Thời điểm Vân Khê một mình đi nhận lấy Thất Diệp Tang Hoa, những nhân vật quan trọng của Đan minh đều đến hiện trường, coi Vân Khê như là một vật hiếm thấy đang tồn tại trước mặt họ tranh nhau vây xem.
Mặc dù lúc trước ở trên đại hội luyện đan, bọn họ cũng đã nhìn thấy nàng, nhưng bọn hắn tựa hồ còn không có nhìn đủ, lại nhìn Vân Khê từ trên xuống dưới hảo hảo mà đánh giá một phen. Loại ánh mắt đánh giá này không phải thái độ không tôn trọng và mập mờ, mà đó là thái độ muốn nhìn thật kỹ đối với người cùng nghề.
Vân Khê bắt đầu có chút không được tự nhiên, nhưng bị nhìn với thời gian dài như vậy, nên đối với mấy cái ánh mắt này làm như không thấy.
Người nổi tiếng, luôn bị chú ý là điều khó tránh khỏi.
“Vân cô nương, đây chính là Thất Diệp Tang Hoa.” Minh chủ sai người đem một hộp gấm đưa đến trước mặt nàng, nàng nhìn thấy trong hộp gấm chứa một dược liệu có hình dáng gốc cây kỳ lạ, Thất Diệp Tang Hoa, hiếm thấy ở trên đời. Thoạt nhìn bề ngoài của nó, có lẽ không có gì đặc thù, song đem nó kết hợp những dược liệu khác, hỗ trợ dung hợp lẫn nhau, thì sự kỳ diệu của nó được phát huy không thể tưởng tượng nổi.
Vân Khê cẩn thận đem cất nó trong chiếc nhẫn trữ vật, có nó việc luyện chế Tru tiên đan thì sẽ nắm chắc thêm mấy phần, việc tìm đủ những dược liệu khác cũng dễ hơn chút.
“Vân cô nương, trừ Thất Diệp Tang Hoa ở đây, lão phu đại biểu thành ý của Đan minh muốn mời cô nương gia nhập Đan minh, trở thành một trong những nguyên lão của Đan minh chúng ta. Đương nhiên, bởi vì thân phận của Vân cô nương tương đối đặc thù, cho nên lão phu có thể cho cô nương đặc quyền, không cần cô nương thường xuyên tham gia cùng xử lý chuyện nội bộ của Đan minh, chỉ cần ở thời điểm Đan minh có việc cần Vân cô nương có mặt ở Đan minh là được rồi. Không biết ý của Vân cô nương như thế nào?” Minh chủ cười tủm tỉm, thể hiện thành ý mười phần, nói.
Vân Khê suy tư một lát, sau đó sảng khoái gật đầu: “Được! Chuyện này không thể tốt hơn cứ quyết định như thế đi.”
Minh chủ hài lòng cười cười, ra lệnh cho thủ hạ giao cho Vân Khê một số vật tượng trưng cho thân phận nguyên lão của Đan minh, Vân Khê coi như chính thức trở thành một trong những nguyên lão của Đan minh.
Những Luyện đan sư khác, rối rít hướng nàng nói chúc mừng.
Cuối cùng, Minh chủ cho mọi người lui ra, chỉ để lại mấy người Lưu đại sư, Tô đại sư cùng Viên đại sư, cùng Vân Khê nói chuyện.
Vân Khê nhìn sắc mặt ngưng trọng của mọi người, cũng biết trong đó tất có đại sự, cho nên ngồi lại với mọi người, nghe một chút bọn họ rốt cuộc muốn nói cái gì.
Minh chủ cùng mấy người Lưu đại sư liếc nhau một cái. Viên đại sư ho nhẹ, mở miệng nói: “Khê Nhi, về chuyện trên người Nhã Nhi có bóng ma, Minh chủ cùng hai vị đại sư đều biết hết.”
Vân Khê hơi ngẩn ra, cảm thấy trong lời nói của lão có hàm ý khác.
“Muốn diệt trừ bóng ma, biện pháp duy nhất chính là luyện chế Tru tiên đan. Luyện chế Tru tiên đan điều kiện trước tiên, không chỉ cần có phương pháp điều chế, lò luyện đan thần cấp, còn cần mồi lửa thần cấp ….”
Viên đại sư chần chừ, tiếp tục nói: “Lần trước nghe ngươi hỏi Tru tiên đan, mấy người chúng ta bắt đầu lưu ý, theo ta được biết, Thất Diệp Tang Hoa chính là một trong những dược liệu mấu chốt cần phải có để luyện chế Tru tiên đan. Ngươi cố gắng tham gia đại hội luyện đan như thế, cuối cùng đã giành được đầu khôi, mục đích là muốn lấy Thất Diệp Tang Hoa. Nếu ta đoán không lầm…, mục đích cuối cùng của ngươi, chính là muốn luyện chế Tru tiên đan? Chúng ta đã từng xem ngươi viết trên tờ giấy tuyên truyền vừa rồi phương pháp điều chế một số loại đan dược cổ xưa, phương pháp điều chế của những loại đan dược cổ xưa này đã thất truyền ở trên Long Tường đại lục từ rất lâu, trong tay của ngươi nếu có thể có phương pháp điều chế những loại đan dược trân quý như thế, như vậy vô cùng có khả năng cũng có phương pháp điều chế Tru tiên đan. Không biết ta đoán, có đúng hay không?”
Vân Khê nhìn lướt một vòng, nhìn sắc mặt của bốn người bọn họ còn thật sự nghiêm túc, nàng do dự. Muốn luyện chế Tru tiên đan, chỉ dựa vào năng lực một người như nàng, nàng không có nắm chắc sẽ thành công, nhưng nếu có người của Đan minh ủng hộ và trợ giúp, có lẽ….
Trầm ngâm trong giây lát, Vân Khê cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy! Trên tay của vãn bối có phương pháp điều chế Tru tiên đan, vãn bối cũng đang tích cực thu thập những dược liệu cần có để luyện chế Tru tiên đan, mặc dù trong tay của vãn bối có lò luyện đan thần cấp, nhưng không có mồi lửa thần cấp, nếu như thu thập đầy đủ tất cả dược liệu, cũng chưa chắc có thể luyện chế Tru tiên đan thành công.”
Minh chủ cùng mấy người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt lộ ra vẻ mặt hưng phấn, Minh chủ cười tủm tỉm mở miệng nói: “Xem ra lão phu suy đoán không sai, ngươi thật sự là đang chuẩn bị luyện chế Tru tiên đan. Vừa rồi thú sủng của ngươi phun ra ngọn lửa, có phẩm chất cực cao, so với phẩm chất của mồi lửa dị hỏa trong truyền thuyết còn muốn tốt hơn, chỉ tiếc là so với mồi lửa thần cấp còn kém hơn một chút, cho nên trong trận chung kết luyện chế đan dược vừa rồi đan dược ngươi luyện chế ra mới không thể đạt tới phẩm chất tuyệt phẩm đan dược.”
“Minh chủ nói rất đúng, điều này cũng là chuyện phiền não nhất của vãn bối.” Vân Khê nói.
“Muốn tìm được mồi lửa thần cấp, đúng là không dễ. Theo lão phu biết, thế gian này có thể được xưng là mồi lửa thần cấp chỉ có một loại mồi lửa dị hỏa, đó chính là mồi lửa Trấn Ngục Thiên Hỏa trong truyền thuyết xếp hạng thứ nhất trên Bảng xếp hạng mồi lửa!” Minh chủ nói.
“Trấn Ngục Thiên Hỏa?!” Vân Khê trong lòng chấn động, đây chẳng phải là mồi lửa ma Long Vương cùng Long Hậu đang tìm sao? Chẳng lẽ Trấn Ngục Thiên Hỏa chính là mồi lửa thần cấp mà nàng luyện chế Tru tiên đan cần có?
Minh chủ vẻ mặt từ từ nghiêm nghị, khẽ gật đầu nói: “Không sai! Nghe nói nơi Trấn Ngục Thiên Hỏa biến mất cuối cùng là ở vùng lân cận của di tích Cổ chiến trường, nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết thôi, Trấn Ngục Thiên Hỏa đến tột cùng có ở đó hay không, đến nay cũng không ai biết, bởi vì ai cũng không có chân chính nhìn thấy tận mắt.”
” Di tích Cổ chiến trường đến tột cùng là ở đâu?” Vân Khê hỏi.
” Di tích Cổ chiến trường nằm ở phía Nam trên đại lục này, từ nơi này lên đường, nhanh nhất đại khái cần một tháng thời gian mới đến nơi. Nhưng cho dù các ngươi thật sự đến nơi đó, cũng chưa chắc có thể thuận lợi tiến vào di tích Cổ chiến trường. Vạn năm trước, nơi đó từng trải qua một cuộc đại chiến, các tinh anh của các gia tộc cổ xưa trên Long Tường đại lục hầu hết đều tham gia trận đại chiến kia, thương vong vô số. Rất nhiều người sau khi chết, hồn phách phiêu bạt ở trong di tích Cổ chiến trường, dần dần biến thành Tử Linh, đặc biệt nuốt chửng tinh lực của người sống. Vì đề phòng Tử Linh thoát ra khỏi di tích Cổ chiến trường, tiến vào Long Tường đại lục, gây hại đến sinh linh trên đại lục. Lúc ấy có mấy vị cao thủ đứng đầu đại lục cùng nhau hợp lực, bày ra kết giới ở di tích Cổ chiến trường, ngăn trở Tử Linh chạy ra khỏi di tích, đồng thời cũng đề phòng người ở bên đi lầm vào di tích, hy sinh tính mạng vô tội….” Minh chủ giải thích.
“Như thế có nghĩa là, người bên ngoài chẳng lẽ không có cách nào tiến vào di tích Cổ chiến trường?” Vân Khê đột nhiên nghĩ đến vợ chồng Long Vương Long Hậu, bọn họ ra đi tìm kiếm mồi lửa, đến nay không về, có hay không cùng kết giới có liên quan?
“Theo lý mà nói, đúng là như vậy.” Minh chủ dừng một chút, lại nói, “Chẳng qua nếu như người đó có võ công tuyệt đỉnh…, có lẽ có thể đột phá kết giới, tiến vào di tích Cổ chiến trường.”
Đúng rồi, giống như Long Vương Long Hậu võ công tuyệt đỉnh như vậy, tiến vào kết giới nhất định là không có vấn đề, nhưng vấn đề là, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì ràng buộc bọn họ, khiến cho bọn họ đến nay còn không về?
“Khê Nhi, ta biết ngươi cùng Thiên Tuyệt vì muốn giải trừ bóng ma trong cơ thể của Nhã Nhi cùng Thiên Thần, nhất định sẽ liều lĩnh đi di tích Cổ chiến trường. Nhưng đúng như lời của Minh chủ nói, nơi đó quá mức hung hiểm, các ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, chớ tùy ý mạo hiểm, đánh mất tính mạng của mình.” Viên đại sư giọng nghiêm nghị, nhắc nhở.
Vân Khê cụp mắt, trầm ngâm giây lát, khi nàng ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập ánh sáng kiên định, phát sáng kinh người!
“Nếu đây là hy vọng duy nhất, như vậy bất kể con đường phía trước có nhiều hung hiểm, chúng ta cũng là sẽ không từ bỏ!”
Minh chủ cùng ba vị đại sư nhìn thấy đáy mắt phát ra ánh sáng kiên định như vậy, mọi người không khỏi giật mình.
Một lúc lâu, Minh chủ mở miệng nói: “Đã như vậy, lão phu có một biện pháp hy vọng có thể giúp được ngươi.”
Vân Khê nghe thấy thế mắt sáng lên: “Minh chủ xin mời nói.”
“Cách di tích Cổ chiến trường không tới mười dặm có một sơn cốc, tên là Tứ hiền cốc. Trong sơn cốc có bốn vị võ công đứng đầu những cao nhân lánh đời, người ta gọi là Tứ hiền. Cứ cách năm năm, bọn họ sẽ phát ra thư mời cho gia tộc có thực lực hùng hậu, muốn mời những tinh anh trong những người kế thừa của những gia tộc này đến Tứ hiền cốc, cùng nhau đi tới di tích Cổ chiến trường khám phá, rèn luyện mục đích chính là mượn thực lực của những cao thủ tinh anh này với hy vọng có thể tiêu diệt oán khí của Tử linh ở trong di tích Cổ chiến trường đang không ngừng sinh sôi. Bởi vì một khi oán khí của Tử Linh đạt đến trình độ nào đó, như vậy kết giới được bố trí ở lối vào của di tích cũng sẽ bị oán khí của Tử Linh phá tan, đến lúc đó sẽ đưa tới cảnh trăm họ lầm than ở trên đại lục này.”
Minh chủ tiếp tục nói: ” Bốn vị cao thủ của Tứ hiền cốc, quanh năm vẫn bảo vệ kết giới của di tích Cổ chiến trường, cũng chỉ có bọn họ mới có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn mở ra cửa vào của kết giới, đưa những cao thủ tiến vào bên trong di tích. Mà vừa vặn ước chừng nửa tháng nữa các cao thủ sẽ tụ họp ở Tứ hiền để cùng nhau đi tới di tích Cổ chiến trường. Các ngươi nếu là muốn tiến vào di tích Cổ chiến trường, tìm kiếm Trấn Ngục Thiên Hỏa, có lẽ đây chính là cơ hội tốt nhất.”
“Thì ra là như vậy! Vậy thì tốt quá!” Vân Khê mừng rỡ, đây thật là trời ban cơ hội tốt, “Chẳng qua là, như thế nào mới có thể có thư mời của bọn họ đây?”
Minh chủ trầm ngâm giây lát, nói: “Gia tộc Hiên Viên từ trước đến nay vẫn nhận được thư mời của Tứ hiền cốc, ngươi có thể trở về hỏi gia chủ Hiên Viên một chút, xem năm nay gia tộc Hiên Viên rốt cục nhận được bao nhiêu thiếp mời.”
Viên đại sư tiếp lời của Minh chủ nói: “Đúng vậy! Không những gia tộc Hiên Viên nhận được thư mời, mà Viên gia ta trước đến nay cũng nhận được hai thư mời, mỗi gia tộc nhận được bao nhiêu thư mời bốn vị đó đều có chủ ý. Ngươi đừng nhìn bốn vị đó ẩn cư ở Tứ hiền cốc, cũng không chen chân vào chốn giang hồ phân tranh, nhưng bọn họ đối với tình hình của toàn bộ đại lục lại vô cùng hiểu rõ. Những gia tộc xuất hiện bao nhiêu người tinh anh nhân tài, bọn họ rõ như lòng bàn tay, nói cách khác, mỗi cái gia tộc nhận được bao nhiêu thư mời, cũng là do bọn họ phán đoán quyết định. Ta nghĩ thư mời của Tứ hiền cốc, ước chừng mấy ngày nữa sẽ được đưa đến các đại gia tộc.”
Vân Khê cong môi khom người, đột nhiên đứng lên nói: “Bất kể có hay không thư mời, di tích Cổ chiến trường, vãn bối đều phải đi!” ánh mắt của nàng phát sáng kinh người, bên trong đều là vẻ tự tin kiên nghị.
“Tốt! Lão phu rất mong đợi có thể tận mắt nhìn thấy Tru tiên đan trong truyền thuyết xuất thế! Ngươi cứ việc yên tâm đi đi, về phần dược liệu cần có để luyện chế Tru tiên đan, chỉ cần ngươi nói một tiếng, Đan minh ta nhất đinh toàn lực phối hợp với ngươi đem dược liệu thu thập đủ toàn bộ.” Minh chủ hiền lành cười nói.
“Vậy thì đa tạ Minh chủ rồi!” Vân Khê chân thành cảm kích.
Có Minh chủ chỉ điểm, Vân Khê đối với mục tiêu trước mắt càng thêm sáng tỏ.
Thư mời, sự kiện Tứ hiền, di tích Cổ chiến trường, Trấn Ngục Thiên Hỏa….
Bất kể phía trước có nhiều hung hiểm, bọn ta phải tìm được Trấn Ngục Thiên Hỏa, luyện chế ra Tru tiên đan!
Ngửa đầu tại chỗ, thấy chim ưng vỗ cánh trên bầu trời bao la, bay lượn vạn dặm.
Đôi mắt đẹp của nàng hơi có chút ảm đạm, nhưng ngay sau đó bắn ra ánh sáng kinh người quang, so với nắng gắt còn nóng rực hơn.
Sau khi rời đi Đan minh đoàn người quay về Tiêu trạch, chuẩn bị mang theo Tiểu Nguyệt Nha, cùng nhau đi tới Hiên Viên gia tộc, để gia đình được đoàn tụ.
Nhưng, khi bọn họ trở lại Tiêu trạch, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hai người Thượng Quan Như Nhi và Phong hộ pháp đều hôn mê ở cổng chính của Tiêu trạch, một đám người đi đường vây xem bọn họ, nghị luận rối rít.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt dẹp đám người đó sang hai bên, phát hiện hai người Thượng Quan Như Nhi cùng Phong hộ pháp đang hôn mê, trong lòng bọn họ chợt cảm thấy không ổn.
Sau khi làm cho hai người tỉnh lại, Long Thiên Tuyệt bắt lấy bả vai của Phong hộ pháp, lo lắng hỏi: “Tiểu Nguyệt Nha đâu?”
Phong hộ pháp vỗ mạnh cái đầu của mình, thật vất vả mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chống lại ánh mắt ăn thịt người của tôn chủ, hắn sợ hãi nói: “Tôn chủ, thuộc hạ đáng chết! Không trông chừng tiểu thư thật tốt, thuộc hạ đã trúng phải mưu kế của địch.”
“Nói mau! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đều quát lên hỏi.
“Chuyện là như vầy, mới vừa rồi thuộc hạ cùng Như Nhi đang trong nom tiểu thư, sau đó thấy Bạch công tử đột nhiên đến, nói là phụng mệnh tôn chủ cùng phu nhân, tới đón tiểu thư, cùng nhau đi tới gia tộc Hiên Viên….” Phong hộ pháp vừa nói, vừa nhìn về phía Bạch Sở Mục.
“Ta? Ta vẫn ở Đan minh, cùng mọi người cùng nhau xem tranh tài luyện đan, trở lại lúc nào?” Bạch Sở Mục ngạc nhiên, vội vàng giải thích.
“Không sai! Sở Mục vẫn ở chung một chỗ với chúng ta, không có rời đi.” Long Thiên Thần chứng thực lời nói của hắn.
Nghe thế hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đều cau mày, nhìn chằm chằm Phong hộ pháp, ý bảo hắn nói tiếp.
Phong hộ pháp lại vỗ đầu, ảo não nói: “Ngay từ đầu thuộc hạ cho rằng hắn thật sự là Bạch công tử, bởi vì dáng ngoài, quần áo, còn có tiếng nói của hắn, đều giống Bạch công tử như đúc, hơn nữa hắn nói một chút chuyện liên quan đến gia tộc Hiên Viên, nói rất có đạo lý, thuộc hạ không thể nào hoài nghi, liền tin hắn. Thuộc hạ cùng Như nhi đi theo hắn cùng nhau rời khỏi Tiêu trạch, chờ ở ngoài cửa lớn, xung quanh đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao thủ, đánh ngất xỉu hai người chúng ta, mà tiểu thư….”
“Tiểu Huyên Huyên muội ý bị những người xấu bắt đi sao?” Tiểu Mặc gấp gáp chen vào nói, theo sát là gia chủ Hiên Viên nổi giận nói.
“Chết tiệt! Nhất định là Nam Cung Dực! Cũng chỉ có hắn đối với chuyện của Sở Mục cùng gia tộc Hiên Viên rõ như lòng bàn tay, ngày đó lão phu nên một chưởng đánh chết hắn!”
“Ngươi rốt cuộc có thấy rõ đối phương là người nào không? Hắn có phải là Nam Cung Dực hay không?” Khuôn mặt Vân Khê bình tĩnh lạnh lùng, tức giận không ngừng dâng trào.
Phong hộ pháp cúi đầu, xấu hổ lắc đầu: “Đều do thuộc hạ vô dụng, chưa kịp đánh trả lại thì, đã bị đối phương đánh ngất xỉu, cho nên hoàn toàn, cũng chưa thấy rõ đối phương đến tột cùng là người nào.”
Vân Khê tức giận gào thét: “Đáng hận! Có thể nghĩ ra kế sách tinh vi như thế, đem Tiểu Nguyệt nha bắt đi, nhất định là Nam Cung Dực không thể nghi ngờ! Đáng hận Nam Cung Dực, hắn càng ngày càng thay đổi, lại đối địch với chúng ta, đây là hắn tự tìm đường chết!Nếu hắn dám đả thương một sợi lông của Tiểu Nguyệt Nha, ta nhất định phải để cho hắn chết không có chỗ chôn!”
“Không nghĩ tới sư huynh trở nên âm tàn hèn hạ như thế, lúc đầu ta thật không nên tin tưởng hắn, nối giáo cho giặc!” Bạch Sở Mục ảo não không thôi.
“Cái loại tiểu nhân vô sỉ hèn hạ này, tốt nhất đừng làm cho ta nhìn thấy hắn, nếu không ta nhất định sẽ xé xác hắn!” Long Thiên Thần vô cùng tức giận.
Mọi người thi nhau chửi rủa kẻ xấu, trong lòng đều tràn đầy căm phẫn ngay cả Tiểu Bạch cũng nhịn không được nữa mắng người xấu.
Long Thiên Tuyệt nhíu mày, trầm tư, lạnh lùng nói: “Nếu thật là Nam Cung Dực bắt Tiểu Nguyệt Nha, nhất định là dùng để uy hiếp chúng ta, tất sẽ có yêu cầu.”
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, con ngươi sáng ngời, nói: “Đúng rồi, Tiểu Phượng Phượng đâu? Tiểu Phượng Phượng không phải là vẫn canh giữ ở bên cạnh Tiểu Nguyệt Nha sao?”
” Trước khi thuộc hạ hôn mê, thấy tiểu phượng hoàng đang đánh nhau với bọn họ, về phần kết quả như thế nào, thuộc hạ không biết.”
Phong hộ pháp áy náy không thôi, “Tôn chủ, cũng là thuộc hạ bảo hộ không tốt, mới khiến cho tiểu thư mất tích, thuộc hạ xin chịu trừng phạt!”
“Bọn họ có chuẩn bị mà đến, không thể trách ngươi. Đều tại ta quá mức khinh thường, để Tiểu Nguyệt Nha một mình ở Tiêu trạch, cứ tưởng rằng ở Tiêu trạch canh phòng nghiêm ngặt, lại có bố trí cơ quan, sẽ không xảy ra chuyện gì. Ai ngờ đối phương lại gian xảo như thế, giả trang thành Sở Mục, lừa gạt ra bọn ngươi rời khỏi Tiêu trạch…” Long Thiên Tuyệt nhíu mày, đáy mắt lộ tia hung ác, làm người ta sợ.
“Tiểu Phượng Phượng đến giờ vẫn không trở về, chắc cũng dữ nhiều lành ít, ngay Tiểu Phượng Phượng cũng không cách nào ngăn cản đối phương cướp đi Tiểu Nguyệt Nha, có thể thấy được thực lực của đối phương không tầm thường. Ta nghĩ sau lưng Nam Cung Dực chắc chắn có cao nhân giúp hắn….” Sau khi lo lắng, Vân Khê từ từ bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích.
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt đột nhiên xảy ra biến hóa, hai tay xiết thành nắm đấm, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Nhất định là hắn!”
“Người nào?” Vân Khê hỏi.
“Là sư phụ của ta, Thánh cung cung chủ ngày xưa.” Long Thiên Tuyệt trầm trọng giọng nói, từng câu từng chữ, nặng như ngàn cân.
Phần lớn mọi người ở đây đến từ Ngạo Thiên đại lục, nghe được bốn chữ “cung chủ Thánh cung”, sắc mặt mọi người đều xảy ra biến hóa. Ở Ngạo Thiên đại lục, cung chủ Thánh cung chính là người vô cùng kinh khủng, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện lần nữa….
“Hôm qua ở gia tộc Hiên Viên, ta cùng với hắn từng đối mặt, chính là hắn cứu Nam Cung Dực. Mặc dù hắn lúc ấy che mặt, không có để lộ ra hình dáng, nhưng là ta có cảm giác rất mãnh liệt, cảm giác người kia chính là hắn! Ta đi theo hắn tập võ nhiều năm, sớm chiều chung đụng, đối với hơi thở trên thân hắn rất quen thuộc, nhất định không sai.” Long Thiên Tuyệt trầm ngâm nói.
“Là hắn? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Sau khi chúng ta đi đến Long Tường đại lục, cùng hắn không liên quan, hắn vì sao còn muốn gây sự với chúng ta? Tiểu Nguyệt Nha vẫn chỉ là hài tử có mấy tháng tuổi, hắn làm sao có thể ra tay đối với một hài tử vô tội?” Vân Khê thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, thoáng cái lại kích động, nàng dùng sức lay tay của Long Thiên Tuyệt, “Thiên Tuyệt, hắn có thể thương tổn Tiểu Nguyệt Nha hay không? Hắn đến tột cùng muốn cái gì?”
Long Thiên Tuyệt ôm cánh tay, đem nàng kéo vào trong ngực, ôn nhu an ủi: “Đừng lo lắng, Tiểu Nguyệt Nha không có việc gì. Ta rất hiểu con nguời của hắn, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện vô ích, hắn làm như thế, đơn giản là muốn uy hiếp ta. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang Tiểu Nguyệt Nha hoàn hảo không tổn hao gì trở về.”
Vân Khê trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, khẩn trương nói: “Vậy hắn sẽ làm gì chàng? Thiếp không hy vọng Tiểu Nguyệt Nha xảy ra chuyện gì, cũng không hi vọng chàng xảy ra chuyện gì.”
“Yên tâm, vi phu đã không phải là Long Thiên Tuyệt trước kia rồi, hắn uy hiếp không được ta. Ta nhất định sẽ mang Tiểu Nguyệt Nha hoàn hảo không tổn hao gì về….” Long Thiên Tuyệt nói.
Vân Khê nhìn hắn, trong lòng ngược lại càng thêm bất an.
Cách Đan minh khoảng mười dặm có một trang viên bí ẩn.
Trong trang viên thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, những trạm canh gác ngầm, đếm không hết.
Cho dù là một con ruồi nhỏ nhỏ bay vào, cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt, cả tòa trang viên bao phủ không khí xơ xác tiêu điều.
Song ở trong trang viên, đột ngột truyền ra tiếng khóc nỉ non của hài tử, tiếng khóc trong trẻo nỉ non tràn đầy sức lực, dường như muốn đem trọn tòa trang viên lật ngược mới bỏ qua.
“Oa…. Oa oa oa…. oa….”
Thủ vệ của trang viên bị tiếng khóc làm cho khó chịu, trên mặt nổi âm khí, có mấy phần phiền não.
“Làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này làm sao lại khóc không ngừng vậy?”
“Thật sự không thể chịu được nữa, cho hài tử này uống một chút thuốc ngủ, làm cho nó ngoan ngoãn ngủ một chút. Nếu đứa trẻ này cứ tiếp tục khóc như vậy, cả trang viên muốn điên lên mất rồi.”
Bên trong một gian phòng khách, hai nữ nhân áo đen vây quanh hài tử đang khóc nỉ non, bàn bạc với nhau làm sao cho nó ngừng khóc.
Hài tử tựa hồ nghe hiểu các nàng nói chuyện, chẳng những không có ngừng khóc, ngược lại còn khóc lớn hơn, cách trang viên mấy dặm cũng có thể nghe được tiếng hài tử khóc.
“Làm sao bây giờ? Cho nàng uống thuốc đi! Nếu quấy nhiễu đến chủ nhân, bọn họ nhất định sẽ trách tội chúng ta.” Trong đó một nữ nhân nói.
Một nữ nhân khác đồng ý nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Sau đó, hai người rất nhanh lấy ra mấy viên thuốc, để sát vào miệng của hài tử, muốn cho nàng uống thuốc.
Lúc này, hài tử đột nhiên đừng khóc, bộ dáng tội nghiệp chớp đôi mắt tràn ngập nước mắt ngó chừng hai người. Ánh mắt vô tội kia, giống như lên án hai người đang làm việc ác, làm cho lòng người không tự chủ sinh ra cảm giác mình độc ác.
“Ơ? Làm sao đột nhiên lại ngừng khóc?”
“Chẳng lẽ nó có thể nghe hiểu lời của chúng ta?”
Hai nữ nhân rất là kinh ngạc.
“Không thể nào! Nó mới mấy tháng tuổi, làm sao có thể nghe hiểu lời của chúng ta? Ta thấy hơn phân nửa là khóc mệt, không khóc được nữa.”
“Như vậy cũng tốt! Chúng ta cuối cùng cũng bớt lo.”
Hai người cầm lại viên thuốc, muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, trông chừng hài đã hơn nửa ngày, khiến cho các nàng mệt đến muốn ngất đi.
Hai người ngủ được không lâu, hài tử lại khóc lên.
“Oa…. Oa oa…. oa….”
Tiếng khóc vang lên kinh thiên động địa (long trời nở đất), tràn đầy sức lực!
Hai nữ nhân kinh dị nhìn lẫn nhau, thật hoài nghi đứa nhỏ này có phải hay không ở trong bụng mẹ đã tu luyện nội lực cao thâm, bằng không tại sao có thể phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa như vậy?
Điên rồi! Điên rồi!
Các nàng sắp bị hành hạ điên rồi!
“Mau cho nó uống thuốc đi! Ta chịu không nổi nữa rồi!”
Trong khi một nữ tử đem viên thuốc đưa đến bên miệng của hài tử, hài tử kiên quyết lắc đầu, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhíu lại khuôn mặt nhỏ bé, tỏ vẻ kháng nghị, đồng thời tiếng khóc cũng ngừng.
Hai nữ nhân đánh giá nàng, càng ngày càng cảm thấy quái dị. Cuối cùng, các nàng kết luận, đứa nhỏ này tám phần thật sự có thể nghe hiểu lời của các nàng, biết các nàng cho nó ăn đồ không ngon, cho nên vừa thấy các nàng cho nó uống thuốc, nó sẽ ngừng khóc.
Sau khi đưa ra cái kết luận này, hai người liền thử lại mấy lần, các nàng phát hiện chỉ cần đưa viên thuốc đến gần, hài tử sẽ ngừng khóc, đưa viên thuốc rời xa tầm mắt hài tử, nàng liền oa oa khóc lớn, trăm lần thử đều như vậy.
Kết quả là, vì có thể làm cho hài tử ngừng khóc, hai người chỉ có thay phiên nhau, đem viên thuốc đến trước mặt hài tử, dùng cái này để ngăn cản tiếng khóc của hài tử.
Một lúc sau, hai người mệt đến ngất muốn ngất đi, mà hài tử khóc mệt, mắt nhỏ khép lại, nghiêng đầu muốn ngủ.
Hai nữ nhân thấy hài tử ngủ thiếp đi, nhất thời mừng rỡ, nghĩ tới các nàng rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi.
Ai ngờ, hai người vừa mới rời đi, vốn hài tử thoạt nhìn là đang ngủ say đột nhiên lại tỉnh. Cũng không tính là tỉnh, mắt nhỏ vẫn nhắm, nhưng tiếng khóc thì vẫn không ngừng vang lên.
“Ông trời ơi, đứa nhỏ này cũng quá tinh đi? Ngủ thiếp đi, còn có thể biết chúng ta có ở đó hay không?”
Hai nữ nhân sắp điên mất rồi.
Lúc này, có tiếng bước chân đi tới.
Hai người quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy hai gã nam tử bề ngoài xuất chúng cất bước đi vào gian phòng. Người đi trước, toàn thân áo bào màu nâu, khí thế cường đại, làm cho người ta tự giác sinh ra sợ hãi, mà phía sau hắn nam tử mặc áo bào màu bạc cũng không kém, khí chất hơn người, phong thần tuấn lãng, làm cho người ta không nhịn được muốn nhìn hắn nhiều hơn.
“Chủ nhân!” Hai nữ nhân áo đen lập tức nghênh đón, hướng về phía nam tử mặc áo bào màu nâu, cung kính lạy nghênh tiếp.
Hai người vừa đi ra, hài tử trên giường liền giương cổ họng, khóc lớn lên.
“Oa oa…. Oa oa oa…. oa….”
“Chủ nhân, đứa bé này nó….” Nữ nhân áo đen sợ chủ nhân tức giận, vội vàng giải thích.
Nam tử mặc áo bào màu nâu giơ tay lên, cắt đứt lời nói của nàng, ý bảo các nàng rời phòng. Đợi hai nữ nhân ra khỏi phòng, hắn cất bước tiến lên, đi tới bên giường, trên cao nhìn xuống, nhìn hài tử trên giường khóc lớn, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: “Không hổ là nữ nhi của đồ nhi tốt của ta, ngay cả tiếng khóc cũng không giống với những hài tử khác, rất thú vị!”
“Cung chủ tính toán xử trí nó như thế nào?” Nam tử áo bào màu bạc liếc hài tử đang nằm ở trên giường, ánh mắt dần dần mê màng, mặt mũi đứa bé này thật sự rất giống nữ nhân kia. Nghĩ đến người nữ nhân đó, hắn liền không nhịn được giận từ trong lòng, nếu không phải bọn họ đột nhiên đến, làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn cũng không phải chật vật rời khỏi gia tộc Hiên Viên như vậy.
Giơ tay lên, xoa vết thương ở đầu vai của mình, vết thương ở nơi đó vẫn còn đau nhức.
“Cung chủ, đứa nhỏ này là nữ nhi của Long Thiên Tuyệt và Vân Khê, đối với bọn họ cực kỳ quan trọng. Chúng ta chỉ cần dung hài tử uy hiếp bọn họ, muốn bọn họ làm cái gì, bọn họ phải làm theo. Cơ hội như thế, ngàn vạn lần chớ bỏ lỡ.”
Cung chủ trong mũi hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Đứa nhỏ này bổn tọa định dung vào những việc khác quan trọng hơn. Nếu dùng nó đi uy hiếp đồ nhi tốt của ta, đó mới là không biết trọng dụng nhân tài, Bổn Tôn cảnh cáo ngươi, không được tự tiện chủ trương!”
Nam Cung Dực mi tâm nhíu lại, lộ ra vẻ không cam lòng, song nhìn thấy sắc mặt nguội lạnh của cung chủ, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Dạ!”
Cung chủ nghiêng người, vươn ra một ngón tay thô ráp, chạm vào má non nớt của Tiểu Nguyệt Nha. Không để ý Tiểu Nguyệt Nha khóc đến tê tâm liệt phế như thế nào, hắn câu môi, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười: “Đứa bé này không giống những hài tử khác, bổn tọa thật sự có chút không nỡ đem nó trả lại cho đồ nhi tốt của Bổn Tôn.”
Tiểu Nguyệt Nha giãy dụa khuôn mặt nhỏ nhắn, không thích hắn đụng chạm, khóc càng thêm dữ tợn.
“Cái gì? Cung chủ tính đem nó trả lại cho Long Thiên Tuyệt? Tại sao? Chúng ta thật vất vả mới bắt cóc được hài tử này.” Nam Cung Dực không giải thích được, hắn không nghĩ tới cái gọi là dùng vào những việc khác quan trọng hơn của cung chủ lại chính là đem hài tử trả lại cho cha mẹ nó, hắn không thể nào hiểu được.
Nghe được hắn chất vấn, cung chủ sắc mặt đột nhiên trầm xuống, quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt sáng lạnh, mang theo giọng nói cảnh cáo: “Ngươi nhớ kỹ cho bổn tọa! Ngươi chỉ là một con cờ trong tay của bổn tọa mà thôi, nếu là con cờ nên có ý thức của con cờ, chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói! Bổn tọa có thể cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi, sinh tử của ngươi, nằm ở trong tay của bổn tọa. Còn nữa, ngươi tốt nhất là nên thông minh một chút, bổn tọa chưa bao giờ nuôi phế vật. Muốn để cho bổn tọa trọng dụng ngươi, thì hãy làm cho bổn tọa nhìn thấy giá trị của ngươi, nếu không, bổn tọa tùy thời có thể loại bỏ ngươi….”
Nam Cung Dực nghe vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng, không dám nhiều lời. Hắn cúi đầu, ở góc độ không người nào có thể thấy, ánh mắt không cam lòng, thống khổ giãy dụa của hắn.
“Chủ nhân, Mẫn phu nhân và Tử Phong thiếu gia đến.” Ngoài cửa có người bẩm báo.
Cung chủ khẽ nghiêng tay, rút ngón tay ở trên mặt của Tiểu Nguyệt Nha về, xoay người nhìn Nam Cung Dực, nói: “Đi cùng bổn tọa, đi gặp chủ nhân mới của ngươi.”
Nam Cung Dực tâm trạng khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đi theo hắn, cùng nhau rời khỏi phòng.
Chủ nhân mới? Hừ, hắn Nam Cung Dực vĩnh viễn đều chỉ trung thành với chính mình, ai cũng đừng nghĩ thao túng hắn! Hôm nay nếu không phải hổ lạc đồng bằng, hắn cũng sẽ không ở chỗ này cúi đầu chịu nhục, đợi sau này hắn cường đại, hắn nhất định sẽ không tình nguyện bị người định đoạt!
Một đường đi theo cung chủ đi tới thư phòng, ngoài cửa thư phòng có nhiều hơn mười người cao thủ, mặc trang phục giống nhau, có thêu hình vẽ đặc thù của gia tộc. Khi Nam Cung Dực đi qua bọn họ, rõ ràng cảm thấy áp bức cường đại ép sát mình, ép hắn gần như không thở được.
Hơi thở thật cường đại!
Những người này đến tột cùng là có tu vi cường đại như thế nào?
Người có tu vi kinh khủng như thế, lại chỉ là hộ vệ của Mẫn phu nhân và Tử Phong thiếu gia? Như vậy vị Mẫn phu nhân và Tử Phong thiếu gia này không biết có lai lịch địa vị đáng sợ nên như thế nào?
Khoan đã! Tử Phong thiếu gia? Tên này nghe rất quen, sẽ không phải là….
Nam Cung Dực trong đầu chợt nghĩ đến một người, cặp mắt của hắn dần dần mở to, đột nhiên có ý niệm bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) trong đầu.
Đúng là hắn sao?
“Muội muội, các ngươi rốt cuộc đã tới.” Cung chủ dẫn đầu đi vào gian phòng, cất giọng nói.
Nam Cung Dực theo sát hắn, cất bước đi vào gian phòng, tầm mắt của hắn thoáng cái đều dừng ở trên người nam tử đang mặc tử y, một đầu tóc trắng.
Hách…. Hách Liên Tử Phong?
Thật sự là Hách Liên Tử Phong?
Nam Cung Dực kinh ngạc nhìn Hách Liên Tử Phong, trong miệng kìm lòng không đậu hô lên, ánh mắt biến đổi lần nữa.
Hách Liên Tử Phong nghiêng người, ánh mắt hờ hững mà bén nhọn liếc về phía Nam Cung Dực, nhìn thấy Nam Cung Dực trong nháy mắt con ngươi của hắn hơi co lại, rất nhanh khôi phục bình thường. Sâu trong đôi mắt đen đó lộ ra sự lạnh nhạt, trong còn có khinh thường cùng cuồng vọng.
Hắn không có nói chuyện, đứng yên tại chỗ, khí thế kinh người đáng sợ.
“Sao vậy? Phong nhi, các ngươi quen biết?” Giọng nói nữ nhân ở bên cạnh vang lên.
Nam Cung Dực quay đầu, nhìn thấy nữ nhân áo đen ở bên cạnh Hách Liên Tử Phong, nữ nhân trên mặt có khăn che mặt, thấy không rõ hình dáng của nàng, nhưng khuôn mặt của nàng chỉ để lộ ra một đôi mắt cũng đẹp đến kinh người, thoáng cái đã cướp mất hồn phách của hắn.
Nữ tử này rốt cuộc là người nào?
Một thân lụa đen bao vây, thân thủ nhanh nhẹn, hoạt bát uyển chuyển của nàng như ẩn như hiện, quyến rũ phong tình.
Nữ tử như vậy, sợ rằng không có một nam nhân nào, có thể chống lại sự mê hoặc của nàng?
Nghĩ đến hắn đã gặp qua vô số nữ nhân, nhưng ở thời điểm nhìn thấy nàng lần đầu tiên cũng không nhịn được tâm trạng nhộn nhạo.
Nhưng nàng đẹp nhất vẫn là đôi mắt kia, dường như tất cả những linh khí tốt đẹp nhất của trời đất đều hội tụ trong đôi mắt đó, làm cho người ta trong lúc vô tình bị lạc mất linh hồn. Đôi mắt kia, khiến cho hắn không tự chủ nghĩ đến đôi mắt của một nữ nhân khác…. Thật sự rất giống nhau!
“Phong nhi, Nương đang hỏi ngươi đấy? Làm sao lại không trả lời?” Giọng nữ nhân hơi làm nũng lại vang lên, truyền vào trong tai người nghe, lại càng làm lòng người thêm nhộn nhạo.
Nữ nhân này, tuyệt đối có bản lĩnh mê hoặc chúng sinh.
“Không quen!” Hách Liên Tử Phong nhàn nhạt nói, mang theo vài phần xa cách cùng hờ hững, hắn không có nhìn bất luận kẻ nào, đứng yên ở chỗ cũ, như một tượng đá lạnh lùng.
Nữ nhân có chút bất đắc dĩ liếc hắn một cái, ánh mắt phong tình vạn chủng, quay đầu lại nhìn về phía cung chủ, mềm mại đáng yêu nói: “Ca ca, chuyện lúc trước chúng ta bàn bạc, ca ca làm đến đâu rồi?”
“Ta….” Cung chủ vừa muốn nói tiếp, bên này Hách Liên Tử Phong đã mở miệng, cắt đứt hắn, lạnh lùng nói, “Các ngươi có việc cần làm, ta đây đi trước.”
Thanh âm lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác xa cách ngàn dặm.
Đứng ở bên cạnh hắn rõ ràng là mẹ và cậu của hắn, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy thái độ của hắn đối với bọn họ so với người xa lạ lại càng thêm lạnh lùng cùng xa cách, không khí thật là kỳ quái a.
Nam Cung Dực khóe miệng chứa đựng vẻ cười lạnh, nhìn xem trò hay.
“Phong nhi, Nương dẫn con tới nơi này, chính là để con quen với mọi chuyện của gia tộc….” Bắc Thần Mẫn Nhi chân mày nhíu lại, có mấy phần không vui.
“Chuyện của các ngươi, ta không muốn biết, cũng không có hứng thú biết!” Hách Liên Tử Phong lạnh lùng cắt đứt lời nói của mẫu thân mình, hơi thở quanh thân chợt giảm xuống, tản mát ra cuồng vọng cùng bá đạo không ai bì nổi.
Bắc Thần Mẫn Nhi nhìn hắn, ánh mắt không ngừng xoay chuyển, một lúc lâu, mới khẽ thở dài nói: “Thôi, ngươi trước đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Hách Liên Tử Phong lãnh khốc xoay người, không có bất kỳ chào hỏi, đi qua người Nam Cung Dực, rời khỏi phòng.
Phía sau, truyền đến thanh âm cung chủ: “Đi phòng khách xem một chút hài tử kia, có lẽ nó sẽ khiến cho cháu có hứng thú.”
Hách Liên Tử Phong bước chân hơi chậm lại một chút, nhưng không có dừng lại, trực tiếp rời khỏi phòng.
Hài tử? Hài tử nào?
Hách Liên Tử Phong tâm trạng khẽ nhúc nhích, dưới chân không tự chủ được theo tiếng khóc của hài tử đi đến.
Bắc Thần Mẫn nhi đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn rời đi, một ít tóc màu trắng ở trong gió phiêu đãng, giống như con người của hắn, làm người ta không cách nào nắm trong tay. Nàng khẽ chớp mắt, lãnh ý ngay lập tức phun trào, làm người ta sợ, nơi nào còn nhìn thấy hình dáng nữ nhân vừa mới làm nũng quyến rũ phong tình?
“Ca ca, hài tử kia chính là nữ nhi của nữ nhân kia?”
“Đúng vậy.” Cung chủ trả lời, giọng nói kia, mang theo vài phần cung kính.
Nam Cung Dực âm thầm quan sát hai huynh muội, Bắc Thần Mẫn Nhi ngồi ở vị trí chủ vị của thư phòng, mà cung chủ thì đứng bên cạnh ở nàng, khẽ khom người, bộ dáng kia rõ ràng chính là cấp dưới đối với cấp trên. Con ngươi của hắn hơi co lại, trong lòng không khỏi sinh ra một ý niệm kỳ quái trong đầu, chẳng lẽ thân phận của nữ nhân này cao hơn so với cung chủ, cho nên cung chủ mới cung kính với nàng như thế?
Nghĩ đến khả năng này, hắn đối với thân phận của nữ nhân này càng thêm tò mò. Nàng rốt cuộc là người nào, lại có thể làm cho cung chủ cao cao tại thượng không ai bì nổi cũng cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của nàng?