THÁI ĐẢN DU HÍ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



(Khung cảnh không chuẩn lắm nhưng chúng ta hãy tưởng tượng đây là bóng lưng anh Chương trong nắng mà em Giác đã nhìn thấy)

Lục Nhận đã ăn sáng xong, thế nhưng chẳng biết vì sao vẫn cứ ngồi bất động.

Lâm Giác khó khăn đem đũa mì xào cuối cùng nuốt xuống, sau đó lễ phép nói: “Tôi phải đi đây.”

“Tôi cứ nghĩ cậu muốn hỏi tôi một chuyện cơ, xem ra tôi nhầm rồi.” Lục Nhận trông có chút tiếc nuối nói.

Quả thực cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lục Nhận. Tỷ như hắn và Tống Hàn Chương rốt cuộc có quan hệ như thế nào, cái cảm giác hai người như địch thủ đề phòng lẫn nhau rồi lại đột nhiên tin tưởng nhau này khiến Lâm Giác cứ thấy mình bị ném sang một bên. Hay Lục Nhận nói cái chuyện bị đói bị nhốt gì đó rốt cuộc là sao. Cậu còn muốn hỏi Lục Nhận có tính toán gì tiếp theo chưa, có thể cùng họ hành động hay không…

Thế nhưng cậu vẫn kiềm chế lòng hiếu kì của mình. Cậu luôn cảm thấy tò mò đi tìm hiểu chuyện riêng của người khác là rất vô lễ, nhất lại là chuyện về Tống Hàn Chương…

Huống hồ có hỏi thì Lục Nhận chắc gì đã nói thật. Cậu thà tự đi hỏi học trưởng còn hơn.

“Tôi chẳng muốn hỏi gì cả.” Lâm Giác thu dọn khay bát mang đi.

Lục Nhận cũng thản nhiên theo sau, trên mặt mang nụ cười khó hiểu: “Cậu hình như rất tin tưởng cậu ta nhỉ?”

“Không liên quan đến anh!” Lâm Giác cứng rắn lạnh lùng nói.

“Giận à? Có cái gì cũng viết cả lên mặt rồi… Thú vị thật, chẳng trách cậu ta lại giữ cậu đến cuối cùng.”

Lâm Giác hít sâu một hơi, cố gắng ngậm miệng, động chân muốn đi về phía trước.

“Cậu đang muốn cứu vớt cậu ta sao?”

Lời Lục Nhận khiến Lâm Giác một lần nữa dừng bước…

“Cậu đang nghĩ, làm thế nào để cả hai người đều sống sót thoát khỏi trò chơi này phải không?”

Lâm Giác xoay người…

“Thế nhưng, nếu đến cuối cùng chỉ có một người có thể còn sống thoát ra, người đó chắc chắn không phải là cậu. Cậu ta trông thế nhưng trời sinh…”

Lâm Giác vung lên một quyền, bị Lục Nhận dễ dàng đỡ được. Hắc có vẻ vô cùng vừa ý cười: “Giận thật? Chỉ có giao tình một đêm mà đủ để cậu bán mạng cho cậu ta sao?”

Cái dáng tươi cười sung sướng quá mức này… khiến người ta trên lưng phát lạnh.

“Câm miệng!” Con ngươi Lâm Giác co rút nhanh, đè nén thanh âm gầm nhẹ “Anh có tư cách gì nói anh ấy, người như anh…”

Thi thể không đầu ở phố buôn bán, đường đao dính đầy máu tanh, Triệu Lượng Thịnh bị một đao chặt đầu trong trò chơi bốc bài… Những hình ảnh giống như nguyền rủa không ngừng ám ảnh đầu óc cậu, khiến cậu không thể nào quên được kẻ trước mắt này là một tên tàn nhẫn dị đoan giết người không chớp mắt như thế nào.

Lục Nhận trừng mắt nhìn, buông tay lười biếng đi đến cửa hông căn tin: “Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, hóa ra đúng thật. Đi trước đây, hẹn gặp lại!”

Sinh viên đang ăn sáng xung quanh bị cuộc tranh chấp của hai người gây chú ý, vốn đang chờ xem đánh nhau bây giờ lại thấy tan hội mất rồi, đành thất vọng tản ra.

Lâm Giác đứng tại chỗ một lúc mới rời khỏi nhà ăn.

Ra khỏi căn tin, Lâm Giác đi về phía ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy Tống Hàn Chương đứng ở dưới tán cây cao to trong sân, bàn tay vuốt nhẹ thân cây thô ráp, hai mày nhíu chặt.

“Học trưởng?” Lâm Giác tiến về phía trước. Học trưởng không về phòng lại đứng đây làm gì?

Tống Hàn Chương trông như bị giật mình, bàn tay đang vuốt thân cây rụt lại.

“Ăn xong rồi hả?”

“Ừm.”

“Cậu về thu dọn phòng ngủ chút đi, chúng ta đến nhà khách của trường.” Tống Hàn Chương xoa xoa huyệt thái dương, có vẻ mệt mỏi nói “Cũng chỉ cách chỗ này mấy bước thôi. Tôi có thể hỏi mượn thẻ của giáo sư, tiền thuê không đắt, lại tương đối yên tĩnh, không ai quấy rầy.”

“Anh muốn chúng ta ở cùng sao?” Lâm Giác có chút kinh ngạc hỏi.

“Ba ngày này chúng ta cần làm rất nhiều chuyện, không có nhiều thời gian đâu.”

“À, vậy được.” Lâm Giác gật đầu.

Chỉ có ba ngày… Tim cậu dường như nhói lên một cái…

Cái tình cảnh đáng sợ như tối hôm qua cậu thật sự không muốn phải thấy lại nữa, nhưng lại không thể không đối mặt..

“Đi thôi.”

Lâm Giác nói với bạn cùng phòng một tiếng rồi đem theo đồ đạc tùy thân đến nhà khách cách ký túc xá không xa, vừa vào cửa đã thấy học trưởng đang ngồi trước máy vi tính múa ngón tay.

“Cậu đi in cái này thành hai trăm tờ, dán ở tất cả các tầng trệt ký túc xá cho tôi.” Tống Hàn Chương ném cho Lâm Giác một cái USB.

“Đây là cái gì?” Lâm Giác tò mò.

Tống Hàn Chương tựa vào lưng ghế, lấy kính xuống, xoa xoa mũi: “Quảng cáo thu mua trứng màu giá cao.”

Lâm Giác hai mắt sáng lên: “Thế thì chúng ta sẽ sớm xác định được người chơi mới? Còn có thể biết được trên những trứng màu mới viết gì nữa, nhất cử lưỡng tiện.” (một hành động mà được hai cái lợi)

Khuôn mặt Tống Hàn Chương không có bất kì biểu hiện vui mừng nào: “Mong là thế.”

Lâm Giác nhạy bén cảm giác được tâm tình Tống Hàn Chương không tốt, dù lúc ở trước mặt Lilith anh cũng không giống như bây giờ, toàn thân tràn đầy hoang mang không xác định.

Rốt cuộc là tại sao chứ?

“Học trưởng…”

“Nhanh đi đi, có chuyện gì tối nói tiếp.” Tống Hàn Chương ngắt lời cậu.

Nếu Tống Hàn Chương đã nói như vậy, Lâm Giác cũng chỉ có thể đè xuống nghi ngờ trong lòng, đi in quảng cáo. Một khắc trước khi đóng cửa, cậu thấy Tống Hàn Chương đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng lưng chìm sâu trong nắng sớm.

Tứ cố vô thân…

Chờ đến khi Lâm Giác làm xong mọi việc quay lại phòng tại nhà khách thì trời đã tối đen, để đảm bảo cậu thậm chí còn dán quảng cáo cả ở khu giảng đường, hai năm đại học cậu chưa từng làm chuyện gì xấu hổ như thế này.

Đẩy cửa ra, Tống Hàn Chương đang ngồi bên bệ cửa sổ lật sách, từng trang từng trang, tốc độ rất nhanh.

“Học trưởng, tôi dán xong rồi, anh muốn đi ăn cơm tối không?” Lâm Giác hỏi.

“Không cần, tôi chưa đói.” Tống Hàn Chương vẫn không ngẩng đầu.

Di động Lâm Giác bỗng đổ chuông, là điện thoại từ nhà. Cậu lập tức bắt máy, mẹ hỏi cậu sinh hoạt phí có còn đủ không, Lâm Giác cười hì hì nói đủ rồi, lại như bình thường thêm mấy câu oán trách thức ăn nhà trường dở tệ, mấy câu quyết chí học hành… đến khi cúp điện thoại lại thấy cô đơn ngập tràn. Nếu như cậu chết, vậy thì ngay cả gia đình cậu cũng sẽ không nhớ đã từng có đứa con trai như cậu trên đời.

Nhất định phải sống, nhất định…

“Mấy chuyện xảy ra hôm qua không thể nói với gia đình được, học trưởng cũng giấu người nhà phải không?”

Tống Hàn Chương lật thêm một trang sách, nhàn nhạt nói: “Tôi sống một mình, không phải lo cái này.”

“Một mình? Bố mẹ anh đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Giác đã thấy sai rồi.

“Đã mất.”

“…Xin lỗi.”

“Không có gì phải nói xin lỗi, đây là chuyện tốt.” Tống Hàn Chương khép sách lại “Đối với bọn họ hay đối với tôi cũng đều là chuyện tốt.”

Lâm Giác mở to hai mắt, nhất thời không phản ứng kịp. Cậu toan mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

“Những thứ cần thiết ngày mai mới tới được.” Tống Hàn Chương dời đi trọng tâm câu chuyện “Hiện tại chúng ta còn 48 tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Căn cứ theo những gì đã biết, thời gian và phạm vi vòng chơi kế tiếp sẽ không có thay đổi quá lớn, cách kết thúc cũng vậy, thế nhưng bọn tang thi hẳn sẽ không giống như đêm qua, nếu không thì chúng ta sẽ có lợi thế rất lớn. Bọn chúng không thể nào cho chúng ta nhiều ưu thế như vậy, chắc chắn sẽ có cách cân bằng giữa người chơi mới và người chơi cũ.”

Ngón tay thon dài của Tống Hàn Chương vuốt ve bìa sách, nói tiếp: “Nếu như tôi không đoán sai thì nguy hiểm của vòng kế tiếp sẽ đến từ cả hai phía: bên ngoài – ví dụ như tang thi; và bên trong, là Judas.”

Lâm Giác hơi nhíu mày, theo cái nhìn của anh thì hẳn là nhân tố nguy hiểm bên trong kia cũng là một trong số người không ngừng tranh đấu giành sự sống trong đêm đó. Cậu chợt nhớ tới Lưu Sam, vì muốn đoạt vắc xin mà hắn hại Tống Hàn Chương bị tang thi cắn.

Có lẽ kỳ thực hắn cũng là một nạn nhân của những tranh chấp Judas gây ra, Judas quả nhiên là một thứ phiền toái.

“…Đợt thứ hai còn có thể có Judas sao?”

“Ừ.”

Tống Hàn Chương rút tờ giấy kẹp trong sách ra đưa cho Lâm Giác.

Quy luật của Judas: Sau khi có người chơi chết trong trò chơi, Judas sẽ xuất hiện, chọn ngẫu nhiên một người, cho sống lại, mượn thân thể, kế thừa ký ức và năng lực, không được tính vào số người còn sống.

“Đây là cái gì?”

“Câu này xuất hiện lúc Lục Nhận giết chết Cao Nghệ Phỉ, là một đầu mối về Judas.” Giọng Tống Hàn Chương rất bình thản “Tuy không biết Judas có thể sống lại không, thế nhưng chít ít giết được nó trong một vòng chơi thì có thể lấy được thêm một đầu mối về nó, cái này đối với chúng ta rất có lợi.”

Tuy nói như vậy nhưng nét mặt Tống Hàn Chương vẫn chẳng thả lỏng chút nào.

“Đó là chuyện tốt. Càng có nhiều tin tức thì càng dễ phán đoán hơn, thế nhưng…”

Thế nhưng phán đoán dễ hơn có lẽ chính là gián tiếp nói rằng tình hình sẽ ngày càng đáng sợ hơn, đây chính là một cách duy trì cân bằng của trò chơi…

Câu kế tiếp này Tống Hàn Chương cũng không nói ra, chỉ là Lâm Giác vốn còn đang cảm thấy may mắn, khi nhìn đến sắc mặt của anh thì bỗng hiểu ra nửa câu dang dở đó.

“Rốt cuộc hoàn cảnh vòng kế tiếp là như thế nào?” Lâm Giác hỏi.

Tống Hàn Chương lắc đầu: “Ngoại trừ kẻ tạo nên trò chơi này, sợ là chẳng ai biết cả. Có điều dựa theo cách tiến hành của vòng trước, nói không chừng lần này sẽ là mấy thứ oán linh này nọ.”

Lâm Giác cười khổ: “Tôi cứ nghĩ tang thi đã chạm đến giới hạn tiếp thu của sinh viên đại học bình thường rồi, nếu thật muốn đấu với oán linh thì tha cho tôi, tôi không đuổi quỷ được.”

“Tang thi thật ra cũng không đáng sợ, nhược điểm rõ ràng, cũng tương đối khoa học, tôi vốn cho là sẽ có nhiều người sống sót hơn.” Tống Hàn Chương nói.

“Đâu phải ai cũng có sức chiến đấu và chỉ số thông minh cao như vậy, chưa kể gan phải lớn nữa.” Lâm Giác thở dài “Nếu như không phải gặp được anh, tôi chắc cũng chết rồi.”

Tống Hàn Chương trầm mặc, nhìn cửa sổ thật lâu: “Trời sắp tối rồi.”

“Ừ?” Lâm Giác có chút không hiểu, nhìn màn trời tối mịt bên ngoài.

“Cậu đi ăn cơm tối đi, mua cho tôi một phần, tạm thời tôi không muốn đi ra ngoài.” Tống Hàn Chương rút ví lấy tiền đưa cho Lâm Giác.

“A? À… vậy tôi đi đây.”



Lời tác giả:

Kỳ thực học trưởng hiện tại đang đầy bụng tâm sự đấy, bởi vì biết nên sợ hãi, mà Lâm Giác vẫn còn đang hưởng hạnh phúc vô tri vô giác.

(và đôi ba câu nữa, xin phép tớ lại bỏ qua >///<)

Bình luận

Truyện đang đọc