THÁI ĐẢN DU HÍ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Chính là chỗ này.” Tống Hàn Chương mở đinh ốc chốt cửa, cánh cửa sắt nặng trịch mở ra, lộ ra căn phòng kín đặc màn hình vi tính.

“Phòng giám sát tổng?” Lâm Giác nhìn bảng hiệu ngoài cửa mà giật mình “Hóa ra đây là phòng quan trọng nhất của tòa nhà hành chính.”

Bên trong không một bóng người, thế nhưng màn hình giám sát vẫn còn đang hoạt động.

“Sau vòng một tôi đã đi xem qua phòng giám sát tổng này. Ở đây có thể quan sát được phần lớn những lối đi quan trọng trong trường, chỉ không kết nối với camera ở hai khu ký túc xá, nói chung trước cứ xem qua tình hình các khu chút đã.” Tống Hàn Chương vào phòng, tỉ mỉ quan sát.

“Vậy thì chúng ta không đến rạp hát cũng được rồi.” Lâm Giác suy nghĩ một chút, nói.

“Sợ là không được, cậu xem chỗ này.” Tống Hàn Chương chỉ vào một màn hình nói.

Trong hình, một đoàn sinh vật màu đen bò qua đường lớn, do chỗ này ánh sáng rất kém lại thêm sương mù, chỉ có thể thấy được cái bóng mờ mờ, không tài nào đoán ra rốt cục chúng là loại sinh vật gì.

“Đây là khu phố buôn bán ngay ngoài ký túc xá phía nam, đám kia hẳn là gián rồi.” Lâm Giác không chắc chắn lắm nói.

Từ dãy cửa hàng phía đối diện bỗng thò ra mấy cái đầu, bốn bóng người từ trong cửa hàng hoảng hốt lao ra, cắm đầu chạy về phía trước”Họ vào trong rồi chúng ta có theo dõi được nữa không?” Lâm Giác hỏi.

Tống Hàn Chương lắc đầu: “Phòng quan sát tổng này chỉ phụ trách theo dõi bên ngoài thôi, bên trong tòa nhà nào sẽ có phòng quan sát riêng của tòa nhà ấy.”

“Còn chuyện này…. Từ nãy chúng ta vẫn chưa nhìn thấy nhóm Cố Phong Nghi thì phải.” Lâm Giác nhẹ giọng nói.

“Chắc họ đến ký túc xá phía bắc rồi. Thừa lúc tình hình còn dễ kiểm soát, cô ta hẳn phải rèn luyện ba người kia một chút. Ký túc xá chỉ toàn gián không quá nguy hiểm rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.” Tống Hàn Chương nói, chuyển sang nhìn màn hình theo dõi khu rạp hát.

Ở đó chỉ có một dãy đèn đường thưa thớt, ánh sáng rất yếu, hơn nữa cây cối lại mọc thành từng bụi, thật sự rất khó quan sát được qua camera.

“Con nhện!” Lâm Giác kinh hô một tiếng.

Tống Hàn Chương quay đầu, trong màn ảnh là thân hình khổng lồ của một con nhện đang từ từ bò ra khỏi bồn hoa, chậm chạp leo vào trong một tòa nhà, cuối cùng biến mất trong biển sương dày đặc. Kích cỡ to lớn quá mức của con nhện khiến nó trông như một loại thú có móng vuốt nào đó vậy.

“Khu vực quảng trường phía nam chủ yếu là nhện.” Tống Hàn Chương lật bản đồ ra vẽ một ký hiệu, lại có chút nghi ngờ lẩm bẩm: “Như vậy ở rạp hát chắc là ong mật. Ong mật cũng hoạt động về đêm sao?”

“Chắc là không đâu, chúng nó chẳng phải chỉ đi hút mật sao? Đêm đến hoa đều cụp hết xuống mà.” Lâm Giác nói.

“Thế nhưng trên trứng màu lại nói chúng ăn óc.”

Lâm Giác cười khan: “Phải nhớ bọc kín cái đầu mình lại thôi.”

“Ý hay, lần sau tôi nhất định mang thêm mũ bảo hiểm.” Tống Hàn Chương nghiêm túc nói.

“…” Lâm Giác câm nín. Có nên nói cho Tống Hàn Chương biết cậu chỉ đang đùa thôi không?



Ô tô dừng lại trước rạp hát.

Coi như Lâm Giác cũng đã cảm nhận được môi trường biến hóa là như thế nào.

Buổi tối ba ngày trước, bọn họ tại chính nơi này chờ bình minh, khi đó cây cối ở đây cũng không tươi tốt như vậy, còn có từng hồi tiếng côn trùng kêu vang nữa. Nếu như bây giờ đang là một đêm hè bình thường thì cùng lắm người ta chỉ thấy ầm ĩ, thế nhưng trong đêm nay, những âm thanh này đã trở nên thật đáng sợ.

“Mấy cái con đang kêu này sẽ không chủ động công kích chứ.” Lâm Giác tưởng tượng đến mấy con dế đột nhiên nhào ra trên cầu đá, có chút lo âu hỏi.

“Khó nói. Dế với bướm đều ẩn trong bụi cỏ, có lẽ ở đâu cũng có, không có địa bàn cố định.” Tống Hàn Chương nhìn bụi cỏ u ám rập rạp, nhẹ giọng nói.

Rạp hát đã ở ngay trước mắt, tòa kiến trúc hình vòm dưới bóng đêm có vẻ to lớn mà quỷ dị, bên trong không lộ ra lấy một tia sáng.

Bên cạnh tòa kiến trúc tối đen kia chính là vườn cây và nhà kính.

Giữa lúc Lâm Giác đang căng thẳng đề phòng, lại có côn trùng biến bị đột ngột xuất hiện. Tai cậu bắt được tiếng ông ông bất thường, thế nhưng thân thể hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Nằm xuống!” Tống Hàn Chương một tay ấn cậu ngã xuống đất, đao trong tay vung lên, một loạt tiếng ông ông hỗn loạn hẳn, sau đó trở về im lặng.

Lâm Giác ôm cái trán bị cọ chảy máu, chán nản nhìn con ong mật bị chém ngang thân nằm trên đất, sau đó tức giận cầm đao bổ thêm vào đầu nó mấy phát.

Tống Hàn Chương bỗng đưa tay che trước trán Lâm Giác, cậu thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Nhiệt độ từ thân thể người khác, thật xa lạ…

Thế nhưng giờ khắc này cậu lại như bị đầu độc, chỉ ngốc lăng đứng yên ở đó, không làm được bất kì phản ứng nào.

Những hạt sáng màu bạc nhẹ nhàng tụ lại trong không khí, vết thương từ từ khép miệng, cuối cùng kết thành một lớp sẹo mỏng.

Lâm Giác sờ sờ cái trán, có chút ngượng ngùng nói: “Thương tích nhẹ thế này đừng lãng phí sức lực chứ.”

“Mùi máu tươi sẽ thu hút côn trùng.” Tống Hàn Chương nhàn nhạt giải thích.

“…” Cảm thấy mình có vẻ đã tự nghĩ lệch đi tận đâu, Lâm Giác xấu hổ, lúng túng quay mặt đi chỗ khác, lồng ngực bỗng nhiên có cảm giác hụt hẫng.

Tiếp tục đi về phía trước, tiếng côn trùng kêu từ từ biến mất trong sương mù.

Nhà kính và vườn cây đã ở ngay phía trước. Mảnh rừng bọc trong làn sương dày tỏa ra một không khí quỷ dị mà xưa cũ, đèn đường mờ vàng trong sương trắng cũng mang một màu sắc cô đơn không gì sánh được.

Nếu không phải người đang lạc vào không gian kỳ lạ này, có lẽ Lâm Giác còn có thể ca ngợi cái bầu không khí này một chút. Thế nhưng hai người là bất tri bất giác bị ném đến nơi đây, tứ cố vô thân mà đối diện những kẻ thù mình không biết, loại áp lực này đủ khiến tinh thần con người ta suy sụp. Tiếng ông ông văng vẳng từ bốn phía truyền về khiến họ khó mà phân biệt nổi phương hướng, chỉ cảm thấy mình đã bị hàng đàn ong mật nhiều không đếm xuể bao vây.

Ở đâu, chúng ở đâu?

Bàn tay nắm đao của Lâm Giác hầu như đã ướt đẫm mồ hôi.

Rất gần, chúng nó đang áp sát, chính là chỗ này! Lâm Giác suýt nữa không nhịn được mà bỏ chạy, kẻ địch ẩn trong sương mờ đang rục rịch, vậy mà cậu ngay cả khả năng phán đoán phương hướng cũng hoàn toàn không có!

Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm Tống Hàn Chương, lạnh lùng bình tĩnh đến đáng sợ.

“Bên phải, hướng bốn giờ.”

Không kịp suy nghĩ, trường đao của Lâm Giác cắt ngang màn sương dày đặc, con ong to bằng hai nắm tay liền rơi xuống đất, giãy dụa vài cái rồi nằm im bất động.

“Bên trái, hướng 11 giờ.”

Một bóng đen từ nơi đó nhào tới, Lâm Giác vung đao, bóng đen lập tức linh hoạt tránh qua. Lâm Giác không hề hoảng hốt, giờ phút này cậu đã có thể bình tĩnh sắp xếp hành động của mình.

Hơi cúi người, tay trái còn rảnh rang rút ra dao găm bên hông.

Rất gần… Đường nhìn của cậu đã bắt được đôi mắt kép phiền phức của con ong, còn cả lông tơ nhỏ mịn trên đầu nó nữa, rất gần…

Dao găm chém ra, bóng đen bị văng ra ngoài. Cảm giác đao khi lưỡi dao chém vào vật thể thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, ngay đến bàn tay Lâm Giác cũng phát run vì hưng phấn. Cậu hung hăng cắm cây đao trong tay phải xuống, đóng đinh con ong mật bị thương trên mặt đất.

Càng lúc càng nhiều ong hướng bọn họ bay tới. Cậu chỉ liếc qua đã thấy bảy tám thân ong to lớn… Không thể phòng thủ được!

Xong!

Tim Lâm Giác nhanh chóng chìm xuống đáy cốc, ý chí chiến đấu vốn đang hừng hực nháy mắt bị tình huống bất ngờ thay đổi dập tắt hoàn toàn.

“Xì” một tiếng, mùi thuốc diệt côn trùng mạnh mẽ xộc vào khoang mũi, đám ong đang nhào tới nháy mắt thay đổi phương hướng, bay mất biệt.

Tống Hàn Chương trên tay cầm thuốc sát trùng cười khẽ: “Xem đi, vẫn có đất dụng võ đấy.”

Lâm Giác cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cứ tưởng phen này tiêu rồi chứ.”

Tống Hàn Chương liếc nhìn cậu: “Vừa rồi phản ứng của cậu rất chuẩn, có điều tâm lý chưa tốt lắm.”

“Khụ khụ.” Lâm Giác vờ ho khan hai tiếng, tra lại dao găm vào vỏ.

“Đi thôi.”

Hai người tiếp tục đi tới, con đường mòn mất hút trong sương khiến người ta có ảo giác như đường dẫn đến một thế giới khác vậy.

Thật may, vườn cây đã cách không còn xa nữa rồi.

Hiện ở nơi này thật sự đã biến thành một công viên sinh thái, một số lượng lớn thực vật đã chiếm lĩnh toàn bộ không gian, cây cối rậm rạp sừng sững đứng đó che khuất bầu trời, cản bước bất cứ ai muốn xâm nhập lãnh địa của chúng. Trong rừng truyền tới âm thanh côn trùng huyên náo, tiếng kêu của chúng trong sương mù tràn ngập giống như một loại ám hiệu khó hiểu.

Về phần nhà kính vốn ươm đầy cây xanh bên cạnh, mặt tường thủy tinh của căn nhà đã bị dây thường xuân lấp kín, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một cái hộp khổng lồ xanh biếc.

Lâm Giác thong thả dạo bước bên ngoài vườn cây, ủ rũ nói: “Thực sự sẽ biến thành rừng mưa sao? Sẽ khó đối phó lắm.”

Tống Hàn Chương móc đèn pin từ ba lô ra, gạt mấy sợi dây chắn dưới chân, nhảy vào giữa rừng cây, Lâm Giác vội theo sát.

Hai người bước đi trong rừng mưa nhiệt đới, đất dưới chân ẩm ướt lầy lội, cỏ dại mọc thành bụi, rễ cây um tùm,chỉ cần lơ là một chút là sẽ ngã sấp xuống ngay. Lâm Giác học theo Tống Hàn Chương chặt một đoạn cành cây rắn chắc làm gậy dò đường, khó khăn đi tiếp.

Rừng cây kì thực cũng không lớn, chỉ chốc lát đã đến cuối cùng. Tống Hàn Chương dừng lại trước một gốc đại thụ.

Đèn pin chiếu tới một góc tối phía sau thân cây, Tống Hàn Chương tiến tới, ngồi xổm xuống.

Lâm Giác cũng đi tới, khi nhìn rõ thứ khuất trong bóng cây thì trợn trừng hai mắt.

Dưới quầng sáng đèn pin hiện ra một thi thể không trọn vẹn đang trong quá trình phân hủy, trông qua âm trầm mà khủng khiếp.

“Ở đây sao lại có thi thể?” Lâm Giác thấp giọng hỏi.

Tống Hàn Chương dùng cành cây nhấc cổ tay thi thể lên, từ chỗ da chưa hoàn toàn thối rữa nhìn ra được chỗ đó có một ký hiệu đồ đằng hình tròn.

“Là một người chơi, có điều không phải người chơi của đêm nay.” Tống Hàn Chương khẳng định nói.

“Thi thể của người chơi từ những vòng trước được giữ nguyên đến vòng này sao?” Lâm Giác nghi ngờ hỏi.

“Lục Nhận đi từ khu ký túc xá phía bắc đến, không thể nào giết người ở chỗ này. Hơn nữa nhìn tình trạng cái xác này, dù có bị môi trường thay đổi đẩy nhanh quá trình phân hủy thì cũng không thể trong một thời gian ngắn mà thối rữa đến mức này được.” Tống Hàn Chương đứng dậy, mùi hôi trong không khí khiến anh cảm thấy không khỏe chút nào.

Lâm Giác nghĩ thầm, đêm trước cậu chưa từng thấy thi thể người chơi cũ nào, thế nhưng hoàn cảnh đêm đó là thế giới tang thi, người chết nếu không bị ăn sạch thì cũng là biến thành tang thi cả, trong đám xác chết di động đó làm sao mà phân biệt nổi.

“Thì ra thi thể sẽ được lưu giữ lại sao…” Lâm Giác cảm thán.

Tống Hàn Chương không biết đang suy nghĩ gì, cứ đứng đó nhìn cỗ thi thể hư thối hồi lâu. Cuối cùng, hình như cũng đã chán cái hành vi vô nghĩa ấy, anh chống cành cây xoay người rời khỏi.

“Đi thôi.”



Nhà kính.





Ong mật. (Kiếm cớ nhét hình vào thôi chứ ai chả biết ong mật:v)

Bình luận

Truyện đang đọc