THÁI ĐẢN DU HÍ

[Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 0 người, mất 21 vết khắc. Đội 2012 đoàn diệt.]

Tia sáng đầu tiên ló rạng nơi chân trời phía đông, bóng đêm dần dần phai nhạt, lộ ra Lục Nhận đang đi về phía hai người.

Ngôi trường đã bị nham thạch phá hủy thành tàn tích ngày tận thế hoang vu, ba con người còn sống sót đứng trên đất bằng, nghênh đón ánh bình minh cuối cùng nơi ấy.

Liệu có giống như hai vòng chơi trước, mắt hoa lên một cái đã thấy mình tỉnh lại trên giường hay không?

Lâm Giác thấp thỏm lo âu, mặc cho tư duy của mình dần dần trì trệ. Sau đó, một cảnh tượng khó tin bỗng hiện ra trước mắt – thế giới bị xâm chiếm bởi dung nham nóng bỏng đang dần tan rã dưới ánh ban mai!

Bầu trời hóa thành vô vàn điểm sáng, đại địa tan ra thành từng đốm lân tinh, dung nham cũng rã rời tách ra từng mảnh… Những hạt sáng nhỏ bé đếm không xuể từ từng góc thế giới vụn vỡ rơi, thoạt nhìn như cát mịn bị gió thổi tứ tán, để lộ hình dạng thật sự của trò chơi chết chóc này.

Trống rỗng đen kịt vô cùng vô tận, tựa như vũ trụ mênh mông không có nơi kết thúc.

Cậu lại một lần nữa nghe được “âm thanh” kia, giống như khi mắc kẹt trong tàu điện ngầm ngày ấy.

[Đánh giá nhiệm vụ hoàn thành… Đang tiến đến thế giới chủ… Kết nối đến thế giới chủ thất bại… Mở cửa thoát hiểm khẩn cấp… Dẫn xuất số liệu nhân vật… Cảnh báo, phát hiện rò rỉ số liệu bất thường… Cảnh báo, phát hiện rò rỉ số liệu bất thường… Cảnh báo, phát hiện rò rỉ số liệu bất thường… Tít—-]

Lâm Giác tỉnh lại.

Phía trên loang loáng ánh sáng nhạt, Lâm Giác ngẩng đầu, từng luồng sáng trong suốt chảy xuôi trên đỉnh đầu cậu, mỏng manh yếu ớt khiến người khát khao, cảm giác này như một kẻ chìm dưới đáy đại dương sâu thẳm ngước lên bầu trời xa ngoài tầm với.

Nước? Vậy hẳn là cậu không thể thở được rồi.

Lâm Giác đột nhiên nhận ra, cậu đang không “hô hấp”, nhưng cơ thể lại không hề cảm thấy thiếu dưỡng khí.

Cậu hoang mang nhìn bốn phía, không thấy Tống Hàn Chương, cũng không thấy Lục Nhận, cậu cúi đầu, thậm chí cũng không thấy được chính mình!

Cậu đang ở đâu? Họ đang ở đâu? Đây là nơi nào?

Cảnh tượng xung quanh giống như một vùng nước, hơn nữa còn là một vùng nước do con người đẽo gọt mà nên. Lâm Giác nhìn thấy khe núi và đám thực vật thủy sinh đong đưa dưới ánh sáng mờ, chỉ có điều những cây thủy sinh này quá lớn, lừng lững mọc lên không khác gì ngọn đồi, còn vách núi giả kia lại càng khổng lồ hơn hết thảy.

Cái thế giới này rốt cuộc là thứ gì vậy?

“Tôi ở đây.” Một ý thức quen thuộc tràn vào tâm trí Lâm Giác, nhưng cậu không tài nào xác định phương hướng qua “giọng nói” này, cậu chỉ có thể cảm nhận được đó là Tống Hàn Chương.

“Học trưởng, anh ở đâu?!”.

“Không rõ lắm, chắc là đang ở gần cậu.”.

“Hả? Đây là đâu? Đáy biển sao?” ý thức của Lục Nhận cũng xuất hiện trong đầu Lâm Giác “Ây da, hình như có con gì to lắm đang đến kìa.”.

Làn nước nhẹ nhàng xao động, Lâm Giác lập tức “nhìn” về phía thứ kia, nương theo ánh sáng yếu ớt xuyên qua mặt nước trong veo, cậu mơ hồ nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng to lớn, nó đang dần dần tiến sát.

Nó chậm chạp sừng sững bơi qua, giống như một núi băng khổng lồ ung dung trôi lại gần chiếc thuyền lá nhỏ.

Thứ đó lớn đến không thể hình dung, mang khí thế oai nghiêm không thể diễn tả, thoáng chốc khiến người ta cảm thấy nhỏ bé hèn mọn. Nó tựa một con “cá voi” vĩ đại tuần tra giữa thiên không mịt mù, một miệng há ra có thể nuốt trọn hệ ngân hà mà con người e sợ. Cái mà con người vẫn kiêu ngạo gọi là “văn minh”, trước mặt nó chỉ như hạt cát.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

“Ô, là con cá?” Lục Nhận là người đầu tiên xác định được.

Theo lời nhắc nhở của Lục Nhận, cảm giác của Lâm Giác cũng trở nên rõ ràng hơn, “sinh vật” đang chậm rãi bơi cuối cùng cũng lộ ra thân mình khuất sau thực vật thủy sinh và vách núi giả – là một con cá vàng vô cùng vĩ đại!

“Cá vàng?” Lâm Giác khó tin nhìn nó.

Tuy nó lớn đến không tưởng, nhưng hình dạng cái đầu này, đôi mắt này, đôi vây này… Nhìn thế nào cũng là một con cá vàng được phóng đại vô số lần.

Quá nực cười, chẳng lẽ nơi bọn họ đang “sống” chính là một bể cá vàng sao?

“Tại sao lại không thể?” Ý thức của Tống Hàn Chương phát ra thanh âm mỉa mai hỏi ngược lại.

Lâm Giác rơi vào một giấc mộng hoang đường. Cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó quen thuộc, con cá lớn đến kinh người này dường như đã từng xuất hiện ở đâu đó rồi… Thế nhưng trí nhớ của cậu chẳng khác nào cuộn len bị mèo cào cho mấy vuốt, căn bản không thể nào gỡ ra.

Cá vàng đã tới ngay trước mặt, Lâm Giác không thể cử động trơ mắt nhìn nó tới gần, sau đó lại bơi lướt ngang qua, tiếp tục tiến về phía trước.

Ở khoảng cách gần, cậu rốt cuộc cũng thấy rõ hình dạng của nó. Vẫn là một sinh vật giống hệt cá vàng, chỉ là hai mắt to như tòa nhà chọc trời, cái bụng thì lớn đến mức tưởng chừng nuốt cả trái đất vào cũng vừa vặn.

Hẳn là tại mình tí hon quá thôi, Lâm Giác bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy.

“Cái con này có biết “giao lưu” không nhỉ?” Hiếm khi Lục Nhận không mở cái miệng thô bạo đòi chém đòi giết, dù sao kích cỡ này không phải thứ một cây đao có thể giải quyết được.

“Thử xem.” Ý thức của Tống Hàn Chương lướt qua tâm trí Lâm Giác, để cậu nghe thấy lời anh.

Theo sau ý nghĩ về sự “giao lưu” này, bọn họ bỗng cảm nhận được một phương thức kết nối vượt xa khỏi ngôn ngữ, giống như tổ tiên thời tiền sử, thành kính nhún nhường dùng con mắt, đôi tai, cái mũi để nhận biết thế giới này, sau đó dần hiểu được cái gì là bốn mùa luân phiên, cái gì là sinh lão bệnh tử. Những người tối cổ đó nhờ “giao lưu” với nơi mình sinh ra mà hiểu được sự tồn tại của bản thân, tách con người ra khỏi chuỗi động vật, tiến lên một cấp bậc hoàn toàn khác với muôn loài.

Mà bây giờ, bọn họ cũng đang làm như vậy.

Bọn họ nhận biết được thứ gì đó, thậm chí khó có thể dùng lời miêu tả, rất nhiều thông tin chảy qua biển ý thức của họ, giống như thác nước hùng vĩ ngầu bọt ào ào đổ xuống, cuồn cuộn cuốn văng loài người nhỏ bé nép bên vách đá rụt rè.

Lâm Giác chìm trong trạng thái lâng lâng mơ hồ, không biết trải qua bao nhiêu thời gian không tìm lại được lý trí của mình nữa. Cậu cảm thấy mình đang trôi trong vũ trụ mênh mông, bóng tối nơi đó còn dày đặc hơn màn đêm u tối nhất, những ngôi sao cách xa ngàn năm ánh sáng tỏa ra vầng hào quang lành lạnh, lấp lánh tô điểm cho vũ trụ vô cùng.

“Tỉnh táo lại đi, đừng để nó nuốt mất bản thân cậu.” Ý thức của Tống Hàn Chương một lần nữa lên tiếng. Lâm Giác tỉnh lại từ hư vô trống rỗng, hoảng hốt nhận ra một chớp mắt ngắn ngủi vừa rồi đã cho cậu lượng thông tin lớn đến thế nào.

“Nó” không cố ý, thế nhưng sự chênh lệch giữa “nó” và bọn họ quá lớn, tựa như một người qua đường vô tình giẫm chết con kiến, mà bản thân người đó mãi mãi cũng không biết đến tấn bi kịch mình vừa gây ra.

Lâm Giác chần chừ một chút, một lần nữa thăm dò gửi tín hiệu bày tỏ mong muốn trao đổi tới cá vàng.

Lúc này cậu đã kiểm soát được bản thân, không còn tham lam hứng lấy toàn bộ ý thức của nó nữa, sau một hồi cố gắng thâm nhập từng chút tâm trí xa lạ này, cậu mới phát hiện ra, nhận thức của nó về thế giới này hoàn toàn không giống cậu.

Thế giới “trong mắt” con cá chính là một bong bóng khổng lồ. Trong cái bong bóng này có vô số những bong bóng nhỏ, mà trong bong bóng nhỏ lại lơ lửng bong bóng nhỏ hơn, số bong bóng mỗi một tầng đều nhân lên gấp bội. Đám bong bóng cũng không hề yên ổn, chúng không ngừng tiến hóa, va chạm vào nhau, có lúc nổ tung hủy diệt tất cả, có lúc lại hợp lại với nhau, cứ thế cho đến khi bong bóng nhỏ đủ lớn, lớn đến đụng vào lớp bong bóng bao bọc nó ban đầu, nó và bong bóng lớn đó sẽ dung hợp.

Đối với cá vàng, nơi họ đang ở chính là một cái bong bóng nhỏ, nó bám vào bề mặt một bong bóng lớn hơn một chút, mà trên bong bóng lớn đó lại dính đầy những bong bóng nhỏ khác nữa, có cái bị cắn nuốt, cũng có cái thoát ra. Bao trùm bên ngoài tất thảy là một bong bóng vô cùng lớn, còn chuyện bên ngoài bong bóng vô cùng lớn đó liệu có còn những bong bóng vĩ đại hơn hay không đã vượt ngoài khả năng của họ rồi.

Hiện tại, con cá vàng mới trốn ra khỏi bong bóng nhỏ này đang muốn tiếp tục nhảy ra một cái bong bóng lớn hơn. Nhưng cho dù chỉ là những bong bóng nhỏ không hoàn thiện, muốn rạch một cái khe để cá vàng chạy thoát cũng chẳng dễ dàng gì, chúng tự có quy luật vận hành của chúng, nếu cố ý đạp lên quy luật sẽ khiến đám bong bóng nhỏ cảnh giác.

Thế nên con cá vàng xảo quyệt này nghĩ ra một cách, nó lén trốn tới một cái bong bóng vô cùng nhỏ, là một bong bóng đã hỏng chức năng “mở cửa”, không còn hấp thu “hạt nhỏ” được nữa nên bị bỏ hoang. Cá vàng cắt đứt liên kết giữa bong bóng này với những bong bóng khác, biến nó thành một hòn đảo biệt lập, đảm bảo nơi mình ẩn núp sẽ không bị truy ra. Sau đó, cá vàng khởi động lại bong bóng nhỏ này, chọn lấy một ít “hạt nhỏ” từ bong bóng lớn – việc đưa “hạt nhỏ” từ bên ngoài vào không hề vi phạm quy tắc của bong bóng, bởi vì những bong bóng nhỏ này vốn cũng chỉ có công dụng sàng lọc các “hạt nhỏ”, loại ra những “hạt” không đủ tiêu chuẩn, chọn những “hạt” có giá trị gửi tới bong bóng lớn mà nó ký sinh.

Cá vàng tạm thời sửa đổi quy tắc trong bong bóng nhỏ một chút, tăng thêm một luật lệ: các nhóm “hạt” được đưa vào tại các mốc thời gian khác nhau phải cạnh tranh lẫn nhau, nhóm nào giành chiến thắng sẽ được đưa trở về bong bóng lớn.

Đương nhiên, thứ đồng thời cũng được đưa đến bong bóng lớn kèm theo những “hạt nhỏ” kia, là chính nó.

Hiện giờ bong bóng nhỏ này không thể kết nối tới bong bóng khác, vậy nên quy luật do cá vàng động tay động chân cũng không lộ ra, thế nhưng một khi bong bóng nhỏ gửi bọn họ trở về hiện thực, quy tắc bị tác động tạm thời sẽ quay lại trạng thái ban đầu, phía bong bóng lớn cũng sẽ nhận được báo cáo lỗi, “hòn đảo biệt lập” không thể nào tránh được bộ phận kiểm tra khẩn cấp ghé thăm.

“Thì ra là thế.” Tống Hàn Chương rốt cuộc đã hiểu tại sao bọn họ lại có cơ hội trở lại thế giới thực. Chân tướng không khác với suy đoán của anh là mấy, không phải “nó” bỗng nổi lòng từ bi mà ban ơn cho họ, chỉ là vì bản thân nên “nó” bắt buộc phải đưa họ quay về. Bọn họ trong mắt nó không hơn gì mấy “hạt nhỏ” không biết nên coi là may mắn hay bất hạnh, giá trị duy nhất chính là mở ra cánh cửa thông hai bong bóng, để nó có thể lợi dụng lúc đó cùng trốn đi.

Trong tâm thức của một sinh vật khổng lồ, bọn họ chỉ là nắm “hạt nhỏ” như vậy.

Nó tựa như một “khán giả” không tưởng tượng nổi, trước con mắt “quan sát” của nó, kết cục trận chiến vượt thời không của đám “hạt” này vô cùng hỗn loạn, sự hỗn loạn đó sinh ra vô số ảnh hưởng, tạo thành vô số con đường, mỗi cái đều như một gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng. Mặt hồ không ngừng dao động, những con đường dần dần nổi lên. Cho đến một thời khắc nào đó, “nó” đóng vai một du khách tay mang máy ảnh, bấm nút dừng lại sóng nước rung động tại giây phút này. Chớp mắt, quá khứ và tương lai chồng lên hiện tại, thế giới hỗn độn đóng băng, kết quả đã đến hồi xác định – đội 2022 chiến thắng. Những hạt nhỏ may mắn cuối cùng chuẩn bị trở về thế giới hiện thực, mang theo “nó” rời khỏi nơi này.

Từ một góc tòa núi băng trong não cá vàng, Tống Hàn Chương đã phần nào đoán ra bí mật của “thế giới chủ”. “Nó” kết nối với người có biển ý thức sâu rộng nhất – chính là Tống Hàn Chương, muốn anh sau khi trở về thế giới thực sẽ giúp nó làm vài chuyện, đổi lại, anh sẽ nhận được một phần quà đáp lễ.

Là ý chí của cả một thế giới, “nó” có kho số liệu khổng lồ, thậm chí đủ sức phá rối quy tắc trong những bong bóng cỡ nhỏ, thế nhưng có một vài việc chỉ có “hạt nhỏ” mới làm được, còn nó lại phải bó tay. Nói đơn giản, dù cho nó có thể nhúng tay vào trọng lực, bứt được quả táo vẫn còn non trên cành cao, thế nhưng bảo nó tạc quả táo thành hình đóa hoa thì thật ngoài tầm với.

“Ây, nhưng mà tôi không muốn về đâu.” Ý thức của Lục Nhận cằn nhằn không chịu “Trong bong bóng lớn kia chả có gì vui cả, tôi muốn vào xem bong bóng nhỏ, nói không chừng ở đấy lại gặp được chuyện thú vị cũng nên.”.

Yêu cầu của “hạt nhỏ” khiến cá vàng im lặng hồi lâu, nó không thạo về ý thức của “hạt” cho lắm, quá nhỏ yếu, muốn nghe hiểu được cũng mất một mớ thời gian, sau đó mới tiến vào bước phân tích ý nghĩa.

Có thể đáp ứng yêu cầu này không? Có thể. Sau khi đồng ý rồi thì có nguy hiểm gì không? Không có, bởi vì lúc đó nó đã tới bong bóng lớn rồi, mà sau khi cái “hạt” này được nó đưa vào bong bóng nhỏ rồi thì sẽ không tới bong bóng lớn được nữa.

Bởi vậy, cá vàng đồng ý.

“Giao lưu” kết thúc, ý thức của Lâm Giác nhanh chóng chìm xuống vực sâu vô tận. Trong cơn hốt hoảng, cậu cảm nhận được tất cả xung quanh đều đang chuyển động điên cuồng, vô số thứ gì đó khó mà xác định bao vây lấy cậu, cùng cậu rơi.

Đầu tiên là ánh sáng rọi qua mi mắt nói cho cậu biết, nơi này sáng rồi. Sau đó là những âm thanh ồn ào lọt vào màng tai nói cho cậu biết, thế giới này thật sôi động. Cậu lại một lần nữa cảm giác được mình đang hô hấp, cậu biết tim mình đang đập rất nhanh.

Lâm Giác mở mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc