Một nhà già trẻ Bách Lý đều lấy ánh mắt khác thường nhìn về phía vợ chồng Vân Khê, vừa sợ hãi vừa hâm mộ, nhưng vẫn là hâm mộ nhiều hơn. Thử nghĩ, tiểu thiên tài luyện khí như Vân Tiểu Mặc há lại có thể do người tầm thường sinh ra sao?
“Nhị vị, xin đừng trách, phu quân ta cùng mấy đứa nhỏ đối với luyện khí sư đều phi thường ngưỡng mộ sùng bái, chỉ tiếc huyết mạch gia tộc Bách Lý chúng ta không có luyện khí thiên phú, đã mấy trăm năm rồi chưa bao giờ có được một luyện khí sư. Cho nên hôm qua nghe nói quý tiểu công tử ở sát hạch luyện khí biểu hiện thiên phú kinh người, mấy người bọn họ đều hâm mộ vô cùng”, Bách Lý phu nhân kiên nhẫn giải thích.
“Thì ra là như vậy”, Vân Khê cười nhạt, con người chính là như vậy, luôn đối những chuyện mình không làm được tràn ngập mơ ước. Bách Lý gia tộc trăm năm qua không có luyện khí sư, cho nên đối với luyện khí sư tràn đầy hảo cảm mơ ước cũng phải, này có thể tha thứ.
“Vân cô nương, Song nhi nhà ta đã bái cô làm sư phụ, chắc là phi thường tôn kính cô. Hiện tại Song nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn phải thỉnh cô nương kể lại chân tướng sự tình, để chúng ta chuẩn bị đối sách vẹn toàn”, Bách Lý phu nhân ánh mắt tha thiết làm người ta không đành lòng cự tuyệt.
Vân Khê thở dài một tiếng, nói: “Thật ra mà nói, ta cùng Bách Lý cô nương chẳng qua vô tình gặp được, còn chưa là sư đồ chính thức, chẳng qua nàng sở dĩ gặp nạn, ít nhiều cũng có liên quan đến ta, cho nên ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là hiện tại người Thanh Lân học viện mất đi Kỳ Lân thần thú, không còn lý trí, rất khó nói bọn họ có thể làm ra chuyện gì điên cuồng, xúc phạm tới Bách Lý cô nương hay không.”
Bách Lý phu nhân nghe vậy, lộ ra vẻ sầu lo: “Vậy phải làm thế nào cho phải”
“Phu nhân đừng nóng vội, bọn họ vì muốn tìm Kỳ Lân thần thú về, khẳng định so với bất kì ai đều sốt ruột, các người có thể ngồi yên xem biến, chờ bọn họ tự mình tới cửa đàm phán, đến lúc đó chúng ta hãy hành động”
“Này…” Bách Lý phu nhân nắm chặt tay, lo âu bất an.
Bách Lý Trì trầm ngưng, nghiêm nghị nói: “Vân cô nương nói có lý, bất quá yên lặng xem biến đồng thời chúng ta cũng muốn làm chút chuẩn bị trước, một khi người Thanh Lân học viện tiến vào Thiên Long thành, liền lập tức quản chế bọn họ, ta không tin bọn họ dám ở địa bàn Thiên Long thành mà làm càn”
Bách Lý Trì bàn tay to giương lên, khí phách thành chủ hiện lên rõ ràng.
“Cha, chúng ta đi kiểm tra toàn thành, xem người của Thanh Lân học viện đã vào thành hay chưa”
“Ta mang một ít người đi đến mấy cửa thành coi chừng, bọn họ nếu còn chưa vào thành, vậy chúng ta vừa vặn ở cửa thành chặn họ”
“….”
Mấy huynh đệ rối rít chủ động xin đi giết giặc, không cam lòng rớt ở phía sau.
“Nhớ kĩ, đúng mực mà làm, tuyệt đối không được để bọn họ làm tổn thương tính mạng Song nhi”, Bách Lý Trì phất phất tay, mấy nhi tử rối rít rời bàn ăn, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Vân Khê thấy thế, vội vàng gọi bọn họ lại: “Mấy vị, lúc các ngươi kiểm tra có thể hay không thuận tiện giúp chúng ta tìm người?”
“Vân cô nương xin cứ việc phân phó”, Bách Lý nhị ca sảng khoái nói.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt trao đổi ánh mắt, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bức hoạ, đưa đến tay Bách Lý nhị ca.
“Đây là bức hoạ người ta muốn tìm, nàng tên là Hách Liên Tử Ngữ, nếu mấy vị nhìn thấy người này, hy vọng có thể mau báo cho ta”
Bức tranh này là từ tay Long Thiên Thần, trước khi đi cố ý mang đến cho bọn họ, để phủ thành chủ dễ tìm người. Long Thiên Thần bút pháp màu vẽ thần kì, làm Vân Khê khiếp sợ một hồi, đừng nhìn hắn ngày thường cà lơ phất phơ, một bộ dáng không có việc gì, kĩ thuật hoạ này thật đúng là không thể soi mói. Cho nên nói, mỗi người đều có ưu điểm riêng, chẳng qua là có đôi khi không rõ ràng thôi.
Bách Lý nhị ca nhận lấy bức tranh, nhìn kĩ một cái, trong lòng liền có cân nhắc. Hắn là người cẩn thận tỉ mỉ, chú ý tới đối phương nói thuận tiện tìm người, nhưng tranh này giống như là đã sớm vẽ xong, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. như vậy chuyện này, hắn nên để ý nhiều hơn, cẩn thận tìm cho được người trong bức hoạ.
Đợi mấy người Bách Lý huynh đệ rời đi xong, Bách Lý Thanh Hoa tò mò đánh giá Vân Khê, không nhịn được hỏi: “Phu nhân họ Vân, là người của Vân tộc?”
Vân Khê cười khẽ, vì sao từng người nghe được tên nàng, đều hỏi cùng một vấn đề giống nhau như vậy? Chẳng lẽ dòng họ Vân này ở Long Tường đại lục được chú ý tới như vậy sao?
Nàng lắc đầu: “Ta không phải người Vân tộc, chẳng qua là trùng hợp họ Vân thôi”
“Phải không? Bất quá, …. Giống, thật là giống” Bách Lý Thanh Hoa nhìn trái nhìn phải, nhìn thằng phía Vân Khê lắc đầu than nhẹ.
“Giống cái gì?” Vân Khê bị hắn làm cho hồ đồ.
Long Thiên Tuyệt thì không vui đứng ở bên cạnh nặng nề ho một cái, lấy ý nhắc nhở, hắn làm sao có thể cho phép nam nhân khác cứ thế mắt không thèm nháy nhìn chằm chằm nữ nhân của mình chứ?
Bách Lý Thanh Hoa hoàn hồn, cười cười xấu hổ, ấm giọng nói: “Hai vị đừng hiểu nhầm, tại hạ đã thành thân rồi, tuyệt sẽ không có ý nghĩ không an phận với tôn cô nương. Vừa rồi sở dĩ thất thố, là bởi vì phu nhân lớn lên rất giống một người mà tại hạ quen biết, hắn cũng là người Vân tộc, có thể…có thể là người giống người thôi, là tại hạ nhìn lầm rồi”
“Hoa nhi, ngươi nói như thế, làm cha cũng cảm thấy bọn họ rất giống, nhất là nhìn nghiêng, quả thật cực kì giống”, Bách Lý Trì nói.
“Các ngươi nói rất đúng”, Bách Lý phu nhân cũng phụ họa đôi phụ tử, đem Vân Khê tinh tế đánh giá một phen, ngay sau đó liên tiếp gật đầu nói: “Giống, đúng là giống”.
Vân Khê bị một nhà người nhìn có chút không được tự nhiên, giơ tay lên, loay hoay vuốt tóc mai, tránh tầm mắt bọn họ.
“Các ngươi nói rút cuộc là người nào? Ta lớn lên giống ai?”
“Hắn là …” Bách Lý Thanh Hoa vừa muốn nói tên người nọ, lúc này, mấy huynh đệ Bách Lý vừa rời thiện đường không lâu đã vội vã trở lại.
“Cha, mới có người báo lại, đệ tử Thanh Lân học viện tham gia Đại hội tỷ võ năm nay vừa mới vào thành. Chúng ta có đi ngăn bọn họ ngay bây giờ hay không?”
“Tốt, bọn chúng còn dám vào thành không kiêng dè gì như vậy, quả thực là không đem thành chủ ta đây để vào mắt mà. Đi, đi gặp bọn họ” Bách Lý Trì trừng mắt cọp, vỗ án.
Đám người kia đều đã bị bọn họ thu thập, còn dư lại những đệ tử Thanh Lân học viện này, tuyệt đối không phải từ Côn Luân tiên cảnh tới.
Long Thiên Tuyệt hơi suy tư một chút, nâng mi, không nhịn được nhắc nhở: “Thành chủ, những đệ tử này hẳn là từ Thanh Lân học viện tới, không phải những người bắt cóc Bách Lý cô nương”
“Mặc kệ nó! Bọn chúng dám bắt cóc nữ nhi của ta, ta liền bắt cóc người của bọn họ!” Bách Lý thành chủ oai vũ nghiêm nghị, làm sao còn có thể khuyên can được? Nổi cơn thịnh nộ, liền đem theo nhi tử cùng hộ vệ phủ thành chủ, vội vàng xuất phủ.
Bách Lý Thanh Hoa vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Cha, ngài ngàn vạn lần không nên nóng vội. Gia gia đã liên tục dặn dò, trong lúc diễn ra Đại hội tỷ võ, không cho phép các đại học viện xích mích với nhau…”
Đáng tiếc Bách Lý Trì ái nữ sốt ruột, làm sao nghe lọt? xa xa còn có thể nghe được ông thanh âm hùng hồn, mang theo tức giận: “Nữ nhi bảo bối của ta còn chưa thấy, quản khí gió cái gì xích mích hay không xích mích? Tất cả đi theo ta! Hôm nay nhất định phải đem bọn thỏ chết Thanh Lân học viện kia cả đám đều bắt sống, bọn chúng không tha con gái của ta, ta liền giam giữ người của bọn chúng”
Bách Lý Thanh Hoa bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nói với Bách Lý phu nhân: “Nương, con phải về Thiên Long học viện trước, báo cho gia gia một tiếng. Việc này có lớn có nhỏ, hay là xem gia gia quyết định như thế nào đi”
“Được, con mau đi đi”, Bách Lý phu nhân nói.
Bách Lý Thanh Hoa hướng đám người Vân Khê gật đầu, sau đó phất áo, vội vã rời đi.
Một bữa ăn trưa, ăn đến hỗn loạn, phụ tử thành chủ mấy người đều đi hết sạch, đoàn người Vân Khê cũng là không có ở lâu, cùng Bách Lý phu nhân hàn huyên mấy câu rồi cũng rời phủ thành chủ.
Bọn họ không có đến cửa thành tham gia náo nhiệt, mà lập tức trở về chỗ ở.
“Tiểu tử, hiện tại có thể đi ra”
Gần tới chỗ ở, Vân Khê đem tiểu phượng hoàng trong Ngoạ Long Cư gọi ra, trước khi đi phủ thành chủ, sợ sự tồn tại của tiểu phượng hoàng sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết, cho nên tạm thời đem nó giấu đi. Tiểu phượng hoàng tính tình cực kì soi mói, một chiếc nhẫn trữ vật, nó tuyệt đối không chịu vào, cũng chỉ có Ngoạ Long Cư thoải mái rộng rãi, mới thoáng làm nó vừa lòng, không tình nguyện chui vào.
Hiện tại vừa nghe có thể đi ra, tiểu phượng hoàng lập tức từ Ngoạ Long Cư bay ra: “Buồn chết rồi! Buồn chết rồi! Một chút cũng chơi không vui!”
Nó vẻ mặt ghét bỏ, tiểu cầu màu xanh trên lưng cũng ngọ nguậy theo, giống như phụ hoạ ý kiến của nó.
“Vậy là ngươi muốn bị người ta bắt đi chưng súp? Hay là nghĩ một lần nữa trở lại trong lồng tre của Vạn Hoàng học viện đi?” Vân Khê liếc xéo nó một cái, nháy nháy mi, trừng mắt uy hiếp.
“Ta mới không sợ đâu! Ta chính là Vạn hoàng Chi Hoàng cao quý nhất, vĩ đại nhất, truyền thừa kí ức các thời kì Vạn hoàng Chi Hoàng, là hoàng giả thông minh nhất lợi hại nhất trên đời này …. Úi”
Dáng vẻ trẻ con cao ngạo, không ai bì được của Tiểu phượng hoàng lại nổi lên, Vân Khê nhịn không được gõ cho nó một phát, có đôi khi thật hoài nghi tên tiểu quỷ này có phải hay không ba hoa thành thói, cũng không cần bản thảo. Nó nếu thật sự lợi hại như thế, tại sao lại để viện trưởng nhốt vào lồng?
“Ô ô … khi dễ tiểu phượng phượng! Nữ nhân hư”
Tiểu phượng hoàng rụt cổ, lại bắt đầu diễn. Lúc này, Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch từ trong nhà đi ra, nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân, bé vui mừng kêu lên chạy tới.
Tiểu phượng hoàng ánh mắt sáng lên, tinh thần nhất thời nổi dậy, hướng phía Vân Tiểu Mặc nhào tới: “Tiểu Mặc Mặc! Tiểu Mặc Mặc! Ta thích nhất Tiểu Mặc Mặc”
Thanh âm này làm sao quen như vậy?
Tiểu Bạch trở mình trong ngực Vân Tiểu Mặc, chợt nhìn thấy thân ảnh tiểu phượng hoàng nhào tới, thân thể nhỏ bé đột nhiên chấn động, hai mắt ngó chừng tiểu phượng hoàng, vô cùng cảnh giác.
“Di? Thú nhỏ đáng yêu, ngươi cũng ở đây? Ha ha, thật tốt quá” tiểu phượng hoàng nửa đường vòng lại, hướng phía Tiểu Bạch đánh tới, Tiểu Bạch cả kinh nhanh như chớp liền muốn trốn.
Đáng tiếc tốc độ phản ứng của nó đã nhanh, tiểu phượng hoàng còn nhanh hơn, thoáng cái đã ở giữa không trung vừa vặn đem nó chụp trở lại. Hai tiểu tử một muốn trốn, một vững vàng bổ nhào tới, dây dưa không ngớt.
Vân Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn tình huống ngoài ý muốn này, tay nhỏ bé gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào.
“Tiểu Mặc Mặc, cứu ta—-“ tiếng kêu cứu bi thương của Tiểu Bạch sâu kín truyền tới từ dưới thân tiểu phượng hoàng, muốn bao nhiêu bi thương liền có bấy nhiêu bi thương.
Vân Khê phun phốc một tiếng, nhìn Tiểu Bạch bị tiểu phượng hoàng đụng ngã, vô cùng đồng tình nó.
Tiểu Bạch, ngươi cũng có ngày hôm nay a…
“Chơi thật vui! Chơi thật vui nha!” Tiểu phượng hoàng hồn nhiên coi Tiểu Bạch như một tiểu cầu lông xù, tuỳ ý chơi đùa đùa bỡn.
“Ngao—-“ Tiểu Bạch không thể nhịn được nữa, trong lúc bất chợt nổi đoá, biến ra hình dáng thật, bay lên, xông thẳng lên trời.
Tiểu phượng hoàng thấy thế, chẳng những không có bại lui, ngược lại càng thêm hưng phấn. Hai cánh cũng vung lên, theo sát Tiểu Bạch xông lên tận trời, xa xa còn có thể nghe được thanh âm cực độ hưng phấn của tiểu phượng hoàng: “Nhanh lên một chút! Nhanh lên nữa! Ta sắp đuổi vượt ngươi rồi nha! Ha ha ha ha …”
Trên đầu rồng màu trắng, có vô số hắc tuyến, Tiểu Bạch bi thúc dục, cư nhiên gặp gỡ tiểu biến thái cường đại lại hưng phấn cực độ như vậy. Từ nay về sau, sâu trong tâm hồn thơ ấu, in xuống một dấu bóng ma, ngày nào gặp tiểu phượng hoàng, thì ngày đó thật sự không tốt đẹp.
Tiểu Mặc Mặc, mau tới cứu ta.
Vân Khê ngẩng đầu nhìn hai tiểu tử từ từ biến mất trong tầm mắt, không nhịn được mặc niệm cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đáng thương, coi như gặp phải khắc tinh rồi.
“Mẫu thân, Tiểu Bạch sẽ không có chuyện gì chứ?” Vân Tiểu Mặc lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi! Tiểu Phượng Phượng chính là tiểu hoa si hưng phấn quá độ thôi, sẽ không làm tổn thương Tiểu Bạch”
“Nhưng mà bộ dáng Tiểu Bạch thoạt nhìn rất sợ hãi….”
“Từ từ sẽ thành thói quen”
“Dạ vâng”
Hai mẹ con mẹ một lời con một câu, nắm tay đi vào cửa lớn.
Long Thiên Tuyệt đi theo phía sau hai mẹ con, trong tuấn mâu tràn đầy ánh sáng nhu hoà.
“Đại ca, đại tẩu, hai người đã trở lại! Có tin tức của Tử Ngữ không?” Long Thiên Thần chờ chực cách cửa lớn không xa, vừa thấy bọn họ trở về, liền lập tức tiến đến hỏi thăm.
Vân Khê quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt bảo trì trầm mặc.
Long Thiên Thần quan sát thần sắc hai người, cũng đoán được đại khái, tinh thần sa sút cúi đầu.
“Thiên Thần, đừng nóng vội, bức hoạ đã đưa đến tay người phủ thành chủ rồi, tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức” Long Thiên Tuyệt không nhẫn tâm nhìn đệ đệ thương tâm khổ sở như thế, liền tiến lên an ủi.
Long Thiên Thần mím đôi môi mỏng, gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, trong nhà có vài vị khách nhân tới, bảo là muốn tự mình bái kiến đại ca đại tẩu hai người đấy”
“Nga? Là ai?” Long Thiên Tuyệt nhíu mi, cảm giác thấy lai giả bất thiện.
“Hai người vào xem một chút sẽ biết” Long Thiên Thần nói.
Trong đại sảnh, giờ phút này tụ tập không ít người, có Kim trưởng lão, thay mặt các trưởng lão đến từ viện Luyện khí của Thiên Long học viện, có sứ giả luyện khí minh, lại có Âu Li, cùng đám người Chiến Thiên Dực, Dung Thiếu Hoa, Lam Mộ Hiên.
Người của Thiên Long học viện cùng Luyện khí minh nhìn như đang thanh thản ngồi uống trà, kiên nhẫn chờ đợi, kì thực là ngầm so sánh sức lực.
Âu Li tự nhiên hiểu ý song phương bọn họ, hé ra vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt không tốt. Đồ đệ của Âu Li lão, há lại tuỳ tiện để cho người khác mơ ước?
Dĩ nhiên, lão cũng tôn trọng ý kiến cha mẹ Vân Tiểu Mặc, nếu bọn họ thật muốn mang Tiểu Mặc đến Thiên Long học viện hay Luyện khí minh, vậy lão cũng không cách nào ngăn cản. Nhưng nếu bọn họ không đồng ý, lão tuyệt sẽ không đem đồ đệ mình chắp tay cho người ta.
Lúc hai vợ chồng Vân Khê cất bước tiến vào đại đường, chính là nhìn thấy một màn như vậy.
Kim trưởng lão thấy người, dẫn đầu đứng dậy, chắp tay nói: “Nhị vị, ta chính là Kim trưởng lão của Viện khí Thiên Long học viện, chủ yếu chịu trách nhiệm công chuyện hằng ngày của viện khí. Hôm qua ở Thiên Long học viện nhìn thấy sơ qua, còn chưa kịp tới chào hỏi, hôm nay lão phu mang theo mang theo mấy vị trưởng lão tới, đặc biệt bái phỏng hai vị”
“Kim trưởng lão khách khí” Long Thiên Tuyệt liếc nhẹ qua đám khách nhân, xong hướng Kim trưởng lão đáp lễ.
Vân Khê cảm giác được người tới cũng không có ý tốt, cũng liền mặc kệ, dẫn Vân Tiểu Mặc ngồi xuống một bên lắng nghe, lưu lại Long Thiên Tuyệt một mình cùng người tới quay vần.
“Không biết Kim trưởng lão lần này đến, rút cuộc có chuyện gì?” Long Thiên Tuyệt tiến vài bước, vén áo, tao nhã ngồi xuống, chiếm cứ chủ vị. Sau đó hướng Kim trưởng lão cùng mọi người khoát tay, ý bảo bọn họ ngồi xuống.
“Còn không biết các hạ xưng hô thế nào” Kim trưởng lão cũng không gấp, bình tĩnh ngồi xuống, tính toán dò la thân phận đối phương.
Long Thiên Tuyệt ánh mắt lưu chuyển, từ trên người thê nhi, chuyển qua Kim trưởng lão, ôn nhu cùng thâm trầm, chỉ là có một chút biến hoá: “Tại hạ bất quá chính là người bình thường, không dám nhắc đến, Kim trưởng lão hay là đi thẳng vào vấn đề đi”
Hắn không muốn tiết lộ tên thật của mình, tránh rước đến phiền toái không cần thiết.
Kim trưởng lão hơi trầm ngâm, ánh mắt thâm trầm loé lên, nói: “Được rồi, lão phu lần này đến đây là có thành ý muốn mời Tiểu Mặc gia nhập Thiên Long học viện, đây cũng là vì tiền đồ Tiểu Mặc suy nghĩ, Tiểu Mặc nếu vào Thiên Long học viện chúng ta, như vậy sau này chuyện của bé cũng là chuyện của Thiên Long học viện, có Thiên Long học viện chúng ta làm núi dựa cho bé, tương lai bé sẽ vô cùng chói sáng”
Long Thiên Tuyệt ánh mắt chớp động, quả nhiên cùng suy đoán của hắn giống nhau.
Không đợi hắn đáp lại, hai gã sứ giả Luyện khí minh đã không thể an vị, một người trong đó cao ngạo hừ lạnh nói: “Thiên Long học viện thì là cái gì? Nói cho cùng, luyện khí minh mới là nơi quy tụ tất cả các luyện khí sư tốt nhất. Ở luyện khí minh chúng ta, có luyện khí sư ưu tú đến từ bốn phương Long Tường đại lục, Tiểu Mặc chỉ có theo bọn họ học tập, mới có thể phát triển tốt hơn. Không biết các ngươi có hay không nghe nói qua Luyện khí minh chúng ta có hai vị luyện khí sư xuất sắc. Bọn họ là Lạc Tâm và Liễu Cơ Nhã, là những người trung thành của Luyện khí minh, luyện khí sư thiên tài số một số hai. Tiểu Mặc nếu có thể cùng bọn họ học đạo, thu hoạch so với học ở Viện khí Thiên Long học viện nhất định lớn hơn rất nhiều”
“Lạc Tâm? Liễu Cơ Nhã?” Kim trưởng lão nghe được hai cái tên này, lập tức quay đầu nhìn Âu Li, thần sắc rất cổ quái.
Âu Li tiên sinh thì lập tức bị nước trà làm cho sặc, ho khan.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê không biết duyên cớ trong đó, chẳng qua thấy Kim trưởng lão cùng Âu Li tiên sinh biểu hiện quái dị, không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ. Hai người này rút cuộc là người nào? Tại sao có thể khiến Kim trưởng lão cùng Âu Li biểu hiện quái đản như thế?
Sứ giả Luyện khí minh cho là bọn họ chưa nghe qua tên hai người này, cho nên giải thích: “Hai người Lạc Tâm và Liễu Cơ Nhã chính là hai môn sinh đắc ý của vị luyện khí đại tông sư Âu Li tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy hơn mười năm trước. Kể từ khi Âu Li tiên sinh mất tích khỏi Long Tường đại lục về sau, hai người bọn họ vẫn đợi ở Luyện khí minh chúng ta, trở thành luyện khí sư trọng yếu của Luyện khí minh, hiện nay thành tựu càng thêm bất phàm. Tiểu Mặc nếu đi Luyện khí minh chúng ta, chúng ta sẽ an bài hắn theo hai vị luyện khí sư này học tập, bảo đảm đối với Tiểu Mặc lợi ích không nhỏ, tiền đồ xán lạn”
Môn sinh đắc ý của ….Âu Li tiên sinh?
Đám người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt, Chiến Thiên Dực, Dung Thiếu Hoa, cùng Lam Mộ Hiên nghe vậy, kinh ngạc xong, đều là vẻ mặt muốn cười không cười được, vô cùng cổ quái.
Thì ra cái gọi là luyện khí sư trọng yếu thập phần cao thâm trong miệng bọn hắn, nói cho cùng chính là đồ đệ của Âu Li tiên sinh, để cho Tiểu Mặc buông tha sư phụ, đi theo đồ đệ sư phụ học tập, Vân Khê nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, Tiểu Mặc nhà bọn họ đến tột cùng chiếm được cái tiện nghi gì? Uổng cho bọn hắn còn sùng bái đệ tử Âu Li tiên sinh như thế, lại không biết ân sư của hai đệ tử này đang ngồi ở ngay trước mặt bọn hắn. Nàng bỗng nhiên rất muốn xem một chút, khi bọn hắn phát hiện người ngồi ở trước gót chính là ân sư của hai vị luyện khí sư mà bọn hắn sùng bái kia, thì sẽ có vẻ mặt thú vị đến thế nào.
Kim trưởng lão giơ quả đấm, ở bên mép ho nhẹ, tựa như dùng sức nhịn cười, cũng có chút hả hê.
Âu Li tiên sinh thì nhẹ vỗ vỗ ngực, thật vất vả thuận khí, tiếp tục giả vờ bình tĩnh.
Hai người này cũng không tránh khỏi quá buồn cười đi, lại muốn đồ đệ của lão đi theo đồ đệ khác học tập, đây không phải là cố tình quấy rối sao?
Hai vị sứ giả hồn nhiên không phát hiện có gì không ổn, thần sắc ngạo nghễ tiếp tục nói: “Như thế nào? Đãi ngộ hậu đãi như thế, các ngươi vẫn không nguyện ý tiếp nhận? Không ngại nói cho các ngươi biết, cả Long Tường đại lục, muốn vào Luyện khí minh chúng ta, trở thành một thành viên luyện khí sư của Luyện khí minh có rất nhiều. Chúng ta nếu không phải nhìn ở thiên phú của Tiểu Mặc không tồi, thì quyết sẽ không để cho một đứa nhỏ năm tuổi mới nhập môn luyện khí bước vào Luyện khí minh đâu. Chúng ta năm nay mời luyện khí sư, hết thảy cũng phải thông qua sát hạch luyện khí sư cấp 4, về Tiểu Mặc, coi như là chúng ta phá lệ tuyển nhân tài đặc biệt, chính là đặc biệt khai ân rồi đó”
Ý tứ kia thật giống như đang nói … bọn hắn có thể nhìn chúng Tiểu Mặc, là do phần mộ tổ tiên nhà Tiểu Mặc linh thiêng, đưa đại vận đến. Nhưng nếu bọn họ không nắm chắc cơ hội, qua rồi sẽ không có nữa.
Rõ ràng là ân uy đều có nha!
Hiển nhiên, Vân Khê không cần “đại ân” này của bọn hắn. Mặc dù đối với Luyện khí minh không hiểu rõ nhiều lắm, nhưng từ miệng bọn hắn, nàng có thể đoán được, Tiểu Mặc lựa chọn đi theo Âu Li tiên sinh học tập, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì nếu Tiểu Mặc thật vào Luyện khí minh, cũng chỉ có thể theo đệ tử Âu Li tiên sinh học, căn bản không chiếm được đãi ngộ tốt hơn, như thế nào có thế đánh đồng với việc một mình đi theo Âu Li học chứ?
Rồi nói tới Thiên Long học viện, thì nàng càng không thể để Tiểu Mặc gia nhập, bởi vì bản thân nàng chính là người kế nhiệm chức vị viện trưởng Vạn Hoàng học viện, ngày sau nhất định làm chủ Vạn Hoàng học viện. Mặc dù nàng không thể nào đứng im ở đó, nhưng Vạn Hoàng học viện nếu lựa chọn nàng làm viện trưởng kế nhiệm, nàng tuyệt đối sẽ không cô phụ tín nhiệm của viện trưởng.
Thiên Long học viện là đối thủ cạnh tranh của Vạn Hoàng học viện, nàng làm sao có thể yên lòng đem nhi tử để ở trận doanh của đối thủ đây?
Điều cuối cùng, cũng là quan trọng nhất. Âu Li tiên sinh có thể đáp ứng nhận Tiểu Mặc làm đồ đệ, đó là phúc khí của Tiểu Mặc, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, nếu không được Âu Li tiên sinh cho phép, nàng làm sao có thể để Tiểu Mặc nhận danh sư khác, làm chuyện phản bội sư môn?
Nàng quyết không có phép chuyện này phát sinh!
Trong lúc vô tình ngước mắt, chống lại ánh mắt Long Thiên Tuyệt vọng tới, nàng hướng phía hắn khẽ lắc đầu, biểu đạt ý kiến của mình. Long Thiên Tuyệt ôn nhu hướng nàng liếc mắt một cái, thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Ý tốt của mấy vị tại hạ tâm lĩnh, bất quá Tiểu Mặc bây giờ còn nhỏ, không thích hợp rời khỏi vợ chồng chúng ta, vợ chồng chúng ta còn muốn bé ở bên người mười mấy năm, chờ sau khi bé lớn lên, có chủ ý của mình, mới để cho bé quyết định”
Ở Long Tường đại lục, Thiên Long học viện cùng Luyện khí minh đều là chỗ thế lớn, hắn không thể tuỳ ý đắc tội bên nào, suy đi tính lại, hắn vẫn là quyết định cự tuyệt cả hai bên.
“Vân Tiểu Mặc cũng đã năm tuổi rồi, ở tuổi này chính là nền móng tốt nhất, hắn nếu có thể gia nhập Thiên Long học viện chúng ta, lão phu bảo đảm, nhất định có thể liên hiệp tất cả các trưởng lão của viện khí sư cùng nhau phụ đạo hắn, cho hắn giáo dục tốt nhất. Hơn nữa ở viện khí sư chúng ta, còn có rất nhiều hài tử cùng lứa với Tiểu Mặc, có thể làm bạn cùng trưởng thành với hắn, đây đối với Tiểu Mặc mà nói cũng là điều vô cùng qúy giá. Tổng so sánh với đề nghị buồn cười của người nào đó mà nói, đề nghị của chúng ta đưa ra tốt hơn nhiều”, Kim trưởng lão thay đổi sách lược, tăng thêm một con ngựa. Nếu có thể vì Thiên Long học viện giữ lại được một tiểu thiên tài luyện khí thiên phú kinh người này, coi như là giao ra một nửa tài lực của viện khí sư, cũng là đáng giá.
Sứ giả Luyện khí minh vừa nghe lão nói, chợt nghe ra ý tứ ngấm ngầm hại người của lão, nhất thời nổi giận: “Kim trưởng lão, ngươi nói chuyện khách khí một chút! Đề nghị chúng ta đưa ra làm sao buồn cười? Hừ, cho dù là viện trưởng Thiên Long học viện của các ngươi, cũng phải đối Luyện khí minh chúng ta lễ ngộ ba phần, ngươi bôi nhọ chúng ta như thế, không sợ Luyện khí minh chúng ta làm khó dễ Thiên Long học viện các ngươi sao?”
“Lão phu lời nói đều là sự thật, các ngươi có lý do gì làm khó dễ Thiên Long học viện?” Kim trưởng lão không sao cả cười lạnh.
Hai gã sứ giả lúc này giận đến mặt đỏ lên: “Ngươi nói rõ ràng, đề nghị của chúng ta như thế nào buồn cười?”
Kim trưởng lão nói: “Tiểu Mặc đã có một sư phụ, các ngươi lại còn muốn cho Tiểu Mặc đi theo đồ đệ của sư phụ hắn học tập, các ngươi nói vậy còn không buồn cười sao?”
“Cái gì sư phụ? Cái gì đồ đệ?” Hai gã sứ giả bị làm cho hôn mê.
Kim trưởng lão cười đắc ý, chỉ vào Âu Li nói: “Hắn chính là sư phụ của Lạc Tâm cùng Liễu Cơ Nhã mà hai người vừa nói — Âu Ly tiên sinh. Hiện tại Âu Ly tiên sinh đã là sư phụ của Tiểu Mặc, các ngươi lại muốn đồ đệ của hắn dạy Tiểu Mặc thuật luyện khí, lời này nói ra, ngay một đứa con nít cũng cảm thấy buồn cười đến cực điểm”
Hai gã sứ giả hoàn toàn ngây dại, lăng lăng nhìn Âu Ly, không thể tin được.
“Ngài, … ngài chính là Âu Ly tiên sinh? Luyện khí đại tông sư nổi tiếng gần xa mười mấy năm trước – Âu Ly tiên sinh?”
Hai người trăm miệng một lời, thanh âm có chút run rẩy, lắp bắp.
Bọn hắn cư nhiên có mắt không biết Thái Sơn, trước mặt luyện khí đại tông sư bọn họ sùng kính đã lâu làm trò, cùng hắn cướp đoạt đồ đệ, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?