THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Tỷ võ đến giai đoạn gay cấn, những cao thủ học viện Hạc Tiên toàn bộ bị đánh tan, chỉ còn lại có một mình Hoàng Anh còn đang đau khổ chống đỡ. Túi khí của những cao thủ bị đánh tan cũng không bị đâm rách, nói cách khác tạm thời còn không có tuyên bố bọn hắn tử vong, học viện Kim Sư chọn lựa sách lược cùng Vân Khê xê xích không xa, bọn họ lựa chọn từ từ hành hạ đối phương, để làm trò giải trí cho mình.

Thủ đoạn này cực kỳ tàn nhẫn, làm cho người ta không nhịn được mà suy đoán, giữa học viện Kim Sư cùng học viện Hạc Tiên, đến tột cùng là có thâm cừu đại hận như thế nào.

Cao thủ học viện Kim Sư hạ thủ độc ác, không chừa đường sống, không lâu lắm, trên người Hoàng Anh đã xuất hiện nhiều chỗ bị thương.

“Sư tỷ, chúng ta chịu thua đi!”

“Sư tỷ, cứ như vậy đi xuống, bọn họ sẽ giết ngươi!”

“......”

Các sư đệ té trên mặt đất, rối rít khuyên bảo.

Hoàng Anh bị năm tên cao thủ vây quanh ở trong đó, khổ không thể tả, bây giờ không phải là vấn đề nàng có muốn chịu thua hay không, mà là đối phương căn bản không để cho nàng có cơ hội chịu thua.

” Nếu hôm nay ngươi đã lên tý thí, cũng đừng nghĩ sống xuống đài!” Hoa Oánh Oánh âm lãnh nở nụ cười, nàng đưa một cái ánh mắt, bốn gã cao thủ còn lại một lần nữa đem Hoàng Anh vây kín.

Cuộc tỷ thí giữa các cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, vừa hơi động, đó chính là đất rung núi chuyển, gạch ngói sụp đổ, nếu không phải có những cao thủ của đoàn Trưởng lão trấn giữ dùng vòm bảo vệ hạn chế đến mức cao nhất việc huyền khí thoát ra ngoài, nếu không, khán giả ở hiện trường căn bản không cách nào ngồi yên, quan sát tỷ võ.

Song trên đài tỷ võ cũng là một tình cảnh khác, người thân ở trong đó, thật sâu cảm nhận được uy lực thuộc về Huyền tôn tứ phẩm, hơn nữa còn là gấp bốn. Toàn thân cao thấp mỗi một tấc da thịt đều kịch liệt bị đè nén, đây chính là cảm thụ của Hoàng Anh vào giờ phút này, tốc độ xuất kiếm cũng trì hoãn vài lần.

“A!”

Trên người bị xoẹt xoẹt vài kiếm, trong miệng nàng kêu thảm thiết liên tục.

Nàng giống như là một pho tượng gỗ, bị bốn người tùy ý chém giết, ném đi mà không hề có lực đánh trả.

“Sư tỷ! ——”

Các sư đệ nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, cả người lạnh run.

Bọn hắn nhục nhã sư tỷ như thế, cũng tương đương với nhục nhã bọn họ, có thể chết nhưng không thể bị nhục, cho dù dùng hết một tia khí lực cuối cùng, bọn họ cũng muốn đem sư tỷ cứu ra.

“Các sư huynh đệ, chúng ta theo chân bọn họ liều mạng!”

Cũng không biết là lực lượng từ đâu tới, chín gã học sinh rống to một tiếng, nhất tề hướng dưới chân bốn gã cao thủ phi tới, gắt gao ôm lấy chân bốn gã cao thủ, cho Hoàng Anh có cơ hội thở dốc trong chốc lát.

“Sư tỷ, đi mau!”

Thần sắc Hoàng Anh có chút kích động, nhìn các sư đệ cố hết thảy cứu nàng như thế, nàng cảm động đến không kềm chế được.

“A! ——” nàng ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, trong hai tay áo bay vụt ra vô số phi tiêu, mà chính nàng thì ra sức hướng ngoài lôi đài bay đi.

Trận tỷ võ này, học viện Hạc Tiên bọn họ thảm bại, nàng thật không cam lòng a!

Nhưng mà thực lực không bằng người, nàng không cam lòng cũng không có biện pháp, hiện tại điều duy nhất có thể làm, chính là giữ được tánh mạng của mình, giữ được tánh mạng của các sư đệ. Đợi đến năm sau, bọn họ ra sức đánh một trận nữa, rửa sạch nỗi nhục này!

“Bụp bụp bụp......”

Phi tiêu đâm vào túi khí, thanh âm túi khí tan vỡ, vang dội toàn trường.

Học viện Hạc Tiên một người rời khỏi, chín người tử vong, trận tỷ võ này lấy việc học viện Kim Sư chiến thắng mà chấm dứt!

Một cuộc tỷ võ cực kỳ thảm thiết, vô số người rung động bởi học viện Hạc Tiên đoàn kết nhất trí cùng đòn tự nổ cuối cùng. Đều nói nguy hiểm sắp rơi xuống thân mình, lại có bao nhiêu người nguyện ý hy sinh vì nghĩa? Cho nên, học viện Hạc Tiên tuy bại nhưng vinh.

Cũng không biết là người nào vỗ tay đầu tiên, làm cho mọi người vỗ tay theo, tiếng vỗ tay rung trời, vờn quanh bốn phía hội trường tỷ võ, phấn chấn lòng người.

Hoa Oánh Oánh đối mặt với cảnh tượng như vậy, sắc mặt xanh mét, bọn họ mới là người thắng cuối cùng, nhưng không có nghênh đón bất kỳ tiếng vỗ tay nào, thì ngược lại học viện Hạc Tiên là những kẻ bại trận lại chiếm được. Cái này không khỏi quá mức châm chọc!

“Hoàng tỷ tỷ, tỷ không sao chớ?” Vân Khê lao xuống khán đài, đem Hoàng Anh từ trên mặt đất đỡ dậy, thương thế của nàng rất nặng, cũng chỉ còn lại có một hơi.

“Không có chuyện gì! Ta còn chịu đựng được.” Hoàng Anh giơ tay lên, chùi vết máu trên miệng, miễn cưỡng xé ra một nụ cười. Giờ phút này nàng rất vui vẻ, bởi vì nàng khiến cho những đồng bạn trung thành ủng hộ, bọn họ thậm chí vì nàng, không tiếc cùng đối thủ liều mạng. Hôm nay cho dù là không có được bất kỳ vinh dự nào, nàng cũng thỏa mãn.

Vân Khê từ trong lòng ngực móc ra một lọ thuốc, nhét vào trong tay của nàng: “Đây là thuốc dùng để chữa thương, các ngươi mỗi người dùng một ít, rất nhanh liền có thể khôi phục. Yên tâm, cái học viện Thanh Lân khốn kiếp kia, ta nhất định thay các ngươi thu thập sạch sẻ. Vị trí xếp hạng thứ năm, không phải là các ngươi thì không được!”

Hoàng Anh cười khẽ, không nói gì thêm, cũng là rất vui mừng.

“Trận tỷ võ tiếp theo, học viện Vạn Hoàng đấu với học viện Thanh Lân.”

Rốt cục đến bọn họ ra sân.

Vân Khê vừa muốn dẫn người ra sân, thì lúc này những cao thủ học viện Thanh Lân giành trước một bước, dẫn đầu đi lên đài tỷ võ, bọn họ ra sân, làm cho toàn trường nhấc lên một trận oanh động.

Một cái cộc gỗ thô to bị những cao thủ Thanh Lân học viện đem lên đài tỷ võ, là mộ cộc gỗ cao chọc trời, đứng vững vàng ở giữa đài tỷ võ.

Mọi người không khỏi rối rít trợn to hai mắt, xem bọn họ đến tột cùng muốn lấy cộc gỗ lên để làm cái gì?

Chỉ thấy cầm đầu một gã cao thủ áo bào xanh phi thân tung nhảy, trong giây lát đã đứng ở trên đỉnh đầu cọc gỗ, thần sắc âm lãnh xẹt qua trên khuôn mặt nhỏ gầy của hắn, chân phải của hắn đạp mạnh, cả cái cộc gỗ răng rắc phát ra tiếng vang, chỉ vài tiếng, liền vỡ ra theo vị trí dưới chân hắn mà đổ xuống.

Cái cộc gỗ ngay ngắn bị chia thành mười mấy mảnh, ầm ầm nổ tung.

Toàn trường kinh hô.

Thật cường đại a!

Ít nhất cũng có thực lực Huyền tôn tứ phẩm?

Chẳng qua là tại sao nhìn giống như ở xiếc ảo thuật thế?

Hà Khánh Đình lạnh giọng cười một tiếng, vững vàng rơi xuống, hai mắt sắc bén của bắn thẳng về phía Vân Khê, tựa như hướng nàng thị uy khiêu khích, muốn cho nàng một hạ mã uy.

Vân Khê nhìn hồi lâu, nháy mắt mấy cái, không phải là xiếc ảo thuật sao? Có cái gì kỳ lạ chứ?

Bất quá, nàng là người rất thiện lương à, người ta thật vất vả biểu diễn hồi lâu, vỗ tay thì nhất định phải có.

“Lợi hại lợi hại!” Vân Khê vỗ tay.

Ở phía sau của nàng, Đinh Ngọc Đinh Thụ hai huynh đệ thì cúi đầu chê cười, loại tiểu kĩ này mà cũng lấy ra đùa bỡn, khi dễ bọn hắn không tồn tại sao?

“Đinh Lâm, Đinh Phong, đi tới hiện trường quét dọn một chút.”

Hai huynh đệ Đinh Ngọc, Đinh Thụ nghe được Vân Khê gọi, cái trán không nhịn được rơi hắc tuyến, đây đã là lần thứ tám nàng gọi sai tên bọn họ rồi, trừ phi là bốn người bọn họ cùng lúc xuất hiện, thì nàng mới không gọi sai, bởi vì mỗi lần bốn người bọn họ cùng nhau xuất hiện thời điểm, nàng chỉ cần gọi”Ngọc Thụ Lâm Phong” là được rồi.

Bọn họ hận chết việc sư phụ cho bọn hắn lấy tên, mặc dù hợp lại rất là uy phong, nhưng tách ra, thì bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.

“Ta là Đinh Ngọc.”

“Ta là Đinh Thụ.”

Hai người nghiến răng nghiến lợi lần nữa nhắc nhở nàng.

“Giống nhau cả thôi.” Vân Khê vẫy vẫy tay, hoàn toàn không để ở trong lòng, dù sao bốn người bọn họ cũng là thân huynh đệ, không có gì khác nhau.

Hai huynh đệ Đinh Ngọc, Đinh Thụ hết chỗ nói rồi, cùng nàng nói chuyện hoàn toàn nói không thông, chỉ có thể nhận mệnh, ai bảo bọn họ không cẩn thận bị tính toán, giờ phải ngồi trên thuyền giặc của nàng đây?

Hai huynh đệ khinh thân nhảy, dẫn đầu lên đài tỷ võ, có dung mạo giống nhau như đúc, đưa tới vô số ánh mắt tò mò.

Lại là một đôi song sinh?

Vạn Hoàng học viện làm sao phái ra một đôi song sinh như vậy ra sân? Hai người này khuôn mặt rất xa lạ, bọn họ chưa từng thấy qua, không biết thực lực hai người này đến tột cùng như thế nào?

Người của Thanh Lân học viện thấy hai huynh đệ ra sân, cũng căn bản không coi trọng bọn họ, thầm nghĩ học viện Vạn Hoàng chẳng lẽ thật không có nhân tài, tùy tùy tiện tiện phái đi lên hai huynh đệ sanh đôi không có danh tiếng gì sao?

Trong đoàn Trưởng lão Thanh Lân học viện mọi người dùng đôi mắt gấu mèo quầng thâm ở trên khán đài quan sát tỷ võ, bọn họ đêm qua bị huynh đệ Bách Lí của phủ thành chủ huyên náo suốt cả đêm cũng không ngủ ngon, nếu không phải sợ cùng học viện Thiên Long phát sinh xung đột chính diện, bọn họ đã sớm nhịn không được, cùng đối phương khai chiến.

Kết quả, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đợi đến trời sáng, những đệ tử tham gia luận võ đã chuyển dời đến nơi khác nghỉ ngơi, chỉ có mấy người trưởng lão bọn hắn thì tiếp tục lưu lại chỗ ở, cùng giải thích với người của phủ thành chủ.

Bây giờ nhìn thấy học viện Vạn Hoàng cho hai người ra sân đều là khuôn mặt xa lạ, bọn họ cúi đầu cười, hơi có chút khinh thị.

Ở dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, hai huynh đệ Đinh Ngọc, Đinh Thụ liếc nhìn lẫn nhau một cái, ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, hai tay áo phất phới, phần phật gió lộng, trong lúc mọi người không có chút nào chuẩn bị hơi thở vô tận chợt bộc phát.

Vù ——

Cả đài tỷ võ, một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, hung hăng thổi qua từng cái góc.

Những thứ vụn gỗ thưa thớt ở trên đài tỷ võ như trôi lơ lửng ở trong biển rộng, theo sóng lướt gió, tùy ý văng ra.

Rầm ——

Hai đạo kình lực nháy mắt nổ tung.

Trên đài tỷ võ tất cả vụn gỗ toàn bộ bay khỏi, biến mất sạch sẽ.

Biến mất đâu chỉ là vụn gỗ?

Người có Huyền tôn tứ phẩm trở xuống hết thảy cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi theo, trên đài tỷ võ, chỉ còn lại có, hai gã cao thủ Huyền tôn tứ phẩm đang đau khổ chống đở cùng hai huynh đệ Đinh Ngọc, Đinh Thụ đang uy phong vô cùng!

Oanh!

Toàn trường kinh hãi.

Này tỷ võ còn chưa bắt đầu đâu, tám tên cao thủ của học viện Thanh Lân đã bị đánh bay từ trên đài tỷ võ rớt xuống. Thực lực cách xa như thế, còn thế nào tiếp tục so tài đây?

“Cái gì? Hai người đều là cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm?!”

Đại trưởng lão kích động đứng lên, hai mắt trợn trừng, có chút khó có thể tin.

Học viện Thanh Lân bọn họ thực lực toàn thân, theo thứ tự là hai gã cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, sáu tên Huyền tôn tam phẩm, còn có hai gã Huyền tôn nhị phẩm. Lẽ ra thực lực như vậy, đã coi là không kém rồi, nhưng vì phòng ngừa học viện Vạn Hoàng còn có chiêu khác, cho nên tỷ võ hôm nay, bọn họ không dám chậm trễ, để cho tất cả cao thủ toàn bộ lên trên đài tỷ võ, lấy thế vẹn toàn.

Ai ngờ......

“Làm sao có thể? Lại là hai gã cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm? Vạn Hoàng học viện năm nay rốt cuộc đụng phải cái vận may mắn gì, thoáng cái chiêu mộ được nhiều cao thủ có tiềm lực như vậy?”

“Hai gã cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm. Này thì còn đấu cái gì? Thanh Lân học viện chúng ta nhất định sẽ thua.”

“Khẳng định sẽ thua, căn bản không cùng một cấp độ.”

“......”

Thời điểm mọi người ở đây giật mình không dứt, chợt nghe Vân Khê vân đạm phong khinh nói một câu: “Tốt lắm, các ngươi có thể đi xuống.”

Hai huynh đệ Đinh Ngọc, Đinh Thụ nghe vậy, hơi sửng sờ, bất quá nếu nàng nói có thể đi xuống, vậy thì đi xuống đi, ai bảo nàng là lão Đại làm chi?

“Mọi người chớ khẩn trương! Hai người bọn họ chẳng qua là tới quét dọn hiện trường, không tham gia tỷ võ hôm nay, tham gia tỷ võ hôm nay chỉ có hai người chúng ta.” Vân Khê cùng Chiến Thiên Dực hai người từ từ dạo bước đi lên đài tỷ võ, sau đó mắt nhìn xuống mấy học sinh Thanh Lân học viện bị đánh bay xuống đài, dùng giọng nói trấn an, “Chớ khẩn trương! Đừng sợ! Bọn họ thật không lên đài đâu.”

Giọng điệu giống như là dụ dỗ chó con mèo con, sợ bọn họ bị dọa rồi, cũng không dám lên đài tỷ thí nữa.

Người ở toàn trường đều bị sét đánh.

Hai gã cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm, lại chẳng qua là lên đài quét dọn vệ sinh, này......

Tất cả mọi người không biết nên dùng nói cái gì để hình dung tâm tình giờ phút này.

Tâm tình phức tạp nhất chíng là Hà Khinh Đình, hắn vốn là muốn làm đối phương kinh sợ, hạ mã uy của đối phương, kết quả chẳng những đối phương không sợ hãi, bên mình lại bị đối phương làm cho hoảng hốt, mặt mũi cũng mất hết.

Trận tỷ võ còn chưa bắt đầu, mà toàn quân cũng gần như bị diệt rồi, tỷ võ như vậy trước đây chưa từng gặp.

Đoàn trưởng lão của học viện Thanh Lân mọi người xanh mặt, im bặt.

Sỉ nhục, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã a!

“Khinh Đình, bọn họ mới rồi bất quá là đánh lén được như ý mà thôi, không coi là bản lãnh thật sự. Lấy ra thực lực chân chánh của các ngươi, cho bọn hắn chút màu sắc nhìn một cái!” Đại trưởng lão không cam lòng hướng trên đài rống to, coi như là thảm bại, cũng còn hơn là mang tiếng bị người khác dọa sợ không dám lên đài tỉ võ.

Hà Khinh Đình cũng bị chọc giận, đối phương cư nhiên coi thường bọn họ, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhịn? Tốt, hôm nay hắn bất cứ giá nào, coi như là mất cái mạng này, hắn cũng phải giành lại thể diện cho học viện Thanh Lân.

“Tất cả bò dậy cho ta, dàn trận!”

Hắn hướng về những đồng bạn phía dưới đài gào to, rất nhanh, tất cả mọi người trở về đến trên đài tỷ võ, kiếm trận sắp hàng thành hình.

Hai người Vân Khê cùng Chiến Thiên Dực thần sắc nghiêm túc, lưng dán lưng, đứng thẳng nghênh kẻ địch.

Chỉ nghe người trọng tài tuyên bố: “Tỷ võ bắt đầu.”

Song phương chiến ý liền thoáng cái bay lên đến đỉnh.

Tỷ võ chân chính, kể từ bây giờ mới coi là chính thức bắt đầu.

Trận tỷ võ này Vân Khê sở dĩ không để cho Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người ra sân, một mặt vẫn là vì bảo tồn thực lực, để ứng phó trong cuộc thi tứ cường, mặt khác lại là vì làm cho mình có thể ở Huyền giai thượng hơn một tầng, đem những cao thủ Thanh Lân học viện làm như đá kê chân để nàng bước vào Huyền tôn ngũ phẩm, nàng rất có lòng tin.

“Là Cửu Tinh kiếm trận học viện Thanh Lân! Cái kiếm trận này không thể khinh thường a, xem ra ai thắng ai thua, còn không đoán trước được.”

“Từ ngày tỷ võ hôm qua, thực lực của Vân Khê bất quá cũng chính là Huyền tôn tứ phẩm, thực lực của Chiến Thiên Dực nhiều lắm cũng chính là Huyền tôn tứ phẩm, lấy thực lực hai người bọn họ, làm sao có thể cùng học viện Thanh Lân chống đở được? Bọn họ quá khinh địch rồi, lại không cần hai gã cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm, thật không biết bọn họ là nghĩ cái gì?”

“Ta xem hai người bọn họ hết sức tự tin, có lẽ bọn họ còn có hậu chiêu.”

“Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ, tỷ võ hôm nay hẳn là vô cùng đặc sắc.”

“......”

Trên khán đài, Hoa Oánh Oánh âm lãnh cười một tiếng, thấp giọng nói: “Vân Khê, ngươi quá tự phụ rồi! Lại vứt bỏ không cần hai gã cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm, xem ngươi rốt cuộc đang giở trò gì.”

Bên cạnh có sư đệ lo lắng nói: “Hoa sư tỷ, bọn họ lại có hai gã Huyền tôn ngũ phẩm cao thủ, vậy chúng ta......”

“Sợ cái gì? Bọn họ có cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm, chúng ta cũng có, hơn nữa chúng ta còn nhiều hơn bọn họ hai gã, ngươi nói đến tột cùng bên nào thực lực cao hơn?” Hoa Oánh Oánh vẻ mặt vô cùng tự tin.

“Vậy thì tốt! Chẳng qua là, sư tỷ, ngươi rốt cuộc từ nơi nào mời tới nhiều cao thủ như vậy? Bọn họ đến tột cùng là lai lịch ra sao?”

Hoa Oánh Oánh thần sắc lạnh lẻo, trầm giọng nói: “Không nên hỏi thì không hỏi, nếu không cẩn thận họa là từ trong miệng mà ra!”

Bình luận

Truyện đang đọc