THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Con trai Vân viện trưởng? Chuyện này hình như quá giật gân rồi đấy?!

Sao bọn họ lại không biết Vân Trung Thiên đã thành thân, còn có con trai nữa?

Tiểu Mặc trốn trong góc trộm liếc về bên này, không nhịn được mà che miệng cười trộm. Cậu, xin lỗi nhé, mượn tạm danh tiếng của cậu dùng một chút thôi.

Rồi bé tiếp tục truyền lời cho Tiểu Bạch. Với sự thông minh đó, làm sao Tiểu Bạch có thể tự thêu dệt ra nhiều như thế? Đương nhiên tất cả đều do bé đứng sau rồi!

“Hài tử, đừng đùa! Nên đi đâu thì đi đi, đừng ở đây vớ vẩn nữa.” Hai gã cao thủ bắt đầu nhìn ra, rõ ràng tên nhóc này đang trêu chọc bọn họ mà. Thử nghĩ mà xem, Vân viện trưởng giữ mình trong sạch, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện sinh ra một thằng nhóc được chứ?

Tiểu Bạch bĩu môi, không mắc mưu rồi, vậy làm sao bây giờ?

Lúc này, lại nghe Tiểu Mặc truyền âm đến trong tai: “Tiểu Bạch, phóng hỏa, đốt y phục bọn họ!”

Đốt á? Có phải tà ác quá rồi hay không?

Nhưng mà, Tiểu Mặc Mặc đã yêu cầu, Tiểu Bạch cũng chưa từng cự tuyệt a. Nhấc chân, nó lại đi tới trước mặt hai gã cao thủ.

“A! Ngươi lại làm gì?”

“Lửa! Lửa từ đâu ra đây?!”

Hai gã cao thủ kinh hãi nhìn Tiểu Bạch, nếu bọn họ không lầm, lửa được phun ra từ trong mồm tên nhóc này. Một hài tử biết phóng hỏa...... Quá đáng sợ rồi đấy!

“Hì hì, tới mà đuổi theo ta này!” Tiểu Bạch giả mặt quỷ, sau đó lập tức lướt đi, chạy tít ra xa. Vừa chạy, nó còn không quên vừa quay đầu khiêu khích, làm hai người kia giận đến mức vừa bỏ xiêm y vừa đuổi theo.

“Tiểu tử thúi, không được chạy! Mau đứng lại cho ta!”

Trong góc, một người một rồng thừa dịp cửa động không có ai đã nhanh chóng lẻn vào.

Lúc này, đại biểu của mười đại học viện lại tụ tập cùng nhau, thương nghị đại sự thống nhất.

Long Thiên Tuyệt đã được mọi người đề cử, lại được Bách Lí viện trưởng thừa nhận trước khi lâm chung, nên giờ hắn ngồi ở chính giữa, cất giọng nói: “Chư vị, Bách Lí viện trưởng qua đời là do có người bày kế ám hại. Hiện giờ, người giật dây còn đang âm mưu đoạt lợi của mười đại học viện chúng ta, thế nên lần này, chúng ta phải chú ý hơn rất nhiều.”

“Long viện trưởng, cái gọi là người giật dây mà ngài nói, rốt cuộc là chỉ người nào? Không phải Bách Lí viện trưởng bị một cô gái họ Tông Chính hại chết sao? Không phải cô ta cũng đã chết rồi sao?” Có người không hiểu.

Long Thiên Tuyệt lấy sắc bén ánh mắt quét về phía đối phương: “Cao thủ Học viện Kim Sư? Vậy ngươi có biết thần thú trấn giữ và Đá kí ức học viện mình đang ở nơi nào không? Và bây giờ chúng đã không còn là vật sở hữu thuộc Học viện Kim Sư nữa hay không?”

“Cái này......” Người nọ bắt đầu chột dạ. Phía sau gã, có một người đứng ra nói, “Long viện trưởng, ngài nói không sai, Đá kí ức của Học viện Kim Sư bọn ta đã bị Lưu viện trưởng âm thầm dâng cho người khác rồi. Nghe nói sở dĩ ông ta có thể ngồi lên bảo tọa viện trưởng, chính là nhờ sức mạnh của kẻ này. Những ai không ủng hộ Lưu viện trưởng đều bị diệt trừ hết. Trên thực tế, Học viện Kim Sư giờ đã là một cái thùng rỗng......”

Hắn vừa nói như thế, những cao thủ Học viện Kim Sư vốn còn tràn đầy bức xúc thì đều ủ rũ cúi đầu. Chuyện tới nước này, bọn họ còn gì để tranh biện nữa? Viện trưởng đã chết là thực tế cần nhận rõ, mà bản thân Học viện Kim Sư đã không còn bất kỳ chỗ dựa nào, bọn họ đã mất đi tư cách kiêu ngạo.

Học viện Ngân Xà, Học viện Hạc Tiên và Học viện Tử Điêu cũng ủ rũ hẳn đi, thật ra thì bọn họ cũng giống như đúc với Học viện Kim Sư mà thôi. Vị trí của viện trưởng có được bằng cách nào, mọi người đều rõ ràng.

“Long viện trưởng, không gạt ngài, cả ba học viện bọn ta cũng giống với Học viện Kim Sư, chỉ có Đá kí ức của Học viện Ngân Xà đã đánh mất công hiệu, chứ của Học viện Hạc Tiên và Học viện Tử Điêu thì đều bị viện trưởng tặng đi. Hiện tại, cả học viện chỉ có thể lấy những cao thủ ở đây làm nòng cốt mà thôi.”

“Đúng vậy, bọn họ tưởng thần không biết quỷ không hay, nhưng người làm thì trời nhìn, có chuyện gì làm được mà không ai biết hay sao?”

“Long viện trưởng, giờ mười đại học viện đã định thống nhất lại, xin Long viện trưởng làm chủ luôn cho bọn ta, cùng tìm về Đá kí ức và thần thú trấn giữ!”

“Xin Long viện trưởng tìm về Đá kí ức và thần thú trấn giữ cho bọn ta!”

Trong nháy mắt, mười mấy người trăm miệng một lời, cùng thỉnh cầu Long Thiên Tuyệt tìm về Đá kí ức và thần thú trấn giữ của học viện.

Vân Khê nhíu mày, dưới đáy lòng thầm mắng. Lúc đám này không chịu thần phục thì kiên quyết đối nghịch, giờ thần phục rồi thì lại bắt đầu tìm phiền toái. Có một số người, bản thân sự tồn tại của bọn họ chính là phiền toái!

Nàng lo lắng đưa mắt nhìn về phía Long Thiên Tuyệt. Tuy chuyện này bọn họ vốn đã muốn xen vào, nhưng còn không phải đại sự hàng đầu, bây giờ đại sự của hai vợ chồng chỉ có đón Tiểu Nguyệt Nha về mà thôi. Cứ để nữ nhi lưu lạc bên ngoài, nàng lúc nào cũng thấy đứng ngồi không yên.

Long Thiên Tuyệt bất động thanh sắc, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu đã ngồi lên vị trí này, đương nhiên việc tìm về thần thú trấn giữ cho mười đại học viện là bổn phận của ta. Chỉ là, để phòng ngừa những kẻ vẫn còn mưu đồ, ta đề nghị, đưa tất cả thần thú trấn giữ đến một nơi, phái người có võ công cao nhất của mười đại học viện tới trông coi, không biết ý mọi người thế nào?”

Mọi người giật mình, con ngươi trừng tới sắp rớt cả ra.

Võ công cao nhất, không phải chính là hắn sao? Ngay lúc Lưu viện trưởng bị giết đó, thực lực thích phóng ra đã tương đương với hai cao thủ tu luyện vạn năm rồi, nhìn khắp mười đại học viện, ai có thể là đối thủ?

Nói thẳng ra là để tự thân hắn bảo đảm mười thần thú trấn giữ luôn đi cho rồi, cần gì phải quanh co lòng vòng?

Thật là âm hiểm! Nếu hắn dám nói thẳng, sẽ có người mượn cớ, sẽ có người không phục, đứng ra phản bác. Giờ nói như thế, ai còn dám phản bác chứ? Phản bác chẳng phải chính là một loạt biến tướng của khiêu chiến sao?

Vốn để hắn đi tìm thần thú trấn giữ là hi vọng hắn có thể phát huy tinh thần lãnh tụ, tận tâm tận lực, mọi người mới tâm phục khẩu phục. Ai ngờ hắn đáp ứng rồi, còn bá đạo muốn ôm đồm cả đám thần thú luôn. Chẳng phải nó tương đương với việc, từ nay về sau, mười thần thú trấn giữ của các đại học viện đều là của hắn? Trên đời có đạo lý như vậy sao?

Ngay cả Vân Trung Thiên và Long Thiên Thần cũng hết sức kinh ngạc, yêu cầu quá đáng như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới mở được miệng mà thôi. Người khác, còn phải xem có dám quyết đoán hay không đã!

Vân Khê sửng sốt giây lát rồi chợt lĩnh ngộ ra. Theo tình hình hiện nay, tính cả nhà bọn họ và nhóm bằng hữu thì đã chiếm mấy thần thú trấn giữ trong tổng số mười rồi, thí dụ như Dực Long của Thiên Thần, Ngân Xà của Độc Cô Mưu, Vạn Hoàng của Tiểu Nguyệt Nha, còn có Thiên Long của Thiên Tuyệt cũng có khả năng nữa, vậy là non nửa rồi! Nếu trả lại toàn bộ cho mười đại học viện, vậy bọn họ lỗ chết người còn gì?

Biện pháp tốt nhất, chính là thống nhất cả thập đại thần thú luôn. Chờ sau khi Tiểu Mặc nghiệm chứng thân phận Thiên Long rồi, đám cao thủ Học viện Thiên Long cũng không thể nhiều lời được nữa.

Nhất cử lưỡng tiện!

Long Thiên Tuyệt quét mắt một vòng, sờ sờ cằm, bắt đầu ra vẻ: “Nếu tất cả mọi người đã không có dị nghị, bây giờ chúng ta sẽ đề cử ra người có võ công cao nhất nhé. Ừm...... Theo ta được biết, mười đại học viện ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây, thí dụ như Vương viện trưởng của Học viện Bạch Hổ này, các vị trưởng lão Học viện Thiên Long này, hay như các cao thủ của Học viện Kim Sư, Ngân Xà, Hạc Tiên và Tử Điêu nữa này. Mỗi người đều có tư cách được tuyển chọn...... Ta thấy, không bằng tỷ thí đi, người nào thắng, người đó sẽ tới giữ thần thú!”

Những cao thủ bị hắn điểm tên đều rối rít giật mình, lòng thầm mắng vô sỉ!

Hắn sùng bái thật chắc? Rõ ràng là muốn chặn miệng bọn họ thôi! Nếu muốn tỷ thí thật thì sao không chỉ đệ đệ hắn kìa, thê tử hắn kìa, còn cả anh vợ nữa?

Vân Khê mím môi, âm thầm vui mừng. Nói đến nói đi, không phải đang muốn chờ người khác chủ động giao thần thú cho hắn giữ sao? Thật là thông minh! Đầu tiên là đưa ra yêu cầu bá đạo quá đáng, nhưng lại không chỉ ra bản thân mình muốn chiếm thần thú luôn. Nhào nặn một hồi, mục đích cuối cùng lại là để người khác chủ động nói ra lời ấy, hóa bị động làm chủ động. Vốn là yêu cầu của bản thân, giờ đã biến thành yêu cầu mà mọi người khẩn cầu hắn.

Đây là nghệ thuật nói chuyện đó!

Làm một lãnh tụ, đáng lẽ Long Thiên Tuyệt không nên đùa bỡn tâm cơ như thế, chỉ là, mười đại học viện vừa quyết định đoàn kết ở chung, lòng người chưa ổn định. Hắn phải quyết đoán nắm giữ phần mạch sống cốt lõi của cả mười đại học viện trong tay, như thế mới có thể khống chế được đại cục, khiến bọn họ không dám nuôi dị tâm.

“Vương viện trưởng, không bằng ngài đứng ra được chứ?”

Long Thiên Tuyệt giương mắt nhìn Vương viện trưởng. Da mặt đối phương giật giật một hồi mới trì hoãn lại được, đứng lên nói: “Chút công phu nhỏ của tại hạ, làm sao có thể sánh với Long viện trưởng chứ? Tại hạ đề nghị hãy để Long viện trưởng tới giữ thập đại thần thú, tại hạ tin rằng, với thực lực của Long viện trưởng, nhất định có thể tìm về toàn bộ mười đại thần thú, rồi sử dụng sức mạnh thần thú để bảo vệ mười đại học viện chúng ta.”

Vương viện trưởng thầm nghĩ, dù sao thì Học viện Bạch Hổ vẫn chưa tìm được thần thú trấn giữ của mình, không bằng thuận nước đẩy thuyền, đối phương tìm ra được thì là tốt nhất, tìm không ra thì cũng chẳng có bất kỳ tổn thất nào.

Những học viện khác cũng ôm ý nghĩ ấy, vốn đã không có thì tổn thất hay không cũng chả ảnh hưởng gì đến mình cả, cho nên rối rít đề cử lãnh tụ đứng ra bảo vệ thập đại thần thú.

Cuối cùng, khi tất cả đã nhất trí chuyện thần thú trấn giữ, đột nhiên có người vội vàng chạy vào bẩm báo: “Viện trưởng, các vị trưởng lão, không xong rồi! Ngọc Long thạch động xảy ra chuyện!”

Người tới, xiêm y rách nát, chéo áo và tay áo đều thiếu mất một đoạn, giống như gặp cướp vậy, kì thực đó chính là một kẻ bị Tiểu Bạch phun hỏa thiêu đồ.

Học viện Thiên Long nghe vậy, mọi người khẩn trương đứng lên. Vân Trung Thiên không rõ chân tướng, cũng lo lắng theo, dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái này......” Cao thủ khó xử, do dự một hồi lâu rồi mới nói, “Vân viện trưởng, hay là ngài cứ qua xem một chút đi, chuyện thật sự không ổn rồi!”

Vân Trung Thiên nhíu mày, một trận gió lướt qua, người đã phóng về phía Ngọc Long thạch động. Cao thủ Học viện Thiên Long đuổi theo phía sau, đều rối rít về hướng thạch động.

Long Thiên Tuyệt chợt thấy khu đan điền đang dâng lên một dòng nhiệt lực, cả người phấn khởi, đây rõ ràng là dấu hiệu của sự tăng cường công lực. Hắn cong môi cười một tiếng, lập tức hiểu ra, nhất định là Tiểu Mặc đã giúp Thiên Long xác nhận thân phận rồi nhận truyền thừa từ Đá kí ức trong Long trì, bắt đầu bước vào tiến hóa, trọng sinh trở thành một thần thú thật sự.

Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt vừa chuyển, đáy lòng hiểu rõ.

Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều di giá tới trước Ngọc Long thạch động.

Ngoài cửa vào, một Cự Long màu trắng đóng đô ở đó, trong miệng còn liên tục phun hỏa diễm, tư thái ngạo kiều cứ như thể nó chính là chủ nhân nơi này, ai dám tự ý xâm lấn địa bàn, phải chết!

Cao thủ Học viện Thiên Long vây tụ lại cách thạch động vài chục bước, ai cũng không dám tới gần.

Bên trong, hào quang màu trắng khác thường không ngừng lóe ra, luồng sức mạnh dao động rất lớn làm cho cả mặt đất xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Mọi người không rõ trong thạch động đang xảy ra chuyện gì, lòng người chỉ biết bàng hoàng.

Vân Trung Thiên đi tới trước thạch động, nhìn một cái đã thấy Cự Long trắng đang chắn cửa động, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới chợt bừng tỉnh đại ngộ. Quay đầu, tức giận liếc vợ chồng Vân Khê vừa mới tới một cái, thì ra hai người bọn họ nói chuyện đao to búa lớn trước mặt mười đại học viện về vấn đề thần thú là vì dọn đường cho chuyện này đây!

Tiểu Bạch ở chỗ này, đương nhiên Tiểu Mặc cũng ở chỗ này luôn.

Hắn không nhịn được mà lắc đầu cười khổ. Bố mẹ xử lý đám cao thủ của mười đại học viện, con trai thì tới tận đây gây sự, ôi cái gia đình này...... May mà hắn cũng là người nhà đó, bằng không, không tức chết không được!

“Đó là...... dấu hiệu thần thú xuất thế sao?” Trong đám cao thủ có người kinh hô lên, một tiếng này như nhắc nhở tất cả. Đúng rồi, nhất định là Thiên Long thần thú xuất thế, nếu không thì sẽ không thể tạo ra động tĩnh lớn như thế được.

Học viện Thiên Long bắt đầu kích động, xắn tay áo, hi vọng có thể xông lên đầu tiên để thần thú nhận mình làm chủ. Một khi thần thú nhận chủ rồi, cho dù có giao cho Long Thiên Tuyệt quản lý, bọn họ cũng có bảo đảm rồi, không phải sợ.

Không chỉ bọn họ, những cao thủ học viện khác cũng rục rịch không kém. Đây là thần thú a! Không ai quy định, chỉ có người Học viện Thiên Long mới được khế ước thần thú, để thần thú nhận chủ cả, chỉ cần bọn họ có đủ thực lực và đủ may mắn, ai tới trước được trước thôi.

Mọi người mài đao soàn soạt, chỉ chờ cơ hội vọt vào trong động, tóm chặt thần thú.

Tiểu Bạch xem thấu tâm tư bọn hắn, một ngọn lửa phun tới, đám người phải lùi lại những mấy bước.

“Rống ——” Một tiếng rồng ngâm từ trong động truyền ra, giữa hào quang màu bạc lóng lánh, một Cự Long nữa xuất hiện. Sau khi trọng sinh, Thiên Long trông rực rỡ hẳn lên, long lân màu bạc càng thêm lấp lánh, càng thêm xinh đẹp, trung khí mười phần, rồng ngâm gào khóc.

Các cao thủ vừa thấy, ánh mắt sáng ngời như sói, thật sự là thần thú trấn giữ của Học viện Thiên Long a!

“Thần thú là của ta!”

“Cút! Thần thú là của ta!”

“Ta đi! Mau tránh ra cho ta!”

Mọi người ngày thường trang trọng nghiêm túc bao nhiêu, giờ thấy Thiên Long thần thú, thì trở nên điên cuồng chen lấn bầy nhiêu, tất cả đều muốn tranh đoạt Thiên Long.

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhếch môi cười, không lập tức gọi Thiên Long tới bên cạnh mà cố ý đứng xem kịch vui.

“Thiên Long thần thú, chỉ cần nhận ta làm chủ nhân, ta bảo đảm cho ngươi tất cả những gì tốt nhất! Ngươi muốn gì, dù phải táng gia bại sản ta cũng đem về cho ngươi!”

“Thiên Long, ta là trưởng lão Học viện Thiên Long, từ lúc sinh ra đã bảo vệ Học viện Thiên Long này. Ngươi là thần thú trấn giữ của học viện ta, đương nhiên phải nhận cao thủ nhà mình làm chủ. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đi theo ta, nhất định ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, thờ phụng như tổ tông trong nhà vậy.”

“Thiên Long, đừng nghe bọn họ, bọn họ đều là ngoài miệng nói suông, không thể thực hiện được. Nhìn tuổi bọn họ là biết đã hơn trăm rồi, còn có thể sống được mấy năm? Ngươi đi theo bọn họ, đến lúc chân nhấc lên, bước vào hoàng thổ, ngươi lại phải tìm kiếm tân chủ nhân nữa sao? Ngươi nhìn lại ta đi, trẻ tuổi, lại có tiềm lực, nếu là đi theo ta, bảo đảm ngươi có thể sống mạnh khỏe hạnh phúc, tuyệt đối không bị bạc đãi!”

“Lăn đi! Tiểu tử ngươi mới dài được mấy cọng lông mà cũng dám đứng đây tranh đoạt Thiên Long? Chán sống rồi có phải không?”

Một đám già trẻ lớn bé khẩu chiến, vô cùng náo nhiệt!

Một khi Thiên Long thần thú nhận chủ, bọn họ có thể được chia sẻ một bộ phận sức mạnh của Thiên Long, thực lực nhất định cũng tăng vọt. Chuyện tốt như thế, vừa được thực lực – vừa được thần thú, ai mà không tranh? Không điên cuồng cũng không được!

Người hiểu rõ, thí dụ như Vân Trung Thiên, Long Thiên Thần và Vân Khê, thì chỉ khoanh tay mà đứng, thần sắc xem kịch vui. Đám người này ngươi tranh ta đoạt, rồi lại tranh đoạt gay gắt như vậy, nếu để bọn họ biết Thiên Long đã có chủ từ lâu, không biết sẽ mang vẻ mặt thế nào nhỉ...... Rất nhanh sẽ thấy được vẻ mặt vặn vẹo mà bọn họ mong đợi ngay thôi.

Chỉ thấy Long Thiên Tuyệt vẫy vẫy tay với Thiên Long giữa trời cao, nhàn nhạt nói một câu: “Thiên Long, mọi người cất nhắc ngươi như thế, để tỏ vẻ lễ phép, gửi lời thăm hỏi đến tất cả đi!”

Thiên Long nhận mệnh chủ nhân, từ trên cao nhìn xuống, phun vài ngụm khí từ lỗ mũi, thật sự mở miệng nói, giọng điệu mang theo vài phần khinh thường: “Chủ nhân ta đã ở đây, các ngươi lôi kéo ta ngay trước mặt chủ nhân như vậy, muốn ta phản bội chủ nhân như vậy, rốt cuộc là có ý gì, đẩy ta vào hạng bất nghĩa sao?”

Đám cao thủ vốn đang cãi vã không dứt, trong khoảnh khắc, ngây người như phỗng.

Nó...... Nó là thủ sủng của Long Thiên Tuyệt?

Cóc đỡ được! Sao không nói sớm chứ? Không phải lãng phí tình cảm của mọi người sao?

“Long...... Long viện trưởng, thì ra Thiên Long là thú sủng của ngài, người không biết không có tội, kính xin Long viện trưởng không để trong lòng.”

“Đúng vậy, ta chỉ là không biết mà thôi!”

Để tránh ngày sau bị Long Thiên Tuyệt chỉnh, các cao thủ vội vàng nối tiếp nhau biểu đạt tâm tình tỉnh ngộ của mình. Thái độ trước sau tương phản cực lớn, trông mà vô cùng tức cười. Long Thiên Tuyệt mới lười phải so đo với bọn họ ý. Nếu hắn mà để bụng, lại thành mất giá bản thân, dù sao cũng chỉ là một đám tiểu nhân tục tằng mà thôi!

Thân là lãnh tụ, phải chấp nhận đủ mọi loại thuộc hạ, có quân tử nhân nghĩa, cũng có tiểu nhân tục tằng, hắn không thể yêu cầu mỗi người đều là quân tử nhân nghĩa được. Đối với hạng tiểu nhân tục tằng, sẽ có cách khống chế tục tằng tiểu nhân thôi.

“Phụ thân!” Tiểu Mặc chạy ra từ trong động, đi tới bên cạnh Long Thiên Tuyệt, khuôn mặt nhỏ tuấn tú ngẩng lên đầy đắc ý, tranh công và đòi phần thưởng.

Lúc này, Tiểu Bạch cũng đã trở lại bộ dáng một cục tròn màu trắng, ở cạnh Tiểu Mặc, một người một thú sủng cực có cảm giác thành tựu và muốn mưu cầu phần thưởng.

“A a a a a...... Ngươi, các ngươi......” Hai gã cao thủ bị đốt xiêm y chỉ thẳng vào Tiểu Bạch, cà lăm một hồi. Đến lúc này, nếu bọn họ mà còn không hiểu thì khác gì lũ ngốc nữa. Được, thì ra chính Long viện trưởng đã sai nhi tử làm ra chuyện tốt này, nha nha nha nha, quá gian trá!

“Đại thúc, rốt cuộc muốn nói cái gì a? Chúng ta làm sai chuyện gì ạ?” Một người một thú lại dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn hai bọn họ, làm người ta giận mà không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là kìm nén. Ai bảo đó là nhi tử của Tân lãnh tụ chứ?

“Không! Chúng ta chẳng muốn nói gì hết!” Hai người cười khan.

Long Thiên Tuyệt ho nhẹ một tiếng, quét mắt một vòng rồi nói: “Được rồi! Chúng ta trở lại chính đề đi! Đến bây giờ, bốn thần thú của Học viện Ngân Xà, Học viện Vạn Hoàng, Học viện Thiên Long và Học viện Dực Long căn bản đã xuất thế rồi, hơn nữa, còn được nắm giữ trong tay ta và những bằng hữu đáng giá tín nhiệm của ta. Về phần Học viện Kim Sư, Học viện Hạc Tiên, Học viện Tử Điêu, Đá kí ức đã mất, mà thần thú Học viện Côn Bằng đã xuất thế lại rơi vào tay người ngoài, nhưng tạm thời thì người này còn chưa nguy hại gì đến chúng ta, có thể tạm thời không xét đến. Trước mắt, cũng chỉ còn lại khối Đá kí ức cuối cùng ở Học viện Bạch Hổ mà thôi, chúng ta tuyệt không để nó rơi vào tay kẻ xấu. Vương viện trưởng, ngài thấy sao?”

Cố ý cao giọng nhấn vào một câu cuối cùng, hắn chưa quên, lúc bỏ phiếu đề cử lãnh tụ, chính Vương viện trưởng đã lâm trận phản chiến, đứng về phía Học viện Kim Sư. Hành động như thế, ai cũng có thể đoán ra nội tình bên trong, sợ là Vương viện trưởng đã gặp phiền toái hoặc là bị uy hiếp rồi. Nếu không thì ai lại không sáng suốt đến nỗi vứt bỏ Bách Lí viện trưởng mà đẩy lên một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì.

Vương viện trưởng nghe Long Thiên Tuyệt hỏi, không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh trên trán, ông ta thở dài, hổ thẹn nói: “Không dối gạt mọi người, lão phu đúng là có nỗi khó xử riêng. Mấy ngày gần đây, có người giam lỏng thê nhi của lão phu ở nhà, bức lão phu giao Đá kí ức lại. Lão phu không chịu, bọn họ lại chuyển sang uy hiếp để lão phu đề cử Lưu viện trưởng lên làm lãnh tụ ở buổi thọ yến Bách Lí viện trưởng, có gì thì giúp hắn ta một tay. Lão phu là viện trưởng Bạch Hổ, gánh trọng trách trên vai, bất luận thế nào cũng không thể giao Đá kí ức ra ngoài, cho nên đành phải lựa chọn vế sau là giúp Lưu viện trưởng lên lãnh tụ. Lão phu tự biết bản thân tư lợi, có lỗi với các vị, lão phu thật xấu hổ.”

“Thôi, Vương viện trưởng bị người ta uy hiếp, làm ra phản ứng như thế cũng là lẽ thường tình, ta cũng không phải kẻ không biết tình biết lý, sẽ không trách trách ông.” Long Thiên Tuyệt nghiêm nghị nói, “Nhưng dưới mắt, nhiệm vụ chủ yếu là giữ được Đá kí ức bên Học viện Bạch Hổ, không thể để đối phương được như ý nữa! Ta hi vọng Vương viện trưởng có thể phối hợp với mọi người, dốc hết toàn lực, rồi cứu gia đình ông luôn!”

“Đương nhiên! Nếu như Long viện trưởng chịu hỗ trợ, lão phu vô cùng cảm kích!” Vương viện trưởng kích động nói.

TM: Ai kể được hết tên thần thú và chủ sở hữu hiện giờ của nó không?

Bình luận

Truyện đang đọc