THÁI ĐẢN DU HÍ

Cố Phong Nghi cùng Liễu Thanh Thanh lang thang trong tổ ong mờ tối. Từng bức vách trong mê cung này đều bò đầy đám vi sinh vật phát ra ánh huỳnh quang, trang điểm cho những con đường gồ ghề một bộ mặt quỷ dị.

Liễu Thanh Thanh liên tục quay đầu nhìn lại phía sau. Hai người vừa mới thoát ra từ khu vực nuôi dưỡng ong non, hình ảnh đám ấu trùng trắng mập lúc nhúc khiến cho dạ dày cô đến giờ vẫn còn đang cuộn lên. Liễu Thanh Thanh ép mình nhìn về phía trước, nỗi sợ hãi và bóng ma tử thần vẫn thời thời khắc khắc lơ lửng trên đầu cô, bóng lưng cao ngất và bước chân dứt khoát của Cố Phong Nghi tuy phần nào khiến cô an tâm nhưng cũng đồng thời khiến cô nghi hoặc – cô ấy không biết sợ sao?

Cố Phong Nghi đột nhiên dừng bước: “Có mùi máu còn mới.”

Liễu Thanh Thanh cảnh giác nhìn quanh. Cô không có giác quan của rắn, không thể nào nhận biết được những mùi vị khác nhau gì đó trong không khí, nhưng cô rất nghe lời, hơn nữa năng lực của cô cũng đủ hữu dụng.

Cố Phong Nghi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng quệt qua vết máu khô màu nâu trên mặt đất. Dấu vết đó nhìn qua chỉ như một vết bẩn cũ tầm thường, nhưng cô biết không phải vậy.

“Phong Nghi, cái này…” Liễu Thanh Thanh nhặt lên một miếng vải nhỏ, lo lắng đưa cho Cố Phong Nghi.

Cố Phong Nghi chỉ liếc mắt liền nhận ra đây là vải len từ chiếc áo khoác của Hạ Hoan, có điều đã nhuộm đầy máu. Cô cẩn thận vuốt qua phần mép thẳng tắp của mẩu vụn này, rõ ràng nó không phải bị xé ra, mà là bị vũ khí sắc bén một đường cắt đứt.

Rất nhiều suy nghĩ nháy mắt vụt qua trong đầu cô, nhưng cô chỉ lẳng lặng cất mẩu vải vào trong túi, vẻ mặt như không có chuyện gì mà nói với Liễu Thanh Thanh: “Đi thôi.”

Liễu Thanh Thanh do dự hỏi: “Đó là… áo của Hạ Hoan sao?”

“Chắc vậy.”

Khuôn mặt vốn trắng nõn của Liễu Thanh Thanh thoáng cái tái đi: “Cô ấy còn sống không?”

“…Tớ không biết.” Cố Phong Nghi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Một mùi hương kỳ dị bỗng xộc vào xoang mũi, thần kinh Cố Phong Nghi thoáng cái căng lên.

Đây là mùi của bướm biến dị và máu.

Thế nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Đây là địa bàn của ong mật cơ mà?

Không còn thời gian để nghi hoặc nữa, Cố Phong Nghi nhắc nhở Liễu Thanh Thanh: “Cẩn thận, có bướm đang đến rất gần.”

“A!” Liễu Thanh Thanh ngẩn ra một giây rồi lập tức vào trạng thái đề phòng.

Tới rồi! Ở đâu?

Cố Phong Nghi siết chặt thanh thép trên tay, nhảy lên một cước đá thẳng đến mặt vật thể đang xé gió lao tới. Cú đá khiến bóng đen kia nặng nề va đập vào vách tổ ong, rồi bị thanh thép mạnh mẽ đâm xuyên thân thể to lớn.

Thứ dịch thể màu xanh biếc ghê tởm bắn đầy người Cố Phong Nghi. Cô rút thanh thép ra, tay một lần nữa vung lên muốn giáng cho thân bướm khổng lồ kia thêm một kích trí mạng….

Thế nhưng con bướm kia bất ngờ phun ra một thứ gì đó như một xúc tu xoắn, tấn công thẳng đến mặt Cố Phong Nghi.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như đông cứng lại. Cố Phong Nghi dựa vào khả năng phản xạ và trực giác nhạy bén nhanh nhẹn uốn phần hông mềm dẻo về phía sau, ngay trong thời khắc chỉ mành treo chuông tránh được một đòn trí mạng!

Trong bóng tối chợt bừng lên một vầng lửa, trong nháy mắt cuốn lấy con bướm khổng lồ bị ghim trên vách tường.

Con bướm điên cuồng giãy giụa giữa ngọn lửa đỏ, không ngừng phát ra âm thanh “kèn kẹt” ghê tai, cuối cùng dần dần tan thành tro bụi.

Bấy giờ Liễu Thanh Thanh mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt đồ đằng trên cổ tay, cúi đầu che đi khuôn mặt. Cố Phong Nghi lùi lại vỗ vỗ vai cô: “Làm tốt lắm, chúng ta đi thôi.”

Cố Phong Nghi vừa đi mấy bước thì nhận ra Liễu Thanh Thanh vẫn đang đứng ngây ra ở đó, đành quay lại hỏi: “Sao thế?”

Liễu Thanh Thanh đột nhiên nhào tới, một tay ôm cổ một tay bám lấy hông Cố Phong Nghi, run lên bần bật.

“Thanh Thanh?” Cố Phong Nghi lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Thanh Thanh bất thường như vậy, nhất thời bối rối không biết phải làm gì. Cô ấy đang sợ sao? Sợ cũng đúng thôi, từ khi sinh ra đến giờ các cô vẫn chưa từng trải qua sóng gió gì lớn, những chuyện xảy ra đêm nay đối với người tính cách mềm mại như Liễu Thanh Thanh quả thật chính là một cơn ác mộng, trời long đất lở.

Cố Phong Nghi rốt cục chỉ biết trấn an cô: “Đừng sợ, cũng chẳng còn bao lâu nữa là trời sáng rồi, chúng ta sẽ không sao đâu.”

“Nhưng Hạ Hoan chết rồi.” Liễu Thanh Thanh vùi mặt vào ngực Cố Phong Nghi, thấp giọng hỏi “Mảnh vải kia trông như bị lưỡi đao gió cắt, là Trần Lộ làm sao?”

“…Bây giờ vẫn chưa xác định được.”

“Trần Lộ rất ghét tớ, cô ấy ghét tớ, ánh mắt mỗi lúc cô ấy nhìn tớ… rất đáng sợ.” Liễu Thanh Thanh nghẹn ngào nói.

Cố Phong Nghi vỗ vỗ lưng cô, im lặng an ủi.

“Tớ sợ lắm… Sợ lắm… Tớ phải làm thế nào bây giờ?” Liễu Thanh Thanh tựa trên vai Cố Phong Nghi, cả người không ngừng run rẩy.

Thế nhưng bản thân Liễu Thanh Thanh biết, cô thật ra không sợ hãi đến vậy.

Cô cũng giống như chim tu hú non nở ra trong tổ của loài chim khác, khi vừa mở mắt đã biết gạt hết những quả trứng khác trong tổ đi, mặc cho chúng rơi vỡ nát bấy, chỉ hòng độc chiếm sự yêu thương chăm sóc của chim bố mẹ.

Đây chính là bản năng sinh tồn, một khi mất đi bản năng này, nó sẽ chết.

Thế nên cô luôn an ủi Hạ Hoan yếu đuối, cố ý chọc cho Trần Lộ đố kỵ, bởi vì cô biết chỉ có làm như vậy mới có thể đẩy hai “quả trứng” đó rơi ra khỏi cái tổ của mình, tan xương nát thịt.

Cuối cùng người có thể sống sót bên cạnh Cố Phong Nghi chỉ còn có cô.

Chỉ có cô có thể cười đến khi hạ màn, nhân sinh mỹ mãn.

“Tớ không sao.” Liễu Thanh Thanh ra sức xoa xoa mặt, trong đôi mắt dâng dầy hơi nước nhưng lại cố gắng tỏ vẻ tươi cười, dịu dàng hòa nhã, điềm đạm đáng yêu.

Cố Phong Nghi lo lắng nhìn cô, cuối cùng khẽ thở dài: “Đi thôi, phải tự bảo vệ tốt bản thân. Đừng để xảy ra chuyện như Trần Lộ và Hạ Hoan, cuộc sống của mình, chính mình phải chịu trách nhiệm.”

“Ừ, tớ biết.” Liễu Thanh Thanh rất nghe lời, mỉm cười ngọt ngào khéo léo.

Giữa tổ ong nửa sáng nửa tối, hai bóng người một trước một sau dần dần đi xa.

Cuối lối đi mơ hồ vọng lại tiếng nói chuyện.

“Giờ chúng ta nên làm gì? Ra khỏi tổ ong sao? Nhưng không biết lũ kiến có tấn công vào đây không, hẳn là chúng không dám vượt qua kết giới đâu nhỉ?”

“Đàn kiến đã có thể phá được sào huyệt của lũ nhện thì cũng rất có thể sẽ phá được cả tổ ong. Trước tiên chúng ta phải đi xem xem kết giới kia có còn không đã, nếu nó biến mất rồi… tôi có một kế hoạch.”

“Chính là ở đây.” Lục Nhận dựa lưng vào vách tổ ong, từ trên cao nhìn bao quát toàn bộ không gian trống trải bên dưới.

Trung tâm tổ ong này là một mặt phẳng khổng lồ, ước chừng phải rộng bằng nửa sân bóng đá, bốn phía chằng chịt những “con đường” óng ánh vàng, đan xen với nhau tạo thành một vòm tường rất lớn.

Nếu như ở thế giới bình thường thì phong cảnh nơi này có thể được coi là hùng vĩ: vô số ong mật ra ra vào vào khắp hệ thống lối đi phức tạp, biến chúng thành những mạch nước ngầm nâu đen cuộn chảy, giao hòa lẫn nhau.

Ngay chính giữa khoảng trống là “Hạ Hoan” đang ngồi ngay ngắn trên đài cao, dáng vẻ nữ vương cao cao tại thượng liếc mắt nhìn xuống những thần dân của mình.

Ong chúa non đã đủ khả năng để cai trị cả đàn ong mật, ngay thời khắc ong chúa tiền nhiệm rời đi, nó đã trở thành nữ hoàng mới.

Tống Hàn Chương ước lượng khoảng cách từ vị trí bọn họ đang đứng đến mặt tổ ong bên dưới: “Nếu nhảy thẳng từ đây xuống thì khó mà lành lặn được.”

Lâm Giác nghe vậy liền mở ba lô ra lục lọi, lúc trước Tống Hàn Chương có bảo cậu chuẩn bị dây thừng.

“Nhưng mà giờ có leo xuống cũng sẽ bị bọn ong mật bao vây, làm sao mà đến gần ong chúa được.” Lâm Giác đưa sợi dây cho Tống Hàn Chương, nhỏ giọng nói.

“Không phải là không có cách nào, chỉ cần có một người có kĩ năng tấn công từ xa là có thể giải quyết vấn đề.” Tống Hàn Chương vừa đáp vừa dùng dao găm chặt vào vách tường, tạo một điểm cố định cho sợi thừng.

“Thế thì phải làm gì bây giờ?” Trần Lộ có thể điều khiển gió thì đã chết, Liễu Thanh Thanh có thể tấn công bằng lửa thì chẳng biết đi đâu rồi.

Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ: “Chờ chút xem, biết đâu lại có cơ hội.”

Lâm Giác cũng không biết cơ hội mà anh nói là cơ hội gì, nhưng cậu vẫn tin tưởng Tống Hàn Chương. Lục Nhận lơ đãng liếc qua bọn họ, dĩ nhiên cũng không mở miệng.

Đâu đó xung quanh bỗng thổi đến một luồng gió nhẹ, mang theo mùi khói hơi gay mũi. Lâm Giác vốn đang tinh thần uể oải nháy mắt tỉnh táo lại, Tống Hàn Chương nhanh tay thấm ướt mấy tấm vải không biết đã chuẩn bị từ lúc nào làm mặt nạ phòng khói tạm thời đưa cho hai người, sau đó cũng vội đeo lên một cái.

“Tôi vốn không chắc chắn kế hoạch này liệu có thực hiện được không, nhưng giờ xem ra tất cả đều thuận lợi. Thời gian chúng ta có không nhiều lắm, chỉ khoảng năm sáu phút thôi, sau năm phút bất kể có thành công hay không các cậu đều phải theo sát tôi thoát ra khỏi đây nếu không sẽ bị ngạt khói, chạy ra ngoài nhanh nhất cũng mất nửa phút rồi.” Tống Hàn Chương cẩn thận nói.

Lục Nhận đã bám dây nhảy xuống, Lâm Giác kéo Tống Hàn Chương vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Khói này từ đâu ra?”

“Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh đốt. Bãi đỗ xe bên cạnh rạp hát có rất nhiều xe, kiếm xăng không khó, hơn nữa cây cỏ xung quanh rậm rạp như thế, thiêu rụi cái tổ này cũng không khó.”

“Nhưng chúng ta đều đang ở trong tổ ong mà! Họ điên rồi sao?!”

“Đương nhiên không phải, là vì họ muốn diệt cỏ tận gốc, hun khói tổ ong để lũ ong bay ra đối phó đàn kiến. Bọn kiến chắc hẳn đã tiến vào lãnh địa của ong mật rồi, nếu không họ cũng không chấp nhận đánh cược lớn như thế, được ăn cả ngã về không.”

“Vậy tại sao chúng ta không mau chóng ra ngoài mà lại ở đây mạo hiểm với ong chúa?” Lâm Giác không hiểu hỏi.

Tống Hàn Chương kéo dây thừng chuẩn bị nhảy xuống. Anh quay đầu nhìn cậu qua cặp kính, trong đôi mắt đen chỉ có sự bình tĩnh nén chặt đến cực điểm.

“Bỏ chạy, sau đó tiếp tục tham sống sợ chết, cuối cùng chỉ có thể chết như một con kiến hôi sao?” Tống Hàn Chương hỏi lại, giọng nói đều đều bằng phẳng nhưng vương đầy cuồng nhiệt và khát vọng “Trốn tránh chỉ có thể cho ta yên ổn nhất thời, nếu như cậu không ép mình đứng lên cậu sẽ mãi giậm chân tại chỗ, rốt cục cũng giãy giụa trong cái chết mà thôi. Nếu phải chết như thế, tôi thà rằng liều mình đánh một trận, chưa biết chừng cái trò chơi này còn chừa cho chúng ta một lối thoát.”

Nói rồi anh nắm chặt dây thừng, buông mình rơi xuống. Lục Nhận đã lọt được vào giữa bầy ong đang tán loạn vì khói mù, từng bước từng bước tiến về phía ong chúa.

Mùi khói càng lúc càng nồng nặc, Lâm Giác đứng trên cao nhìn hai người đang điên cuồng chém giết giữa bầy ong.

Cậu cảm giác được Tống Hàn Chương đã thay đổi. Nếu như trong đêm thứ nhất anh luôn cẩn thận, không bao giờ thể hiện hết khả năng của mình thì đêm nay anh đã bắt đầu đánh cược với trò chơi này. Anh vẫn cẩn thận, vẫn luôn tính toán đến từng chi tiết nhỏ nhất hòng đảm bảo phần thắng cho mình, nhưng anh cũng biết rằng không có ai có thể thắng mãi, trừ phi anh là nhà cái, nếu không anh phải chuẩn bị tinh thần thua mất cả tính mạng bất cứ lúc nào.

Tại sao lại như vậy chứ? Lâm Giác thật sự không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy sự thay đổi của Tống Hàn Chương hẳn là đã bắt đầu từ sau khi đêm đầu tiên kết thúc.

Lâm Giác hiểu rằng cậu và Tống Hàn Chương là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Cậu luôn lựa chọn trốn tránh như một bản năng, lúc nào cậu cũng chỉ biết do dự và lùi bước, cậu sợ mạo hiểm, sợ thử thách, cũng sợ cái chết. Tuy rằng cậu đã vài lần bùng nổ năng lực bản thân trong tình cảnh nguy cấp, nhưng rõ ràng đó chỉ là sự liều mạng bất đắc dĩ khi đã bị dồn đến chân tường, khi nguy hiểm qua đi, còn lại cũng chỉ là sợ hãi.

Nhưng Tống Hàn Chương lại không như vậy. Anh dám mạo hiểm, anh dám khiêu chiến, anh không bao giờ thỏa mãn vì đã được tạm an toàn, anh chỉ hài lòng khi mình đã nắm giữ được tất cả.

Đêm trước, khi cần có vắc xin Tống Hàn Chương đã lựa chọn mạo hiểm; đêm nay, khi lạc vào thế giới trong gương anh cũng vẫn lựa chọn mạo hiểm, đánh cược tính mạng của chính mình để cứu kẻ vì bản thân yếu đuối mà bị giam cầm trong gương là cậu.

Còn cậu thì sao? Lúc nào cũng nói phải bảo vệ học trưởng, thế nhưng cuối cùng người được bảo vệ lại luôn luôn là chính cậu.

Cậu như vậy… thật không thể tha thứ…

Bình luận

Truyện đang đọc