“Ngươi đừng làm ta sợ! Ta, Hoa Tam gia há lại bị hù dọa? Ta không ngại nói cho ngươi biết, thực lực Hoa gia chúng ta, cường đại hơn xa so với các ngươi đã thấy, cho dù Bách Lí Mục Nhiên đem cả thực lực Thiên Long Thành để đối phó Hoa gia ta, hắn cũng phải nghĩ kĩ!” Hoa Tam gia âm trầm nở nụ cười. Hoa gia ở Hoa Tây thành kinh doanh mấy trăm năm, mấy ngàn năm, căn cơ vững chắc, há lại là thế lực có thể tùy tiện dễ dàng phá hủy?
Bách Lý Băng Tuyền không cùng hắn so đo miệng lưỡi, nàng hiện tại chỉ mong bọn Chiến Thiên Dực không tới, bởi vì hiện tại Thịnh Bảo trai đã bày ra thiên la địa võng, bọn họ nếu tới đó chính là tự chui đầu vào lưới.
Ghế lô đối diện, hai gã nam tử áo đỏ thăm dò đánh giá trên dưới Thịnh Bảo Trai, thần sắc ngưng trọng.
“Tử Phong thiếu gia, người Hoa gia đem Thịnh Bảo Trai bao vây sít sao, nửa số ghế lô lầu hai và lầu ba cũng bị người của bọn họ bao hết, giống như là có hành động gì lớn, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hách Liên Tử Phong tay uống trà ngừng tạm: “Không cần để ý, yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn ngẩng mắt, hỏi: “Sinh nhật phu nhân là khi nào?”
Hai gã áo đỏ nam tử hơi sửng sờ, một người trong đó trả lời: “Sắp tới, tháng sau. Thiếu gia là muốn chọn hạ lễ chuẩn bị cho sinh nhật phu nhân sao?”
Hách Liên Tử Phong không gật, cũng không lắc đầu, trầm tư, im lặng không nói.
Hai người thấy thế, chủ động đề nghị: “Phu nhân là Đại mỹ nhân khó gặp, rất được gia chủ yêu thích, tìm hết cả gia tộc Tông Chính cũng không có một cô gái nào đẹp hơn phu nhân. Nếu thiếu gia muốn chuẩn bị lễ vật cho phu nhân, mỹ nhân lộ được đấu giá hôm trước cũng là chọn lựa không tồi, nhưng cuối cùng ba bình mỹ nhân lộ toàn bộ bị người Hoa gia mua đi, nếu không.....”
“Đủ rồi! Câm miệng cho ta!” Hách Liên Tử Phong bỗng nhiên nổi giận, hai người kinh ngạc cả kinh, không biết mình nói sai lúc nào.
“Các ngươi đi ra ngoài cho ta, ta muốn yên tĩnh một mình một chút!”
“Dạ, thiếu gia.”
Hai gã nam tử áo đỏ nhìn sắc mặt thiếu gia bất thiện, nào dám ở lâu, liền vội vàng khom người cáo lui.
Đợi cửa phòng đóng, Hách Liên Tử Phong hung hăng quẳng chén trà trong tay! Chén trà vỡ vụn, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi. Sắc mặt của hắn thâm trầm đáng sợ, trong ánh mắt đọng lại nước xoáy, cũng đen thui đáng sợ.
“Phu nhân, phu nhân, phu nhân...... Đây là thứ mà người bỏ chồng bỏ con xứng đáng có được sao? Ta sẽ không cho ngươinhư ý!”
Hắn thở hổn hển, tay nắm chặt, kịch liệt run rẩy.
Lúc này, từ lầu dưới truyền đến một trận xôn xao, dời đi sự chú ý của hắn. Hắn đứng dậy, dạo bước đến bên cửa sổ, vén lên bức rèm che một góc, từ đây hắn vừa vặn có thể thấy vị trí cửa vào Thịnh Bảo Trai.
Cửa vào Thịnh Bảo Trai, có ba nam một nữ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đưa tới một trận xôn xao.
“Là bọn hắn! Bọn họ dám đến? Quả thực ăn gan báo rồi!” những cao thủ rối Hoa gia rít cảnh giác, tầm mắt vững vàng khóa trên người ba nam một nữ này.
“Xem một chút, bọn họ chính là người Hoa gia đợi, lại thật tới, có trò hay để nhìn.” Hoa gia có động tĩnh to lớn như thế, những khách nhân khác mặc dù không rõ duyên cớ trong đó, nhưng là có thể từ phản ứng của bọn người Hoa gia đoán được đại khái, mọi người ôm tâm tình xem kịch vui, tiếp tục ngắm nhìn.
Con ngươi Hách Liên Tử Phong híp lại, tầm mắt rất nhanh khóa ở trên người bạch y nữ tử, thì ra là người Hoa gia phí nhiều công sức, bố trí mai phục, chờ đợi chính là bọn họ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết? Trong tim của hắn tràn đầy nghi vấn.
“Tam gia gia, bọn họ tới!” Hoa Ức Phong rất nhanh liền phát hiện đoàn người Vân Khê, phủi phủi, từ chỗ ngồi đứng lên.
Bách Lý Băng Tuyền nghe vậy, lòng nhất thời căng thẳng, bọn họ vẫn tới sao? Bọn họ có chuẩn bị sao?
Hoa Sở Sở mấy bước chạy tới cửa sổ, thấy ba nam một nữ trong đó có Độc Cô Mưu, nội tâm nàng mừng rỡ đồng thời cũng vì Mưu ca ca lo lắng. Nàng có nên hay không đi mật báo cho Mưu ca ca đây? Để cho hắn nhanh một chút rời đi?
“Ôi! Tam gia gia, con đau bụng! Con muốn đi vệ sinh một chút!” Nàng che bụng của mình, cúi đầu hướng bên ngoài chạy, ai ngờ nửa đường bị Hoa Ức Phong gọi giật trở lại.
“Sở Sở, chớ giả bộ! Muội muốn đi gặp Độc Cô Mưu có phải hay không? Ta không cho phép!”
“Ai nói? Muội là đau bụng, không phải là muốn đi thấy Mưu ca ca......” Đồng thời tiếp đến ánh mắt chất vấn của đại ca và Tam gia gia, Hoa Sở Sở thanh âm từ từ yếu đi đi xuống, biết là không thể gạt được bọn họ, nàng đành phải thôi.
“Được rồi! Được rồi! Muội không đi.” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, mấy bước đi tới cửa sổ, đúng lúc vừa lúc nhìn thấy Độc Cô Mưu ngẩng đầu, hướng nàng trông lại. Nàng vui mừng trong lòng, đưa lưng về phía đại ca và Tam gia gia, hướng lầu dưới len lén khoa tay múa chân.
“Mưu ca ca, chạy mau nữa! Nguy hiểm!” Nàng vừa dùng hai tay khoa, vừa tễ mi lộng nhãn, vẻ mặt thật hết sức khả ái.
Nàng vất vả “ra hiệu”, Độc Cô Mưu cũng vất vả nhìn. Nhìn hồi lâu, hoàn toàn không biết nàng khoa tay múa chân cái gì. Cho đến lúc thấy Hoa Ức Phong xách nàng rời khỏi cửa sổ, hắn mới hơi lĩnh ngộ, nha đầu ngốc này đoán chừng là muốn nói cho hắn biết, người Hoa gia muốn gây bất lợi cho bọn họ sao? Thật là một nha đầu ngốc!
Vân Khê cũng nhìn thấy, hiểu ý, cười một tiếng.
“Chúng ta đi thôi! Xem ra người Hoa gia giữ vị trí tốt cho chúng ta.”
Đích xác là giữ vị trí tốt, bởi vì toàn bộ tất cả những ghế lô khác đều có người đặt trước, duy chỉ có lưu lại một ghế lô, vừa vặn là bị vây bởi tất cả ghế lô được Hoa gia bao. Nói cách khác, một khi bọn họ vào ghế lô này, bọn họ chẳng khác nào là bị người Hoa gia vây quanh, trông chừng trên dưới, toàn bộ cũng là người của bọn họ, không khác gì bắt con ba ba trong hũ. Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, chờ bọn họ tự động tiến vào trong hũ.
Một cửa sổ ghế lô lầu ba mở ra, lộ ra khuôn mặt xem kịch vui của Cừu Mộ Dã, hiện tại đoàn người Vân Khê đã thành cái đinh trong mắt Hoa gia, đối với hắn mà nói, không có tin tức nào tốt hơn. Hắn chính là muốn xem đoàn người Vân Khê bị bêu xấu, gặp nạn, hắn nhìn có chút hả hê. Sáo ngọc trong tay khẽ động, khóe miệng của hắn khẽ vung lên, tâm tình rất là vui vẻ.
Vân Khê đi tới nửa đường, ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy hắn, ánh mắt của nàng sáng, giơ tay lên, hướng hắn lên tiếng chào hỏi: “Cừu Đại thiếu, để đợi lâu!”
Cừu Mộ Dã rõ ràng sửng sờ một chút, không có kịp phản ứng, hắn làm sao lại đang đợi nàng? Nàng mộng tưởng hão huyền sao?
Không chỉ hắn sửng sốt, người Hoa gia cũng sửng sốt.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Vân Khê từ từ bước lên thang lầu. Cửa thang lầu, trên thang lầu, lối đi nhỏ thang lầu, cách một bước có một hai người đứng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú bốn người. Bọn họ chính là những cao thủ Hoa gia, mắt nhìn chằm chằm vào bốn người Vân Khê. Bốn người Vân Khê coi bọn hắn như không tồn tại, tự nhiên đi qua trước gót chân bọn hắn, đi lên thang lầu, quẹo phải, bốn người đi tới một gian ghế lô phía trong.
Những cao thủ Hoa gia rõ ràng ngây người, bởi vì hướng bọn họ đi tới không phải là ghế lô bọn hắn cố ý để lại, mà là đi chỗ ghế lô Cừu Đại thiếu gia. Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự là hẹn ước cùng Cừu Đại thiếu gia?
Cừu Mộ Dã càng không nghĩ tới, mấy người Vân Khê sẽ tìm tới hắn. Nhận thấy bọn họ là hướng hắn đi tới, hắn vội vàng phân phó người đi canh cửa ghế lô, thậm chí chính hắn cũng chạy đi tới cửa phòng. Đáng tiếc căn bản vô dụng, Long Thiên Tuyệt tiến lên một bước, một chưởng đẩy cửa ghế lô, bốn người công khai vào, chiếm lấy chỗ của hắn.
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Cừu Mộ Dã Hòa được bọn tùy tùng vây quanh, đứng ở một góc ghế lô, vẻ mặt chấn kinh.
“Cừu Đại thiếu, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Chúng ta lại không ăn ngươi!” Vân Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, an nhiên ngồi xuống, đem đuôi mắt quét nhẹ vẻ mặt chấn kinh Cừu Mộ Dã, hướng bao cổ tay đeo trên người hắn và khôi giáp lưng nhìn nhiều mấy lần “Chúng ta hôm nay tới, cũng bởi vì có chuyện phi thường trọng yếu, muốn nói cho ngươi biết.”
“Chuyện gì? Các ngươi nói nhanh, rồi đi nhanh lên! Đừng có liên lụy tới ta!” Cừu Mộ Dã vội la lên.
“Chuyện này phi thường trọng yếu, nhất định phải từ từ, tinh tế giải thích, hơn nữa chuyện này có liên quan bao cổ tay và khôi giáp lưng. Chúng ta là tới hảo tâm nhắc nhở ngươi, bao cổ tay và khôi giáp che lưng trên người của ngươi là có vấn đề.” Vân Khê làm như thật nói.
“Ngươi hù dọa ta? Bao cổ tay và khôi giáp lưng trên người của ta chính là xuất từ một vị danh sư, ta cũng đã nghiệm chứng qua uy lực của nó, thật sự của nó có thể nước lửa bất xâm, hơn nữa định lực công kích mạnh mẽ, có thể nói hoàn mỹ, tại sao có thể có vấn đề?” Cừu Mộ Dã rất hài lòng đã dùng nhiều tiền mua một bộ đầy đủ bao cổ tay và khôi giáp che, tuy mắc tiền một tí, nhưng sự thật chứng minh nó thật sự rất thực dụng. Đáng giá!
Long Thiên Tuyệt nghe hắn hình dung tác phẩm của mình như thế, vẻ mặt hài lòng, tác phẩm xuất từ tay của hắn, tự nhiên là hoàn mỹ. Nếu không hoàn mỹ, hắn là sẽ không dễ dàng đem nó công khai hậu thế. Chuyện này liên quan đến danh dự và phẩm chất một luyện khí sư.
“Chúng ta thật là hảo tâm tới nhắc tỉnh ngươi, làm sao ngươi cũng không tin đây? Đã như vậy, vậy hãy để cho người luyện chế nó chính miệng nói cho ngươi đi!” Vân Khê hướng Long Thiên Tuyệt chuyển tới một cái ánh mắt, âm thầm cười trộm, nàng rất mong đợi thấy vẻ mặt Cừu Mộ Dã khi biết được hơn một ức vạn lượng bạc cuối cùng là rơi vào trong túi vợ chồng bọn họ.
“Người luyện chế nó? Ngay cả ta cũng không biết người luyện chế nó là ai? Ngươi như thế nào lại biết?” Cừu Mộ Dã nhìn ánh mắt của nàng có cái gì không đúng, từ từ quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt. Hắn bỗng nhiên lĩnh ngộ, kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa nhảy lên. Một ngón tay vươn ra, run run chỉ vào Long Thiên Tuyệt, khó tin nói: “Ngươi, ngươi đừng nói là, hắn chính là luyện khí sư luyện chế bao cổ tay và khôi giáp đó?”
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt vô cùng ăn ý cùng gật đầu.
Thân thể Cừu Mộ Dã nghiêng về phía sau, giận đến thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình.
“Thiếu gia!”
“Thiếu gia!”
Hai gã hạ nhân nhanh tay, mạnh mẽ vững vàng đỡ hắn.
Cừu Mộ Dã thở hào hển từng ngụm từng ngụm, thật vất vả mới nuốt xuống khẩu khí này, ngón tay của hắn tiếp tục run run chỉ vào Long Thiên Tuyệt, hồi lâu mới nghẹn ra khỏi một câu nói: “Ngươi...... Quá đen tối!”