THÁI ĐẢN DU HÍ

Sau khi bước qua cánh cửa gỗ, Cố Phong Nghi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khi cô tỉnh lại thì bản thân đã về đến căn phòng trước khi trò chơi bắt đầu, cũng chính là phòng ký túc của cô và Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh ngơ ngác ngồi trên giường bỗng nhiên đứng bật dậy, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Cố Phong Nghi, mãi đến khi thấy Cố Phong Nghi đang ngồi bên bàn cô mới thở phào nhẹ nhõm, thấp thỏm nhìn cô ấy.

Cố Phong Nghi vuốt ve cây nỏ lạnh lẽo trong tay, dường như trên thế giới này không có thứ gì quý báu hơn thế. Đây là món đồ mà Liễu Thanh Thanh đã lấy cho cô từ đài phun nước, cô ấy không lấy thêm vũ khí hay đồ ăn nước uống cho bản thân, cô ấy lựa chọn cầu nguyện một món vũ khí mà cô có thể dùng tốt nhất.

Vô cùng ôn nhu săn sóc, đúng là một cô gái lương thiện hiền lành, không khác gì những điều trước giờ cô ấy vẫn thể hiện.

Sự yên lặng kéo dài khiến bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo. Cố Phong Nghi không mở miệng thì Liễu Thanh Thanh cũng không dám mở miệng, vì vậy hai người chỉ có thể mặc cho sự ngờ vực vô căn cứ quanh quẩn khắp nơi, mỗi một hơi thở lại như hít đầy thứ cảm xúc tiêu cực kia, mặc nó theo huyết mạch truyền đi khắp cơ thể, từng chút một cắn nuốt những ký ức tốt đẹp.

“Tớ đang chờ cậu giải thích.” Cố Phong Nghi cuối cùng lên tiếng.

Liễu Thanh Thanh cúi đầu vò ngón tay, tựa hồ không nghe thấy.

Lặng lẽ, lặng lẽ, lặng lẽ, tiếng khóc khe khẽ tràn ra, Liễu Thanh Thanh yên lặng rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn không giải thích một tiếng nào, ngay cả lời nói dối cũng không có.

Cố Phong Nghi đột nhiên cảm thấy uể oải, nghi ngờ một người thật sự rất mệt mỏi, nhất là khi bản thân đã từng tin tưởng không điều kiện con người ấy.

Cố Phong Nghi muốn hỏi, cô ấy có thật sự giết chết Thiện Lượng không? Lúc bị Thiện Lượng uy hiếp, vì sao cô ấy không để mình hỏi tiếp? Thứ Thiện Lượng đã dùng để uy hiếp cô ấy, rốt cuộc là cái gì?

Liễu Thanh Thanh vẫn không nói gì, nước mắt không tiếng động tuôn rơi, cô chỉ trầm mặc.

Nhưng Cố Phong Nghi không thể mãi mãi chờ đợi. Cô đứng lên, nhìn về phía cửa phòng ký túc, lần này cô phải một mình bước đi. Đúng vậy, cô không có cách nào xuống tay với Liễu Thanh Thanh, trừ phi cô giết chết Thiện Lượng, nghiền nát một tia may mắn cuối cùng, nếu không cô không thể nào hạ thủ với cô gái này được.

“Phong Nghi, cậu có tin tớ không?” Liễu Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Cố Phong Nghi nhìn cô ấy, cô ấy vẫn giống như trước dịu dàng ngây thơ, mắt hạnh to tròn dâng đầy nước mắt, lệ không ngăn được trào ra.

Có rất ít người có thể khóc xinh đẹp như cô ấy, an tĩnh, bi thương, điềm đạm đáng yêu, đẹp đến lòng người không nỡ, đẹp đến vỡ nát tâm can.

Đúng vậy, không ai có thể khóc đẹp đến thế, trừ phi người đó đã thuần thục dùng nước mắt làm vũ khí của chính mình.

Cố Phong Nghi nhắm mắt lại, thở dài: “Xin lỗi, tớ đã không thể tin cậu nữa.”.

Liễu Thanh Thanh đau lòng như sắp chết nhìn cô, toàn thân lảo đảo. Khi thống khổ và phẫn nộ bị kiềm nén đến cực điểm, cô đã luyện ra được nụ cười, thế nhưng lúc này cô làm sao cũng không cười nổi. Mỗi một khối cơ đều đang vặn vẹo, cô chỉ có thể mặc cho khuôn mặt không nghe lời của mình lộ ra biểu cảm nửa như khóc nửa như cười: “Vậy giết tớ đi, dùng cây nỏ kia bắn thủng ngực tớ, nếu tớ là kẻ phản bội thì cạnh thi thể của tớ sẽ xuất hiện một quy tắc, chứng minh cậu giết đúng người rồi, chứng minh tớ đáng chết vạn lần!”.

“Tớ sẽ không giết cậu, dù chỉ có 1% khả năng cậu trong sạch tớ cũng sẽ không giết cậu.” Cố Phong Nghi quay mặt đi “Tớ sẽ tiếp tục tìm Thiện Lượng, nếu hắn thật sự là kẻ phản bội, tớ sẽ xin lỗi cậu.”.

Liễu Thanh Thanh lẳng lặng nhìn Cố Phong Nghi. Nước mắt xinh đẹp đã khô cạn, nụ cười méo mó tan biến, trên mặt cô chỉ còn trống rỗng, trống rỗng như một con búp bê tinh xảo nhất. Mọi người đều yêu vẻ đẹp của cô, mang cô từ cửa hàng về đặt nơi đầu giường, tô son điểm phấn cho cô, mặc cho cô váy áo lộng lẫy, cô rất ngoan, cô rất được ưa thích, cô là một con búp bê hoàn mỹ tuyệt vời.

Liễu Thanh Thanh đứng lên, lau khô nước mắt: “Tớ hiểu cả rồi…”.

Vừa dứt lời, cô đột ngột lao đến bồn rửa mặt cầm cây dao sứ gọt trái cây chĩa lên ngực mình. Cô nở nụ cười dịu dàng với Cố Phong Nghi, nhưng trong đôi mắt lại cháy lên sự điên cuồng mãnh liệt: “Nhưng tớ muốn nghe lời xin lỗi của cậu ngay bây giờ!!”.

Nói rồi cô dứt khoát một dao đâm xuống!

Cố Phong Nghi nóng nảy mà không kịp chạy qua, hai người đang đứng cách nhau năm sáu thước*, dù cô có nhanh đến mấy cũng cản không được hành vi điên rồ tự mình hại mình của Liễu Thanh Thanh. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nỏ trong tay Cố Phong Nghi nhanh như chớp bắn ra, một mũi tên cắm thẳng cổ tay Liễu Thanh Thanh!

Dao trong tay Liễu Thanh Thanh rơi xuống đất, lưỡi dao bằng sứ va vào nền gạch men phát ra tiếng vang lạnh lẽo chói tai. Cô ôm chặt cổ tay bị tên bắn chảy máu không ngừng, từ từ ngã ngồi xuống mặt đất.

Đau đớn, nhức nhối, tay phải của cô bị phế hoàn toàn rồi, cái đau tê dại khiến nước mắt Liễu Thanh Thanh càng tràn ra ròng ròng, nhưng cô dù cắn rách môi cũng quyết không rên nửa tiếng, mặc kệ dòng máu đang tuôn trào.

Cố Phong Nghi bước nhanh tới, nghiến răng nghiến lợi cầm cổ tay cô: “Cậu điên rồi sao? Sao lại phải làm chuyện ngu ngốc như thế?”.

Liễu Thanh Thanh đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng khuôn mặt đẫm lệ lại hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Nếu như cái chết có thể chứng minh sự trong sạch của mình thì tớ sợ gì chết chứ?”.

“Cậu…” Cố Phong Nghi cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, cái cô bạn chí thân này nhìn nhu nhược mà sao tính tình lại quyết liệt như thế “Tớ giúp cậu xử lý vết thương trước đã, lát nữa cậu đi theo tớ…”.

Hai mắt Liễu Thanh Thanh sáng lên, tha thiết nhìn Cố Phong Nghi. Ánh nhìn ấy nhu hòa như nước, hồn nhiên vô cùng, quả thực nhìn không ra nửa phút trước cô còn định dùng phương pháp cực đoan nhất để chứng minh bản thân.

“Tống Hàn Chương hẳn sẽ đến quảng trường, thuật chữa trị của anh ta có thể giữ được cái tay cho cậu, cậu tự suy nghĩ cho bản thân mình đi, đừng lại làm mấy chuyện như thế nữa.” Cố Phong Nghi nói.

Liễu Thanh Thanh chợt rút tay về, sự đau đớn khiến cô toàn thân run rẩy, giọng nói cũng lạc đi: “Hóa ra cậu vẫn muốn bỏ tớ lại? Không, tớ không đi! Nếu như cậu chỉ chờ tay tớ lành để vứt bỏ tớ đi, tớ thà không cần cái tay này nữa!”.

Nói rồi Liễu Thanh Thanh vịn bồn rửa mặt đứng lên, run run dùng tay trái lành lặn đột ngột rút ra mũi tên trên tay phải, vết thương lập tức máu phun tung tóe. Cô lạnh lùng nói: “Cậu muốn đi thì cứ đi đi! Cậu còn lo đến sống chết của tớ làm gì? Tớ không sợ chết, tớ không sợ chút nào, Phong Nghi, Phong Nghi! Nếu như cậu nghi ngờ tớ, cậu giết tớ tớ tuyệt không trách cậu, nhưng nếu cậu không giết tớ, cậu tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được vứt bỏ tớ!”.

Lời Liễu Thanh Thanh ai oán như khóc như than, đau như xé ruột, quả thật đã bi thương đến tột cùng.

Trong lòng Cố Phong Nghi cũng như đang rỉ máu, trái tim khó chịu tựa hồ bị ngàn vạn con kiến cắn lôi, khiến cô phải hứng chịu tra tấn cực hình: Liễu Thanh Thanh rốt cuộc có vô tội hay không?

Nếu như vô tội, vì sao không giải thích; nếu không phải, sao cô có thể quyết liệt đến mức tự mình hại mình để minh oan cho bản thân?

Vừa rồi nếu không phải nhờ Cố Phong Nghi trong lúc nguy cấp bộc phát khả năng vượt xa người thường thì một dao kia đã xuyên qua trái tim Liễu Thanh Thanh, nếu như Liễu Thanh Thanh thật sự là kẻ phản bội, cô dám làm thế hay sao? Cô không sợ một dao này hạ xuống không chỉ khiến cô bỏ mạng tại chỗ còn dẫn tới quy tắc xuất hiện, vạch trần thân phận cô hay sao?

Nhớ tới khoảnh khắc Liễu Thanh Thanh nâng cây nỏ lên từ hồ nước, im lặng đưa nó cho mình, Cố Phong Nghi không khỏi dao động.

Lý trí nói cho cô biết, trên người Liễu Thanh Thanh chồng chất những điểm đáng ngờ, nhưng tình cảm lại xui khiến cô hãy ôm lấy cô ấy, an ủi cô ấy, đừng làm cô ấy phải đau khổ.

Cố Phong Nghi không nói được một lời, cô dùng dao xé từ áo mình vài mảnh vải, cứng rắn cầm tay Liễu Thanh Thanh giúp cô ấy sơ cứu vết thương. Sức lực của Liễu Thanh Thanh vốn đã không bằng cô, giờ lại bị thương, chống cự vài lần rồi cũng đành mặc cô quyết định.

Vết thương rất sâu, gần như xuyên thủng cổ tay nõn nà mảnh dẻ của Liễu Thanh Thanh, hơn nữa cô còn tự mình hại mình rút mũi tên ra khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm. Lúc Cố Phong Nghi giúp cô băng bó vết thương, cô đau đến run bần bật, khóc thút thít không ngừng, tựa một đóa ngọc lan bị mưa xối ướt đẫm, vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương.

“Cậu còn muốn bỏ tớ mà đi không?” Liễu Thanh Thanh vuốt ve tay phải đau đớn, thấp giọng hỏi.

Cố Phong Nghi lắc đầu.

Liễu Thanh Thanh nở nụ cười, chậm rãi tựa vào lòng Cố Phong Nghi, tựa cằm lên bả vai cô ấy. Thân thể mềm mại không xương dính sát một thân thể khác, cô hít vào mùi hương của cô ấy, nghe được nhịp đập trái tim, cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh, cảm giác này đưa cô từ địa ngục lạnh băng trở lại cõi trần đầy sinh khí.

Đời này cô đã từng lĩnh hội vô số khổ sở, có khổ sở vì đói khát, khổ sở vì rét lạnh, khổ sở vì bị ngược đãi, khổ sở vì khuất nhục, tất cả những nỗi đau khổ đó phá hủy cô, để lại cho cô vết thương vĩnh viễn không khép miệng, thế nhưng cũng chính chúng đã nhào nặn nên cô, giúp cô một đường đi tới ngày hôm nay.

Cô có thể có được thật nhiều tình yêu, cũng có thật nhiều tiền, đây là những thứ mà cô của quá khứ khi còn ăn bữa nay lo bữa mai không bao giờ dám tưởng tượng.

Cô rất hài lòng, mọi chuyện nên diễn ra như vậy, nên như vậy.



*: 1 thước là khoảng 0,33m, vị chi 2 người đứng cách nhau 5, 6 thước là cách khoảng xấp xỉ 2m ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc