THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Beta: Tiểu TuyểnNhìn thẳng vào ánh mắt Long Thiên Trạch đang nhìn mình chăm chú, tâm thần Long Thiên Tuyệt từ từ dao động.

Đó là phụ thân hắn từng sùng kính nhất, tấm gương mà hắn vẫn lấy làm kêu ngạo, mà bây giờ......

Lông mày anh tuấn, thật sâu chau lại, tim Long Thiên Tuyệt khẽ xé đau. Thì ra là, hắn không cách nào lãnh khốc vô tình được, dù sao đó cũng là phụ thân của hắn a.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ......” Long Thiên Trạch bỗng nhiên ho mạnh, hắn che ngực, trên dung nhan trích tiên lộ ra vẻ thống khổ, sắc mặt trắng bệch, một tay khác ở trên người lục lọi, đầu ngón tay phát run.

Một bàn tay to lớn mà có lực, bắt được cái tay phát run của hắn, sau đó tự mình trong ngực hắn lục lọi. Một lúc sâu, lấy ra một bình sứ màu trắng.

“Làm sao chỉ còn lại có một viên thuốc? Ngươi không đem theo nhiều một chút ở bên người sao? Biết rõ bệnh trên người mình còn cố tỏ ra mạnh mẽ......”

Long Thiên trạch ngẩn đầu lên, chăm chú nhìn nam tử trước mắt, nhìn thẳng chiếc cằm nam tử anh tuấn như được điêu khắc. Tầm mắt của ông tiếp tục dời lên, nhìn vào con ngươi thâm thúy mà đẹp đẽ kia, ông bỗng ngơ ngẩn.

Thì ra là, hắn còn quan tâm đến mình.

Ánh mắt nơi sâu nhất của Long Thiên Trạch ẩn chứa băng diễm cùng hỏa diễm đang giao thế mà lóe lên, sau đó một tầng sương mù bao phủ tròng mắt đen của hắn, nổi lên vẻ mù mịt.

Cảm thấy ánh mắt quái dị nhìn mình chăm chú, động tác Long Thiên Tuyệt đột nhiên ngừng lại, ngước mắt, chống lại hai tròng mắt của Long Thiên Trạch.

Ánh mắt hai phụ tử tương giao ngắn ngủi, nhưng lại có cảm xúc khác thường chảy xuôi ở trong lòng.

Long Thiên Tuyệt rất nhanh dời đi tầm mắt, đem ánh mắt rơi vào trước ngực đối phương, hắn rõ ràng nhớ được, khi hắn năm tuổi, phụ thân từng vì cứu hắn, mà trước ngực bị đâm một kiếm. Một kiếm kia cách trái tim không tới một tấc, suýt nữa là lấy đi tánh mạng phụ thân, cuối cùng phụ thân được cứu sống, nhưng cũng để lại di chứng.

Thời điểm mỗi lần tâm tình kích động hoặc là có điều kích thích, thì sẽ phát tác, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, phụ thân trong ngày thường đều đối đãi với người tương đối mỏng lạnh, cũng không phải là ông thật lãnh tình, mà là tâm tình của ông một khi có điều lo lắng hoặc kích động, liền dễ dàng khiến cho bệnh nhanh chóng phát tác.

Nhớ tới những điều trải qua kia, Long Thiên Tuyệt nắm chặt hai đấm, hắn cúi đầu nhìn dưới đất, hai vai khẽ run, như ẩn nhẫn cảm xúc khắc sâu gì đó.

Long Thiên Trạch ăn vào viên thuốc, hô hấp từ từ gần như bình thường, ông cúi đầu nhìn nhi tử mình, hiểu con không ai khác ngoài cha, ông làm sao có thể không biết nhi tử đang suy nghĩ gì?

Tâm lần nữa khẽ xé đau.

Vừa mới đè xuống lại kích động lần nữa dâng trào, hắn ức chế không được ho lên.

“Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ khụ......”

“Ngươi có sao không?” Long Thiên Tuyệt chợt ngửa đầu lên, ân cần hỏi thăm. Trong đôi mắt hắn thâm thúy lóng lánh nước mắt, giống như những đóa băng hoa trong suốt mà nở.

Hắn đứng dậy, vây quanh phía sau phụ thân, hai chưởng dán phía sau lưng ông, từ từ đưa Huyền lực vào, giúp ông khai thông chân khí trong cơ thể.

Long Thiên Trạch nhìn lại, không để ý mình đang ho khan, thần sắc kích động ngưng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt một mảnh ướt át.

Vân hộ pháp từ nơi xa trở về, xa xa thấy một màn như vậy, không khỏi dừng bước, không đành lòng tiến lên quấy rầy.

Tôn chủ nửa đời trước trôi qua quá khổ, giờ là lúc hắn hưởng thụ các loại thân tình cùng ôn tình rồi, trời cao luôn sẽ chiếu cố người thiện lương, mà tôn chủ chính là người thiện lương mà trọng tình trọng nghĩa trong mắt hắn.

Qua hồi lâu, tâm tình Long Thiên Trạch rốt cục bình phục rất nhiều, ho khan cũng không có lợi hại như vậy.

Làm Vân hộ pháp trở lại chỗ bọn họ, không khí ở giữa phụ tử bọn họ ngược lại càng thêm quái dị.

Long Thiên Tuyệt ngồi cách Long Thiên Trạch ba mươi bước, cố ý cùng ông giữ một khoảng cách, Vân hộ pháp nhìn phụ tử ở trạng thái cùng trước khi hắn đi giống nhau như đúc, song nhìn kỹ, thì hoàn toàn khác biệt, Vân hộ pháp thậm chí cảm thấy được tôn chủ có chút cố ý giận dỗi.

Xem vẻ mặt Long Thiên Trạch, môi của ông chứa đựng ý cười yếu ớt như có như không, cùng sắc mặt thối của tôn chủ giờ phút này thật khác biệt, ông ấy tựa hồ tâm tình không tệ.

“Tôn chủ, có thể tìm được các ngươi rồi!” Viêm hộ pháp lúc này trùng hợp đi đến.

“Tiểu tử ngươi, không phải là bị bắt sao? Làm sao nhanh như vậy đã thả ra rồi?” Vân hộ pháp thấy được đồng bọn của mình, không nhịn được tiến lên cho hắn một cái ôm chặt.

Con ngươi dài nhỏ của Viêm hộ pháp híp híp, xẹt qua nụ cười, sau đó ra vẻ ghét bỏ đẩy hắn ra: “Ngươi cứ như vậy muốn cho ta bị bắt sao? Cũng không nói chút lời may mắn.”

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Long Thiên tuyệt bước nhanh tới chỗ hắn, trong mắt đen hàm chứa nụ cười mấy phần thoải mái, ánh mắt cũng ấm áp lên.

Hỏa hộ pháp tiến lên, cung kính hướng hắn vái một cái rồi nói: “Tôn chủ, lúc trước chúng ta đích xác là gặp được người gia tộc Hiên Viên, bất quá cũng là Nam Cung Dực ở trong bóng tối giở trò. Hắn muốn thông qua thuộc hạ đến uy hiếp tôn chủ cùng phu nhân, hi vọng tôn chủ cùng phu nhân rời xa địa giới gia tộc Hiên Viên, sẽ không tạo thành uy hiếp đối với thân phận cùng địa vị trước mắt của hắn.”

“Nam, Cung, Dực!” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng cắn chữ, “Vậy ngươi làm cách nào thoát thân?”

Hỏa hộ pháp tiếp tục nói: “Là Vân Trung Thiên, Vân công tử đã cứu thuộc hạ cùng Phong hộ pháp, thuộc hạ gặp phu nhân, phu nhân sai thuộc hạ tới đây cùng tôn chủ nói rõ chân tướng của sự tình. Phu nhân còn đặc biệt dặn dò, tôn chủ phải cẩn thận Nam Cung Dực, có lẽ hắn còn đang ở bên ngoài gia tộc Hiên Viên mai phục, đối phó chúng ta.”

“Thì ra là như vậy.” mâu quang hắn lạnh lẽo, Vân Trung Thiên sở dĩ ra tay cứu người, nguyên nhân chắc là vì Khê Nhi. Nghĩ đến Khê Nhi quan tâm hắn như vậy, trong lòng Long Thiên Tuyệt liền ấm áp.

Cũng là vào giờ khắc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, hắn ngẩng đầu, có lửa khói tạo thành huy hiễu ở trên bầu trời phóng ra.

“Là đạn tín hiệu của gia tộc Hiên Viên!” Long Thiên Trạch đứng lên nói, nhìn lên trên trời, lộ ra thần thái khác thường, “Xem ra có người xông lầm cửa vào gia tộc Hiên Viên, còn làm kinh động cao thủ gia tộc Hiên Viên. Chúng ta phải thừa dịp hiện tại chạy tới, hẳn là có thể chính xác không có lầm mà tìm được cửa vào.”

Long Thiên Tuyệt mắt lạnh híp lại, sau đó mâu quang đột nhiên lớn hơn, quát lạnh một tiếng: “Đi!”

Bốn người nhất tề lên đường, hướng phía đạn tín hiệu phát ra chạy nhanh đến.

Trên con đường dưới rừng cây, đao kiếm bắn tán loạn, bụi bay cuồn cuộn.

Dung Thiếu Hoa, Độc Cô mưu, cùng đám người Côn Luân lão giả vẫn không thể trốn khỏi cao thủ gia tộc Hiên Viên đuổi giết, song phương ở nửa đường giao phong, đánh nhau kịch liệt.

Mọi người thi triển sở trưởng, các hiển thần thông, có thần thú dùng thần thú, có huyễn thú dùng huyễn thú, có ảo thuật dùng ảo thuật, một trận hoa cả mắt.

Tào trưởng lão cầm đầu cao thủ Gia tộc Hiên Viên đứng ở chỗ cao trên tảng đá lớn, vừa chỉ huy, vừa xem cuộc chiến. Thấy toàn thân thực lực đối phương, hắn không khỏi thầm giật mình, những người này đến tột cùng là người nào, chẳng những có Thủy ảo thuật, truyền thừa dị năng của gia tộc cổ xưa, còn có thần thú của một trong mười đại học viện. Những người này đến gia tộc Hiên Viên, đến tột cùng là muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ đúng như Dực công tử nói, bọn họ mơ ước Thần Đồ Trấn tộc chi bảo của gia tộc Hiên Viên mà đến?

Nghĩ đến khả năng này, mâu quang hắn trong nháy mắt trở nên lạnh lùng vạn phần, Trấn tộc chi bảo của gia tộc Hiên Viên, tuyệt không cho phép ngoại nhân mơ ước, nó là căn cơ gia tộc Hiên Viên, nhưng nếu Thần Đồ mất, như vậy gia tộc Hiên Viên coi như phá hủy một nửa, không thể tiếp tục có vòng bảo vệ. Phải biết rằng gia tộc Hiên Viên sở dĩ có thể ở chỗ này đứng vững không ngã, chưa có người có thể tìm được vị trí chỗ ở chân chính, toàn bộ vào Thần đồ này che chở, địa hình cùng kiến tạo của Gia tộc Hiên Viên chính là căn cứ phương vị của Thần đồ biểu diễn mà xây dựng, cho nên cửa vào mới có thể mỗi ngày biến hóa một lần, khiến cho ngoại nhân không cách nào biết được cửa vào gia tộc Hiên Viên là ở chỗ nào, gia tộc Hiên Viên cũng mới có thể trăm ngàn năm qua bình an vô sự.

Thần đồ, tuyệt đối không cho phép ai mơ ước!

Tào trưởng lão hừ lạnh một tiếng, phất tay lệnh: “Các ngươi nếu còn ngoan cố phản kháng nữa, đừng trách lão phu hạ sát lệnh.”

“Dừng tay!” Một giọng nói từ nơi xa chặn ngang vào, cắt đứt lời nói của hắn.

Tào trưởng lão quay đầu nhìn lại, thì thấy bốn người từ cuối con đường nhỏ trong rừng vội vàng chạy tới, trong chớp mắt liền đi tới phụ cận.

“Các ngươi là...... Long Thiên Trạch?” Tào trưởng lão nhận ra Long Thiên trạch trong bốn người, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.

“Tào trưởng lão, đã lâu không gặp.” Long Thiên Trạch tiến lên một bước, giọng nhàn nhạt nói.

Tào trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khịch mũi khinh bỉ: “Ngươi còn có mặt mũi tới? Ngươi đem Đại tiểu thư làm hại đau khổ như thế, lại còn có mặt đến gia tộc Hiên Viên chúng ta? Ngươi quên mất, gia chủ từng có lệnh, không cho phép ngươi bước vào gia tộc Hiên Viên một bước?”

Mâu quang của Long Thiên Trạch lạnh xuống, cũng không có lên tiếng.

Đám người Dung Thiếu Hoa thấy được nhóm người Long Thiên Tuyệt, không khỏi vui mừng, rối rít rút lui khỏi chiến trường, đi tới phía sau Long Thiên Tuyệt, nghiễm nhiên mọi người đã đem Long Thiên Tuyệt coi là thủ lãnh.

Long Thiên Tuyệt nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt ở trên mặt bạn tốt nhất nhất xẹt qua, tự có một cổ uy nghiêm tự nhiên sanh ra. Khi tầm mắt hắn xẹt qua Độc Cô mưu, hắn rõ ràng dừng một chút, bởi vì hắn thấy được Ngân Xà Thần thú bên cạnh Độc Cô Mưu, mâu quang ánh lên tia sáng như hiểu rõ.

“Chủ nhân nhà các ngươi có lệnh, không cho phép hắn tiến vào gia tộc Hiên Viên một bước, có nói không cho những người khác bước vào gia tộc Hiên Viên một bước không?Ta hôm nay, chính là vì bái phỏng chủ nhân nhà các ngươi mà đến, hi vọng các hạ có thể đi thông báo.” Long Thiên Tuyệt tiến lên trước một bước, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không giận tự uy.

“Ngươi lại là người phương nào? Gia chủ đâu phải các ngươi muốn gặp liền có thể gặp?” trong lòng Tào trưởng lão nhận định đối phương lai giả bất thiện, đã có ấn tượng xấu lúc ban đầu, nên xem ai cũng không thuận mắt, nhất là Long Thiên Trạch từng hại Đại tiểu thư nhà hắn chịu khổ, hắn vô cùng thống hận.

Gió núi thổi tóc đen lất phất qua khuôn mặt Long Thiên Tuyệt, tóc như suối đổ xuống: “Nói cho bọn hắn biết, Bổn Tôn là ai.”

Vân hộ pháp tiến lên một bước, thanh âm nghiêm nghị nói: ” Tôn chủ Chúng ta chính là cháu ngoại Hiên Viên gia chủ, cũng là con trai ruột của Đại tiểu thư nhà ngươi, thân phận như vậy, cũng không có tư cách thấy gia chủ các ngươi sao?”

Rần!

Tiếng sấm giữa trời quang, ở trong tai mỗi một cao thủ gia tộc Hiên Viên nổ tung.

Hắn, hắn lại là cháu ngoại của gia chủ, con trai ruột Đại tiểu thư sao?

Đây là thật đấy sao?

Những cao thủ bắt đầu tao động, tin tức này không khỏi quá mức rung động!

“Ngươi là cháu ngoại gia chủ?” Tào trưởng lão quay đầu, nhìn về phía Long Thiên Trạch, phu quân Đại tiểu thư ở tại này nơi, tất nhiên là giả không được, “Nhưng là, không phải nói hai vị công tử của Đại tiểu thư mất tích sao? Ngươi như thế nào chứng minh chính là mình là cháu ngoại gia chủ?”

Long Thiên Tuyệt cười lạnh một tiếng, mấy phần đùa cợt: “Các hạ không cảm thấy vấn đề này rất buồn cười sao?”

“Tôn chủ là thân phận nào, sao lại ham bối cảnh cùng thực lực gia tộc Hiên Viên các ngươi, tôn chủ chỉ là muốn gặp mẹ của hắn một lần thôi. Nếu các hạ không làm chủ được, vậy thì không ngại đi trước bẩm báo quý gia chủ, xem có muốn thấy tôn chủ nhà ta hay không, sẽ do quý gia chủ quyết định thích hợp hơn chút ít, các hạ nghĩ sao?” Vân hộ pháp nói.

Tào trưởng lão cau mày, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể quyết định, bởi vì hắn biết gia chủ giờ phút này cũng không ở trong gia tộc.

Đang do dự, thì từ phía sau hắn, một giọng nói xem vào, cắt đứt suy nghĩ của hắn: “Tào trưởng lão, hắn căn bản không phải là huyết mạch gia chủ, các ngươi không nên bị hoa ngôn xảo ngữ của bọn họ cho lừa gạt.”

Tào trưởng lão quay đầu, nhìn thấy người đến, thì khẽ kinh ngạc: “Dực công tử?”

“Dực công tử, ngươi nhận ra hắn sao?”

Nam Cung Dực bước đi như gió, từ trong bao nhiêu vòng vây của mọi người đi tới, đợi đến gần, ánh mắt hắn nhìn Long Thiên Tuyệt đe dọa, cười lạnh nói: “Nhận được, tự nhiên nhận được! Hắn cũng giống ta, đều đến từ Ngạo Thiên đại lục, không chỉ như vậy, hắn còn là tôn chủ tà phái, giết người vô số, không chuyện ác nào không làm!”

Hắn thoáng dừng lại một chút, trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên, hắn tiếp tục nói: “Ta đã sớm nói, mục đích lần này bọn họ tới đây không chỉ không… tinh khiết. Hiện tại gia chủ không ở trong gia tộc, nếu để cho những thứ người dụng tâm bất lương lẫn vào gia tộc, làm ra chuyện bất lợi đối với gia tộc, đến lúc đó hậu hoạn vô cùng.”

“Vậy theo ý tứ Dực công tử?” Tào trưởng lão do dự, không biết phải làm sao.

Hai mắt Nam Cung Dực nhìn chằm chằm Long Thiên Tuyệt, trong tròng mắt đen trung tinh quang chợt lóe nhanh chóng, hắn lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Giết bọn họ, chấm dứt hậu hoạn!”

Mọi người đều là cả kinh, không ngờ đến Dực công tử sẽ nói ra lời tuyệt tình như vậy.

“Này......” Tào trưởng lão chần chờ, đuổi tận giết tuyệt, không phải là tác phong của gia tộc Hiên Viên. Cho dù đối phương thật sự là vì Thần Đồ Hiên Viên mà đến, theo tác phong của gia chủ, cũng chưa chắc sẽ đem người đuổi tận giết tuyệt, huống chi mục đích trước mắt của bọn họ không rõ, tùy tiện giết người tựa hồ có chút…

“Dực công tử......” Tào trưởng lão còn muốn nói thêm cái gì, thì Nam Cung Dực cũng không cho hắn quá nhiều cơ hội, tay phải của hắn giơ lên, hướng về phía một đám cao thủ phía sau hắn hạ lệnh, “Giết bọn họ. Lưu lại bọn họ, chỉ biết nguy hại đến lợi ích gia tộc Hiên Viên, ta tuyệt không cho phép có người uy hiếp đến gia tộc Hiên Viên......”

Trên thực tế, nội tâm của hắn mà nói…, là tuyệt không cho phép có người uy hiếp được địa vị bây giờ của hắn.

Những cao thủ phía sau hắn rõ ràng bị hắn sai khiến, tiếp thu được mệnh lệnh của hắn, những cao thủ kia bước lên trước, triển khai khí thế.

Những cao thủ còn lại của gia tộc Hiên Viên thấy thế, cũng không khỏi không gia nhập trong đó.

Song phương lập tức kéo ra chiến cuộc, chiến sự hết sức căng thẳng.

Long Thiên Tuyệt hai mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Dực bị cao thủ bảo vệ ở trong đó, mâu quang màu vàng cụp xuống rồi ngước lên...... Rất tốt, Nam Cung Dực, đây là ngươi tự tìm đường chết, tự chịu diệt vong, không trách được hắn!

“Phi Long Tại Thiên!”

Chỉ nghe Long Thiên Tuyệt chợt quát một tiếng, Hỏa Long màu vàng xông thẳng lên trời, Cự Long phun ra lửa giận, mang theo sát khí bén nhọn trong nháy mắt hướng bốn phía khuếch tán!

Phàm là mọi người ở đây, hết thảy đều bị lực của Hỏa Long uy hiếp bao phủ trong đó.

Long Thiên Tuyệt lơ lửng trên không trung, trường kiếm ở trong tay hắn kéo thật dài bóng kiếm, giơ lên đỉnh đầu.

Cả người hắn phảng phất như đắm chìm trong trong biển lửa màu vàng, đẹp đẽ kinh người, cũng sát khí kinh người!

Những cao thủ Gia tộc Hiên Viên rối rít nín hơi, đôi mắt vàng này, Hỏa Long này, phần sức mạnh này...... Thật không thể tưởng tượng được.

Hắn thật chỉ là một nam tử hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi sao? Vậy hắn chẳng phải là thiên tài trong thiên tài sao?

Nam tử như vậy, thật sự là huyết mạch gia tộc Hiên Viên bọn họ sao?

Những cao thủ vốn là muốn động tay xung phong liều chết, đã rối rít dừng lại cước bộ, bị một cảnh tượng tráng quan này chấn kinh rồi, phần lớn trái tim mọi người đều ngưng nhảy lên.

“A......”

“Ách, làm sao có thể......”

“Đó là, Long gia chí cao tuyệt học......”

Ánh mắt Nam Cung Dực đột nhiên biến hóa, máu trên người hắn cơ hồ là ở trong nháy mắt đã đông lại, từ lòng bàn chân sinh ra từng trận lạnh lẻo.

Hắn vẫn biết Long Thiên Tuyệt rất mạnh, nhưng mà không ngờ lại mạnh như vậy!

Hắn cho là mình chiếm được gia tộc Hiên Viên thừa nhận, có kỳ ngộ, cho dù không thể vượt xa hắn, nhưng ít ra cũng xê xích không xa, song sự thật lại một lần nữa vô tình đả kích hắn. Hắn trở nên mạnh mẽ, thì đối phương càng trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa tốc độ trở nên mạnh mẽ của đối phương hoàn toàn đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Tim của hắn bắt đầu kịch liệt run rẩy, sinh ra sợ hãi.

“Nam Cung Dực, đây là ngươi tự tìm đường chết! Nhận một kiếm của ta đi” Kiếm ảnh thật lớn nhô lên cao trảm xuống, giống như là một cái rìu lớn trong tay chư thần bổ ra núi lớn, theo sát bóng kiếm tới, còn có một con Hỏa Long phun lửa giận, khí thế hủy thiên diệt địa kia, dường như muốn đem cả người Nam Cung Dực nuốt hết.

Thế đến không thể đở!

“Dực công tử!”

“Dực công tử!”

“Không thể!”

Một tên tiếp theo một tên cao thủ ngăn trở ở trước mặt Nam Cung Dực, mà bản thân Nam Cung Dực thì hai chân run run, hẳn là muốn nhấc lên một bước đều rất khó khăn, thần chết cứ như vậy không có chút nào báo trước phủ xuống, khiến hắn quên mất phản ứng.

Ở trước mặt hắn, cao thủ một tên tiếp theo một tên xông lên, một tên tiếp theo một tên bị kiếm khí chém bay đi, cuối cùng đạo kiếm khí hủy thiên diệt địa kia đang ở phía trên đỉnh đầu của hắn ầm ầm đánh xuống......

Điện, quang, hỏa, thạch, ngay một khắc này.

Một thân ảnh cao lớn cuối cùng chống đở ở trước mặt hắn, chỉ nghe một tiếng vang đinh tai nhức óc thật lớn, kiếm khí ầm ầm tan rã, chỉ còn lại Hỏa Long ngửa mặt lên trời thét gào, phải không cam, mà là tức giận!

Mọi người vốn tưởng rằng lần này Nam Cung Dực chết chắc, tuyệt không có thể tránh thoát một kiếm khí phách như thế của Long Thiên Tuyệt, song lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Tầm mắt mọi người bị một thân ảnh đột nhiên xuất hiện hấp dẫn......

“Gia chủ?!”

“Phải, là gia chủ......”

“Ách......”

Long Thiên Tuyệt giơ kiếm lơ lửng ở giữa không trung, hai tròng mắt màu vàng chưa thu hồi, nghe được hai chữ “Gia chủ”, ánh mắt của hắn đột biến, kinh ngạc nhìn về người phía trước, vị lão giả kia lấy thân thể của mình ngăn trở ở trước người Nam Cung Dực.

Ông, ông chính là gia chủ gia tộc Hiên Viên, ông ngoại của hắn?

“Nhạc phụ đại nhân.” Long Thiên Trạch thấp giọng lẩm bẩm, cũng có chút kinh ngạc khi Hiên Viên gia chủ xuất hiện.

“Đại ca” Lúc này, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người từ đàng xa chạy nhanh tới đây.

Hiên Viên gia chủ nghe thấy tiếng gọi, thì cả người chấn động, đột nhiên ngửng đầu lên nhìn về phía người đang lơ lửng ở giữa không trung, đôi mắt vàng lóng lánh, nam tử thiên thần thế như, hắn không khỏi giật mình.

“Hắn, hắn chính là Thiên Tuyệt?”

Một câu nói xong, Hiên Viên gia chủ dùng hết khí lực cả người, trong đôi mắt hắn, sóng mắt lóe lên, mâu quang kích động, sau đó......

“Tiểu Thiên Tuyệt! Cháu ngoại ngoan của ta” Ngoài tưởng tượng của mọi người, Hiên Viên gia chủ ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, phi người dựng lên, mở ra hai cánh tay, ở giữa không trung cho Long Thiên Tuyệt một cái ôm thật mạnh.

Người toàn trường đều lâm vào tình huống vẻ mặt kỳ dị, cả đám đều bị hành động của hắn khiến như sét đánh trúng.

Cảm thụ sâu nhất không phải là Long Thiên Tuyệt.

Hắn còn đang khiếp sợ ông ngoại hắn xuất hiện cùng với thực lực của ông ngoại hắn, sau đó liền chạm mặt với một người đánh tới, hơn nữa còn vững vàng ôm lấy, hắn thậm chí còn không kịp tránh né.

Tốc độ thật kinh người......

Thật cổ quái...... Ông ngoại.

Ông có phải có chút nhiệt tình quá rồi… hay không?

Long Thiên Tuyệt tâm thần đung đưa, hơn nữa đối với sức lực đối phương, cả người từ giữa không trung rơi xuống xuống.

“A......”

“Ách......”

Mọi người lại bị một trận giật mình, một trận im lặng.

Chẳng lẽ vị lão nhân gia này chính là gia chủ trong truyền thuyết đại danh đỉnh đỉnh của gia tộc Hiên Viên?Hình tượng này không khỏi......

Tào trưởng lão cùng nguyên lão gia tộc rối rít quay đầu lau mồ hôi, làm bộ không nhìn thấy một màn sét đánh này, gia chủ cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng có chút suy nghĩ, hành làm cho người ta khó lòng phòng bị. Bọn họ quanh năm đi theo bên người gia chủ, cũng chầm chậm quen dần, có lúc, coi như cái gì cũng không còn nhìn thấy là lựa chọn tốt nhất.

“Đại ca...... Ông ngoại......” cái trán Long Thiên Thần cũng nhịn không được nữa rơi xuống ba cái hắc tuyến, quả nhiên, ông ngoại nhiệt tình không chỉ có một mình hắn tự hưởng, hiện tại đến phiên đại ca rồi.

Bạch Sở Mục giơ tay lên, không khỏi đập trán, tuy nói tràng diện này đúng là có chút sét đánh, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được hâm mộ.

“Ngoại, ông ngoại.” Long Thiên Tuyệt vững vàng rơi xuống, khóe miệng giật giật, gọi.

“Tiểu Thiên Tuyệt! Ông ngoại cuối cùng là nhìn thấy cháu rồi, ông ngoại thật cao hứng.” Gia chủ của Hiên Viên gia tộc nước mắt không có ngừng lại, ôm Long Thiên Tuyệt lớn tiếng khóc rống lên.

Long Thiên Tuyệt tùy ý để ông ấy ôm, dở khóc dở cười, trong nội tâm một dòng nước ấm áp chảy xuôi, cảm giác như thế...... Rất không tệ.

Hắn nhẹ nhàng khẽ động khóe miệng, trường kiếm trong tay tự nhiên rủ xuống.

“Ngoại, ông ngoại?” đôi môi cùng hai chân của Nam Cung Dực lay động, Long Thiên Tuyệt thật sự là cháu ngoại Hiên Viên gia chủ, huyết mạch chân chân thực thực...... Tại sao? Tại sao phải như vậy?

Tại sao tất cả chỗ tốt, cũng bị mấy người bọn họ chiếm hết?

Mà hắn thì sao? Hắn sử dụng mưu kế lâu như vậy, thật vất vả mới có địa vị hôm nay, nhưng hết lần này tới lần khác......

Ánh mắt của hắn từ từ hiện đầy tia máu, hắn không cam lòng a. Không cam lòng cứ như vậy thối lui.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Bạch Sở Mục, là hắn bán đứng mình sao? Còn cam tâm giúp mình sao?

Bạch Sở Mục cảm ứng được ánh mắt của hắn, quay đầu cùng hắn tầm mắt đụng vào nhau ở giữa không trung.

Sư huynh, ngươi đang sợ sao? Ngươi có phải không tin ta, cho là ta bán đứng ngươi hay không?

Nghĩ vậy, Bạch Sở Mục cảm giác được trong lòng vô cùng chua xót cùng bất lực.

“Tiểu Thiên Tuyệt, có thể nhìn thấy huynh đệ hai người các cháu, thật sự là quá tốt! Mẹ cháu từ trước đến giờ vẫn nhớ thương hai huynh đệ các cháu, nếu nàng nhìn thấy các cháu, nhất định sẽ thật cao hứng......” Hiên Viên gia chủ vô cùng vui vẻ, đem Long Thiên Tuyệt từ trên xuống dưới đánh giá nhiều lần, liên tiếp gật đầu vuốt cằm, đối với hắn rất là vừa lòng. Mới vừa rồi khi thấy đến thực lực chân chính của hắn, làm ông ngoại của hắn, ông vô cùng tự hào, chỉ bất quá......

Hiên Viên gia chủ trong giây lát nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Dực nói: “Mới vừa rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Huynh đệ các ngươi sao lại đánh nhau thế? Thiên Tuyệt, cháu đã biết Dực nhi là con trai ruột của dì hai cháu chưa? Từ huyết thống, coi như các ngươi hẳn là quan hệ anh em họ, là người một nhà. Người một nhà làm sao lại đánh nhau thế? Còn dùng chiêu thức hung hiểm như vậy? Nếu lão phu mới vừa rồi đến chậm một bước, chỉ sợ Dực nhi đã táng thân ở dưới kiếm của cháu.”

Long Thiên Tuyệt nghe vậy, không khỏi cười lạnh, tiếng cười quyết tuyệt: “Huynh đệ? Ta không có phúc khí tốt như vậy, có một huynh đệ thân là Vương Gia Nam Hi quốc. Ta nhớ được hắn là Vương gia của Nam Hi quốc, mẹ đẻ hắn chính là công chúa nước khác, khi nào thì biến thành dì hai của ta rồi?”

Mỗi lời của Long Thiên Tuyệt, như mỗi cây kim lấy máu, đánh trúng tử huyệt của Nam Cung Dực, song đồng hắn đột nhiên co rút lại, bất quá rất nhanh, hắn khôi phục trấn định.

Long Thiên Tuyệt sửng sờ, cảm giác có chút dị thường.

Lúc này, Hiên Viên gia chủ thở dài nói: “Chuyện này, Dực nhi có nói, mẹ của hắn là mang theo hắn gả vào hoàng cung. Bởi vì sợ danh bất chính, ngôn bất thuận, cho nên hoàng đế Nam Hi quốc mới an bài cho nàng thân phận công chúa nước khác, nói lại, Cầm nhi của ta cũng là người mệnh khổ......”

Hiên Viên gia chủ quay đầu nhìn Nam Cung Dực, trong ánh mắt toát ra thương tiếc, cũng tại hắn làm trưởng bối vô dụng, mới để cho nữ nhi cùng cháu ngoại của mình lưu lạc ở bên ngoài chịu khổ.

“Ông ngoại, ngài chớ tự trách. Hiện tại cháu có thể trở lại gia tộc Hiên Viên, cháu nghĩ mẹ cháu ở dưới đất có biết, cũng đều cao hứng vì cháu.” Nam Cung Dực ôn nhu nói.

“Hèn hạ!”

“Vô sỉ!”

Hai thanh âm chia ra thong dong từ trong miệng Dung Thiếu Hoa cùng Băng hộ pháp thốt ra, sắc mặt Nam Cung Dực âm trầm đi xuống.

“Nam Cung Dực, ngươi còn có thể hèn hạ vô sỉ thêm một chút nữa không? Sở Mục mới chân chính là huynh đệ chúng ta, là con trai ruột của dì, ngươi chiếm trước thân phận của hắn, còn dám ở chỗ này đại ngôn bất tàm, lừa gạt tình cảm của ông ngoại ta, ngươi thật là vô sỉ vô cùng” Long Thiên Thần cũng nhịn không được nữa rồi, bất kể là vì Bạch Sở Mục, hay là vì ông ngoại, hắn cũng muốn đem sự thật chân tướng nói ra, tuyệt đối không thể để cho tên Nam Cung Dực bại hoại này tiếp tục gây tai họa cho gia tộc Hiên Viên.

“Thiên Thần......” Bạch Sở Mục không ngờ đến Long Thiên Thần sẽ nói ra chân tướng, đưa tay ra vẫn không kịp ngăn cản.

“Thiên Thần, đến tột cùng cháu đang nói cái gì?” Hiên Viên gia chủ không khỏi mê hoặc, ở giữa hai người Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục qua lại dò xét.

Giờ phút này Nam Cung Dực biểu hiện rất trấn định, hắn bình tĩnh ngưng mắt nhìn Bạch Sở Mục, cười yếu ớt hỏi: “Sư đệ, xem ra duyên phận của sư huynh quả thật không kịp nổi ngươi, nếu tất cả mọi người nói ngươi mới là hậu duệ gia tộc Hiên Viên, vậy thì do ngươi tới nói cho mọi người, giữa ngươi và ta, đến tột cùng người nào...... Mới thật sự là hậu duệ gia tộc Hiên Viên.”

Bạch Sở Mục nhìn lại của hắn, ánh mắt không chớp động, câu trả lời của mình rất quan trọng, quyết định vận mệnh của Nam Cung Dực, cũng quyết định vận mệnh của mình. Hắn thật rất khát vọng nhận thức ông ngoại của hắn, nhưng là sư huynh của hắn......

Hắn chần chờ, dao động, hắn không có biện pháp ở trong khoảng thời gian ngắn mà trả lời.

“Sư đệ, nếu như ngươi muốn cái thân phận cùng địa vị này, sư huynh cũng có thể thành toàn cho ngươi. Ngươi còn nhớ được tình Cảnh chúng ta khi còn bé cùng nhau đi theo sư phụ học nghệ? Chúng ta từng cùng nhau cố gắng luyện công, cùng nhau bị phạt, cùng nhau nói về lý tưởng, giữa chúng ta cơ hồ không có gì dấu nhau, một màn này phảng phất như đang ở trước mắt ta. Trên đời này, ta chỉ còn dư lại sư đệ ngươi là người thân cận nhất, bất kể ngươi muốn cái gì, sư huynh cũng sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi cứ lớn tiếng nói ra, sư huynh sẽ không trách cứ ngươi.”

Nam Cung Dực ngưng mắt nhìn Bạch Sở Mục, chân tình nói, môi của hắn trước sau vẫn đọng lại nụ cười nhợt nhạt, mười phần tự tin.

Hèn hạ a, tiểu nhân hèn hạ. Hắn rõ ràng đang lợi dụng sự mềm lòng cùng trọng tình nghĩa của Sở Mục...... Long Thiên Thần ở trong lòng căm giận bất bình thay Bạch Sở Mục, song quyết định cuối cùng này vẫn phải là do Sở Mục tự mình lựa chọn, nếu hắn một mực phủ nhận…, dù bọn họ nói hết nước miếng cũng không có ích lợi gì.

Long Thiên Thần chăm chú nhìn Bạch Sở Mục, ở trong lòng âm thầm truyền tiếng nói: Sở Mục, ngươi đừng vờ ngớ ngẩn nữa, cho dù ngươi thành toàn hắn, hắn cũng chưa chắc biết ơn nghĩa.

Tất cả mọi người ở tại chỗ đều nhìn chăm chú vào Bạch Sở Mục, đang đợi câu trả lời của hắn.

Hiên Viên gia chủ khẽ híp mắt, không biết nghĩ đến cái gì, trong lúc Bạch Sở Mục còn chưa lên tiếng trả lời, thì hắn đã dẫn đầu mở miệng: “Tốt lắm, nơi đây không phải là địa phương nói chuyện, mọi người về nhà trước, đến trong tộc từ từ nói rõ ràng chuyện này.”

Hiên Viên gia chủ đã khôi phục uy nghiêm thường ngày của hắn, trong ánh mắt có cảm xúc đặc thù đang giao động.

Tròng mắt của Nam Cung Dực hơi co lại, mơ hồ có dự cảm xấu, hắn quay đầu, cùng tầm mắt người phía sau hắn tiếp xúc thoáng chốc, nhanh đến kinh người.

Bạch Sở Mục rốt cục cũng phục hồi tinh thần, chẳng biết tại sao, hắn thở phào nhẹ nhỏm một cái.

Đoàn người đi theo Hiên Viên gia chủ quay ngược về gia tộc Hiên Viên.

Gia tộc Hiên Viên có trăm ngàn năm lịch sử, hơi thở cổ xưa đầy rẫy trong gia tộc, chỗ nào cũng có.

Hiên Viên gia chủ dẫn mọi người tiến vào cửa vào của gia tộc Hiên Viên sau, hạ một loạt lệnh, cho công việc phòng giữ gia tộc. Sau đó ông liền trực tiếp dẫn đám đông đi đại sảnh nghị sự, tiếp tục đàm luận về chủ đề mới vừa rồi.

Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục chia ra hai bên trái phải chỗ ngồi, giằng co mà ngồi xuống, gia chủ ở trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống hai người bọn họ, thần sắc nghiêm nghị cùng lạnh lùng mà trước đó chưa từng có.

Mọi người ở đây rối rít suy đoán dụng ý của gia chủ, hắn rốt cục đã mở miệng: “Dực nhi, ta làm như thế, có thể sẽ thương tổn ngươi, nhưng mà nếu mọi người đối với thân thế của ngươi có điều hoài nghi, thì ta phải đem việc này làm cho rõ ràng, ta tuyệt đối không cho phép người có lòng nghi ngờ bất chính, vàng thau lẫn lộn ở lại gia tộc Hiên Viên của ta”

” Trong hai người các ngươi, chỉ có một người là hài tử của Cầm nhi, một người khác chính là giả. Giả...... Phải chết! Ai cũng không thể khinh thường nữ nhi của ta!”

Giọng nói của ông như một luồng sét đánh nổ tung ở bên tai mỗi người, gia chủ mạnh mẽ vang dội như vậy, nơi nào giống người mới vừa thấy cháu ngoại của mình, liền thất thố ôm chầm khóc lớn chứ?

“A?” Bạch Sở Mục hít một hơi khí lạnh, âm thầm kinh hãi, hắn ngửa đầu lên, đem ánh mắt phức tạp nhìn về phía sư huynh. Hiện tại đã không phải là vấn đề hắn có chịu thành toàn cho sư huynh hay không, mà là vấn đề quan hệ đến sinh tử tồn vong của hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Phản ứng của Nam Cung Dực không có rõ ràng như hắn, song nội tâm cũng chấn động giống nhau. Hắn bị gia chủ hoài nghi sao? Nếu không phải như thế, tại sao gia chủ lại làm ra quyết định quái dị này chứ? Ông làm vậy không phải là muốn nhanh chóng ép hai người bọn họ đồng thời đi về phía tuyệt cảnh, sau đó tự giết lẫn nhau sao?

Sư đệ, nếu quả thật như vậy, vậy thì ngươi trách không được ta.

Ta tuyệt đối không thể chết được.

Trong đám người, ánh mắt sắc bén của Long Thiên Tuyệt rơi vào trên người gia chủ, hiện tại hắn rốt cuộc biết vì sao ông ngoại có thể trở thành người đứng đầu nhất tộc. Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, làm ra phán đoán cùng quyết sách chính xác đến thế, mấy người có thể làm được?

Trước hết đem Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục cùng nhau bức đến tuyệt cảnh, khiến cho bọn họ phải trực diện đối mặt với sinh tử, càng ở trong tình cảnh này, bản chất thiện ác trong con người mới bộc lộ rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc