THÁI ĐẢN DU HÍ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không gian đã sụp đổ. Sau khi rời khỏi căn phòng tối, bốn người đội 2002 trở về tới khu ký túc xá nam nơi trò chơi bắt đầu, cũng chính là nơi Đỗ Thành trong cơn nóng giận lỡ giết chết một người chơi cùng đội dám hoài nghi hắn ngay trên đường, thế nhưng không ngờ hắn lại phát hiện thái độ quái dị của những người đi đường xung quanh, cuối cùng phá hủy trật tự thế giới, bắt đầu vòng chơi kế tiếp trước thời hạn.

Đỗ Thành nhổ một ngụm nước bọt, tức giận chà nghiến vết máu loang lổ trên mặt đất.

Ba người còn sống trong đội đều không nói gì.

Lý Vân Vân đã chết, hung thủ vừa hại chết cô mấy phút trước chính là kẻ đang ở ranh giới bộc phát điên cuồng – Đỗ Thành. Hắn hung hăng quét mắt nhìn bọn họ, tựa hồ muốn tìm kiếm một tia bất mãn từ nét mặt những đồng đội này, sau đó mượn cơ hội trút giận, đây chính là việc mà hắn đã làm đến quen tay.

Nếu như không phải hắn hung dữ có tiếng lại thêm có thực lực mạnh mẽ, trải qua ngần ấy vòng chơi hắn đã sớm bị giết chết rồi.

Kha Chính Kiệt bi ai nghĩ, đây chính là hiện thực, cuộc đời chính là thứ không công bằng như vậy đấy.

Khi còn ở trường học, Đỗ Thành là một thái tử gia nổi danh. Nửa năm trước hắn say rượu đua xe tông chết một cô gái, nhưng nhà hắn có quyền có thế, rốt cuộc tìm người gánh tội thay xong Đỗ Thành lại tiếp tục hoành hành ngang ngược trong trường. Kha Chính Kiệt biết chuyện này cũng do có lần Đỗ Thành uống say lải nhải, cậu ta còn nhớ rõ nụ cười đắc ý ghê tởm trên khuôn mặt say mèm của tên khốn ấy.

Hắn trốn học bỏ thi, đánh lộn ẩu đả, quấy rối nữ sinh,… Chưa từng có ai dám nói gì hắn, đến khi đánh thầy giáo hắn cũng hùng hồn công khai, đứng trước mặt tất cả mọi người tuyên bố người đắc tội hắn hoặc là tự mình cút, hoặc là để hắn tiễn người đó cút. Thậm chí lúc đó thầy trưởng khoa còn đứng bên cạnh cúi đầu khom lưng cười làm lành, học sinh cả lớp câm như hến, ai cũng giận mà không dám mở miệng.

Đây đúng là một màn kịch hoang đường, liệu có ai tin nổi giữa ban ngày ban mặt lại có chuyện như vậy xảy ra giữa giảng đường đại học hay không? Thế mà chuyện này không những xảy ra, lại còn xảy ra rất nhiều lần, mỗi lần đều như lẽ đương nhiên vậy.

Kha Chính Kiệt không dám lên tiếng, cậu ta chỉ là một học sinh nghèo bình thường, cả nhà đời đời đều kiếm ăn từ đất, để cho cậu ta học đến đại học đã dốc hết vốn liếng, cậu ta không thể không vừa học vừa làm kiếm tiền trang trải. Cảm giác ưu việt khi vừa thi đỗ đại học nhanh chóng mòn đi theo sự vô tình thương hại và những lần khoe khoang lơ đãng của bạn bè, cậu ta không còn là con phượng hoàng ưu tú nhất trong thôn nữa, cậu ta chẳng qua là con vịt xấu xí lỡ bước lạc giữa đàn thiên nga, khổ sở che giấu sự khác biệt của chính mình.

Cậu ta ước ao được như Đỗ Thành, niềm mơ ước này dần bị sự tự ti biến thành ghen tị và khinh bỉ. Mỗi khi đêm xuống cậu ta đều sẽ nghĩ, nếu như mình là Đỗ Thành thì tốt biết bao, có một người cha quyền thế, có một người mẹ cưng chiều, từ nhỏ đến lớn tiền tiêu không hết, thật là hạnh phúc.

Nhưng cậu ta không có gì cả, ngay đứa con gái mà Đỗ Thành vứt đi cậu ta cũng không với tới.

Tô Điềm, Kha Chính Kiệt đang nghĩ tới Tô Điềm. Cô không hẳn là xinh đẹp nhưng cũng coi như thiếu nữ thanh tú, đối với Đỗ Thành cô cùng lắm chỉ là một món đồ chơi biết nghe lời, thêm một chút tác dụng là cho hắn đáp án lúc làm bài thi, dù cho cô chết thì hắn cũng chẳng đau lòng – không phải vẫn còn Bạch Lộ Sương đấy sao? Cô ta xinh đẹp hơn Tô Điềm, lại biết làm vài chuyện mà Tô Điềm không biết, cô ta luôn có thể dỗ Đỗ Thành vui vẻ, dễ dàng dụ hắn móc ra ví tiền, hoặc móc ra chìa khóa phòng.

Kha Chính Kiệt len lén quan sát Bạch Lộ Sương, cô nàng đang dụi vào lòng Đỗ Thành, ngọt ngọt ngào ngào an ủi tâm tình của hắn. Đỗ Thành được cô ta chọc cười, bàn tay xoa xoa cái mông vểnh, Bạch Lộ Sương hờn dỗi một câu, hai người liền dính vào nhau mà nồng nhiệt thân thiết. Tất cả cứ như thể cái chết của Lý Vân Vân chỉ là chuyện nhỏ, nơi này cũng không phải trò chơi sống còn hiểm nguy bốn phía mà là chốn thích hợp cho bọn họ bàn chuyện yêu đương.

Kha Chính Kiệt lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi rợn người, cậu ta không thể ngừng suy nghĩ, nếu như mình chết thì liệu có ai quan tâm không? Ngay từ đầu cậu ta đã chẳng có bao nhiêu cảm giác tồn tại, thực lực cũng tầm thường, nếu không nhờ Trương Gia thỉnh thoảng vươn tay giúp đỡ…

Kha Chính Kiệt nhìn về phía Trương Gia, cậu ta đang an tĩnh ngồi trên băng ghế tróc sơn, đờ đẫn ngắm nhìn đồ đằng kỹ năng trên cổ tay, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên dáng vẻ tiều tụy thoạt trông vừa cô đơn vừa tội nghiệp.

Từ sau khi Trâu Lỵ Lỵ mất tích, cậu ta vẫn luôn mang bộ dạng này, thất hồn lạc phách cứ như người đã chết.

Kha Chính Kiệt nhớ rõ Trương Gia trước kia không như vậy, cậu ta cùng Trâu Lỵ Lỵ tiến vào trò chơi, hai người một đường luôn giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm tốt đến mức người ta phải đố kỵ. Khi đó Trương Gia hào sảng hơn bây giờ nhiều, thường xuyên bày trò đùa giỡn, Kha Chính Kiệt cũng rất thích đồng đội này, vừa thông minh còn dễ gần, so với Đỗ Thành đúng là khác nhau như trời với đất. Nhược điểm duy nhất của cậu ta là tính cách quá mềm yếu, khi đối mặt với Đỗ Thành luôn nhẫn nhịn lùi bước, lảng tránh không muốn xung đột trực tiếp với hắn ta.

Nhưng đến một ngày, sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, bọn họ đột nhiên phát hiện Trâu Lỵ Lỵ mất tích.

Điện thoại mất liên lạc, người không còn tung tích, không ai biết cô đi đâu. Trương Gia gần như phát điên đi tìm cô khắp nơi, gặp ai quen biết cũng hỏi cô đi đâu rồi, chỉ là không một ai có thể cho cậu ta đáp án.

Cho đến tận khi đêm chơi kế tiếp bắt đầu, cô vẫn không xuất hiện.

Kha Chính Kiệt còn nhớ, sau khi vòng chơi tiếp theo mở ra, Trương Gia chờ ở quảng trường đến tận khi thời gian an toàn kết thúc, sau đó nhìn bảng hiển thị số người còn sống mà tuyệt vọng khóc gào. Kha Chính Kiệt chưa từng thấy cậu ta thất thố như vậy, tiếng khóc đến xé ruột xé gan tựa hồ đập tan linh hồn vỡ thành muôn mảnh, đau đớn đến không đành lòng nghe.

Không ai thấy cô ấy, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Cho tới hôm nay, bọn họ một lần nữa gặp lại cô.

Nhưng lần gặp lại này đối với Trương Gia còn tàn nhẫn hơn cả không gặp được, chí ít nếu không gặp lại, cậu ta còn có thể ôm một tia hy vọng mong manh, cầu nguyện cho Trâu Lỵ Lỵ đã thoát khỏi trò chơi này để trở lại hiện thực, chứ không phải tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu sâu đậm nhất rốt cuộc chỉ còn lại thể xác bị chiếm hữu bởi con quái vật không có linh hồn.

Kha Chính Kiệt thật tâm cảm thấy đau xót cho Trương Gia.

Bên tai còn văng vẳng tiếng đôi cẩu nam nữ kia ve vãn tán tỉnh, Bạch Lộ Sương làm bộ làm tịch nói: “Ấy, anh xem anh kìa, chẳng cẩn thận gì cả, tay mình bị thương mà còn không biết, để em chữa cho anh.”

“Cần gì dùng thuật chữa trị chứ, em hôn anh một cái là được rồi.” Đỗ Thành vừa nói vừa nắm cằm Bạch Lộ Sương hôn lên, Bạch Lộ Sương đấm nhẹ ngực hắn ta, hai người tiếp tục quấn quýt.

Kha Chính Kiệt hít sâu một hơi, lồng ngực như bị một luồng lửa vô danh thiêu đốt, cậu ta nói nhỏ với Trương Gia: “Tôi đi vệ sinh chút.”.

Trương Gia đang thẫn thờ tỉnh táo lại: “Tôi đi với cậu?”.

“Không sao, tôi đi tiểu thôi, quãng đường chỉ có mấy bước chân.” Kha Chính Kiệt nói rồi đi tới tòa nhà cách đó không xa, rẽ vào góc khuất kéo khóa quần.

Trương Gia nhìn quanh bốn phía một lượt, khắp nơi đều gió êm sóng lặng, cậu ta nhận được phần thưởng cường hóa thị lực, tuy hiện giờ đang là đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ như ban ngày. Cũng chính vì thị lực này mà cậu ta thấy được những thứ người khác không thấy, như con chuột da thịt bong tróc trốn trong góc tối nhai nuốt rào rạo, những con trùng mềm nhuyễn chậm chạp bò trên vết máu loang lổ, sau gốc cây, dưới thảm lá rụng, rải rác trên mặt cỏ, khắp nơi đều là chất dịch đáng ngờ và thịt nát, còn có từng vệt máu mảnh li ti…

Trương Gia nhắm nghiền hai mắt, không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Thấy rõ ràng thế giới này luôn luôn là một hình phạt thống khổ. Sau khi mất đi Lỵ Lỵ, không ít lần cậu ta đã gần như mất khống chế mà cầm dao muốn tự cắt yết hầu, giải thoát bản thân khỏi cơn ác mộng này mãi mãi, nhưng lần nào cũng vậy, cậu ta rốt cuộc vẫn thất bại mà buông dao.

Mình không thể chết được, mình vẫn không thể chết được.

Trước khi tới ngày đó, mình phải sống!

Tiếng bước chân vang lên, Trương Gia mở mắt ra, Kha Chính Kiệt đứng bên cậu ta nhỏ giọng nói chuyện: “Thì ra cậu còn có một em trai.”.

“Tôi cũng đến hôm nay mới biết… Chắc là bố mẹ tôi về sau mới sinh.” Trương Gia nói. Cậu ta hoàn toàn có thể lý giải tâm trạng của bố mẹ khi quyết định sinh thêm một đứa con sau khi mình chết, cũng cảm thấy hổ thẹn và lo lắng cho họ. Dù sao bố mẹ đã nuôi cậu ta từ nhỏ tới lớn, thế mà cậu ta lại kẹt trong trò chơi này, khiến bố mẹ phải chịu đựng nỗi đau khổ mất con.

“Nhưng nó có vẻ rất ghét cậu.” Kha Chính Kiệt nói.

Trương Gia trầm mặc. Sau khi biết sự tồn tại của Trương Tư Gia, cậu ta rất muốn hỏi một câu “bố mẹ có khỏe không?”, thế nhưng sự thù hận của Trương Tư Gia đã cho cậu ta một đòn cảnh cáo. Cậu ta không biết vì sao em trai lại căm thù người anh chưa gặp mặt này đến vậy, nhưng cảm giác bị chính người có quan hệ huyết thống chí thân với mình thù hận khiến cho cậu ta vô cùng đau khổ. Cậu ta thậm chí tuyệt vọng nghĩ, lẽ nào số phận của mình đã định trước không thể được yêu thương, dù từng đạt được cũng sẽ mất đi, chỉ để lại nỗi hận vô cùng vô tận, khiến cậu ta đau đớn, khiến cậu ta rơi xuống vực sâu.

Thế giới này… Tại sao lại sinh ra cái thế giới đáng sợ như thế này…

Trương Gia ôm đầu cúi gằm mặt xuống.

“Hình như lại tối hơn một chút…” Kha Chính Kiệt đột nhiên thì thầm một tiếng.

Trương Gia đứng phắt dậy: “Cẩn thận, ảo cảnh lại đến rồi!”.

Đỗ Thành và Bạch Lộ Sương còn đang dính như keo lúc này mới chú ý thấy cảnh vật xung quanh đã thay đổi, cảm giác như bị ngâm trong một thứ vật chất sền sệt lại xuất hiện, bóng đêm dường như đã cô đặc thành thực thể, ngọn đèn vốn vẫn tỏa ra ánh sáng mờ ảo thoáng chốc lạnh lẽo như ngôi sao xa xôi trên bầu trời.

Đến rồi.

Mọi người đều đã từng tự thân trải nghiệm sự kinh khủng của ảo cảnh, họ biết không thể chạy thoát, chỉ có thể cố gắng đối mặt với nó thôi.

Bóng tối đổ xuống.

Trước mắt là một màu xanh lam u ám, có lẽ nơi này vốn dĩ sáng sủa hơn nhiều, nhưng trong ảo cảnh sau khi bị dị hóa, màu lam mướt mát bị sắc đỏ sậm nhuốm bẩn, hành lang dài vô tận cũng bởi thế mà trở nên âm u quỷ quái.

Trần và sàn nhà đều là màu xanh nhạt, vách tường sơn màu trắng như tuyết, tiếc là vết gỉ sét đã xâm chiếm hết tất cả những màu sắc kia. Đèn hành lang chớp sáng chớp tắt, yếu ớt đến như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Bốn người đứng trên hành lang dài dằng dặc, cuối đường có một ban công bị khóa, hai bên là hai dãy phòng bệnh đánh số, 301, 302, 303… Giữa hành lang còn có một hàng rào sắt cao đến nửa người, chia nơi này thành hai đoạn riêng biệt.

Quái vật đâu? Đỗ Thành nhìn trái nhìn phải một hồi, chỉ thấy các đồng đội mặt đầy nghiêm túc, không thấy quái vật.

“E là ở trong phòng bệnh.” Trương Gia nhìn thấu băn khoăn của hắn.

Đỗ Thành hừ một tiếng: “Tao cần mày nhắc chắc?”.

Nói rồi hắn nắm chặt mã tấu trên tay, cẩn thận từng ly đẩy mở cánh cửa gần mình nhất. Thanh âm “kẽo kẹt” nặng nề vang lên, cửa sắt bị đẩy vào trong hé ra khe hở.

Trong phòng bệnh đặt bốn chiếc giường, trên giường trống rỗng, không có đệm cũng không có gối, trên khung giường chỉ có tấm ván bằng gỗ chỏng chơ, thậm chí tủ đầu giường cũng không có.

Cửa sổ mở ra, rèm cửa xanh nhạt bị gió thổi tung bay, trong bóng đêm nhẹ nhàng lả lướt.

“Đây là ảo cảnh của ai? Tự dưng lại nghĩ đến bệnh với chả viện, ghê quá đi mất.” Bạch Lộ Sương bị bầu không khí quỷ dị hù dọa cho nổi đầy da gà.

“Chỗ này e là không phải bệnh viện bình thường đâu.” Trương Gia nhạy bén phát hiện điểm khác thường của phòng bệnh.

Phòng bệnh đơn sơ đến đâu đáng ra cũng phải có tủ đầu giường và tủ quần áo để người nhà bệnh nhân xếp đồ vào đó, thế nhưng căn phòng này lại quá “sạch sẽ”, ngoài bốn chiếc giường ra thì chẳng còn gì, chuyện này rõ ràng không bình thường.

Trừ phi… Đây là phòng cho bệnh nhân tâm thần. Chỉ có bệnh nhân tâm thần mới ở trong loại phòng bệnh không có bất kỳ vật phẩm không an toàn nào, ngay cả tủ để đồ cá nhân cũng không có này.

Trương Gia cau mày, nhìn ba người hỏi: “Có ai từng đi vào bệnh viện tâm thần không?”.

Ba người đều lắc đầu.

“Hu hu…” Tiếng khóc yếu ớt từ ngoài cửa đột nhiên vọng tới, bốn người tóc gáy dựng đứng quay đầu nhìn.

Trên hành lang không ngừng văng vẳng tiếng khóc phụ nữ, càng ngày càng gần…

Đỗ Thành chửi thề một tiếng, cố nén sợ hãi kéo cửa phòng bệnh ra: “Mẹ nó, có ma nữ!”.

Trương Gia nhìn về phía góc hành lang xa tít tắp, nơi đó có một hàng rào cao cỡ nửa người làm ranh giới chia tách hành lang thành hai nửa, sau bức rào sắt, một cô gái tóc dài kéo theo cái chân gãy đang chậm chạp bò vào.

Máu… Một vết máu dài vắt từ ban công đến phía sau hàng rào, cô gái máu me đầm đìa vừa bò vừa khóc tỉ tê, tóc dài rối tung dính bết trên bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt.

“Cạch” một tiếng, hai tay cô bám chặt lấy thanh chắn sắt, ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.

Khuôn mặt kia vô cùng thê thảm, cứ như thể cô ta đã bị kẻ nào tàn bạo nắm đầu chà xát xuống mặt đường sỏi đá lồi lõm hàng chục lần, da tróc thịt bong, huyết nhục lẫn lộn, ngay cả nhãn cầu cũng bị móc ra, lộ ra viền mắt rướm máu đen ngòm.

Kinh khủng nhất là lồng ngực của cô, vị trí vốn dĩ phải chứa trái tim chỉ là một lỗ thủng đáng sợ, thậm chí người ta còn có thể nhìn xuyên qua vết thương này thấy mặt đắt bẩn thỉu phía sau.

Cô ta nức nở khóc, hai tay loạng choạng vịn hàng rào, cánh cửa rào hoen gỉ vừa chậm chạp bị đẩy ra, cô ta liền phát ra một tiếng thét the thé đầy mừng rỡ. Âm thanh chói tai này kinh động những gian phòng nằm sâu trong hành lang, liên tiếp có tiếng cửa mở vang lên, những con quái vật thân hình to lớn trong bộ đồ hộ lý trắng toát xuất hiện. Chúng cầm theo rất nhiều loại công cụ, có gậy gộc, có dây thừng, có mã tấu, hung hãn đồng loạt lao về phía bốn người…



Hết chương 17 – Quyển 3

Chương 16 – Quyển 3

Chương 18 – Quyển 3



Anh em vỗ tay nhanh lên vỗ tay ngay còn kịp anh em có nhìn thấy ngày hôm nay tôi post lên tận 2 chương không kìa kìa vỗ tay!!!!

Đấy nói chung không biết là phép lạ nào đã giúp tớ không quẳng máy giữa đường để làm xong được chương này úp lên. Mừng muốn khóc hu hu…

Nhân tiện thì tớ có 1 thuộc tính quái dị là rất hay tự search truyện của mình làm xem nó đã leo đến trang nào trên google, có bị repost ko, có ai nhắc đến mình không abc… Và trước hôm nay tớ vẫn khá yên tâm là Trứng màu chưa bị reup…

NHƯNG MÀ HÔM NAY MỚI BIẾT HÓA RA LÀ CÓ, KHÔNG NHỮNG THẾ CÒN CÓ LÂU RỒI!

Có cái đứa trơ tráo nào đấy nick là Tranzmangago thì phải nó đã reup Trứng màu tớ edit lên Wattpad, nhưng mà nó khôn cực, khôn như người, nó đổi tên truyện thành Easter Eggs Game, trách sao bao lâu nay tôi vẫn ngu muội sống trong niềm vui truyện của tôi làm không bị ai ăn cắp. Cáu tiết lắm mà chưa biết làm sao, chỉ còn cách là im lặng ngồi ăn cho nó đỡ tức.

Xong trong lúc đang nghĩ nên ăn cái gì thì tớ thấy pizza đóng gói trong tủ, tớ mới cho vào lò vi sóng quay lên theo hướng dẫn…

Và ha ha ha ha bánh của tôi sau 2 phút rưỡi trong lò nó thành 1 cục than cháy rắc mấy hạt ngô như thế này. Đời!!

Bình luận

Truyện đang đọc