Hắn chính là trượng phu của Vân Khê?
Cố Mạc Thành nhìn thấy nam tử tuấn mỹ từng bước từng bước đến gần, đáy lòng vô cùng chấn động.
Trăm triệu lần hắn cũng không thể nghĩ đến, trượng phu của nàng lại là một nhân vật xuất sắc như vậy, mỗi dộng tác động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý, ưu nhã tự nhiên tự tại. Nhất là khí chất vương giả bẩm sinh trên người Long Thiên Tuyệt khiến cho hắn không thể thở nối, áp lực trùng trùng.
Chỉ có nam tử như vậy mới xứng đáng với nàng!
Mà mình thì sao?
Cho nên Vân Khê mới không thèm nhìn mình một cái.
Lòng tự tin bấy lâu nay của Cố Mạc Thành giờ đã tan thành mây khói, cả người hắn như ngã vào đáy cốc. Đối mặt với nam tử ưu tú hơn hắn gấp trăm lần, xuất chúng hơn hắn gấp trăm lần, hắn chẳng khác nào bụi cỏ dại ven đường, tự ti mặc cảm vô cùng…
Không! Cố Mạc Thành hắn há có thể tự xem thường bản thân?
Cố gia hắn ở Long Tường đại lục mặc dù không tính là đại gia tộc hàng đầu, nhưng thế lực cũng không thể coi thường, đợi đến lúc kế nhiệm vị trí gia chủ Cố gia, có quyền lực trong tay, hắn chính là nhân vật hô phong hoán vũ.
Mà Long Thiên Tuyệt kia coi là cái gì? Ở Long Tường đại lục chỉ là một cái vô danh tiểu tốt mà thôi, dù có là Huyền Tôn cao thủ đi nữa, nhưng có danh tiếng gì, ít nhất là chưa từng nghe nói qua tin tức của hắn từ trước đến giờ. Nay tự nhiên xuất hiện, có thể gây ra chuyện gì được?
Nghĩ vậy, lòng tự tin của Cố Mạc Thành lại trở lại, hai mắt ẩn giấu tự tin, vững vàng ngó chừng đối phương, ánh mắt càng thêm sắc bén cùng công kích.
Long Thiên Tuyệt cười nhạt, ánh mắt tựa như lười biếng kỳ thực đã nhìn thấu nội tâm đối phương. Hắn chính là muốn Cố Mạc Thành thấy tự ti mặc cảm, để cho tên này không còn bất cứ ý niệm với Khê Nhi nữa.
Khi khoảng cách còn ba bước, Long Thiên Tuyệt ngừng lại, nhìn chăm chú đối phương, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.
“Còn nhớ rõ ta không?” Tùy ý hỏi.
Cố Mạc Thành hơi sững sờ, tự hỏi mình, bọn họ quen nhau sao?
“A, thiếu chút nữa ta quên mất, lần trước gặp mặt, ngươi không cẩn thận bị một tấm vải che đầu cho nên mới không thấy rõ ta.” Long Thiên Tuyệt tốt bụng nhắc nhở hắn. (anh tốt ghê =’=)
Cố Mạc Thành sắc mặc đại biến, thì ra là… thì ra là ngày đó đánh lén hắn, đánh hắn thành đầu heo chính là Long Thiên Tuyệt. (tự nhận mình đầu heo, ngu thật =)))
Hai mắt Cố Mạc Thành từ từ lạnh lẽo, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Tốt, hắn tìm kẻ thù lâu như vậy, hiện giờ lại tự động chui ra.
Ghê tởm! Mối hận lớn như vậy, Cố Mạc Thành hắn nếu không báo, hắn sẽ không phải là Cố Mạc Thành.
“Muốn báo thù sao? Nên tìm thêm mấy trợ thủ, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Long Thiên Tuyệt hướng hắn khoát khoát tay, vân đạm phong khinh mà nói. Bất quá, Long Thiên Tuyệt nói cũng là sự thật, một người đã gần đến cao thủ Huyền Tôn tam phẩm, một người mới chỉ là cao thủ Thần huyền đỉnh, hai người khác nhau một trời một vực, căn bản không thể so sánh. Long Thiên Tuyệt chỉ dùng một tay cũng có thể dễ dàng bóp chết Cố Mạc Thành như bóp chết một con kiến.
Thật ra, Long Thiên Tuyệt muốn tìm đá lót đường, giúp hắn tấn chức trở thành Huyền Tôn tam phẩm, vốn dĩ thực lực của Cố Mạc Thành cũng còn chưa đủ. Hắn cũng không phải tìm đến để đấu với một mình Cố Mạc Thành, hắn muốn hẳn là cả Quân tử đảng đi!
Không sai! Long Thiên Tuyệt chính là muốn tìm cả Quân tử đảng. Như thế mới khí phách, mới xứng danh một đời Tà tôn.
Cố Mạc Thành sắc mặt biến thành màu tím, không kiềm chế được lửa giận: “Ngươi quá cuồng vọng, quá tự đại rồi! Ngươi có biết hậu quả nếu đắc tội với chúng ta không?”
“Cố sư huynh, người này quá cuồng vọng, không bằng chúng ta triệu tập người Quân tử đảng, giáo huấn hắn một trận, cho hắn biết thế nào là lễ độ!”
“Đúng vậy. Hắn cho rằng Huyền Tôn cao thủ thì giỏi lắm sao? Thủ lĩnh Quân tử đảng của chúng ta cũng là Huyền Tôn cao thủ, hơn nữa còn là người thừa kế Mặc gia, sao có thể đánh đồng với hạng người vô danh này?”
“……….”
Long Thiên Tuyệt cố ý khiêu khích khiến cho mọi người Quân tử đảng vô cùng tức giận.
Long Thiên Tuyệt không thèm để ý, ngón tay thon dài vũ động, ưu nhã mỉm cười: “Tốt nhất các ngươi hãy gọi Mặc Tam thiếu đến, nếu không ta sẽ rất thất vọng.”
Lời vừa dứt, một tiếng ầm vang, hơi thở khổng lồ trên người Long Thiên Tuyệt hoàn toàn bộc phát, cuồn cuộn như thủy triều. Chỉ một thoáng, tất cả mọi người cảm thấy như chính mình đang trú trong một cái thuyền nhỏ bé, dấn thân vào biển rộng mênh mông, bị sóng xô từng đợt từng đợt không ngơi nghỉ, thuyền nhỏ theo từng đợt sóng biển, không ngừng nhấp nhô, chẳng biết khi nào sẽ chìm mất.
Cố Mạc Thành nháy mắt thay đổi sắc mặt, dưới chân lùi lại mấy bước, cuối cùng vẫn phải dựa vào cổ thụ ven đường mới dừng lại được, nếu không rất có thể sẽ trực tiếp ngã chỏng vó, cực kì khó coi.
Mấy tên còn lại thì trực tiếp hứng chịu thê thảm, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
Giờ khắc này, trong suy nghĩ của bọn hắn, Long Thiên Tuyệt là chiến khả bất bại, không thể chiến thắng được.
“Hơi thở thật cường đại! sợ rằng ngay cả Tam thiếu cũng chưa chắc có được hơi thở hùng hậu như vậy.” Mấy tên học sinh dưới đáy lòng lặng lẽ suy nghĩ, lộ ra vẻ hoẳng sợ, nếu Long Thiên Tuyệt ra tay mạnh chút nữa, bọn họ tuyệt đối không có cơ hội giữ mạng. Khó trách hắn dám cuồng vọng khiêu chiến Quân tử đảng như vậy. Hắn quả là có thực lực này!!
“Ngươi rút cuộc muốn làm gì?” Cố Mạc Thành cắn răng, cố hết sức lực, cảm thấy vô cùng run rẩy, sợ hãi, phải là thực lực cỡ nào mới có thể làm nên hơi thở cường đại cỡ này? Hắn tuyệt đối không thể chỉ vì mỗi lí do đó mà tìm đến đây gây phiền toái, hắn chắc chắn có mục đích khác.
“Không có gì, trong lúc rảnh rỗi, tìm ngươi chơi đùa chút thôi.” Long Thiên Tuyệt nói.
“Tốt, đây là ngươi tự chuốc lấy.” Cố Mạc Thành cắn răng, ngoan tuyệt nói, “Có bản lãnh chúng ta hãy lên Hiên Viên đài, tỷ thí một trận.”
”Cố sư huynh, Tam thiếu đi Tiểu Minh cung ra mắt viện trưởng, chúng ta không nên vọng động thì tốt hơn.” Có học sinh ở bên nhắc nhở, sau khi lãnh giáo bản lĩnh của Long Thiên Tuyệt, bọn họ nếu không biết lui bước, vậy chính là chán sống rồi.
Cố Mạc Thành cũng không cho lọt tai mấy lời này. Lần trước bị đánh lén, hắn còn chưa tính toán rõ ràng, lần này lại bị đối phương chỉ đích danh, hắn nếu không đánh trả, vậy Cố Mạc Thành hắn sao còn có mặt mũi sống trên đời này nữa?
“Im miệng! Ta cùng Tam thiếu chính là huynh đệ sinh tử, huynh đệ chịu nhục, huynh ấy sao có thể ngồi yên sao? Hừ, Quân tử đảng chúng ta nhân tài đông đúc, cao thủ như mây, cho dù không có Tam thiếu, vẫn có thể dư sức đánh bại hắn. Hắn coi thường Quân tử đảng ta, chuyện nhục nhã này sao có thể nhẫn? Mau mau triệu tập tất cả thành viên Quân tử đảng đến Hiên Viên đài, hung hăng giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này cho ta!”
Mấy tên học sinh nhìn nhau, nhiệt huyết cũng sôi trào, Quân tử đảng bọn học ở Vạn Hoàng học viện cũng coi như đảng phái số một số hai, sao có thể để mặc người khiêu khích, coi thường như thế?
Huyền tôn cao thủ thì sao? Chẳng lẽ hắn có khả năng ngăn cản đông đảo cao thủ cùng nhau công kích sao?
Mấy người họ liền hưởng ứng lời hô hào của Cố Mạc Thành, rối rít chạy khắp nơi, triệu tập nhân mã.
Cố Mạc Thành âm tàn nhìn phía Long Thiên Tuyệt, ánh mắt như muốn nói, ngươi hãy chờ đấy. Long Thiên Tuyệt chẳng qua chỉ cười nhạt một cái, nụ cười nhẹ nhưng đủ mị hoặc điên đảo chúng sinh.
Vân Khê đâu biết rằng Long Thiên Tuyệt vì muốn tấn chức nên muốn tìm Quân tử đảng đơn đả độc đấu. Nếu nàng biết, có thể sẽ bị hù dọa mà nhảy dựng lên, bất quá sau đó cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài mà thôi.
Cõi đời này chỉ sợ không có việc gì mà Long Thiên Tuyệt không dám làm, cũng chỉ sợ tính cách quyết đoán như thế mới có thể xứng danh Tà tôn một đời. Hơn nữa hắn chứ bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nếu hắn đã dám làm, thì chắc chắn là nắm chắc mười phần thắng.
Lúc này Vân Khê dang theo Chiến Thiên Dực tiến vào khu vực trọng yếu nhất của Vạn Hoàng học viện – Tiểu Minh cung cũng là nơi tu hành của các trưởng lão từ Huyền tôn trở lên.
Vân Khê vừa bước vào nơi này, cũng cảm giác được nơi đây tràn ngập linh khí, linh khí vờn quanh khắp thân thể, cả người thư sướng vô cùng. Hiển nhiên Tiểu Minh cung nơi này dưới đất cũng có linh mạch cho nên mới có thể tạo ra một không gian đẹp đẽ, huyền hoặc như thế. Đáng tiếc, so sánh với linh mạch tại nơi Chiến Thiên Dực tìm được, mật độ linh khí cũng như độ tinh khiết của nơi này rõ ràng kém hơn nhiều.
Với lệnh bài học sinh Chí Tôn điện có thể dẽ dàng đi vào, một đường thông suốt không có gì trở ngại. Tiểu Minh cung bên trong cấu tạo phức tạp, là nơi ở của không biết bao nhiêu vị Huyền tôn chi cảnh cùng với cấp bậc Huyền tôn trở lên, có thể nói là những nhân vật truyền kì. Vạn Hoàng học viện có thể đứng vững tới nay cũng chính nhờ những nhân vật trọng yếu trấn giữ.
Chiến Thiên Dực dọc đường đi đã giải thích cặn kẽ cho Vân Khê về cấu tạo của Tiểu Minh cung cùng với nơi cư ngụ của những nhân vật đứng đầu, trong lúc vô tình cũng đã đí tới đại sảnh nghị sự của tmc.
Lúc hai người đến đã có mấy học sinh cấp bậc Huyền tôn đến thật sớm, đang tĩnh tọa tại chỗ thu nạp linh khí. Phải biết rằng, Tiểu Minh cung ngày thường không cho phép học sinh tùy ý tiến vào cho dù là học sinh của Chí tôn điện cũng không không lệ. Hôm nay khó có được cơ hội tiến vào, mọi người tự nhiên là không bỏ qua dịp tốt mà thu nạp linh khí.
Vân Khê nhìn lướt qua chỗ những người khác đang ngồi, nàng biết hai tỷ muội Mục Tiêu Tiêu cùng Mục Tương Tương, Mặc Tam thiếu vẻ mặt thâm trầm khó lường, còn có hai người luôn đứng ngoài xem cuộc vui tỷ đệ Hàn Thiên Phong, lại có Vân tiên tử luôn giả bộ cao sang. Còn có hai người lạ, Vân Khê chưa từng gặp mặt.
Sau khi Vân Khê xuất hiện, hai tỷ muội họ Mục liền hướng tới đây. Kể từ sau khi tỷ thí tại Hiên Viên đài, tỷ muội ba người các nàng đã quên hết ân oán trước kia, hơn nữa lại mang theo tỷ muội Tiêu Tương các đầu thành, biểu đạt thành ý báo ân của các nàng.
“Vân cô nương sao lại đến trễ như thế? Phía dưới Tiểu Minh cung chính là một linh mạch, linh khí tràn trề, khó có được cơ hội, mọi người đã đến đây thật sớm, cố gắng thu nạp linh khí để tăng Huyền giai lên.” Mục Tiêu Tiêu nói
“Đúng vậy, ở nơi này tĩnh tọa một khắc hiệu quả giống như ở bên ngoài tu luyện nửa tháng đó.” Mục Tương Tương cũng không khoa trương. Đây chính là lí do tại sao các bậc trưởng lão nguyện ý quanh năm cư ngụ tại tmc, nếu không có chuyện quan trọng, một bước cũng không chịu ra ngoài.
“Hừ, nàng là một người không rõ lai lịch, sao có tư cách hưởng dụng linh khí?” Vân tiên tử buồn bực mở miệng, “Không ngại nói cho ngươi biết, ta đã điều tra thân phận của ngươi. Ngươi căn bản không phải là người Vân tộc. Hơn nữa lại xuất hiện tại giữa núi Âm Thi, thân phận của ngươi hết sức khả nghi. Các vị trưởng lão hỏa nhãn kim tinh, sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi, đem ngươi trục xuất khỏi Vạn Hoàng học viện. Nếu ngươi sợ, ta khuyên ngươi tốt nhất hiện tại tự dộng rời đi, đừng đợi đến lúc thân phận bại lộ, có hối hận cũng đã muộn.”
“Thân phận không thể cho ai biết? Ta cũng rất muốn biết, ta đến tột cùng là thân phận gì không thể cho ai biết.” Vân Khê bình thản cười nói, đối phương cứ chết bám chặt lấy lai lịch của mình, hiển nhiên đã điều tra kĩ rồi, nàng cũng rất muốn xem một chút, các trưởng lão Vạn Hoàng học viện cuối cùng sẽ “thẩm vấn” nàng như thế nào. Nếu bọn họ thật sự không biết rõ thị phi, không phân biệt phải trái đúng sai thì nàng cũng chẳng có lí do gì lưu lại. Không ở lại đây, chắc chắn sẽ có nơi khác. Hiện tại lưu lại nơi này, là vì Chiến Thiên Dực, hơn nữa nàng không cam lòng Tiểu Phượng Hoàng cứ như vậy rơi vào tay của Vạn Hoàng học viện.
Vừa nghĩ tới Tiểu Phượng Hoàng, Vân Khê lại thấy vô cùng bực mình, đúng là đồ Tiểu Phượng Hoàng không có lương tâm, qua cầu rút ván! Nếu bị nàng bắt được, nàng nhất định sẽ nhổ sạch lông nó cho hả giận!
Trong vòng cấm của một tầng sáng thần bí, Tiểu Phượng Hoàng tự nhiên rùng mình một cái, người nào ở sau lưng nguyền rủa nó a?
“Vân tiên tử, muội đừng quá đáng! Cùng là học sinh Vạn Hoàng học viện, vì sao phải đấu đá đến ngươi chết ta sống? Phong phạm, khí độ của Vân tiên tử muội đâu rồi? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, hào quang tiên tử của muội chỉ là giả dối thôi sao?” Chiến Thiên Dực trầm mặt xuống, không vui nói.
Vân tiên tử sắc mặt biến đổi, sư huynh một lời đã nói trúng nỗi đau của ả. Ả cực khổ cố gắng xây dựng nên hình tượng tiên tử hào quang sáng chói nhiều năm, trong một ngày lại bị hủy dưới tay Vân Khê, Mối thù này nàng nhớ kỹ.
Vân tiên tử âm thầm cắn răng, đang muốn phản bác, một vị học sinh Chí tôn điện liền đứng dậy thay nàng biện hộ: “Chiến sư đệ, việc Vân tiên tử sư muội làm, mọi người đều biết, vì sao phải trách muội ấy? Vị nữ tử bên cạnh sư đệ quả thật không rõ lai lịch, Vân tiên tử sư muội hướng các vị trưởng lão bẩm báo, tra rõ thân phận người này, chính là suy nghĩ vì an nguy của Vạn Hoàng học viện, có gì không ổn? Chiến sư đệ chẳng lẽ đã bị sắc đẹp của nữ nhân này mê hoặc, nên không thể phân biệt đúng sai?”
“Đúng vậy. Chúng ta cùng Vân tiên tử sư muội học chung đã nhiều năm, nhân phẩm của sư muội, chúng ta còn không rõ sao? Lần này ta cùng với Hoàng sư huynh phụng mệnh trưởng lão đi làm việc bên ngoài, lúc ở Vân tộc đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Vân tộc. Nghe nói chính là nhờ Vân tiên tử sư muội báo cho người Vân tộc, Vạn Hoàng học viện học sinh nếu cần giúp đỡ Vân tộc sẽ hết lòng trợ giúp. Ân huệ Vạn Hoàng học viện nhận được lớn như thế, tất cả đều nhờ công lao của Vân tiên tử sư muội. Chiến sư đệ từ trước đến giờ luôn lấy lợi ích của học viên đặt lên hàng đầu, lần này sao lại không phân biệt rõ trắng đen mà hành xử như thế?” Một vị Chí tôn điện học sinh lạ mặt khác cũng đứng lên nói.
Vân Khê quan sát hai người họ, bọn họ bề ngoài cũng không xuất chúng, tuy nhiên vóc người cũng rất khô ngô, khỏe mạnh, trong đó, người có làn da đen hơn, họ Hoàng tên Thạch, người trắng hơn, họ Ngụy tên Trọng. Những tin tức này là do Chiến Thiên Dực nói cho nàng biết.
Hai người này hiển nhiên là vừa quay lại học viện, rất nhiều tin tức cũng không hề biết, hơn nữa, nhất định Vân tộc đã cho bọn họ không ít ân huệ, cho nên bọn họ rõ ràng đứng về phía Vân tiên tử. Dĩ nhiên, trong chuyện này, Vân tiên tử đã tốn không biết bao nhiêu tâm cơ. Khi biết bọn học sắp trở lại, ả đã nhờ phụ thân lấy danh nghĩa của ả mà mang đến trân bảo quý giá tặng cho hai người này, mục đích đúng là mượn hơi bọn họ, lợi dụng bọn họ. Bây giờ nhing lại, kế sách thu phục của ả đúng là có hiệu quả.
“Hai vị sư huynh sợ rằng đã bị Vân tiên tử mua chuộc, cho nên bây giờ mới thay nàng ta ra mặt, phải không?” Mục Tiêu Tiêu đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Vân tiên tử chó má, khẩu phật tâm xà, bên ngoài giả bộ người tốt, bên trông độc địa hại người! Nếu muốn nói Vân tiên tử chân chính, hẳn là Vân cô nương mới đúng. Nàng ta là cái thá gì, sao có thể sánh với Vân cô nương?” Mục Tương Tương sảng khoái chửi mắng, lời nói ác độc khiến Vân tiên tử giận đến mức khóe miệng giật giật.
Trước đây hai tỷ muội kia khắp nơi lấy lòng ả, mọi cách theo đuôi, hiện tại lại thay lòng đổi dạ, toàn bộ đứng về phía Vân Khê. Giống như quả táo xanh ả cầm còn chua, không nhất định phải ăn, liền đợi đến ngày táo chín đỏ, hiện tại, quat táo vẫn còn xanh nhưng đã rơi vào tay người khác. Điều này khiến ả buồn bực vô cùng. Đúng là ốc mò cò xơi. Ả không có được thì người khác cũng đừng hòng có được.
Vẻ ngoan lệ xẹt qua đáy mắt ả thoáng cái liền biến mất.
Vân Khê đạm nhìn ả một cái, nói: “Ta nghe nói Vân tộc gần đây phái người đem tới không ít trân bảo, còn phái bốn vị Huyền tôn cao thủ cùng nhau hộ tống, nói vậy những thứ trân bảo kia hết sức quý giá, không chừng là giá trị liên thành. Không biết chúng ta có cơ hội thưởng thức qua hay không?”
Vân tiên tử sắc mặt hết sức khó coi, không nói đến trân bảo cùng đoàn hộ tống thì thôi, nhắc tới lại khiến ả vô cùng tức tối. Ai ngờ được rằng phụ thân cực khổ vì ả, mời tới bốn vị cao thủ, lại chính là trượng phu cùng bằng hữu của tiện nhân kia, này không phải tự lấy đá đập chân mình sao?
Rất đáng hận!
Trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú, phong hoa tuyệt đại của vị Thiên công tử kia, ả trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu, lại hận không thể đem Vân Khê dẫm nát dưới chân, nam tử tuấn mỹ như vậy chỉ có thể là của ả, những người khác căn bản không xứng! (tiểu Mộng: á á, ta điên lắm rồi, nữ nhân háo sắc ti bỉ vô sỉ kia, cút xuống địa ngục mau*đạp đạp đạp…đạp*)
Không sao, đợi ả thu phục được Vạn Hoàng chi Hoàng, mọi thứ sẽ nằm trong lòng bàn tay của ả. Ả sẽ khiến Vân Khê chịu nhục nhã, sẽ chiếm lấy nam nhân của nàng ta, cho dù không chiếm được ả cũng sẽ hủy diệt hoàn toàn.
Nghĩ vậy, sắc mặt của ả từ từ chuyển sắc, khôi phụ bộ dáng cao quý thường ngày, hướng về hai vị Chí tôn điện học sinh Hoàng Thạch và Ngụy Trọng, nói: “Hoàng sư huynh, Ngụy sư huynh, công đạo tại lòng người, người khác đối với muội hiểu lầm, muội căn bản không để ý, có hai vị sư huynh lo lắng, muội cũng rất vui mừng.”
Thanh âm của anh dịu dàng uyển chuyển, ôn nhu mềm mại, hai người kia nghe được tâm thần nhộn nhạo,sao có thể không yêu mến được? (tiểu Mộng: đồ hồ ly tinh xấu xa bỉ ổi, ta phi phi phi)
“Vân tiên tử luôn luôn chính nghĩa, tấm lòng từ bi. Có thể nói chính là tiên nữ hạ phàm, người khác nếu muốn bắt chước cũng chỉ là giả dạng mà thôi. Tóm lại chờ thấy Vạn Hoàng chi Hoàng, sẽ lập tức biết được rốt cuộc ai là có huyết thống phượng hoàng cao quý, ai lại chỉ là giống gà mái thấp kém hạ tiện!” Hoàng Thạch khinh miệt liếc nhìn phía Vân Khê.
Ở Vạn Hoàng học viện, đến nay tổng cộng mới có mười học sinh đủ tư cách vào Chí tôn điện. Hoàng Thạch cùng Ngụy Trọng hai người ở Chí tôn điện rất có tư lịch, chính là nhóm học sinh đầu tiên tiến vào Chí tôn điện, mà Vân Khê cũng mới chỉ tấn chức, bọn họ xem thường nàng cũng có lý của bọn họ. Bởi vì bọn họ còn chưa được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của nàng, cho rằng nàng chỉ là mới vừa từ Thần huyền cao nhất bước vào Huyền tôn cao thủ mà thôi.
Phượng Hoàng? Gà mái?
Vân Khê cùng Vân tiên tử hai người không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, hai mắt chạm nhau bắn ra tia lửa.
Đến tột cùng ai là Phượng Hoàng, ai là gà mái, rất nhanh sẽ biết thôi.
Vân tiên tử cười đắc ý, ả có một phần tám huyết thống Vân tộc cổ xưa, ả không là Phượng Hoàng còn ai có thể là Phượng Hoàng được nữa? (tiểu Mộng: Ta phi, 1/8 mà cũng đòi lên mặt)
Vân Khê chẳng qua nhàn nhạt liếc ả một cái liền thu hồi tầm mắt. Là Phượng Hoàng hay gà mái, không phải căn cứ vào cái nhìn của người khác, mà là căn cứ vào chính nội tâm của mình. Nội tâm ngươi chứa Phượng Hoàng thì ngươi chính là Phượng Hoàng, nhưng nếu nội tâm ngươi chứa chỉ là gà mái, thì cho dù người có giả bộ thanh cao tới đâu, sáng quý toái đâu, có thể lừa gạt được nhiều người trong thiên hạ, nhưng cuối cùng bản chất của ngươi cũng vẫn chỉ là một con gà mà thôi.
Đây chính là sự thật, không liên quan thế bên ngoài cùng kỳ ngộ, mà ở chính nội tâm mình có cao quý hay không.
Khiến nàng mong đợi chính là viện trường lần này cho bọn họ tới đây vì Vạn Hoàng chi Hoàng, vậy có lẽ rất nhanh nàng sẽ có cơ hội nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng rồi. Tiểu vô tâm còn có thể nhận ra nàng không?
Đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa nhỏ ở phòng nghị sự mở ra, hai vị trưởng lão đi ra, tuyên bố: “Viện trưởng phân phó, hôm nay gọi các đồ đệ tới đây chủ yếu là cho các trò có cơ hội một lần được nhìn thấy Vạn Hoàng chi Hoàng. Vạn Hoàng chi Hoàng chính là thần thú trấn giữ Vạn Hoàng học viện, các trò phải tôn kính đối với người. Viện trưởng còn tuyên bố, nếu người nào có cơ duyên được Vạn Hoàng chi Hoàng coi trọng, khế ước trở thành chủ nhân của ngài thì người đó sẽ trở thành người kế nhiệm viện trưởng Vạn Hoàng học viện. Tất cả học sinh Vạn Hoàng học viện cùng các trưởng lão đều nghe người đó hiệu lệnh, giúp người đó quản lí học viện vững vàng, phát triển học viện thật tốt khiến danh tiếng vang xa.”
Xôn xao —-
Mọi người ồn ào, viện trưởng đưa ra điều kiện thật hấp dẫn, ai có thể khiến cho Vạn Hoàng chi Hoàng nhận chủ, người đó sẽ trở thành viện trưởng kế tiếp của Vạn Hoàng học viện. Đây quả thực là vận may trên trời rơi xuống a.
Cơ duyên tốt như vậy, vừa có Vạn Hoàng chi Hoàng làm thú sủng còn có thể vô điều kiện nhận được sự ủng hộ của Vạn Hoàng học viện. Vô luận người nào nghe điều kiện mê người như thế sẽ không nhịn được mà phát thèm a.
Vân tiên tử đáy mắt nổi tinh quang, ả tràn đầy tự tin, Vạn Hoàng chi Hoàng kia nhất định sẽ là của ả.
Mặc Tam thiếu con ngươi thâm trầm từ từ hiển lộ sự hưng phấn. Hắn là người thừa kế của Mặc gia, nhưng hắn cũng không ngại có thêm một Vạn Hoàng học viện làm hậu thuẫn cho hắn. Huống chi còn có thể có thêm một thần thú làm thú sủng, hắn càng thêm tin tưởng bản thân mình.
Hàn Thiên Phong cùng Hàn Thiên Diệp tỷ đệ biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì bọn họ đã thử thách qua rồi, đáng tiếc cuối cùng lại bại trận. Bọn họ là cháu đích tôn của viện trưởng, vốn phải có khả năng thừa kế tước vị viện trưởng nhất, chỉ tiếc bọn họ cùng Vạn Hoàng chi Hoàng vô duyên cho nên viện trưởng không thể làm gì khác hơn là đem cơ hội này nhường cho những người khác.
Mục Tiêu Tiêu cùng Mục Tương Tương hai tỷ muội cũng vô cùng hứng thú, quyền lợi cùng lực lượng đến tay, có kẻ nào lại không muốn?
“Tiểu muội, Vạn Hoàng chi Hoàng kia nhất định là muội!” Chiến Thiên Dực đột nhiên khẳng định.
Vân Khê rất ngạc nhiên: “Đại ca sao lại chắc chắn như thế?”
“Trực giác nam nhân!” Chiến Thiên Dực lạnh lùng nhíu mày lại lộ ra vẻ ranh mãnh.
Vân Khê phì cười. Đại ca từ trước đến giờ hao khí can vân, không tưởng được cũng sẽ có lúc nói đùa, thật là thú vị.
“Được rồi, hiện tại các trò theo ta đi vào, nhớ kĩ phải cung kính với Vạn Hoàng chi Hoàng, không được có bất kỳ ý khinh nhờn nào, ngài là hy vọng của Vạn Hoàng học viện ta, kẻ nào dám xúc phạm nhất định sẽ gặp trừng phạt.” Hai vị trưởng lão liên tục dặn dò sau đó mới dẫn mọi người vào cửa nhỏ phòng nghị sự.
“Dạ, trưởng lão.” Mọi người theo sát phía sau, tâm tình hưng phấn vô cùng.
Phải đi qua vài lần cửa nhỏ mới tới cánh cửa cuối cùng. Cửa mở, mọi người như bước vào một thế giới mới, nơi này phàng phất như một không gian khác, linh khí trung quanh nồng đậm mà tinh khiết, tạo ra các cảnh tượng huyền ảo, kỳ dị, càng làm người ta ngạc nhiên chính là cái không gian kia lại treo lơ lửng trên không, nhìn xuống phía dưới, lại là vực sâu vạn trượng không thấy đáy.
Mọi người cả kinh, cước bộ ngừng lại, không dám mạo hiểm tiến lên, biết đâu đi xuống lại ngã tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
Hai vị trưởng lão thâm trầm cười cười, nói với mọi người: “Đường đi còn lại, các ngươi phải tự đi thôi, có thể thành công hay không phải xem tạo hóa của các ngươi nữa. Nhớ kỹ nhất định phải cung kính với Vạn Hoàng chi Hoàng, không thể dùng võ lực với ngài, nếu không…”
Trưởng lão cố ý ngừng lại một chút, không nói nữa liền oay người dời đi, chỉ còn lại chín vị Chí tôn điện học sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sững sờ.
“Các sư đệ sư muội mau lùi lại, để ta tới thử một chút.” Cuối cùng vẫn là Chiến Thiên Dực đứng dậy đầu tiên.
Mọi ngươi rối rít lui lại, nhường cho hắn một con đường. Có người nguyện ý thử sức đầu tiên, bọn họ có sao không làm?
“Đại ca, cẩn thận.” Vân Khê lo lắng nhìn hắn, đồng thời đáy lòng cũng bội phục dũng khí của hắn.
Chiến Thiên Dực vuốt cằm mỉm cười, bình tĩnh, chuyên chú nhìn vùng hư không phía dưới cánh cửa, cẩn thận bước tưng bước.
“Đại ca, chờ một chút.” Vân Khê nhanh chóng túm lấy hắn.