THÁI ĐẢN DU HÍ

“Học trưởng, may mà không phụ sứ mệnh được giao.”

Những cơn gió đêm cuối cùng trước bình minh khiến nhiệt độ ít ỏi còn lại trên người Lâm Giác đều tiêu tán hết, đôi môi cậu run rẩy mỉm cười, thanh âm đứt quãng nói.

“Bị cắn?”

“Ừ.”

Một cái áo khoác dài phủ lên vai cậu, chính là áo khoác lúc trước Lâm Giác đã đưa cho Tống Hàn Chương.

Vắc xin trên tay bị một bàn tay ấm áp lấy đi, Tống Hàn Chương kiểm tra lại thời gian và tình hình xung quanh lần nữa, vén tay áo lên, nhưng nửa đường lại ngừng.

“Sao vậy?” Lâm Giác có chút đứng ngồi không yên, nhìn Tống Hàn Chương chậm chạp không tiêm vắc xin vào, sốt ruột hỏi.

“Cơ hội cuối cùng, cậu thật sự muốn cho tôi vắc xin?” Tống Hàn Chương dừng trên ánh mắt cậu thật lâu, dường như muốn từ trong đó khám phá ra mong muốn chân chính của cậu.

Rõ ràng trên người đã đau đến không chịu nổi, suy yếu có thể ngã gục bất cứ lúc nào, thế nhưng anh vẫn còn tâm tư nghĩ chuyện khác.

“Học trưởng, anh dông dài quá.”

Tống Hàn Chương thở dài, mở nắp ống thuốc ra, ngón tay run khiến anh phải loay hoay hai lần mới mở được, kim tiêm nhắm ngay trên tĩnh mạch cánh tay phải tiêm vào. Vắc xin bị ngâm trong nước lạnh quá lâu, lúc nước thuốc vừa chảy vào người cũng lạnh buốt dị thường, y như nước đá vậy.

Tiêm thuốc xong, Tống Hàn Chương đè lỗ kim trên tay, quay lại nhìn Lâm Giác: “Để tôi xem vết thương của cậu.”

Trên vai trái bị tang thi cắn xé để lại một vết thương, chỗ đó vốn không có mạch máu lớn, hơn nữa vì ngâm trong nước lạnh nên cũng không chảy máu nhiều, thế nhưng da thịt ở xung quanh đã hoàn toàn trắng bệch.

Tống Hàn Chương đè vết thương của cậu hỏi: “Đau không?”

“Có, đau muốn chết luôn.”

Tống Hàn Chương không khỏi nhíu nhíu mày, đưa ngón tay ra trước mặt Lâm Giác: “Dùng tay trái, nắm chặt vào.”

Lâm Giác chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn nắm lấy cái ngón tay kia, kỳ quái nhìn anh. Tống Hàn Chương lại rút tay về.

“Ngón tay vẫn có sức, không bị thương tổn dây thần kinh trọng yếu nào. Thử lại lần nữa, nâng cánh tay lên xem sao.”

Tay phải thì hoàn toàn bình thường, nhưng tay trái chỉ nâng được một nửa. (chắc là nâng được đến tầm vai, không lên cao được??)

“Xem ra vết thương nghiêng về bên trái, không phải chỗ yếu hại lại ngâm nước lạnh nên không chảy máu nhiều, ngoài ra cậu bị cào vài vết, cũng không nghiêm trọng.”

Tay Tống Hàn Chương nắn bóp trên các đốt ngón tay của Lâm Giác: “Cậu cũng may đấy, chỉ trật khớp một ngón tay, nhưng tôi không nắn lại được, về lĩnh vực này tôi chỉ biết lý thuyết thôi. Được rồi, trước tiên tôi giúp cậu xử lý vết thương trên vai cái đã.”

Tống Hàn Chương dùng mấy thứ quần áo linh tinh đã chuẩn bị trước xé thành từng dải, băng chặt vai trái Lâm Giác, vừa làm vừa nói: “Nếu cần chúng ta có thể đến tòa nhà thực nghiệm khoa y, ở đó có đồ dùng chữa bệnh cơ bản, sẽ xử lý vết thương cho cậu tốt hơn.”

“Không cần, cũng chẳng còn mấy thời gian, tìm một chỗ nào an toàn trốn vào chờ thôi, chút thương tích này không đáng mạo hiểm.” Lâm Giác khẽ cắn môi nói.

Tống Hàn Chương nhìn cậu thật sâu: “Thế cũng tốt. Cậu đi được không?”

Lâm Giác gật đầu, gió lạnh thổi khiến hai chân cậu run run, thế nhưng tốt xấu gì cũng vẫn còn động được. Tống Hàn Chương kéo tay phải cậu khoác lên vai, đỡ cậu đi về phía trung tâm hoạt động học sinh, gần đó đang xây dựng một rạp hát và vườn hoa lớn, còn có mấy tòa nhà linh tinh nữa cũng đang sửa sang lại.

“Vốn định đến sân thể dục, nhưng mà xem tình hình bây giờ chúng ta không đi được xa đến thế, đành đổi chỗ khác thôi. Công trường kia tuy hơi gần với khu trung tâm hoạt động học sinh đông người nhưng còn cách hai cái hồ* nữa, cũng không đến nỗi quá nguy hiểm.”

*(nguyên văn là bích hồ và nguyệt hồ – 碧湖和月湖, theo mình hiểu thì là một cái hồ xanh biếc và một cái hồ hình tròn, văn hoa thế nhưng nếu dịch ra tiếng Việt thì củ chuối mà để nguyên lại thấy cũng thế nào, tóm lại nó là hai cái hồ, nên trong tình huống cấp bách của hai bạn mình xin phép viết luôn hai cái hồ >//<)

Tống Hàn Chương vừa đi vừa giải thích, Lâm Giác cố gắng duy trì tỉnh táo, dù thực tế cậu đã hoàn toàn chẳng còn chút quan tâm nào đến kế hoạch tiếp theo nữa, giờ chỉ muốn ngã xuống mà ngủ luôn một giấc.

Trên đường đến công trường hai người cũng gặp phải mấy con tang thi, Tống Hàn Chương cầm gậy gỗ của Lâm Giác dứt khoát giải quyết hết. Lâm Giác vốn tưởng Tống Hàn Chương không giỏi chuyện đánh giết này, dù sao lúc trước anh cũng không mấy khi ra tay, thế nhưng suy nghĩ kĩ thì lúc trước mỗi lần đối phó bọn tang thi anh đều một kích tất trúng, kĩ năng đánh chuẩn xác mạnh hơn cậu rất nhiều.

Hai người đi qua rạp hát và vườn hoa đang xây, đến trước giàn giáo dựng sừng sững bên cạnh.

“Đã sắp sáu giờ rồi, chỉ cần cố thêm khoảng 20 phút nữa là kết thúc. Giàn giáo này ở ngay cạnh hồ, lúc bất đắc dĩ chúng ta cũng dễ nhảy xuống.” Tống Hàn Chương nói với Lâm Giác.

Lâm Giác suy yếu cười cười: “Chỉ mong đêm nay tôi không phải nhảy hồ lần thứ ba.”

“Cái đó e là khó đấy.” Tống Hàn Chương ngồi trên giàn giáo dựa vào tòa nhà lớn, nhìn cánh cửa bên dưới có mấy con tang thi lắc lư qua lại, thấp giọng nói.

Bọn họ ngồi ở giàn giáo bên tường tầng ba, từ độ cao này nhảy xuống nước cũng không đến mức gãy xương, Lâm Giác vẫn có thể chịu được. Từ vị trí của bọn họ nhìn xuống, mặt hồ tròn như trăng rằm phía trước phản chiếu cả một bầu trời đầy sao.

Lại ngẩng đầu nhìn lên, vành trăng đỏ thẫm đã sắp chìm vào đường chân trời.

“Sao đẹp thật. Từ lúc tôi lớn hình như chưa thấy trời nhiều sao thế này bao giờ.” Lâm Giác tựa vào lan can nhìn trời, lẩm bẩm cảm thán.

“Rảnh rỗi ngắm trời không bằng nhìn phía dưới đi.” Giọng Tống Hàn Chương lạnh như gió bấc, thoáng cái đánh thức đầu óc Lâm Giác đang ngập trong sương mù.

Thân thể đã không còn nhiều sức lực, lại thêm nhiễm độc, quần áo trên người thì ẩm ướt, cậu chỉ cảm thấy từng trận rét run. Cơn buồn ngủ đã ăn mòn hết lý trí của cậu, nhưng cậu vẫn cố mở to hai mắt, cúi đầu nhìn xuống.

Bọn tang thi tụ tập ở trước tòa nhà không biết từ lúc nào đã thiếu hơn phân nửa, Lâm Giác cố hết sức dụi dụi mắt, cho là mình quá mệt mà sinh ảo giác thôi.

“Hình như… thiếu?” Dự cảm bất an trong lòng khiến Lâm Giác không dám tin tưởng vào phán đoán của mình.

“Đúng, thiếu. Bởi vì chúng học được cách leo lên rồi.”

Thanh âm lạnh băng của Tống Hàn Chương khiến Lâm Giác rùng mình, da đầu tê rần, cảm giác như sét đánh ngang tai.

Định thần nhìn lại, mấy thân hình đang phủ phục trên giàn giáo, bị đêm tối che khuất đó không phải bọn tang thi đang nhúc nhích leo lên thì là gì? Chúng giống như một đám quái vật săn người về đêm, thong thả kết thành đàn, từ từ tới gần hai người họ.

Cảm giác sợ hãi dâng tràn trong lòng Lâm Giác, cậu theo bản năng nhìn về phía Tống Hàn Chương. Anh nắm chặt gậy gỗ trong tay, mắt lạnh đánh giá đám săn mồi đói khát.

Âm thanh vật nhọn xuyên vào da thịt, sau đó là tiếng vật nặng rơi, tiếng va chạm, Tống Hàn Chương chậm rãi rút lại gậy gỗ, nhắm ngay một con tang thi khác đang bò lên.

Nếu như cái tình cảnh này chỉ là một màn kịch tưởng tượng, vậy hẳn là sẽ rất buồn cười, thế nhưng Lâm Giác ngồi bên người Tống Hàn Chương lại không thể cảm giác được chút khôi hài nào ở đây cả. Một con tang thi phía trước ngã xuống, một con khác lại thế chỗ leo lên, sau đó lại bị một kích đánh rơi, va chạm khiến cho cả giàn giáo đều rung lên bần bật.

Không ngừng không dứt, buộc chặt thần kinh con người từng phút từng giây.

Phía đông đã ửng lên một màu vàng nhạt, thời khắc mong đợi đã sắp đến rồi.

“Cẩn thận!!” Lâm Giác hô to một tiếng.

Tống Hàn Chương lập tức ngẩng đầu, một gậy đâm xuống gạt tang thi ra ngoài, đâm đến khi nó rớt xuống mới thôi.

Càng lúc càng nhiều tang thi bị đánh ngã, Tống Hàn Chương kéo Lâm Giác đứng lên, đẩy cậu rơi khỏi giàn giáo: “Nín thở!”

Cảm giác rơi tự do giống như một lần cảm nhận cái chết vậy. Thân thể không trọng lượng lơ lửng trên không, giống như đang lao xuống vực sâu không đáy. Nhờ chút ánh sáng nhạt nhòa từ phía đông, cậu thấy Tống Hàn Chương một cước đá lăn một con tang thi đang ý đồ cắn đứt cổ mình, xoay người nhảy xuống hồ.

Thân thể đập mạnh lên mặt nước, trong nháy mắt Lâm Giác không thở nổi, vừa ho khan một tiếng không khí trong phổi liền cạn mất hơn nửa. Cơn sặc nước khiến cậu không khống chế nổi nuốt không biết bao nhiêu nước hồ lạnh giá, quán tính khi rơi từ trên cao xuống nhấn chìm cậu càng lúc càng sâu, đến tay chân cũng không nghe theo cậu nữa…

Cậu nỗ lực mở mắt, rõ ràng đã nhìn  thấy ánh sáng trên mặt nước rồi, thế nhưng thân thể giống như đã rơi tới địa ngục, gần như thế, mà lại xa như thế…

Toàn thân kiệt quệ không còn sức, có lẽ đã sắp chạm tới cái chết rồi, thiếu dưỡng khí khiến ý thức cũng trở nên mờ mờ mịt mịt.

Một khắc cuối cùng trước bờ địa ngục, cánh tay cậu bỗng nhiên được nắm chặt, sau đó bắt đầu dần dần đi lên.

Vừa nổi được lên mặt nước, Lâm Giác sặc sụa ho khan, nước còn đọng trong khí quản cũng bị ho ra hết. Cậu vịn vai Tống Hàn Chương thở hổn hển kịch liệt.

Ánh sáng từ phương đông trong nháy mắt xuyên thủng bóng tối và u ám đã bao phủ bấy lâu, tất cả sợ hãi, phản bội, tàn nhẫn cũng theo màn đêm vô tình kia tan biến không dấu vết.

Cậu nghĩ… đã được cứu rồi.

Kính của Tống Hàn Chương chẳng biết đã bị ném đi chỗ nào, anh hơi nheo mắt lại nhìn chân trời sáng bừng kia, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn tựa hồ thoáng chốc nhu hòa hẳn.

“Nhìn xem, sáng rồi.”

&&&

Số người may mắn sống sót: 3

“Xem kìa, quả nhiên cô không được tính vào số người còn sống rồi.” Thanh niên cao gầy vuốt ve thanh đao vác trên vai, cúi đầu nhìn thi thể bị một đao xả thành hai nửa.

Thiếu nữ xinh đẹp có cái đầu lăn lóc cạnh thân thể, biểu cảm trên mặt dừng tại một khắc sinh mệnh cuối cùng, kinh hoảng khó tin.

Trên mặt đất hiện lên một đám chữ màu máu.

Quy luật của Judas: Sau khi có người chơi chết trong trò chơi, Judas sẽ xuất hiện, chọn ngẫu nhiên một người, cho sống lại, mượn thân thể, kế thừa ký ức và năng lực, không được tính vào số người còn sống.

“Hóa ra là có chuyện như vậy, trò chơi này cũng thật kích thích. Hơn nữa cây đao này không tồi, ta rất hài lòng.”

Nụ cười trên mặt Lục Nhận lộ ra mười phần ác ý và sung sướng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía gác chuông.

6:15.

Vầng sáng từ phương đông phá tan bóng tối bủa vây, hắn hơi nheo mắt lại.

“A, trời sáng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc