THÁI ĐẢN DU HÍ

Khoảnh khắc nhìn rõ hàng chữ bên vết máu kia, tất cả mọi người đồng loạt dùng ánh mắt hoài nghi và dò xét nhìn về phía Liễu Thanh Thanh. Sắc mặt Liễu Thanh Thanh trắng bệch, vừa sợ vừa giận, trông đầy vẻ oan ức mà không biết giải thích làm sao, lắc đầu liên tục nói: “Không phải! Không phải tớ! Là Thiện Lượng… hắn nói dối, hắn… Sao hắn lại có thể làm thế chứ!”.

Liễu Thanh Thanh luống cuống òa lên, vùi đầu vào lòng Cố Phong Nghi khóc đến không thở nổi. Cố Phong Nghi để cho cô dựa vào, nhỏ nhẹ an ủi, giọng nói quả thực mười phần ôn nhu. Thế nhưng cái mà Liễu Thanh Thanh đang tựa vào ngực cô nghe thấy chỉ là thanh âm nhẹ nhàng, còn những gì Lâm Giác thấy lại không phải vậy. Cặp mắt sắc lạnh nhìn xa xôi của Cố Phong Nghi cứ như không cùng một người với giọng nói của cô bây giờ, sự đối nghịch khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi.

Lâm Giác thầm cảm thấy may mắn vì mình chỉ là người đứng xem, sau lưng rét run lên, không nhịn được thử tưởng tượng nếu đổi lại là mình trên đường đi tới quảng trường lại gặp phải Thiện Lượng rồi giết hắn, sau khi đến quảng trường lại hưng phấn dẫn những người khác đến xác nhận thi thể, nhưng Thiện Lượng đã chết lại bị kẻ phản bội mượn xác sống lại, còn lưu lại một câu khiến mình khó lòng phản bác – cậu ta là kẻ phản bội.

Thật sự là ác độc tột cùng.

Dòng chữ này giống như xương cá mắc trong cổ họng, nuốt không trôi nhả không được, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại cứ nghẹn mãi ở đó, một khi mầm mống hoài nghi đã gieo, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến nó nảy mầm sinh trưởng, nở ra đóa hoa tội lỗi.

Ai có thể đảm bảo những lời này không phải sự thật chứ? Dù cho 99% đây là âm mưu ly gián của kẻ phản bội, nhưng không phải vẫn còn 1% khả năng sao? Huống chi hiềm nghi đối với Liễu Thanh Thanh và Thiện Lượng của mọi người cũng phải là 3 -7.

Nếu như chuyện này xảy ra với cậu, liệu Tống Hàn Chương còn có thể tiếp tục tin tưởng cậu như trước hay không? Bọn họ còn có thể cùng hành động, giao phó phía sau lưng mình cho đối phương nữa hay không?

Chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt hoài nghi của Tống Hàn Chương, Lâm Giác liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngực đau nhói như bị dao cứa, hận không thể moi tim móc gan ra để chứng minh trong sạch. Vừa đặt mình vào hoàn cảnh của người khác như vậy, cậu quả thật càng nghĩ càng hận Thiện Lượng thấu xương.

Không cần biết hắn xuất phát từ mục đích gì, không cần biết hắn có phải kẻ phản bội hay không, lần tiếp theo nhìn thấy Thiện Lượng, cậu nhất định sẽ không lại để hắn chạy thoát. Chỉ cần giết Thiện Lượng là có thể chứng minh ai là kẻ phản bội, khi kẻ phản bội thực sự bị giết chết, trên mặt đất sẽ hiện ra một “quy tắc”, trong vòng chơi kế tiếp, quy tắc này sẽ hiển thị ở bảng điện tử trên quảng trường, cũng như hai quy tắc ở những đêm chơi trước.

Cố Phong Nghi hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này: “Đợi đến khi tìm được Thiện Lượng, giết hắn đi rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”.

&&&

Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh cùng nhau rời đi, tuy Cố Phong Nghi đã có lòng cảnh giác, thế nhưng cô vẫn mang theo Liễu Thanh Thanh.

Lâm Giác đưa mắt nhìn hai người rời đi: “Tôi còn tưởng là Cố Phong Nghi sẽ đi một mình… Chẳng phải cô ấy cũng nghi ngờ Liễu Thanh Thanh sao?”.

“Đó là một hướng suy nghĩ rất đơn giản thôi, đổi lại là cậu, cậu sẽ muốn để mặc một người có thể chính là kẻ phản bội tự đi một mình, sau đó suốt mười mấy tiếng đồng hồ thần kinh căng thẳng nghi thần nghi quỷ, lo sợ kẻ đó bất chợt từ đâu nhảy ra đâm cho mình một dao hay sao?” Tống Hàn Chương hỏi ngược lại.

“Nhưng kẻ phản bội không thể trực tiếp giết chết  người chơi mà.” Lâm Giác còn nhớ rõ quy tắc thứ hai.

“Không cần trực tiếp động thủ, với kĩ năng của Liễu Thanh Thanh thì chuyện ngáng chân người khác vào thời khắc quan trọng là quá dễ dàng. So với việc cứ phải lo lắng hãi hùng, chẳng thà chủ động đi tìm đáp án, chỉ cần giết Thiện Lượng thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.” Tống Hàn Chương nói.

“Trường học lớn thế này, muốn tìm Thiện Lượng cũng không dễ.” Lâm Giác hiểu rất rõ sự giảo hoạt của Thiện Lượng, không khỏi lo lắng thay Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh.

“Đối với người khác thì quả thật là thế, nhưng đối với Cố Phong Nghi thì cũng không khó, “xà cảm” của cô ấy rất nhạy bén. Huống hồ Thiện Lượng đêm nay vẫn chưa đến quảng trường, nếu tôi là Cố Phong Nghi, hiện tại sẽ đến quảng trường cắm chốt, đợi Thiện Lượng đến lấy phần thưởng thì nhân cơ hội đánh lén, tám chín phần có thể một kích tiêu diệt hắn.” Tống Hàn Chương phân tích.

Lâm Giác hiểu ra gật đầu: “Chúng ta cũng đi?”.

“Không đi, tôi không có hứng thú với cái loại ngang ngược dối trá ấy. Nếu như hắn cắn câu, một mình Cố Phong Nghi cũng đủ đối phó hắn, còn nếu hắn không mắc bẫy, chúng ta đi cũng chỉ lãng phí thời gian. Vả lại trong khoảng thời gian chúng ta rời khỏi quảng trường này e là Thiện Lượng cũng đã lấy được phần thưởng rồi.” Tống Hàn Chương nói, xoay người đi về phía nam, có vẻ chẳng hề muốn xen vào chuyện này.

Lâm Giác mặc dù có chút tiếc nuối không thể tự tay kết liễu Thiện Lượng, nhưng cũng chỉ đành bỏ qua, đuổi theo Tống Hàn Chương: “Giờ chúng ta đi đâu?”.

“Cứ đi lung tung một chút, làm quen hoàn cảnh môi trường xung quanh, vòng chơi này sợ là sẽ không cho chúng ta qua cửa dễ như vừa rồi đâu.” Tống Hàn Chương vẫn mang vẻ mặt tâm sự nặng nề.

Lâm Giác không hiểu sao lại cảm thấy, Tống Hàn Chương kì thực cũng không mấy lưu tâm vấn đề kẻ phản bội. Quả thật một kẻ phản bội không thể trực tiếp giết chết người chơi không có nhiều tác dụng lắm, nhất là tại thời điểm mọi người đã có hiểu biết nhất định về nhau như bây giờ, tính nguy hại của nó kém xa hai vòng chơi có người chơi mới tham gia trước kia. Đặt chuyện kẻ phản bội sang một bên, Tống Hàn Chương hiển nhiên càng lo lắng về vòng chơi đêm nay hơn, tuy Lâm Giác cũng không rõ rốt cuộc anh đang lo cái gì, tựa như vòng chơi trước, cậu biết Tống Hàn Chương đang băn khoăn chuyện gì đó nhưng lại không cách nào chia sẻ với anh được, cảm giác bất lực đó khiến cậu cảm thấy thật thất bại.

Lâm Giác bước nhanh hơn mấy bước, sóng vai đi bên Tống Hàn Chương.

Sự biến đổi của ngôi trường đêm này còn nghiêm trọng hơn so với đêm trước. Lúc trước chỉ là thực vật hoành hành, côn trùng đầy rẫy, hệ sinh thái trong trường dần dần biến đổi theo hướng rừng mưa hóa, thế nhưng lần này từ “thế giới thật” giả tạo đến thế giới trò chơi, tất cả đều bị ăn mòn thành một khung cảnh chỉ có trong những cơn ác mộng.

Trụ đèn điện ven đường gỉ nát đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải nó sẽ đột nhiên đổ xuống, đâu đâu cũng thấy những thùng rác kim loại tróc sơn từng mảng, trên đó còn rải rác những vết tích giống như vết máu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta rợn người. Nhìn ra xa hơn một chút, những tòa nhà giảng đường đều ngâm trong một lớp sương mù, làn sương đó có một loại ma lực quỷ quái, nó khiến cho những tòa kiến trúc dường như chỉ còn là ảo ảnh.

Dù có nhìn thế nào, nơi đây cũng giống như một cảnh tượng vặn vẹo trong cơn mơ, những tòa nhà biến dạng âm u kinh khủng cùng với quái vật không biết khi nào sẽ xuất hiện đủ khiến cho người bạo gan cũng phải sợ hãi, kẻ nhút nhát thoáng chốc phát điên.

Lâm Giác âm thầm xấu hổ một hồi, vừa mới bước vào vòng chơi này đã được chiêu đãi ngay một con quái vật trong phòng khiến cậu vẫn luôn lo lắng không thôi, lời thắc mắc đã nhiều lần đến bên môi, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của Tống Hàn Chương dưới ánh đèn đường mờ ảo, cậu lại đột nhiên không thốt nên lời.

Cũng thật kỳ quái, rõ ràng là không phải chuyện xấu hổ không thể mở miệng gì, nguyên nhân khiến cậu hết lần này tới lần khác muốn nói lại thôi có lẽ là bởi cậu theo bản năng cảm thấy con quái vật mà mình gặp phải có liên hệ vô cùng chặt chẽ với nội tâm của mình, nó phô bày trần trụi tất cả bí mật của cậu dưới ánh mặt trời, không còn chỗ nào có thể giấu giếm.

“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” người bị nhìn trộm không biết bao nhiêu lần – Tống Hàn Chương rốt cuộc lên tiếng.

“À… Kỳ thực cũng không có gì.” Lâm Giác lập tức đem lời đã đến bên mép nuốt trở về, nhưng chuyện này giống như con cá dưới đáy nước hồn nhiên nhả bong bóng khiến mình bại lộ hành tung, chỉ cần dùng mồi câu dẫn dụ một lần, nó sẽ không kịp suy nghĩ mà mắc bẫy.

Mắt thấy miếng mồi đã sắp đi mất, con cá sẽ vô cùng lo lắng, đến cả cần câu của anh cũng đã duỗi ra rồi, không phải để câu tôi thì còn làm gì được nữa chứ?

Lâm Giác chỉ đành thật thà nói: “Thật ra đúng là có chút chuyện, tôi muốn hỏi một chút… cái con quái vật mà tôi gặp lúc trước, tôi cứ luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc…”.

Cá nhỏ chủ động nhảy vào trong giỏ cứ thế kể hết những chuyện xảy ra một lần. Những lúc như thế này Tống Hàn Chương sẽ hóa thân thành một thính giả tiêu chuẩn, rất kiên trì lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu gợi mở để bổ sung câu chuyện thật đầy đủ chặt chẽ, đến khi Lâm Giác nói xong thì Tống Hàn Chương cũng đã gần như phân tích hết được toàn bộ rồi.

“Đầu tiên có thể xác định, khi chúng ta vừa tiến vào vòng chơi thì đã trực tiếp bị kéo vào những hoàn cảnh khác nhau, điểm giống nhau là chúng ta đều gặp phải một con quái vật, chỉ có đánh bại nó thì mới có thể rời khỏi nơi đó. Con quái vật này… Tôi nghĩ nó có liên quan đến thế giới tâm hồn của chúng ta.” Tống Hàn Chương chậm rãi nói.

“Cố Phong Nghi cũng nghĩ giống anh, cô ấy cũng cảm thấy những thứ tình cảm như chán ghét, sợ hãi, khát vọng,… đều thông qua con quái vật ấy để xuất hiện trước mắt mình, nhưng mà…” Lâm Giác không nói tiếp được nữa, rốt cục con quái vật giữa thảm lông vũ xơ xác kia là biểu hiện của cái gì?

“Rất hiển nhiên, đó là tôi trong lòng cậu.” Tống Hàn Chương nói.

Tim Lâm Giác bỗng nhiên hẫng một nhịp, một cảm giác như trút được gánh nặng dâng lên. Có lẽ cậu đã sớm biết nhưng vẫn không muốn đối mặt, mãi cho đến khi chính miệng Tống Hàn Chương nói ra đáp án.

“Tình cảm của cậu đối với tôi rất phức tạp, tôi cảm thấy được sự thương xót, lại có kính nể, có ỷ lại, yêu quý, thậm chí là sợ hãi.” Tống Hàn Chương dừng bước dưới ánh đèn đường, nhìn thẳng vào mắt Lâm Giác. Đằng sau thấu kính mỏng, ánh mắt của anh vẫn như ngôi sao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo giữa đêm khuya, sắc bén vạch trần những suy nghĩ sâu xa trong lòng Lâm Giác khiến cho trái tim cậu điên cuồng gia tốc, rồi bỗng bừng tỉnh cảm thấy mình như đang trần trụi đứng trước bao người.

Yêu quý. Yêu quý? Yêu quý! Đầy đầu Lâm Giác chỉ còn lại cái từ này, miên man suy nghĩ đến không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Hàn Chương.

Tại sao lại là yêu quý? Làm thế nào lại là yêu quý được? Lâm Giác không nghĩ ra cũng không dám nghĩ ra, cậu lúc này giống như bị người ta ấn đầu vào trong hồ, mơ mơ màng màng uống no một bụng nước, đại não thiếu dưỡng khí không hiểu sao lại hiện lên rất nhiều hình ảnh… Hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc khi lần đầu gặp mặt trong ký túc xá, Tống Hàn Chương bình tĩnh giúp cậu giấu vắc xin ở quảng trường, khi hai người dần dần quen thuộc lẫn nhau ở thư viện, từng cửa ải nguy hiểm hai người đã cùng vượt qua… Từ khi mới bắt đầu, sự tồn tại của Tống Hàn Chương đối với cậu đã không giống những người khác, đây có lẽ là tâm lý chim non, cũng có lẽ là tâm lý của người chết đuối vớ được cọc, dù sao cậu có thể khẳng định mình có thể vì Tống Hàn Chương mà tình nguyện mạo hiểm tính mạng.

Thậm chí, nếu có ngày một trong hai người nhất định phải chết, cậu hy vọng người chết là chính bản thân mình.

Đây là một thứ tình cảm cực đoan phức tạp, được ấp ủ sinh ra từ trong hoàn cảnh nguy hiểm mà những người khác có lẽ cả đời cũng chẳng thể tưởng tượng đến, cũng vì thế mà hoàn toàn không có một câu chuyện của người đi trước nào để khai sáng cả. Lâm Giác thậm chí cũng không định nghĩa được thứ tình cảm này rốt cuộc là cái gì, cậu chỉ có thể một mực quan tâm đến anh, quan tâm nhiều hơn cả chính bản thân mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nó rốt cuộc có phải là tình yêu hay không.

Lâm Giác đang trôi nổi trong thế giới riêng của mình bỗng nghe tiếng Tống Hàn Chương nói: “…thế cậu rốt cuộc vì sao phải sợ tôi?”.

Lâm Giác sững sờ, Tống Hàn Chương cũng vô cùng hoang mang, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Phải, Tống Hàn Chương hoàn toàn không để ý những lời của anh giống như một quả bom nổ ầm trong tâm trí Lâm Giác, anh đã hỏi điều mà Lâm Giác sợ hãi nhất.

Lâm Giác đột nhiên nở nụ cười, không phải cười tự giễu, mà là cậu thật sự cảm thấy thật khôi hài. Cậu mơ hồ nhận ra, từ trước tới nay suy nghĩ của cậu và Tống Hàn Chương không hề nằm trên cùng một con đường, Tống Hàn Chương thật ra là một người có tư tưởng rất đơn giản, anh cũng không cảm thấy yêu quý thì có gì không ổn, cũng lười băn khoăn xem đó rốt cuộc là tình cảm mến mộ hay còn xen vào những ham muốn phức tạp khác, chỉ cần thứ tình cảm này không phá hoại quan hệ tín nhiệm giữa hai người, anh sẽ không lưu tâm.

Thế nhưng cậu sợ hãi, vậy nên anh lưu tâm.

Nghĩ thông suốt những điều này, Lâm Giác đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, có chút mất mát, nhưng cũng có chút đắc ý. Mất mát là bởi vì khi cậu vương vấn một người vốn chẳng quan tâm xem người khác có cảm tình đặc biệt gì với mình thì cũng chẳng khác nào liếc mắt đưa tình với người mù, có chờ cả đời cũng sẽ không được người ta đáp lại, nhưng cũng không cần lo lắng đối phương biết được tâm tình của mình sẽ tức giận mà phân rõ giới hạn. Đó không thể coi là một kết quả tốt đẹp gì, nhưng cũng không tính là chuyện xấu. Còn đắc ý là bởi vì cho tới bây giờ chỉ số IQ của cậu vẫn luôn nằm dưới chân Tống Hàn Chương, nhưng ở phương diện tình cảm thì cậu vẫn có ưu thế rõ rệt.

Lâm Giác thậm chí còn nổi hứng nói đùa: “Tục ngữ nói là vì yêu sinh sợ đấy, nhất định vì tôi ôm “mối tình thắm thiết” với học trưởng, yêu đến chính mình cũng phải sợ rồi.”.

“Thật hả?” Tống Hàn Chương hoài nghi nhìn cậu, tựa hồ chuẩn bị đánh giá lại tính nguy hại của thứ tình cảm này.

Lâm Giác nghẹn cười đến méo cả miệng: “Đùa anh thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc