THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Edit: Tiểu Tuyền + pthust

Beta: Tiểu Mộng

Long Thiên Tuyệt có thuật ẩn thân, tùy thân có thể ẩn núp dấu vết của mình, đến lúc đó cao thủ Vân Huyễn điện phát hiện chỉ có thể một người là hắn, tự nhiên mà coi hắn là người vụng trộm xông vào Vân Huyễn điện, thành người chịu tội thay. Hách Liên Tử Phong lạnh lùng khẽ hừ, trong lòng hết sức ấm ức, hắn cũng không biết mình vì sao lại dính phải vũng nước đục này, tới giúp hắn, mà việc hắn giúp đỡ Long Thiên Tuyệt lại coi là chuyện đương nhiên, còn khắp nơi uy hiếp, hắn rốt cuộc là thiếu vợ chồng bọn họ bao nhiêu?

Không tiếng động thở dài, không cùng hắn ta tranh luận, hắn một mình chần chừ đến ngoài cửa phòng luyện khí, bắt đầu giữ chức thủ vệ (canh phòng, bảo vệ).

Long Thiên Tuyệt âm thầm liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng cười khẽ, sau đó tiếp tục đắm chìm trong việc luyện khí.

Long Thiên Tuyệt tốc độ luyện khí cực nhanh, ngọn lửa toát ra, búa sắt giow lên đập xuống, đinh đinh đang đang, làm người ta hoa hết cả mắt. Nếu không phải gian phòng luyện khí này có cách âm đặc biệt hiệu quả, nhất định sẽ quấy nhiễu tới người ở phía ngoài.

Hách Liên Tử Phong thỉnh thoảng đi vào nhìn một cái, nhìn thấy hắn ta động tác luyện khí nhanh đến kinh người, hắn âm thầm sợ hãi than. Xem ra ở phương diện nào đó, mình thật không như hắn!

Đại khái qua nửa canh giờ, luyện khí xong.

Hách Liên Tử Phong đánh giá binh khí mà Long Thiên Tuyệt vừa luyện chế xong, là ba sợi xích sắt khác nhau, trong lòng nổi lên nghi ngờ, theo hắn ước lượng, mỗi một sợi xích có chiều dài gần mười người nhập lại, sợi xích nhỏ nhất cũng bằng cỡ nắm tay, lại càng không cần phải nói sợi xích này rốt cuộc có bao nhiêu sức nặng. Thật đần mà, binh khí nặng như vậy, hắn xác định nó sẽ phát huy công dụng à, có thể dùng nó để đối phó Tông chủ cùng cao thủ Vân huyễn điện sao?

“Ngươi làm lâu như vậy chỉ để tạo ra ba sợi xích vừa thô vừa nặng như vậy? Ngươi định dùng nó như thế nào để giết kẻ địch? Đừng nói với ta, ngươi muốn dùng nó để dọa chết đối thủ?” Hách Liên Tử Phong cười trào phúng nói, hắn lo lắng hơn chính là, Long Thiên Tuyệt làm như thế nào để thì có thể chịu được, mang nhiều hơn sợ rằng mình sẽ bị đè chết.

Hắn nghiêng mắt nhìn Long Thiên Tuyệt, ánh mắt khinh thường rõ ràng đang nói, ngươi đừng vọng tưởng ta sẽ giúp ngươi cùng nhau mang xiềng xích. Vạn nhất gặp phải cao thủ giỏi hơn, hắn rốt cuộc là muốn giữ xiềng xích hay là giữ được tánh mạng mình a?

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng quăng cho hắn một cái nhìn, sau đó ở dưới cái nhìn soi mói của Hách Liên Tử Phong, sau đó đầu ngón tay ở trên sợi xích nhẹ nhàng ấn một cái.

Khách khách Khách khách Khách khách……

Ánh mắt Hách Liên Tử Phong kèm theo thanh âm khách khách, không ngừng biến hóa, hắn hít một ngụm khí lạnh, thất kinh.

Sợi xích sau khi bị cơ quan chạm đến, nhanh chóng biến hình gấp lại, từ sợi xích dài cỡ mười người hợp lại, biến thành chiều dài năm người hợp lại,chiều dài hai người hợp lại, chiều cao một người …đến cuối cùng chỉ còn lại một đống nhỏ bằng lòng bàn tay.

Quá thần kỳ!

Chuyện này là không thể nào đi!

Sợi xích thể tích khổng lồ như vậy, làm sao có thể đến cuối cùng chỉ còn lại một đống nhỏ như vậy?

“Muốn biết nguyên nhân sao?” Long Thiên Tuyệt hài lòng nhìn vẻ mặt hắn biến hóa rõ ràng, trong lòng vụng trộm sảng khoái, “…… Ta mạn phép không nói cho ngươi!”

Hách Liên Tử Phong co co rút rút khóe miệng, không nhịn được liếc mắt, nhân phẩm của người này thật sự là quá xấu xa rồi!

Ngươi không nói, hắn còn không muốn biết đây!

“Chút tài mọn!” Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng luyện khí.

“Chút tài mọn? Vậy ngươi cũng làm một cái cho ta nhìn chút nào!” Long Thiên Tuyệt nhanh chóng thu hồi hai sợi xích khác, thân ảnh chợt lóe, cũng nhanh chóng hướng về phía cửa phòng luyện khí bay vút ra ngoài.

Vách đá của Cấm Cung, gió lạnh gào thét.

Hỏa tiễn trong tay cung tiễn thủ đã thay đổi mấy lần, vẫn như cũ vẫn không thấy có người tới cứu. Mặc Liên đại nhân cùng các cao thủ bị trói gô vào một chỗ, cố nén đau đớn trên người, trong nội tâm cũng đã xoắn xuýt lại, Long công tử còn sẽ không đi mà quay lại, tới cứu các nàng sao?

Nếu là tới, Long công tử hơn phân nửa lành ít dữ nhiều, nếu như không tới, hôm nay các nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nội tâm các nàng đấu tranh, vừa hy vọng Long công tử tới cứu các nàng, lại vừa hy vọng Long công tử không nên tới, chỉ có thể âm thầm cầu khấn đột nhiên đang lúc này Tông chủ lại nổi lên thiện tâm, tha thứ cho các nàng.

Ở bên kia sườn dốc, Tông chủ đón gió, đứng sừng sững trong khoảng thời gian chừng nửa canh giờ, xem sắc trời một chút, trong lòng càng lúc càng phiền não. Mụ phí nhiều công sức như thế, thật ra là muốn biết rõ ràng, người vụng trộm xông vào Vân Huyễn điện kia có phải là Vân Khê hay không. Mụ chắc chắn là đã có kẻ xông vào Vân Huyễn điện, đánh bất tỉnh hai gã thủ hạ của mụ, mà kẻ này còn có thể dưới mí mắt của mụ trốn đi, khả năng duy nhất chính là người này thi triển thuật ẩn thân trong truyền thuyết. Ở trong ấn tượng của mụ, cõi đời này có thể thi triển thuật ẩn thân cũng chỉ có hai vợ chồng Vân Khê, cho nên mụ thật sự muốn hiểu rõ, người vừa mới tới đến tột cùng có phải là Vân Khê hay không.

Nếu như là Vân Khê, vậy chẳng phải chứng minh Vân Khê đã thoát ly khỏi tế đàn Thiên Ma? Như vậy Vân Huyên đâu? Phải chăng nàng cũng thoát khỏi tế đàn Thiên Ma?

Trong nội tâm nôn nóng càng ngày càng nghiêm trọng, một khi không biết biết rõ ràng chân tướng sự tình, một khắc mụ cũng không được an bình.

Không thể lại tiếp tục chờ đợi, Tông chủ hít sâu một hơi, ánh mắt đầy nghiêm túc,hướng bốn phía chung quanh hô lớn: “Bổn tọa đã không còn tính nhẫn nại rồi, bắt đầu từ bây giờ, nếu như ngươi còn không xuất hiện, bổn tọa mỗi lần đếm đến mười, liền giết một người! Mười, chín …”

Tông chủ không có bất kỳ sự chần chừ nào, lúc này lại bắt đầu đếm đếm, cung tiễn thủ nhất tề đem tên nhắm ngay một người trong đó, vận sức chờ phát động. Mặc Liên cùng những cao thủ bắt đầu rối rít hoảng sợ, nhất là một vị cao thủ bị nhắm trúng kia, cả người giống như cái sàng (editor: vật hình tròn, gần gần giống cái mâm, nhưng có mép cao, gần giống cái mẹt í, nhưng sàng được đan khít hơn, người nông thôn thường dùng nó để sàng nông sản, cầm hai bên mép lay động sang hai bên để lọc bỏ tạp chất như sỏi…), đôi môi trắng bệch.

“Mặc Liên đại nhân, ta ta ta…… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không muốn chết!”

“Đừng sợ! Sẽ có người tới cứu chúng ta!” Nói ra những lời này, ngay cả Liên Mặc Liên đại nhân chính mình cũng có chút không tin tưởng, nhưng là trừ việc đó ra, nàng còn có thể nói cái gì để an ủi đồng bạn đây?

“Sáu, năm, bốn……”

Cùng với Tông chủ lãnh khốc vô tình đếm ngược, cao thủ bị nhắm trúng thân thể lay động càng thêm kịch liệt, đến cuối cùng nàng một hơi thở không ra, bị làm cho sợ đến mức ngất đi.

Nàng bất tỉnh một chút, đầu mũi tên của cung tiễn thủ nhất tề thay đổi, nhắm ngay một người khác.

“A ——”

Một mảnh tiếng kêu sợ hãi.

Những cao thủ toàn bộ rối loạn.

“Mọi người đừng hoảng hốt!” Thanh âm Mặc Liên đại nhân thở dài,vận khí, hướng về phía cung thủ đối diện hô: “Các ngươi muốn bắn liền bắn ta, ta không sợ các ngươi!”

Cung tiễn thủ nhất tề quay đầu, nhìn về phía Tông chủ xin chỉ thị.

Thanh âm Tông chủ cười lạnh, gật đầu, tiếp tục đếm ngược: “Ba, hai …”

Cuối cùng một tiếng MỘT sắp ra khỏi miệng, cung tiễn thủ đồng loạt đem cung kéo lại dây cung, tên đã lắp vào cung, hết sức căng thẳng!

Mặc Liên đại nhân ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt, đang đợi một khắc cái chết phủ xuống.

Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng rít, một cái sợi xích to và dài không có nguồn gốc mà sinh ra!

Một mặt là xiềng xích, một mặt là vũ khí sắc bén hình cái truy, nó xuyên qua tầng đất của sườn núi, thật sâu đâm vào tầng đất, một đường kéo dài đưa tới vị trí mỗi cung tiễn thủ đứng yên.

Từ dưới đất truyền đến mấy tiếng cạch cạch khó chịu, tầng đất bị sợi xích làm cho chấn động đến nỗi tơi xốp, mà cung tiễn thủ đứng ở trên tầng đất đó toàn bộ đều bị ném đi. Cung tiễn thủ trên tay run lẩy bẩy, hỏa tiễn rời cây cung đi, ào ào thay đổi phương hướng, bắn về phía trời cao.

Chỉ một thoáng, người ngã ngựa đổ, hỏa tiễn bay vụt đầy trời, trên sườn núi của Cấm Cung loạn thành một đống.

Một màn này được phát sinh quá mức đột nhiên, phần lớn mọi người không có kịp phản ứng, mặt đất đang yên yên lành lành, thế nào lại đột nhiên bị vén lên? Như này phải là vũ khí thật lợi hại mới có thể làm được?

“Lần này xem ngươi tới trốn chỗ nào?” Tông chủ hoả nhãn kim tinh, thoáng cái liền khóa sợi xích lại Long Thiên Tuyệt ở một chỗ khác, mặc dù hắn ẩn thân xuất hiện, nhưng trên người hắn mãnh liệt tỏa ra kình khí cùng nội tức, đã bán đứng hắn. Tông chủ lập tức khóa vị trí của hắn, tung người bay lên, hướng Long Thiên Tuyệt bay đến!

Vân Trung Thịnh vội vã chạy tới, vừa mới bắt gặp một màn mạo hiểm này, may mắn đồng thời, âm thầm vì Long Thiên Tuyệt mà toát mồ hôi.

“Là Long công tử!”

Lúc này, Tông chủ đã khóa vị trí Long Thiên Tuyệt, lại tiếp tục thi triển thuật ẩn thân, chỉ có thể là tiêu hao thể lực, cho nên, lúc này Long Thiên Tuyệt hiện ra người thật.

“Là ngươi?”

Sắc mặt Tông chủ bỗng nhiên biến đổi, đã nhận ra nam tử này chính là trượng phu của Vân Khê. Nếu như trượng phu của Vân Khê đến nơi này, Vân Khê chắc chắn cũng đã thoát hiểm, Vân Huyên kia đâu?

« Nói! Vân Khê đâu? Vân Huyên đâu? Các nàng ở nơi đâu? » Tông chủ vừa truy kích, vừa chất vấn.

Ánh mắt Long Thiên Tuyệt nhấp nháy, bí hiểm cười nói: « Vợ chồng chúng ta cho tới bây giờ cũng là như hình với bóng,ta ở chỗ này, Khê Nhi tự nhiên cũng ở nơi đây. Về phần Vân Huyên…Nàng biết được ngươi tới Vân Huyễn Điện, tự nhiên là muốn tới tìm ngươi tính sổ! »

Hắn cố làm ra vẻ huyền bí, hù dọa đối phương, chính là vì cho mình tranh thủ cơ hội thở dốc.

Quả nhiên, nghe được Vân Huyên cùng Vân Khê hai người đã ở vùng phụ cận phía sau,thế tiến công của Tông chủ từ từ yếu đi, có điều giữ lại. Đến cuối cùng, hai người chia ở hai đầu vách đá, giằng co lẫn nhau. Tông chủ lo lắng Vân Huyên cùng Vân Khê hai người sẽ ở sau lưng đánh lén mụ, không thể không phòng.

« Vân Huyên là làm thế nào rời khỏi bức bích họa?Cái này không thể nào! Có Đại Thiên Ma ở đó, các ngươi không thể nào cứu được nàng khỏi đó! »

Long Thiên Tuyệt tự nhiên sẽ không nói cho nàng biết, là bởi vì nữ nhi của mình thúc giục Xá Lợi Phật Châu, mới làm cho phong ấn của bức tranh trên vách tường bị phá giải, kể từ đó, còn không biết sẽ có bao nhiêu người đánh chủ ý trên người nữ nhi. Hắn không có suy tư quá nhiều, lạnh giọng cười nói: « Đại Thiên Ma tất nhiên lợi hại, nhưng mà hắn cũng có nhược điểm, chúng ta có thể từ trong tay của hắn thoát đi, liền chứng minh chúng ta có thể chiến thắng thực lực của hắn, nếu chúng ta có thể từ trong tay của hắn trốn ra được, thì như thế nào không thể phá giải phong ấn của bức bích họa chứ? »

“Chỉ bằng mấy người các ngươi?” Tông chủ không tin.

“Không sai! Chỉ bằng mấy người chúng ta! Đừng quên, trên người Khê Nhi có huyết thống cao quý nhất, thuần khiết nhất Vân tộc, trên người của nàng còn có ấn kí của chư thần bảo hộ, ngay cả Vân Huyên cũng cảm thấy không bằng …, huống chi là Tông chủ ngươi. Ngươi không có cách nào đối phó Đại Thiên Ma, sợ hãi Đại Thiên Ma uy hiếp, không có nghĩa là Khê Nhi cũng sợ, không cách nào chiến thắng Đại Thiên Ma. Nếu như ngươi không tin, cũng có thể quay lại tế đàn Thiên Ma, trước mặt Đại Thiên Ma hỏi một câu, chúng ta đến tột cùng là như thế nào phá giải được phong ấn của bức bích họa?” Long Thiên Tuyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kì thực là một phen nói nhảm, Tông chủ làm sao có thể lại đích thân tới tế đàn Thiên Ma để điều tra đến tột cùng? Trừ phi là nàng chán sống, muốn tự mình đi tìm chết!

Tông chủ ngưng thần tĩnh khí, đem khí tức hoàn toàn trải đều ra, nàng muốn dùng cách thức của chính mình đi điều tra, rốt cục hai người Vân Huyên cùng Vân Khê có tới Vân Huyễn Điện không.

Long Thiên Tuyệt nhìn nàng chăm chú, trong lòng khẽ nhúc nhích, hiện tại nàng nhất thời phân tâm, chính là cơ hội cứu người tốt nhất, bỏ qua cơ hội này, muốn cứu người nữa, sợ rằng khó khăn.

“Dời ——” trong miệng hắn mặc niệm một tiếng, biến mất ngay tại chỗ.

Trong đại môn Cấm Cung, Mặc Liên địa nhân vốn tưởng rằng mình chết chắc, ai ngờ ở thời khắc cuối cùng, Long công tử xuất hiện, tất cả mũi tên nhắm ngay nàng toàn bộ đều bị chuyển phương hướng, bắn về phía trời cao, nàng tránh được một kiếp. Mở mắt ra, nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, mình là thật sống lại.

Cám ơn trời đất a!

Không bao lâu sau, Long Thiên Tuyệt xuất hiện ở trước mặt mọi người, không nói hai lời, trực tiếp đem các nàng thu thập vào trong Kim Hòa Tháp của hắn.

Tội nghiệp Mặc Liên cùng các cao thủ mới từ hang sói thoát hiểm, lại rơi vào miệng hổ, trên đỉnh đâu, một con mãnh thú khổng lồ đứng ở trước mặt các nàng, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn các nàng, một đầu lưỡi dài phun đầy chất nhầy mùi hôi thối, không ngừng mà vung vẩy.

Nữ tử trẻ tuổi một chút, bị làm cho sợ đến oa oa kêu to, thay vì đối mặt một con cự thú đáng sợ như vậy, bị nó nuốt chửng, còn không bằng bị tên bắn tới chết còn thống khoái!

Đây là chuyện gì xảy ra? Long công tử đây là muốn cứu các nàng, hay là muốn hại các nàng?

Mặc Liên, Hoàng Liên là cao thủ tư lịch (tư cách và sự từng trải) tương đối cao, đối mặt với một con cự thú đáng sợ như vậy, cũng nhịn không được cả người rùng mình. Hơn nữa các nàng hiện tại bị thương nghiêm trọng, còn bị trói lại, cơ hồ cũng chưa có bất kì năng lực phòng hộ, nếu cự thú nhào đầu về phía trước, muốn nuốt chửng các nàng, các nàng căn bản không có đường sống để đánh trả lại, chỉ có thể mặc kệ cho thú xâu xé.

Mọi người hoặc là oán giận kêu la, hoặc là âm thầm phát run đánh rùng mình,như lâm đại địch.

Tội nghiệp tình cảnh của cự thú cũng không có so với các nàng tốt hơn chỗ nào, chủ nhân đem thức ăn ngon ném vào Kim Hòa Tháp, nhưng không có hạ lệnh muốn nó đối đãi như thế nào với những thứ thức ăn này, đáy lòng nó ngứa ngứa, cái kia xoắn xuýt lại a!

Đổi lại là trước đây, phàm là có thức ăn ngon đi vào, nó nhất định một ngụm nuốt chửng, nhưng là lúc này không giống ngày xưa rồi, ở dưới uy quyền của chủ nhân, nó đã từ từ hoàn lương, không có chủ nhân ra lệnh, nó không dám vọng động, nếu không không biết chủ nhân sẽ dùng phương pháp biến thái như thế nào tới trừng phạt nó.

Một thú với mọi người, giằng co lẫn nhau, mỗi người đều có phiền não riêng.

Long Thiên Tuyệt một hơi thở gấp còn không được an ổn, Tông chủ lập tức truy kích đến.Long Thiên Tuyệt rủa thầm một tiếng, Hách Liên Tử Phong chết tiệt, rốt cuộc đi đâu rồi? Lúc này còn không ra hỗ trợ?

Chưởng phong của Tông chủ truy đuổi tới nơi, hắn liên tục thi triển Na Di thuật thoát đi.

“Tiểu tử! Ngươi lừa gạt bổn tọa! Vân Huyên cùng Vân Khê căn bản không có ở đây, ngươi phô trương thanh thế, chính là muốn cho bổn tọa phân tâm, ngươi nhân cơ hội tốt cứu người. Hừ, ngươi cho rằng bổn tọa mắc lừa dễ dàng như vây sao? Ngươi nạp mạng cho bổn tọa đi! »

Chưởng phong càng lúc càng sắc bén,chưởng đầu tiên vừa mới đánh ra, chưởng thứ hai, chưởng thứ ba liền liên tục không ngừng mà đuổi theo, trên bầu trời, khắp nơi cũng là chưởng ảnh, giống như từng ngọn núi, hướng Long Thiên Tuyệt vô tình đè xuống.

“Phi Long Tại Thiên!”

Rống ——

Tám con Hỏa Long nhất tề xuất động, hướng phương hướng ngược lại hắn chạy nhanh tới, chặn đòn đánh tới, đi ngăn cản chưởng phong.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Mỗi một con Hỏa Long chặn đánh một đòn chưởng phong, tiếng va chạm dữ dội,đánh thẳng vào bốn bề không khí, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên!

“Hưu ——”

Có tám con Hỏa Long tạm thời ngăn cản, Long Thiên Tuyệt có cơ hội thở dốc, ống tay áo lay động, mở ra cơ quan, cái xích thứ hai từ trong tay hắn bắn ra.

Một mặt sợi xích trùy hình, dưới sự thúc giục của cơ quan, bay vụt với tốc độ cực nhanh, chỉ nghe thấy tiếng gió hưu hưu, trong chớp mắt liền bay vụt tới sườn núi phía bên kia.

Khách khách!

Một mặt trùy hình đâm thật sâu vào tầng nham thạch!

Tay của LongThiên Tuyệt vững vàng cầm một chỗ khác của sợi xích, sợi xích đong đưa theo quán tính lay động bay đi, tốc độ bay như thế, so với thi triển khinh công, muốn nhanh hơn nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều!

Từ một mặt của vách đá, đung đưa bay tới một chỗ khác của vách đá.

Dáng vẻ tiêu sái qua lại, kinh diễm vô cùng!

Tông chủ thấy vậy, sắc mặt đen thui. Nàng muốn giết người, há có thể để cho hắn ở ngay dưới mí mắt của mình chạy mất?

“Tiểu tử, ngươi đã chọc giận bổn tọa, bổn tọa muốn đem xương cốt ngươi nghiền thành tro——” Tông chủ rống giận, ra sức truy kích, kiếm của nàng thuận thế xuất ra, như cuồng phong nhanh chóng ép tới phía sau Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt cảm nhận được áp lực vô cùng, mắt thấy trường kiếm muốn đâm vào thân thể, đột nhiên, một tiếng rồng ngâm rống lên, Thiên Long không đợi chủ nhân gọi tới, đột nhiên xuất hiện phía sau Long Thiên Tuyệt, chỉ nghe thấy một tiếng thổi phù vang lên, trường kiếm xuyên qua thân thể của nó, từ gáy con Rồng xuyên qua một đường đến đuôi Rồng.

Hưu!

Trường kiếm tiếp tục hướng về phía trước bay tới, uy lực cũng cực kỳ giảm mạnh.

Long Thiên Tuyệt một tay cầm xiềng xích một mặt, một tay rút kiếm đánh trả, ngăn cản một kiếm trí mạng này.

Đợi đến khi nhìn về phía Thiên Long, máu toàn thân nó đột ngột tràn lan, con rồng lớn màu bạc biến thành một con rồng máu. Thiên Long vì thay hắn ngăn cản một kiếm trí mạng kia, không chút do dự đưa thân ra!

“Thiên Long! ——”

Nhìn thú sủng của mình từ trên vách đá rơi xuống, tim của Long Thiên Tuyệt như nhảy đến cổ họng, nhấn một cái lên cơ quan của sợi xích trong tay, hắn thu hồi sợi xích, đi theo Thiên Long, mặc chính mình theo quán tình đi theo nó cùng nhau rơi xuống vực, dù gì hắn cũng muốn cứu thú sủng của mình, bởi vì nó là đồng bạn sớm nhất cùng mình gắn bó bầu bạn, mặc dù thực lực của nó chưa chắc là cường đại nhất, nhưng mà thời điểm thực lực của hắn vẫn còn kém, nó là bạn tốt nhất đã trợ giúp hắn vượt qua vô số lần sinh tử.

Hắn quý trọng tình nghĩa này này, càng thêm quý trọng nó vì bảo vệ mình mà bất chấp nguy hiểm.

Tông chủ nhìn hắn rơi xuống đáy vực, vẫn là không chịu bỏ qua cho hắn, người cùng kiếm, từ trên xuống dưới, bổ nhào bay tới.

Long Thiên Tuyệt ngửa đầu, thấy được một trận nguy hiểm tập kích tới, hắn nắm lấy cơ quan của sợi xích nhẹ nhàng khẽ động, đem sợi xích thả ra một đoạn nhỏ,chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch cạch của kim loại va chạm, sợi xích ở giữa không chung quấn chặt lấy thân kiếm.

Tông chủ lạnh lùng cười một tiếng, hai ngón tay cầm chặt hơn, thân kiếm lập tức kịch liệt lay động, ý đồ tránh thoát khỏi sự trói của sợi xích.

“Thù ngày hôm nay, ngày khác tất báo!” đáy mắt Long Thiên Tuyệt tràn ra vẻ thị huyết, hắn lạnh lùng nhếch môi, ngón tay đặt trên cơ quan dùng sức vừa động, cả sợi xích biến thành một cái lò xo, có thể khiến công kích bật ngược lại.

Hắn buông lỏng tay ra, mặc kệ sợi xích bắn ra lực, mang theo trường kiếm cùng nhau đánh úp về phía Tông chủ.

Tông chủ kinh hãi, phải đề khí, hướng về phương hướng ngược lại bỏ chạy.

Lúc sau, Long Thiên Tuyệt đã sớm không biết rơi xuống nơi nào, mất đi tung tích.

“Ghê tởm!” Tông chủ trở xuống đến vách đá, cúi mắt nhìn xuống đáy vực sâu không thấy đáy, khuôn mặt mụ nhăn nhó. Lại một lần nữa để cho hắn từ dưới mí mắt của mụ đào thoát, một kẻ tự phụ như mụ sao có thể chấp nhận kết quả này?

“Bổn tọa cũng không tin, trong tay ngươi còn có những thứ xiềng xích khác có thể cứu ngươi!” Bàn tay to của Tông chủ, đem hai cái sợi xích khác nhau thu vào trong lòng bàn tay, mới vừa thấy được hai sợi xích lợi hại, đối với lần này thập phần cảm thấy hứng thú. Chẳng qua, trong tay Long Thiên Tuyệt, hai cái xiềng xích này lần lượt đã mất, lần này, xem hắn rốt cuộc có thể hay không còn mạng!

“Hết thảy xuống đáy vực để tìm cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Dưới sự uy hiếp của cơn thịnh nộ của mụ, ai còn dám lưu lại nhiều thêm chốc lát? Đám người ầm ầm mà giải tán, mọi người chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, cơn nộ khí (tức giận) của Tông chủ bây giờ không phải là bất luận kẻ nào cũng có thể thừa nhận.

Rất nhanh, Tông chủ cũng rời đi vách đá Cấm Cung.

Vân Trung Thịnh là người cuối cùng rời khỏi, hắn đứng ở vách đá, mắt nhìn xuống dưới vách một mảnh tối đen như mực, chau mày. Chẳng lẽ Long công tử cứ như vậy rơi xuống núi mà bỏ mạng sao? Sẽ không! Long công tử thần thông quảng đại, bên cạnh lại có không ít thú sủng, khẳng định không chết được!

Có lẽ hắn nên vội vàng đuổi theo Tông chủ, đi xem kế tiếp mụ có an bài cái gì đó đối phó với Vân Khê cô nương hay không. Nghĩ vậy, hắn cũng vội vàng rời khỏi Cấm cung.

Mới vừa rồi Cấm Cung còn ầm ầm,thoáng cái an tĩnh lại.

Ai cũng không có lưu ý đến, ở một góc của vách núi, rủ xuống một bóng người, từ đầu đến cuối cũng không có nhúc nhích bật ra. Cho tới hiện tại, bóng người mới có động tĩnh. Hắn tung mình nhảy, nhảy lên sườn núi.

Một bộ tóc trắng ở trong bóng đêm bay bay, hắn chính là Hách Liên Tử Phong vẫn che giấu hành tung.

“Long huynh, hi vọng ngươi phúc lớn mạng lớn, tự cầu nhiều phúc đi!” Hắn hướng về phía phương hướng đáy vực, cúi đầu nói một câu.

Cũng không phải là hắn không muốn xuất thủ tương trợ, chỉ là không có tìm được thời cơ tốt nhất. Thế tấn công của Tông chủ quá mức hung mãnh (hung dữ + mạnh mẽ), hắn mạo hiểm hiện thân, đến lúc đó chỉ có thể là họa thủy đông dẫn (tự chuốc họa vào thân), hắn không cho là mình có thể từ trong tay Tông chủ chạy trốn an toàn, hơn nữa hắn vừa động, sẽ có cao thủ nội tông Vân tộc vây tới đây, đến lúc đó chỉ có thể để cho chiến cuộc trở nên càng thêm phức tạp.

Mới vừa rồi trong một tích tắc, trường kiếm ép tới phía sau Long Thiên Tuyệt, hắn muốn xuất thủ, lại không nghĩ thú sủng của Long Thiên Tuyệt đột nhiên xuất hiện, dùng thân thể của mình thay chủ nhân ngăn cản một kích trí mạng.

Nội tâm của hắn chấn động.

Hắn càng không nghĩ đến chính là, Long Thiên Tuyệt vì cứu thú sủng của mình, cũng rơi xuống đáy vực.

Lúc này hắn lại ra tay tương trợ, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Có lẽ, hắn hẳn là nên sớm đi trở về, đem tin tức của Vân Huyễn điện báo cho Khê Nhi, để cho bọn họ nhanh chóng chuẩn bị phòng ngự mới là việc quan trọng.

Nhíu mày, nhìn về phía đáy vực một cái thật sâu, hắn xoay người hướng phía chân núi bay vút đi.

Long Thiên Tuyệt chậm chạp không về, trong lòng Vân Khê hoặc nhiều hoặc ít có chút nhớ, ôm nhi tử, cùng tháp (một cái giống như giường) mà ngủ, nhưng ngủ rất nông.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Vân Khê cho là trượng phu trở về, đứng dậy, tùy ý phủ thêm một món áo đơn, liền đi mở cửa.

Ngoài cửa phòng, một người đưa lưng về phía nàng, một đầu tóc trắn cùng một thân tử y làm cho Vân Khê nhìn một cái liền nhận ra hắn. Vòng qua thân ảnh của hắn, Vân Khê ngắm nhìn xung quanh: “Hách Liên đại ca, Thiên Tuyệt đâu? Tại sao không trở về cùng huynh?”

Hách Liên Tử Phong từ từ xoay người lại, thật sâu ngắm nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

“Hách Liên đại ca, huynh cũng đừng trêu chọc ta, mau nói cho ta biết, Thiên Tuyệt đâu?” Vân Khê nhìn hắn như vậy, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, nhưng mà nàng vẫn còn không muốn tin tưởng Thiên Tuyệt đã xảy ra chuyện. Hai người bọn họ cùng nhau đi, không có lý do một người bình an trở lại, một người nhưng không có trở lại, có phải hay không hai người bọn họ cùng nhau hợp tác để trêu đùa nàng đây?

“Vân Khê, nàng hãy bình tĩnh. Chúng ta ở Vân Huyễn điện gặp Tông chủ…” Hách Liên Tử Phong quan sát thần sắc của nàng, từ từ kể chuyện nói.

“Tông chủ? Mụ ta ở Vân Huyễn điện?” Mí mắt Vân Khê đột nhiên giật mình, lấy thực lực Tông chủ, cho dù hai người bọn họ tới cùng nhau hợp tác cũng chưa hẳn có thể chiến thắng mụ ta,chẳng lẽ Thiên Tuyệt thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

“Hách Liên đại ca, mau nói cho ta biết, Thiên Tuyệt rốt cuộc gặp phải chuyện gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc