THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

“Phong nhi, chúng ta đi!” Bắc Thần Mẫn Nhi từ từ thu hồi tầm mắt, nhưng sự ngoan lệ lại như cũ tồn tại.

Không có nhận được sự đáp lời của Hách Liên Tử Phong, Bắc Thần Mẫn Nhi quay đầu, nhìn về phía con của mình, lại phát hiện khuôn mặt lạnh lùng của hắn thật đáng sợ, hơi thở xa cách, giống như bọn họ trong lúc này không phải là cách nhau ba bước, mà là cách xa nhau ngàn dặm.

Nàng con ngươi co rụt lại, tận lực thả mềm giọng nói: “Phong nhi, Nương làm như thế, cũng là vì tốt cho ngươi. Người muốn làm đại sự, làm sao có thể vì tư tình nhi nữ mà bỏ bê chính sự?”

“Đó là chính sự của ngươi, không phải là của ta!” Hách Liên Tử Phong hờ hững ngữ nói, cách xa ngàn dặm.

Vân Khê ôm hài tử, cùng Long Thiên Tuyệt đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn mẫu tử bọn hắn. Cửu cô cô thì như cũ cao trên không trung, đem bọn sát thủ vững vàng nắm trong tay, như nữ vương cao cao tại thượng.

Không khí có chút quỷ dị.

“Phong nhi, ngươi nhìn ngươi, việc gì cũng tùy hứng. Hiện tại có người ngoài ở đây, ngươi không thể cho mẫu thân chút mặt mũi sao?” Bắc Thần Mẫn Nhi ánh mắt trong nháy mắt mềm mại đáng yêu, dùng giọng làm nũng, đưa tay xoa gương mặt Hách Liên Tử Phong, bộ dáng kia giống như là dụ dỗ một hài tử.

Vân Khê run lên, toàn thân đều nổi da gà, bà ta không phải là đem mị thuật đối phó nam nhân để đối phó với con mình chứ? Thật…… Thật buồn nôn a!

Long Thiên Tuyệt mi tâm hơi động một chút, cũng có chút đồng tình nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, từng từ trong miệng Vân Khê biết được quá khứ Hách Liên Tử Phong khi còn bé, hiện tại nghĩ tới, có mẫu thân như vậy, thật là một loại bi ai. So với Hách Liên Tử Phong hắn coi như là may mắn hơn nhiều, mặc dù bây giờ mẫu thân còn đang ngủ say, nhưng ở bất cử thời khắc nào hắn cũng cảm nhận được sự yêu thương của mẫu thân đối với hắn.

Hách Liên Tử Phong không được tự nhiên nghiêng mặt, tránh được tay của mẫu thân, tầm mắt vừa vặn cùng Vân Khê đụng vào nhau, mắt của hắn lưu chuyển, tâm tình phức tạp.

Vân Khê nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn thật đáng thương, có một mẫu thân như vậy, thật là khổ tám đời. Nàng bỗng nhiên tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Hách Liên đại ca, không bằng cùng đi với chúng ta đi. Chúng ta mấy ngày nay dự định đi trước tham gia sự kiện Tứ hiền, nghe nói người kế thừa kiệt xuất của các đại gia tộc cũng sẽ nhận được thư mời của Tứ hiền cốc, đây là một cơ hội rèn luyện không tệ.”

Hách Liên Tử Phong nghe thấy vậy, đôi mắt đang u ám đột nhiên hiện lên những tia sáng nhỏ, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt dưới khóe miệng hơi động, trừng mắt liếc hắn một cái, muốn hắn vỗ tay hoan nghênh hắn gia nhập hàng ngũ của bọn họ, đó là việc tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu Khê Nhi muốn mời hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể cố mà đáp ứng.

“Thiên Tuyệt?” Vân Khê mềm mại gọi hắn một tiếng, học Tiểu Mặc triển khai sách lược tấn công vô địch nháy đôi mắt vô tội.

Điều này, khiến cho trong lòng Long Thiên Tuyệt một trận nhộn nhạo, muốn cự tuyệt cũng không nhẫn tâm nói ra khỏi miệng.

Đánh không lại sự tấn công của nàng, Long Thiên Tuyệt rốt cục gật đầu.

“Tiểu Nguyệt Nha, thấy không? Cha con là người cực kỳ hào phóng, cực kỳ đẹp trai, cũng cực kỳ ôn nhu thật là nam nhân tốt nhất trên đời này, con cũng cảm thấy rất tự hào rất kiêu ngạo hay không a?” Vân Khê cúi đầu, hướng về phía nữ nhi cười đùa, thuận tiện đem người khác khen khen, trấn an oán khí của hắn một chút.

“Hi hi…… Hi hi……” Tiểu Nguyệt Nha hướng về phía mẫu thân tươi cười, cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng đi, liền nhìn thấy Hách Liên Tử Phong. Tay nhỏ bé nghịch ngợm của nó từ trong tã lót chui ra, hướng về phía hắn nắm chặt thành nắm đấm, cười đến càng thêm rực rỡ.

Long Thiên Tuyệt còn đắm chìm trong lời khen ngợi của thê tử, chợt thấy nữ nhi hướng về phía Hách Liên Tử Phong chào hỏi, khóe môi đang cong môi lập tức hạ xuống, nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Phong, ánh mắt không thiện cảm.

Không nhìn ánh mắt không có thiện cảm của hắn, Hách Liên Tử Phong tiến lên, cúi người, khẽ nghiêng người, để cho Tiểu Nguyệt Nha dễ dàng nắm lấy một đám tóc trắng của hắn trong lòng bàn tay của nó.

Hơi thở lạnh lùng của hắn giờ khắc này hơi biến hóa.

Trải qua một đêm ở chung, hắn đại khái biết Tiểu Nguyệt Nha yêu thích mái tóc trắng của hắn, mỗi lần đều thích bắt lấy sợi tóc của hắn mà chơi đùa rất vui vẻ đắc y.

Thấy một màn như vậy, Vân Khê cũng nhịn không được chắc lưỡi hít hà.

Người trước mắt, thật sự là Hách Liên Tử Phong mà nàng quen biết sao? Vì sao lại cảm thấy không đúng a?

Bắc Thần Mẫn Nhi đứng ở một bên, nhìn nhi tử cùng người một nhà bọn họ đứng chung, lông mày không tự chủ được nhíu lại: “Phong nhi, ngươi thật sự muốn đi cùng bọn hắn?”

Hách Liên Tử Phong nhướng mày, không có trả lời.

Vân Khê thay hắn trả lời chắc chắn nói: “Đương nhiên là như vậy! Không thấy được nữ nhi của ta cũng rất hoan nghênh huynh ấy sao?”

Hai nữ nhân ánh mắt cùng hướng đến một chỗ, mấy phần sắc bén, mấy phần trầm ngưng.

Hồi lâu, Bắc Thần Mẫn Nhi điều chỉnh tâm trạng, dùng hết ngữ khí cùng giọng nói bình thản, đối với Hách Liên Tử Phong nói: “Được rồi! Phong nhi, ngươi nếu muốn đi, Nương cũng không cản ngươi. Vừa lúc Tông Chính gia tộc năm nay cũng nhận được mấy thư mời của Tứ hiền cốc, Nương sẽ giúp ngươi xử lý, ngươi cứ đi đi. Nhớ ở sự kiện Tứ hiền biểu hiện tốt, cho Nương nhiều mặt mũi một chút……”

Thấy Hách Liên Tử Phong thủy chung khuôn mặt lãnh khốc, không để ý tới nàng, nàng bất đắc dĩ khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Phía sau, truyền đến thanh âm Vân Khê cảnh cáo: “Phu nhân, chuyện hôm nay, nể mặt Hách Liên đại ca. Ngày sau nếu ngươi còn dám đụng đến người nhà của chúng ta, đừng trách ta không khách khí!”

Bắc Thần Mẫn Nhi cước bộ dưới chân hơi dừng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ ngoan lệ, sau đó tăng nhanh bước chân, dẫn một đám thủ hạ rời đi hiện trường.

Cung chủ quay đầu lại, cho Long Thiên Tuyệt một ánh mắt có thâm ý khác, lạnh lùng câu môi cười, cũng đi theo rời khỏi hiện trường.

Cửu cô cô thấy không có chuyện cần đến mình nữa, hưu một tiếng biến mất ở không trung.

Tiểu Nguyệt Nha nắm một đám tóc trắng chơi đùa, cười đến hết sức thoải mái. Tiểu Phượng Phượng dừng ở trên đầu vai của Vân Khê, cái đầu nhỏ mệt mỏi rũ cụp xuống.

Long Thiên Tuyệt nhìn nữ nhi thân thiết với Hách Liên Tử Phong như thế, tâm tình có chút khó chịu, tiến lên một bước, gỡ đám tóc trắng trong lòng bàn tay của nữ nhi, đem nữ nhi từ trong ngực Vân Khê ôm lấy, bá đạo tham muốn giữ lấy mười phần.

Vân Khê im lặng nhìn hắn, dở khóc dở cười.

Nhưng ai ngờ, tóc trắng vừa rời khỏi tay, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha nhếch lên, liền oa oa khóc lớn lên.

Long Thiên Tuyệt nhíu mày, nhìn nữ nhi một chút, lại nhìn Hách Liên Tử Phong một đầu tóc trắng một chút, con mắt ngoan lệ quét về phía Hách Liên Tử Phong, thật không biết hắn cho nữ nhi uống thuốc gì, lại có thể thu hút lực chú ý của nữ nhi như thế.

Quét mắt nhìn hắn một cái, Hách Liên Tử Phong cất bước đi tới bên cạnh Vân Khê, nói: “Khê Nhi, chúng ta đi thôi.” Phút cuối cùng, vẫn không quên hướng Long Thiên Tuyệt quăng đi ánh mắt nhìn có chút hả hê, ý tứ kia giống như đang nói…, ngươi khiến cho nữ nhi khóc, ngươi liền chịu trách nhiệm dỗ hài tử đi.

Vân Khê hé miệng cười trộm, cố ý muốn trêu cợt Long Thiên Tuyệt, liền cũng không quay đầu lại theo sát Hách Liên Tử Phong đi trước.

Long Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn thân ảnh hai người sóng vai mà đi, lại cúi đầu nhìn nữ nhi đang gào khóc một chút, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác xấu. Một bên là thê tử, một bên là nữ nhi, làm sao bảo vệ, đều tránh không được nguy cơ cửa thành cháy. Chết tiệt, hắn làm sao lại nhất thời mềm lòng, đáp ứng đem tình địch của mình để lại đây? Đây không phải là lấy đá đập chân mình sao?

Một bên là thê tử, một bên là nữ nhi, chỉ bảo vệ được một…… Làm sao chọn đây?

Quên đi, vẫn là trước bảo vệ được thê tử rồi hãy nói, nữ nhi bây giờ còn nhỏ, hắn còn có rất nhiều cơ hội có thể từ từ dạy bảo, làm cho nàng nhất định phải rời xa quái thúc thúc tóc trắng!

“Hách Liên Tử Phong, đứng lại cho ta!”

Long Thiên Tuyệt mấy bước đuổi theo hai người, sau đó đem nữ nhi hướng trong ngực Hách Liên Tử Phong nhét vào, nói: “Tiểu Nguyệt Nha tựa hồ ưa thích tóc trắng của ngươi, vậy ngươi hảo hảo chiếu cố nó đi, chớ để lãng phí tài nguyên đặc thù của ngươi.”

Nói xong, hắn xoay người, đem Vân Khê mạnh mẽ kéo vào trong ngực, hai vợ chồng còn cầm tay nhau.

Quả nhiên, lựa chọn của hắn là đúng! Tuy rằng hy sinh nữ nhi nho nhỏ, lại có thể vững vàng bảo vệ thê tử, không để cho đối phương thừa dịp có chỗ trống mà vào, còn có thể để cho hắn ngắm nghía mà ghen tỵ, coi như là chuyện tốt đẹp.

Vân Khê quay đầu, nhìn một chút Hách Liên Tử phong cùng nữ nhi ở phía sau bọn họ, lại ngẩng đầu nhìn nhìn khóe môi treo trên cao nụ cười đắc ý của Long Thiên Tuyệt, tại sao nàng đột nhiên cảm thấy hắn rất trẻ con, đáng yêu như thế nhỉ?

Hách Liên Tử Phong im lặng nhìn một chút người phía trước, lại cúi đầu nhìn một chút hài tử đã ngừng khóc ở trong ngực, vuốt vuốt đầu Tiểu Nguyệt Nha, khuôn mặt nguội lạnh của hắn khóe miệng kéo nhẹ, dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt nha, ngươi cũng cảm thấy cha ngươi rất trẻ con đúng không?”

Tiểu Nguyệt Nha hi hi cười khúc khích.

Bắc Thần Mẫn Nhi và cung chủ sau khi rời đi chẳng biết lúc nào lại ngược về phía Đình cổ, xa xa đuổi theo thân ảnh mấy người bọn họ, như có điều suy nghĩ.

“Đây chính là cái ngươi gọi là mưu kế?” Bắc Thần Mẫn Nhi lộ ra vẻ giận dữ.

Cung chủ giọng lạnh lừng trấn an nói: “Muội muội, đừng nóng vội! Phong nhi theo chân bọn họ cùng đi Tứ hiền cốc cũng tốt, bất kể là Long Thiên Tuyệt hay là Vân Khê, hai người này cùng gia tộc phía sau bọn họ, sớm muộn trở thành đại địch của chúng ta. Phong nhi hiện tại trước đạt được tín nhiệm của bọn hắn, ngày sau đối phó với bọn họ, liền dễ dàng hơn nhiều. Đừng quên, Phong nhi thủy chung là hậu duệ của gia tộc Bắc Thần ta, lực lượng huyết mạch truyền thừa trên người chỉ thức tỉnh một phần nhỏ, đợi đến lúc trong cơ thể hắn lực lượng toàn bộ thức tỉnh, hắn sẽ biết mình phải gánh trách nhiệm như thế nào. Đến lúc đó, cho dù hắn không vui, thì cũng không thể làm gì khác!”

Bắc Thần Mẫn nhi khẽ gật đầu, rốt cục lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Đúng rồi, ca ca, bức tranh của gia tộc Hiên Viên huynh vẽ lại được thế nào rồi?”

Cung chủ nói: “Thời gian quá ngắn, ta chỉ nhớ hai phần ba nội dung, một phần ba nội dung, còn muốn dựa vào Nam Cung Dực kia để hoàn thành, trong lúc này còn cần chút thời gian. Nhưng muội muội yên tâm, chờ búc tranh vẽ xong, cũng chính là ngày gia tộc Hiên Viên bị diệt.”

Bắc Thần Mẫn Nhi nghênh ngang phá lên cười: “Tốt! Gia tăng tốc độ chút, không để cho muội chờ quá lâu.”

Gia tộc Hiên Viên, ăn mừng thâu đêm.

Gia tộc từ trên xuống dưới, từ người già đến trẻ nhỏ đều tề tựu ở một chỗ, cùng cười nói, uống rượu thưởng thức món ăn.

Từ xa, có thể nghe được gia chủ Hiên Viên hô to: “Tiểu Thiên Tuyệt, tiểu Thiên Thần, tiểu Sở Mục, mấy người các cháu cùng uống với ông ngoại, tối nay ai không uống rượu say, sẽ không được rời tiệc!”

Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục hai người cơ hồ cùng Hiên Viên gia chủ giống như chiến hữu, ba người kề vai sát cánh, hoàn toàn không có hình tượng.

Mọi người nhìn quen không trách, cũng là làm như không thấy.

Long Thiên Tuyệt không biết làm thế nào bưng chén rượu lên, xa xa tương kính, không đành lòng làm mất nhã hứng của ông ngoại. Chỉ bất quá ông ngoại mở miệng một tiếng”Tiểu Thiên Tuyệt”, thật sự đánh mất mặt mũi một đời tà tôn của hắn.

” Nha đầu Khê Nhi, cháu cũng uống! Ông ngoại biết tửu lượng của cháu nhất định không tệ! Uống rượu say không có chuyện gì, uống rượu say mới dễ mất lý trí, cháu cùng tiểu Thiên Tuyệt cho ông ngoại thêm mấy đứa chắt ngoại nữa, ha ha ha ha……”

Vân Khê bưng chén rượu, đầu đầy hắc tuyến. Ông ngoại, lão nhân gia ngài nói chuyện, có thể hay không không nên bưu hãn như vậy? Chẳng lẽ không biết người ta rất xấu hổ sao?

“Vân cô nương, người kia là ai a? Các ngươi cho Tiểu Nguyệt Nha ông vú(nguyên văn là “nãi cha” nhưng xét theo nghĩa và theo kiểu suy nghĩ cổ quái của nhà Hiên Viên ta sửa thành ông vú) sao?” Hiên Viên Túc Gia một thân nam trang như trước kia không biết lúc nào đã đến sát bên người Vân Khê, chỉ vào Hách Liên Tử Phong ở bàn cách vách đang ôm Tiểu Nguyệt nha an tĩnh ăn cơm, đột nhiên tò mò hỏi.

Vân Khê “Phụt” một ngụm rượu phun ra ngoài: “Ông vú?” Xưng hô thế này cũng không tránh khỏi quá bưu hãn đi? Mệt nàng nghĩ ra.

“Ách, nếu như cô cô cho là như thế, vậy thì cứ coi như thế đi.” Vân Khê cũng nhịn không được thanh âm hài hước nho nhỏ vang lên, bộ dáng kia của Hách Liên Tử Phong, rất giống như một ông vú a.

“Thì ra là như vậy.” Hiên Viên Túc Gia vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thân ảnh hồng sắc thoáng một cái, hướng Hách Liên Tử Phong đi đến.

Không thể không nói, gia tộc Hiên Viên dương thịnh âm suy gay gắt, trong gia tộc ít có nữ quyến. Nghe nói gia chủ phu nhân của Hiên Viên sau khi sinh hạ Hiên Viên Túc Gia đã qua đời, ông ngoại có ba nữ nhi, một người hôn mê không không biết khi nào thì tỉnh, một người chết ở nơi tha hương, một người khác thì muốn cho nàng thừa kế vị trí gia chủ gia tộc Hiên Viên, cho nên từ nhỏ coi nàng như là nam hài mà nuôi dưỡng.

Gia chủ nhất mạch chưa có nữ quyến còn chưa tính, cổ quái chính là, những chi thứ khác cũng ít nữ quyến, một đại gia tộc cơ bản toàn là nam nhân, như thế mới dương thịnh âm suy.

Vân Khê khẽ thở dài, mặc dù tình trạng của gia tộc Hiên Viên tương đối kỳ lạ, nhưng so với các đại gia tộc khác, cũng tốt hơn nhiều lắm. Ít nhất không khí cả nhà trên dưới rất hòa hợp, hơn nữa còn rất đoàn kết trung thành với gia chủ, không có nhiều tranh chấp như những gia tộc khác.

Trong lúc suy tư, từ cách vách quét tới một đạo ánh mắt mãnh liệt, đem lực chú ý của Vân Khê kéo đến.

“Vân cô nương nói, ngươi là ông vú nàng mời tới? Vậy trước kia ngươi tổng cộng chăm sóc bao nhiêu đứa bé?”

” Kinh nghiệm chăm sóc hài tử của ngươi có phải rất phong phú hay không?”

“Ngươi là một người đàn ông, làm sao lại muốn đi làm ông vú a? Chẳng lẽ chủ nhà trả cho ngươi rất nhiều tiền?”

“Đúng rồi, bà vú người ta thường cho hài tử bú sữa, vậy còn ngươi? Ngươi cho hài tử bú sữa làm sao?”

“……”

Bàn kề cận, Hiên Viên Túc Gia vẻ mặt tò mò nhìn Hách Liên Tử Phong, liên tiếp lải nhải những vấn đề kỳ quái, cùng với miệng hài tử không có gì khác biệt.

Khó trách Hách Liên Tử Phong không chịu được…… Nhưng, vì sao lại dùng loại ánh mắt này trừng nàng? Nàng vô tội a?

Ông vú – hai từ bưu hãn này, tuyệt đối không phải là xuất từ miệng của nàng.

Đúng, tuyệt đối không phải!

“Ngươi nhìn nàng làm cái gì? Có phải nàng không cho ngươi nói chuyện cùng người xa lạ, nếu không sẽ trừ bạc của ngươi?

Hiên Viên Túc Gia vô địch suy đoán, để cho Vân Khê vô cùng ngổn ngang.

“Không có việc gì, nếu ngươi mất việc, có thể tới tìm ta, ta mời ngươi làm hộ vệ cho ta. Có một hộ vệ lãnh khốc như vậy, cảm giác nhất định rất tốt, ha ha!”

Hiên Viên Túc Gia đắc ý nở nụ cười, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không để ý người trong cuộc đã chịu không được cảm thụ của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc