại những lời anh và Lục Nhận đã nói không lâu trước đó – Lục Nhận đến từ năm 2022, tuy Lâm Giác không nhận ra nhưng Tống Hàn Chương thì khác, chỉ một cái liếc mắt anh đã hiểu ra tất cả.

Khi ba đội gặp nhau tại vũ hội thi thể, anh đã cảm thấy hai người mặc áo choàng đội 2022 rất cổ quái, đúng như anh đoán, họ mặc áo choàng chính là để tránh bị đồng đội cũ nhận ra. Trong hai người mặc áo choàng kia một là Tô Điềm, vốn là người chơi năm 2002, vậy người còn lại là ai?

Tuy người giấu mặt nọ chưa từng dùng tới thanh đường đao đặc trưng, nhưng phong cách chiến đấu và cách thức hành động của hắn đã khơi dậy hoài nghi của Tống Hàn Chương. Nếu như người kia thật sự là Lục Nhận, tại sao hắn lại xuất hiện ở năm 2022? Lẽ nào hắn sống trong trò chơi này suốt mười năm?

Tống Hàn Chương lập tức bỏ qua suy đoán này, ở trong trò chơi này, thời gian thật ra chẳng có chút ý nghĩa, việc nó có thể đem ba đội ngũ không tồn tại cùng một điểm trên trục thời gian hội tụ lại một chỗ đã chứng minh điểm này. Họ đã hoàn toàn tách khỏi quy luật, dù có ở lại đây mười vòng chơi, một trăm vòng, một nghìn vòng đi nữa, họ sẽ vẫn chỉ dừng lại chậu nước chứa thời đại mà họ bị đưa vào, không thể nào trốn đến một chậu nước khác.

Nói vậy không lẽ cuối cùng đội 2012 bọn họ giành được chiến thắng, trở lại hiện thực, anh và Lâm Giác từ nay về sau tiếp tục cuộc sống bình thường, còn Lục Nhận mười năm sau lại tiến vào trò chơi một lần nữa?

Không phải, như vậy cũng không đúng, Lilith và những kẻ khác không thể nào chấp nhận hành vi đi rồi quay lại này, nếu không kẻ trở lại sẽ trở thành một biến số không thể khống chế, hoàn toàn nhiễu loạn trò chơi. Huống hồ với tính cách của Lục Nhận, dù có giành được chiến thắng hẳn hắn cũng không muốn quay lại thế giới hiện thực nữa.

Bỏ qua khả năng đội 2012 giành chiến thắng trở về nhà, khả năng lớn nhất chính là Lục Nhận giống như Tô Điềm, hắn chết, sau đó sống lại ở năm 2022. Đây là suy đoán của Tống Hàn Chương sau khi kết thúc vũ hội thi thể. Nhưng nếu như vậy, một vấn đề đáng sợ hơn nữa lại nảy sinh – anh và Lâm Giác ở đâu?

Trong đội 2022 xuất hiện Lục Nhận, nhưng không có Tống Hàn Chương, cũng không có Lâm Giác, vì sao?

Bởi vì họ đã chết.

Suy đoán này đối với Tống Hàn Chương là một kết cục đau đớn, anh không muốn chấp nhận tương lại đó.

Vận mệnh trắng trợn cười nhạo anh, cười nhạo cố gắng của anh từ đầu đến cuối chỉ là một trò hề.

Lục Nhận chết, anh và Lâm Giác rất có thể cũng đã chết, kết quả đó chứng minh điều gì? Chứng minh đội ngũ 2012 đoàn diệt! Cố gắng của anh, toan tính của anh rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Nhận thức này khiến tinh thần anh chấn động không kém gì khi anh đoán ra thế giới này là giả. Anh tận lực che giấu cảm xúc của mình trong nỗi thất bại tràn ngập, thế nhưng Lâm Giác vẫn nhận ra sự khác thường của anh, cẩn thận lo lắng hỏi anh.

Tống Hàn Chương lần đầu tiên hiểu được cái gì là nói không nên lời. Cậu ấy đã tin tưởng anh như thế, toàn tâm toàn ý giao phó cả tính mạng cho anh, cam nguyện thay anh gánh chịu tất cả gian nan khổ ải, vậy mà anh lại phụ lòng tín nhiệm của cậu… Thất bại này bi ai đến thế nào, đáng xấu hổ đến thế nào chứ!

Anh phải nghĩ cách, anh phải tìm một con đường thoát khỏi bi kịch này.

Sau đó… nhân vật mấu chốt kia xuất hiện, trước khi đến quảng trường tập hợp cùng đội 2022, bọn họ gặp Lục Nhận – Lục Nhận của năm 2022.

Kỳ thực mãi cho đến khoảnh khắc đó Tống Hàn Chương mới có thể xác định người mặc áo choàng của đội 2022 chính là Lục Nhận. Hắn bọc kín cây đao của mình trong lớp vải dày đeo sau lưng, thoạt nhìn giống hệt chính hắn mười năm trước, cười híp mắt chào hỏi bọn họ.

Chớp mắt, Tống Hàn Chương bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là vậy.

Hóa ra lại là như vậy.

Kịch bản trong hộp đã mở ra cho anh, mà người viết nên kịch bản này, là chính bản thân anh.

Cố Phong Nghi và Lâm Giác câu được câu chăng đoán mò tình hình đội 2022, đoán tới đoán lui vẫn không ra kết quả. Tống Hàn Chương nghe mấy giả thuyết kỳ cục của bọn họ một hồi, rốt cục không nhịn được mở miệng nhắc: “Trong đội 2022 có một nhân tố không rõ, nay lại đột nhiên giảm mất 2 người, e là có liên quan đến hắn.”.

Cố Phong Nghi ngẫm nghĩ một chút: “Anh nói cái người mặc áo choàng?”.

Tống Hàn Chương gật đầu.

“Xét giá trị vũ lực thì cũng có khả năng, nhưng động cơ thì sao? Tại sao hắn lại muốn xuống tay giết đồng đội của mình chứ, lỡ như hành động của hắn dẫn đến kết cục là đội ngũ bọn họ thất bại thì chính hắn sẽ không thể trở về hiện thực nữa.” Cố Phong Nghi đưa ra thắc mắc.

Tống Hàn Chương cười, một nụ cười tiêu chuẩn của kẻ đứng trên cao, ngay cả ánh mắt và giọng nói đều khiến người ta ngầm cảm thấy trào phúng: “Trong chúng ta có ai có thực lực tương đương với hắn sao?”.

Lâm Giác chột dạ nhìn mũi giày, tự an ủi: cậu là quân tử co được giãn được, lúc nên lượng sức mình thì cậu sẽ lượng sức mình, đức tính này rất tốt đẹp đấy.

Cố Phong Nghi không mấy quan tâm: “Nếu như bao vây mục tiêu rồi tiến hành ám sát…”.

“Đừng lo lắng, bọn họ hiện chỉ có 3 người, chúng ta tốt xấu cũng có 5 người, Tả Lâm Uyên thì bị cậu bắn bị thương rồi còn gì? Chúng ta vẫn có ưu thế, cùng lắm thì tìm Lục Nhận cùng đánh.” Liễu Thanh Thanh trấn an Cố Phong Nghi.

“Không phải 5, là 6 người.” Tống Hàn Chương đính chính.

“Thiện Lượng… Tên kia lại chạy đi đâu rồi không biết!” Lâm Giác rốt cuộc tìm được cơ hội nói chen vào, hễ nghĩ tới Thiện Lượng cậu lại sôi máu, tên này làm mưa làm gió khắp nơi lại linh hoạt như con rệp, vừa tìm được gót chân thì hắn đã bỏ chạy mất, dưới sự truy sát của nhiều người như thế mà vẫn nhảy nhót đến bây giờ cũng coi là một loại bản lĩnh.

“Cậu ta đang ở ngay gần đây.” Tống Hàn Chương chắc chắn nói.

“Hả?” Lâm Giác vội vã hết ngó đông lại ngó tây “Ở đâu ở đâu?”.

Tống Hàn Chương nhìn phản ứng của cậu, mím môi: “Loại người như hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội xem náo nhiệt nào, tôi đoán hắn không đi xa mà sẽ tìm một chỗ có thể quan sát tình hình khu vực này, chỉ là rất khó tìm được hắn.”.

Lâm Giác bỗng thấy ngứa ngáy, cảm giác bị kẻ khác rình rập này thật khó chịu, khiến người ta nổi cả da gà.

Cố Phong Nghi vuốt dọc thân cây nỏ trên tay, dây cung mảnh dưới đèn đường vàng vọt chiết xạ ra ánh sáng nguy hiểm: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”.

“Tịnh quan kỳ biến* thôi.” Tống Hàn Chương lần nữa ngẩng đầu nhìn tòa nhà lung lay sắp đổ, nhàn nhạt buông ra một câu thành ngữ.

(*: “Tịnh quan kỳ biến” hoặc “Tĩnh quan kỳ biến” tức là yên lặng quan sát biến động, chưa tìm ra thành ngữtiếng Việt nào tương đương nên tớ thấy thôi cứ để nguyên.)

“Ăng ten cảm ứng tâm trạng của Tống Hàn Chương” trên đầu Lâm Giác lại dựng lên, cậu kỳ quái nhìn anh, trực giác cảm thấy có chỗ nào không đúng, Theo lý thuyết thì Tống Hàn Chương không phải kiểu người thích “tịnh quan kỳ biến”, cho dù là lúc cần thiết phải làm vậy thì trước đó nhất định anh đã bày ra đầy đủ kế hoạch tiếp theo từng bước từng bước một rồi, có điều hiện giờ trông anh không tích cực lắm thì phải.

“Mai phục ở đây đi, đội 2022 nhất định phải nhanh chóng rời khỏi tòa nhà này, chúng ta ở đâu đó ôm cây đợi thỏ là được. Những tòa nhà sát vách hầu như đều còn tạm ổn, chúng ta đến đó.” Cố Phong Nghi vẫn không muốn bỏ qua cơ hội phục kích đối phương, chiến thắng đã gần ngay trước mắt họ rồi.

“Cũng được.” Tống Hàn Chương không phản đối.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Lâm Giác ngày càng dâng lên mạnh mẽ. Có đôi khi cậu rất giống một con thú nhỏ trực giác nhạy bén, hễ thời tiết có chút thay đổi nào cậu cũng có thể cảm thấy nhanh hơn cả máy móc của con người.

“Bốp bốp bốp”, tiếng vỗ tay vang lên, một thanh âm mang theo ý cười từ đỉnh đầu mọi người vọng xuống. Bốn người ngẩng đầu, chỉ thấy Thiện Lượng đang nằm úp sấp trên bệ cửa sổ tòa ký túc mà bọn họ dự định tới mai phục, cười hì hì nói: “Tôi cũng đồng ý!”.

“Mẹ nó!” Cố Phong Nghi vung tay nhả ra một mũi tên, bởi vì khoảng cách quá xa, Thiện Lượng né tránh rất dễ dàng. Cô đằng đằng sát khí hỏi: “Đuổi theo hay không?”.

“Đuổi theo.” Tống Hàn Chương nói.

Cố Phong Nghi liếm môi, lưu loát lên dây nỏ, kéo Liễu Thanh Thanh lao qua cửa. Lâm Giác và Tống Hàn Chương cũng không chậm trễ, nối bước bọn họ xông vào tòa nhà vẫn tương đối vững chắc này.

Đèn hành lang phủ một tầng sắc đen u ám, tăm tối hơn cả những ngọn đèn đường cũ nát bên ngoài, ngọn đèn khẩn cấp tỏa ra ánh xanh biếc rùng rợn, tô điểm cho lối đi càng thêm đáng sợ.

Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh chạy rất nhanh, tựa hồ quyết tâm đuổi theo Thiện Lượng trước khi hắn mất tích. Xà cảm của Cố Phong Nghi tại nơi nhỏ hẹp này càng nhạy bén kinh người, lại thêm kỹ năng bám đuôi mà cô mới có, muốn phong tỏa đường chạy của Thiện Lượng, tìm một nơi thích hợp phục kích giết hắn chỉ dễ như trở bàn tay.

Chuyện này tất nhiên Thiện Lượng đã suy nghĩ tới, tuy hắn không biết kỹ năng bám đuôi của Cố Phong Nghi nhưng vẫn luôn e dè xà cảm, có điều hắn giờ đây đã lấy lại được thuốc xịt giúp giảm cảm giác tồn tại từ quảng trường, kỹ năng đó cũng không còn là mối đe dọa lớn nữa. Hơn nữa hắn vốn sống trong chính tòa ký túc này, Cố Phong Nghi lại sống trong khu ký túc xá phía bắc, kết cấu bên trong hai khu có nhiều điểm khác nhau, hành lang ở đây không phải một đường thông suốt mà là hình chữ L, cầu thang lên xuống cũng có hai cái, muốn tránh đối phương không quá khó khăn.

Cố Phong Nghi rất thuận lợi đuổi theo, nhưng Lâm Giác lại gặp chút vấn đề. Cầu thang xi măng nhìn như bền chắc kỳ thực không hề kiên cố, Lâm Giác vừa mới chạy qua đã nghe phía sau có tiếng đổ sụp, toàn bộ nửa dưới cầu thang đã vụn nát, lộ ra cốt thép bị ăn mòn hầu như không còn. Mắt thấy chiếu nghỉ bên trên cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn, Tống Hàn Chương quyết đoán nói: “Tôi đi bằng cầu thang bên kia.”.

“Tôi qua đó chờ anh!” Lâm Giác lập tức đáp.

Tống Hàn Chương gật đầu, xoay người lưu lại cho cậu một bóng lưng cô độc, dần dần đi xa giữa hành lang ngập mùi máu tươi tanh tưởi, cuối cùng mất hút sau cửa hành lang mờ mịt.

Giờ khắc này, Lâm Giác đột nhiên cảm thấy âu sầu khó hiểu.

Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nhanh tới bên kia gặp lại học trưởng! – Lâm Giác quăng ý niệm còn chưa thành hình ra sau đầu, nhanh chóng chạy sang cầu thang đối diện.

Tống Hàn Chương dựa vào vách tường ở khúc quanh cuối hành lang, vừa thầm đếm thời gian vừa liếc nhìn mặt đồng hồ bóng loáng: 02:14.

Mùi máu cùng mùi rỉ sét ngày càng nồng nặc xung quanh khiến anh vô cùng khó chịu, đối với một người ưa sạch sẽ, đứng tại nơi đây chính là một màn tra tấn tinh thần, anh một giây cũng không muốn ở lại thế giới này thêm nữa.

Hành lang chữ L trong ký túc không dài, với tốc độ của Lâm Giác muộn nhất nửa phút sẽ đến nơi, sau khi nhìn thấy anh không ở chỗ hẹn, cậu nhất định sẽ sốt ruột gọi anh, giống như con thú cưng lạc chủ hoảng hốt chạy khắp nơi tìm người. Tìm một hồi không thấy, Lâm Giác sẽ nghi ngờ anh đã bị cuốn vào ảo cảnh, nhưng cậu chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện anh chủ động rời khỏi mình, bởi vì cậu kỳ thực không muốn thừa nhận đáp án đó.

Cho nên thật ra anh cũng không có nhiều thời gian bỏ mặc Lâm Giác một mình.

Có thể là sự chán nản khi sắp đi tới điểm cuối khiến Tống Hàn Chương chậm chạp không hành động, anh thậm chí thầm hy vọng Lâm Giác tìm thấy mình, mặc dù nếu cái “ngoài ý muốn” đó xảy ra, đó sẽ là một bàn chân mèo dính đầy mực nước không ngừng chạy qua chạy lại trên kịch bản, phá cả câu chuyện thành một mớ giấy lộn.

Nhưng những dấu chân mèo “ngoài ý muốn” đó vẫn rất đáng yêu, bởi vì trong mắt chủ nhân, “con mèo” đã gây ra tất cả sự lộn xộn này chính là thứ đáng yêu như thế.

Anh vẫn luôn cho rằng mình là một người lý trí lấn át cảm tình, tựa như tất cả trải nghiệm hơn hai mươi năm qua của anh đã nói cho anh biết, anh khuyết thiếu một chút tâm lý đồng cảm của người bình thường, rất khó thông cảm cho người khác, tuy anh không lập dị đến mức có chướng ngại nhân cách phản xã hội, thế nhưng anh biết rõ mình khác biệt với mọi người, cũng luôn biết cẩn thận che giấu. Khi còn bé là do bất đắc dĩ, thế nhưng khi anh lớn lên, thói quen này đã ăn sâu vào xương tủy trở thành bản năng mất rồi.

Trong linh hồn của anh có một mảnh bị thiếu, đó là trời sinh hay do những chuyện về sau ảnh hưởng, anh không thể biết được, cũng không muốn truy cứu, bởi vì điều đó quá vô nghĩa. Anh chỉ quan tâm loại tính cách bẩm sinh đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc đời của mình.

Phần thiếu sót này khiến anh khó có thể tạo dựng được mối quan hệ chân thành với người khác, có lẽ sẽ khiến anh cả đời không thể ghép thành một gia đình với bất kỳ ai, mà anh cũng chẳng có ý định ép mình đi tìm một bầu bạn để cố gắng ngụy trang bản thân thành người “bình thường”. Nếu anh làm như vậy, đó sẽ chỉ là một lời nói dối kéo dài nửa đời người, có lẽ một trong hai sẽ cảm thấy cuộc hôn nhân của mình thật thê thảm, không, e là cả hai.

Cho nên? Anh đành phải cô độc mà đi hết cuộc đời sao? Dù cho tương lai anh có thành công xuất chúng, khi đến điểm cuối của sinh mệnh này, anh sẽ lại cô độc như trước hay sao?

Anh sẽ đau khổ tiếc nuối sao? Đúng, anh đau khổ, anh cũng tiếc nuối.

Bởi vì sâu trong nội tâm, anh vẫn luôn khát vọng một thứ mình chưa từng đạt được – một chút bình đẳng, một chút lòng tin, một chút tôn trọng, một chút bao dung.

Nhưng bây giờ, anh có rồi.

Cho nên anh mãn nguyện, anh lưu luyến, thế nhưng anh vẫn làm bộ lạnh nhạt, đơn giản vì trong mắt anh, để lộ suy nghĩ sâu trong lòng mình là chuyện vô cùng nguy hiểm, khiến cho anh cảm thấy bất an giống như một người lạc trong rừng rậm đầy dã thú buông xuống vũ khí duy nhất trong tay, mặc cho chốn hồng hoang nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Anh thậm chí muốn hoài nghi, muốn chất vấn, ngay cả khi đối phương thỉnh thoảng bộc lộ sự sợ hãi đối với anh cũng khiến anh lo lắng. Nhưng sự lo được lo mất này của anh không nghi ngờ gì chính là hành vi ngu xuẩn, anh chỉ có thể lẳng lặng quan sát, thậm chí cẩn thận tỉ mỉ thăm dò, mãi cho đến khi cảm tình trải qua vô số hiểm cảnh ngày càng bén rễ, cuối cùng vững chắc đến anh không còn có thể nghi ngờ.

Đúng rồi, khi lão thợ săn lòng đầy cảnh giác một mình hành tẩu trong rừng sâu vô tình cứu một con thú non, con thú ngây thơ dũng cảm cứ thế quấn quýt đi theo hắn, vào lúc hắn uể oải lạc đường, nó dịu dàng vươn đầu lưỡi liếm mu bàn tay hắn, gặp phải dã thú hung mãnh tấn công, nó cố nén sợ hãi xông lên bảo vệ hắn, dù bản thân đã mình đầy thương tích cũng không lùi bước.

Nếu không có sợ hãi, làm sao có thể dũng cảm?

Cậu dũng cảm đến gần như ngây thơ, nhưng đó lại không phải dũng khí vì cậu vô tri vô giác. Cậu biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn một con đường, đó là trái tim trải qua bao nguy hiểm khổ cực rèn luyện tinh lọc mới trở nên thanh khiết đến thế, tỏa sáng đến không ai có thể khước từ.

Anh lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì đã rơi vào trò chơi này, nếu như không có hoàn cảnh cực đoan kinh khủng ở đây, họ sẽ không thể tới gần nhau như vậy. Nếu đổi lại là quen biết trong thế giới hiện thực, anh chắc chắn sẽ không nhìn thấy Lâm Giác có gì khác biệt, Lâm Giác cũng chắc chắn không chịu nổi tính cách của anh, quay đầu bỏ chạy, bọn họ sẽ trở thành hai người đi lướt qua nhau giữa dòng đời.

Nếu như không thể còn sống trở về, may mắn này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh thậm chí sẽ không thổ lộ cảm giác của mình với Lâm Giác. Nhưng nếu như bọn họ thực sự trở lại hiện thực, anh sẽ quyết không cho phép Lâm Giác bỏ đi, anh sẽ giữ chặt lấy cậu, khiến cậu cam tâm tình nguyện ở lại bên mình, dù phải trả bất cứ giá nào anh cũng không hối tiếc.

Vì tương lai này, mặc dù tàn khốc, mặc dù đau khổ, mặc dù phải đánh cược tính mạng anh cũng cam lòng, chỉ cần giành được kết cục hạnh phúc, anh có thể chịu đựng tất cả quá trình gian nan khổ sở.

Đối với anh, đó chính là yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc