THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Yến hội bắt đầu, Vân Khê khích lệ nói: “Tiểu Mặc, hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của con, tất cả mọi người đều đến chúc mừng. Con nên chào hỏi mọi người, sau đó biểu diễn một tiết mục.”

“Nha.” Vân Tiểu Mặc mặc bộ hỉ phục màu đỏ, từ chỗ ngồi nhảy xuống, đi tới cửa bên. Vị trí này làm cho các tân khách trong ngoài đều có thể nhìn thấy, Vân Tiểu Mặc cất giọng khả ái nói, ” Xin chào các vị, con là Vân Tiểu Mặc. Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của con, con tặng các vị màn biểu diễn múa kiếm, hi vọng mọi người đều thích.”

Tiếng vỗ tay thưa thớt.

Tất cả mọi người đều biết bé là tiểu thiên tài luyện khí thiên phú kinh người, so với múa kiếm, bọn họ càng muốn hiện tại quan sát hắn luyện khí, nhưng giờ bé múa kiếm, chỉ là tiết mục góp vui, tùy tiện xem một chút đi.

Chẳng qua là đứa bé sáu tuổi thôi, cùng lắm là hoa chân múa tay, tùy tiện đùa nghịch.

Nhưng khi nhìn tư thế Vân Tiểu Mặc cầm kiếm, bọn họ liền đồng loạt thay đổi ý kiến, riêng một tư thế cầm kiếm thôi đã có khí thế bức người.

Mọi người vốn ôm tâm tình tùy tiện đánh giá, hiện tại thì rối rít mở to ánh mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ múa kiếm.

Múa kiếm tự nhiên, như nước chảy mây trôi, lại rất gọn gàng.

Đường kiếm như vậy, rất khó tưởng tượng là xuất phát từ tay một đứa bé.

Xem kiếm pháp kia, phiêu dật, ưu mỹ, nhưng dấu diếm sát cơ.

Khó hơn được chính là, trên thân ảnh nho nhỏ bộc phát ra sức mạnh làm cho người ta sợ hãi than không dứt.

Mặc Huyền?!

Tiểu tử kia lại đã là cao thủ Mặc Huyền chi cảnh, đây cũng quá khó có thể tưởng tượng. Coi như là thiên tư thông minh, thiên tài thần đồng, cũng không có khả năng mới sáu tuổi có thể tu luyện đến Mặc Huyền chi cảnh, vị tiểu thiên tài luyện khí này quả nhiên không phải là người bình thường a. (TM: cũng không xem là con ai chứ =))

“Trời ạ, ta không có nhìn lầm sao? Thật sự là Mặc Huyền chi cảnh? Nhóc con này mới bao nhiêu tuổi, lại cũng đã tu luyện đến Mặc Huyền chi cảnh? Tiểu tử nhà ta đã mười tám tuổi rồi, còn vẫn dừng lại ở Tử Huyền chi cảnh, đây chính là chênh lệch a!”

“Thật là không thể so sánh a! Bé con này chẳng những là thiên tài luyện khí tài năng xuất chúng, mà còn có thiên phú tập võ rất kinh người, không hổ là Tiểu thần đồng toàn năng a!”

“Đúng! Chính là Tiểu thần đồng toàn năng! Nhà ta làm sao lại nuôi không ra như vậy một Tiểu thần đồng toàn tài thế?”

“Hâm mộ a......”

Các loại thanh âm ca ngợi truyền vào trong tai vợ chồng Vân Khê, hai người vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, Tiểu thần đồng toàn tài giống như Tiểu Mặc người nào tùy tiện cũng có thể sinh ra sao?

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, kìm lòng không được đưa tay xoa bụng Vân Khê, thở dài nói: “Hài tử tiếp theo của chúng ta so với Tiểu Mặc nhất định thông minh khả ái hơn, nàng thấy đúng không?”

Vân Khê hạnh phúc hé miệng cười khẽ: “Nếu là thông minh khả ái hơn cả Tiểu Mặc, vậy thì thật sự là quái thai.”

“Không được nói con của chúng ta là quái thai! Con của chúng ta sau này nhất định càng ngày càng giỏi, không có giỏi nhất, chỉ có giỏi hơn!”

Nhìn hắn tinh thần vui vẻ đắc ý, Vân Khê không nhịn được sẵng giọng: “Chàng rốt cuộc muốn ta sinh bao nhiêu đứa bé a?”

Long Thiên Tuyệt cười híp mắt, không chút kiêng kỵ tiếp tục vuốt bụng của nàng, thật giống như nơi đó chính là chỗ hắn tự hào nhất: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt! Nàng yên tâm, ta nuôi được hết!”

Vân Khê tức giận ngăn bàn tay càn rỡ của hắn, trừng mắt nhìn hắn, hắn nuôi được nhưng nàng sinh không được. Mang thai một lần cũng đã phiền toái như vậy rồi, nếu như sau này tiếp tục, vậy nàng chẳng phải là không có tự do sao?

Một hồi múa kiếm xong, toàn trường tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Các tân khách đã hoàn toàn tin phục rồi, đứa nhỏ này chính là Tiểu thần đồng toàn tài, muốn cái gì có cái đó, khiến người người ghen tỵ chết đi được.

“Tiểu Mặc Mặc, tới đây!” Long Hậu ôn nhu hướng Vân Tiểu Mặc vẫy tay, gọi bé đến bên cạnh mình.

Tiểu Bạch hai mắt lòe lòe ánh sao, đối với Tiểu Mặc Mặc vô cùng sùng bái.

“Tiểu Mặc Mặc, Long phụ thân cùng Long nương nương có lễ vật muốn tặng cho con, chúc con sinh nhật vui vẻ.” Long Hậu nhìn thoáng qua Long Vương, Long Vương giơ tay lên, mở ra bàn tay, đang lúc ánh mắt mọi người tập trung nhìn, thì từ lòng bàn tay dấy lên một ngọn lửa màu vàng.

Mọi người nín thở, nhìn hắn không chớp mắt, ngọn lửa kia nói là ngọn lửa, thật ra thì không hẳn, thoạt nhìn giống như là Long Vương cô đọng huyền khí lại thành hình. Chỉ thấy ngọn lửa từ từ ở trên lòng bàn tay Long Vương ngưng tụ thành hình cầu, ánh sáng màu vàng xoáy tròn, cuối cùng đọng thành một hạt châu màu vàng, sáng chói mắt!

“Tiểu Mặc, giữ cho tốt, hạt châu này có lẽ một ngày nào đó có thể cứu con một mạng.” Tiếng Long Vương trầm thấp nói.

Mọi người hít một hơi, lộ ra thần sắc hâm mộ, đây chính là kim châu cô đọng một phần năng lượng của Long Vương a, lực lượng của nó giống với là một phân thân của Long Vương, có thể đủ dùng để bảo vệ tánh mạng.

Người so với người, quả nhiên là muốn tức chết người. (TM: ý chỉ sự ghen tỵ vì không được bằng người)

Sao mệnh của bọn họ lại không tốt như vậy chứ?

Vân Tiểu Mặc khoái trá nhận lấy kim châu, hướng về phía Long Vương cùng Long Hậu cười một tiếng ngọt ngào: “Cám ơn Long phụ thân, cảm ơn Long nương nương!” Đây hạt trân châu quý nhất mà bé nhận được, bé nhất định sẽ giữ chặt nó.

Hai mắt của Bách Lí Mục Nhiên lóe lên, lẳng lặng quan sát Vân Tiểu Mặc, âm thầm gật đầu. Đứa nhỏ này tương lai nhất định tiền đồ vô lượng, thành tựu của nó có lẽ so với phụ mẫu nó còn nhiều hơn đây.

Tiệc sinh nhật ngày đó, chắc chắn oanh động cả Thiên Long Thành, trở thành một truyền kỳ của Thiên Long Thành.

Bởi vì......

Một ngày nọ, luyện khí minh sứ giả đích thân tới tiệc sinh nhật;

Một ngày nọ, Bách Lí thành chủ đích thân tới tiệc sinh nhật;

Một ngày nọ, Thiên Long học viện viện trưởng đích thân tới tiệc sinh nhật;

Cực kỳ chấn dộng đó là, Long Vương Long Hậu của Long Vương cốc cũng đích thân tới tiệc sinh nhật!

Sau ngày đó, Thiên Long Thành lại trở về với vẻ bình lặng thường ngày, những người tới bởi vì Đại hội tỷ võ cũng rồng rắn kéo nhau rời khỏi Thiên Long Thành.

Hoàng Anh suất lĩnh đội ngũ học viện Hạc Tiên rời đi;

Hàn Thiên Phong dẫn đầu đội ngũ học viện Vạn Hoàng cũng rời đi;

Long Vương Long Hậu lên đường đi di tích chiến trường cổ (TM: để là ‘chiến trường cổ’ nghe hay hơn là ‘chiến trường xưa’), vì Tiểu Bạch tìm kiếm mồi lửa cuối cùng;

Sau đó, Đoan Mộc Hùng cũng muốn mang theo Đoan Mộc Tĩnh rời đi, gia đình Vân Khê lâm vào trong không khí u ám không thôi.

Cửa thành, hai đứa bé Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh nắm tay nhỏ thật chặt, cho dù ai cũng kéo không ra.

Đoan Mộc Tĩnh khóc đến thương tâm, cả đôi mắt xinh đẹp sung vù lên, nói cũng nói không ra lời.

Vân Tiểu Mặc không khóc nhưng vành mắt cũng đỏ lên, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh, không chịu buông ra. Bé hoàn toàn không ngờ được Tiểu Tĩnh lại đột ngột bị bắt rời đi như vậy. Bé vẫn cho là Tiểu Bạch sẽ rời đi mà cuối cùng người phải đi không phải Tiểu Bạch lại là Tiểu Tĩnh, tâm tình của bé thật khổ sở.

“Tiểu Tĩnh ngoan, chúng ta cần phải đi rồi, muộn chút nữa…, tối nay chúng ta sẽ phải ngủ ngoài trời a.” Đoan Mộc Hùng dỗ dành cháu gái, cháu gái khóc, khiến ông đau lòng vô cùng.

Vân Tiểu Mặc giữa chặt Đoan Mộc Tĩnh bên cạnh mình: “Tiểu Tĩnh đừng đi! Đoan Mộc gia gia, Tiểu Tĩnh là người nhà của con, người một nhà thì không nên tách ra!”

“Tiểu Mặc, gia gia biết con không nỡ rời xa Tiểu Tĩnh, nhưng Tiểu Tĩnh nên trở về trong tộc nhân của bé, tìm kiếm vị trí thuộc về chính bé. Chờ các con đều lớn hơn, các con lại có thể gặp nhau.” Đoan Mộc Hùng khuyên lơn.

“Con không cần! Tiểu Tĩnh là người nhà của con, là muội muội của con, nơi này chính là vị trí của muội ấy!” Vân Tiểu Mặc vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh nói, ánh mắt vô cùng kiên định.

Đoan Mộc Tĩnh nghe vậy, khóc càng to hơn. Bé cũng không muốn đi, không muốn rời xa Tiểu Mặc ca ca, rời đi dì Vân, đây mới là nơi bé yêu nhất, bé không thích tộc nhân gì đó đâu.

Xung quanh những người khác thấy thế, cũng nhịn không được cảm động. Nếu có thể, bọn họ cũng hy vọng có thể thuyết phục Đoan Mộc Hùng, đem Đoan Mộc Tĩnh lưu lại, chỉ tiếc Đoan Mộc Hùng đã quyết định đi, không thể sửa đổi, bọn họ cũng không có quyền can thiệp. Có lẽ Đoan Mộc Hùng cố ý mang Đoan Mộc Tĩnh rời đi, có ẩn tình khác.

Đoan Mộc Hùng rất là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nhờ Vân Khê giúp đỡ: “Khê Nhi, con tới khuyên hai đứa bé giúp nghĩa phụ đi.”

Vân Khê giơ tay lên, lau đi giọt nước mắt, để cho Tiểu Mặc trải qua khoảnh khắc ly biệt đau thương, nàng cũng không đành lòng. Nhưng nhân sinh tàn khốc, mỗi người đều phải trải qua.

Nàng khom người, mở ra hai cánh tay, đem hai đứa bé nhất tề ôm vào trong ngực của mình.

“Tiểu Tĩnh, Tiểu Mặc, mỗi người chúng ta sống trên đời, đều có con đường của mình phải đi, là trách nhiệm mình phải đảm đương, không phải là các con muốn gì thì đều được nấy. Lúc mẫu thân nhỏ như các con, mẫu thân cũng đã bị phụ thân của ta đưa vào trong núi sâu để huấn luyện đặc biệt, lúc ta phải rời đi, mẫu thân của ta đang bệnh nặng, không biết sinh thời còn có thể gặp lại người hay không, ta cũng khóc thật đau khổ. Chia cách người thân nhất của mình, vốn chính là một chuyện rất thống khổ. Nhưng có một số việc, chúng ta nhất định phải trải qua, bởi chỉ có trải qua, con người mới chân chính trưởng thành.”

Hai đứa bé đều dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn nàng, cái hiểu cái không, tiếp tục nghe nàng nói tiếp.

“Tiểu Mặc, con bây giờ còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện chờ con đi làm. Chờ đến lúc con trở nên đủ mạnh mẽ, con có thể tự mình làm bất kỳ chuyện gì con muốn, giữ lại bất kỳ người nào con muốn. Nhưng bây giờ con rất nhỏ, rất yếu ớt con biết không? Con bây giờ căn bản không có tư cách giữ lại một người, bởi vì con không cách nào bảo vệ người đó, không cách nào giúp người đó thỏa tâm nguyện. Con giữ người ta lại nhưng cái gì cũng không thể làm, như vậy chỉ làm phiền người ta, hiểu chưa?”

Vân Tiểu Mặc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ngước mắt nhìn về Đoan Mộc Tĩnh, không nói gì, cũng là nghiêm túc suy tư.

“Tiểu Tĩnh, gia gia con dẫn con trở lại tộc nhân, tự có đạo lý của người, con phải cảm thông cho người. Con là cô bé, nhưng cũng phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy con mới có thể trở nên tự tin hơn, dũng cảm hơn, dì Vân thích nhất là hài tử tự tin dũng cảm. Con có thể làm được sao?”

Tiếng khóc Đoan Mộc Tĩnh nhỏ dần, trong mắt còn hàm chứa nước mắt, nặng nề gật đầu. Bé cũng muốn trở thành một cô bé thật tự tin, thật dũng cảm, bé cũng muốn được dì Vân thích, được Tiểu Mặc ca ca yêu quí.

Vân Khê nhìn chung quanh hai người một chút, thấy bọn họ không có kích động như vừa rồi, liền nhân cơ hội đem bàn tay nắm chặt của hai người mở ra, tay phải vững vàng ôm lấy Tiểu Mặc, đối với Đoan Mộc Hùng nói: “Nghĩa phụ, người mau dẫn Tiểu Tĩnh rời đi thôi!”

Vân Tiểu Mặc phục hồi tinh thần lại, đưa tay nhỏ bé, liều mạng giãy dụa: “Mẫu thân, người buông ra! Con không muốn Tiểu Tĩnh đi! Tiểu Tĩnh không đi, con vẫn có thể chăm chỉ học tập, làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Mẫu thân, người mau giữ Tiểu Tĩnh lại! Con không muốn muội ấy đi!”

Nghe nhi tử quật cường gào thét, Vân Khê chỉ có vững vàng ôm lấy bé, không nhịn được đau lòng.

“Nghĩa phụ, các người đi mau!”

“Tiểu Mặc ca ca, Tiểu Mặc ca ca, Tiểu Mặc ca ca ——”

Đoan Mộc hùng ôm cháu gái, hạ quyết tâm, không quay đầu lại, cưỡi lên ngựa, mau chóng rời đi. Xa xa, còn có thể nghe được tiếng Đoan Mộc Tĩnh khàn giọng kêu, mọi người ở đây không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Mẫu thân thật xấu! Mẫu thân thật xấu!” Nhìn thân ảnh Đoan Mộc Tĩnh biến mất ở trong tầm mắt, Vân Tiểu Mặc hai tay nắm lại, đánh ở trên người Vân Khê, nước mắt ngăn không được chảy xuống. Trong tim của bé không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, bé và Tiểu Tĩnh có lẽ vĩnh viễn cũng ksẽ hông gặp lại nhau.

“Tiểu Mặc, tin tưởng mẫu thân, các con nhất định còn có thể gặp lại”. Vân Khê ôm con thật chặt, mắt rưng rưng.

Long Thiên Tuyệt tiến lên, ngồi xổm trước mặt mẫu tử hai người bắt lấy tay nhi tử, ấm giọng nói: “Tiểu Mặc, làm sao con có thể đánh mẫu thân của mình? Mẫu thân ruột thịt của con đang ốm, trong bụng còn có tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội của con, con đối xử với mẹ ruột của con như vậy, con cảm thấy có được hay không?”

Vân Tiểu Mặc từ từ buông tay, cả người cũng yên tĩnh lại, đôi mắt đầy nước mắt nhìn mẫu thân, cái miệng nhỏ nhắn mím thành một đường.

“Chờ tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội trong bụng mẫu thân ra đời, còn cần con là ca ca chăm sóc bọn họ, từ giờ, con nên trưởng thành, cố gắng trở thành một ca ca tốt, có phải hay không?”

Nhìn nhi tử cảm xúc càng ngày càng ổn định, Long Thiên Tuyệt khích lệ nói: “Nói cho phụ thân, con có thể trở thành một ca ca tốt không?”

Vân Tiểu Mặc nặng nề gật đầu, tay nhỏ bé duỗi ra, thật chặt ôm cổ mẫu thân, ở bên tai nàng nói: “Mẫu thân, con xin lỗi! Tiểu Mặc không nên đánh người, mắng người, Tiểu Mặc yêu mẫu thân nhất! Tiểu Mặc sẽ trở thành một ca ca tốt!”

“Mẫu thân cũng yêu Tiểu Mặc nhất.” Vân Khê trong mũi đau xót, đem Tiểu Mặc ôm chặt hơn nữa.

Long Thiên Tuyệt đưa tay, đem hai mẹ con đồng loạt ôm vào trong ngực, một nhà ba người thật chặt vây quanh.

Chuyện ở Thiên Long Thành đã xong, cũng sắp đến lúc rời đi.

Trước khi đi, Vân Khê quyết định đi phủ thành chủ một chuyến, gặp đồ nhi ngoan của nàng.

Bách Lí Trì một nhà đối với nàng đến rất là đề phòng, che dấu, không đồng ý nàng đến gặp Bách Lí Song.

“Bách Lí thành chủ, ta hiểu ý của các ngươi, nhưng xin cho phép ta trước khi đi tạm biệt đồ nhi của ta. Chúng ta mặc dù có danh nghĩa thầy trò, nhưng ta còn chưa chân chính truyền thụ bất kỳ tài nghệ nào cho nàng, nên trước khi đi muốn đem một quyển kiếm phổ để lại cho nàng, để nàng có thể tự tu luyện, không hơn.”

“Kiếm phổ?” Bách Lí Trì từ Vân Khê trong tay nhận lấy kiếm phổ, từng tờ từng tờ lật xem vài lần, đưa lại cho mấy nhi tử, nhất nhất xét duyệt, cho đến mấy nhi tử đều lắc đầu, không phát hiện trong kiếm phổ có bất kỳ khác thường, hắn mới đem nó đưa cho nha hoàn mang tới cho Bách Lí Song.

“Chờ một chút!” Vân Khê kịp thời gọi nha hoàn lại dặn dò: “Nhớ kỹ, nói với tiểu thư nhà các ngươi phải nghiền ngẫm kiếm phổ thật kĩ, từ đầu tới cuối, từ cuối trở lên trên đầu, phải cố gắng nhớ kĩ, không nên cô phụ tâm ý của ta.”

Vân Khê đưa xong kiếm phổ, liền dứt khoát rời khỏi phủ thành chủ.

Bách Lí Trì rất kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Vân Khê không thể dễ dàng đi như vậy, nghĩ lại, nữ nhi là con của hắn, nàng chẳng qua chỉ là sư phụ của nữ nhi mà thôi, chẳng lẽ còn có thể mạnh mẽ từ tay một phụ thân như hắn bắt cóc nữ nhi sao? (TM: bingo!! Haha)

Vì thế càng thêm yên tâm, hắn phái hai đứa con trai ra khỏi thành đưa tiễn, xác nhận thật sự bọn họ hôm nay đã ra khỏi thành rồi, lúc này mới yên tâm lại.

Bách Lí Song biết được sư phụ tới, trong lòng rất là lo lắng. Liều mạng đánh cửa phòng, tiếng nói đã sớm khàn khàn, cũng vô lực lên tiếng nàng cảm thấy rất bất lực. Chẳng lẽ sư phụ cũng từ bỏ nàng, bỏ lại nàng một mình ở nơi này, chờ cha mẹ tùy tiện tìm người gả nàng đi sao?

Nàng không cam lòng! Nàng không muốn có cuộc sống như vậy! Không muốn cuộc sống của mình bị định đoạt!

Nàng muốn có bầu trời bao la cho nàng bay lượn. Nàng muốn giống như sư phụ vậy, tìm một người yêu mình sống cuộc sống tự do tự tại. Nàng tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ tìm được một người như thế, cùng chung chí hướng, tình đầu ý hợp, một đời một thế chỉ có nàng cùng người đó.

Cầm lấy kiếm phổ trên bàn, nàng cố gắng hồi tưởng đến lời nói sư phụ lưu lại…, nàng không tin tưởng sư phụ có dễ dàng như vậy liền từ bỏ nàng.

“Sư phụ tiểu thư nói, để cho tiểu thư nghiền ngẫm kiếm phổ, từ đầu tới cuối, từ cuối lên đầu, phải cố gắng hiểu rõ, không nên cô phụ tâm ý của nàng ấy.” Đây là nha hoàn chuyển lời, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy những lời này còn có hàm ý, sư phụ bảo nàng phải cố mà hiểu rõ kiếm phổ, có phải bên trong kiếm phổ ẩn dấu thứ gì khác mà sư phụ muốn truyền đạt lại cho nàng?

Nghĩ đến khả năng này, nội tâm nàng đột nhiên nóng lên, cầm lên kiếm phổ, tỉ mỉ lật xem lần nữa.

Đọc qua đọc lại ba lần, đây chính là một quyển kiếm phổ bình thường, không có gì đặc biệt, nàng thậm chí cầm chủy thủ tách bìa kiếm phổ ra, hoài nghi có phải ở bên trong kiếm phổ có hai lớp hay không … Sau, nàng lại đem kiếm phổ thấm nước, lại hơ lửa, dù phương pháp nào cũng đã dùng đến, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Nằm trên giường, nàng thấy tuyệt vọng.

“A ——”

Thanh âm nàng khàn giọng hô to, từ trong phòng truyền ra ngoài, thành chủ phu nhân, núp ở bên ngoài phòng không xa nghe được thì thấy vô cùng đau lòng. Nếu không phải suy nghĩ cho tương lai nữ nhi, bà cũng không muốn trượng phu đem nữ nhi nhốt lại, giờ phải nhẫn nhịn, chỉ cần người Vạn Hoàng học viện rời xa Thiên Long Thành, nữ nhi sẽ chết tâm.

Gào thét trong chốc lát sau, Bách Lí song thật sâu thở hào hển, vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại quanh quẩn lời nhắn nhủ của sư phụ nàng.

” Sư phụ tiểu thư nói, để cho tiểu thư hảo hảo mà quen thuộc kiếm phổ, từ đầu tới cuối, từ cuối lên đầu, phải tất yếu hảo hảo mà đọc, không nên cô phụ nàng một phen tâm ý.”

“...... Quen thuộc kiếm phổ, từ đầu tới cuối từ cuối lên đầu...... từ đầu tới cuối từ cuối lên đầu......” Bách Lí Song trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hai mắt phút chốc mở ra, chẳng lẽ là......

Tay chân nàng bận rộn nhặt lên kiếm phổ bị vứt trên mặt đất, lại đem kiếm phổ từ trang cuối bắt đầu tinh tế lật xem.

“Hmm! Ta hiểu được!”

“Thực sự! Sư phụ vạn tuế!”

“Ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Thành chủ phu nhân đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại nghe được từ bên trong gian phòng truyền ra khàn khàn tiếng cười lớn, thành chủ phu nhân càng thêm đau lòng, thầm nghĩ nữ nhi bảo bối của mình có phải bị bức điên rồi không? Làm thế nào bây giờ?

“Mau! Nhanh đi mời đại phu bắt mạch cho tiểu thư!”

Bình luận

Truyện đang đọc