THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Đang lúc Vân Khê gặp khó khăn, thời điểm không biết làm thế nào tìm kiếm Long tinh thạch cho con trai, hai vị Luyện Khí Tông Sư đứng ra nói chuyện.

“Các ngươi muốn Long tinh thạch cùng những tài liệu luyện khí khác, chúng ta có thể cung cấp, bất quá, chính là một hài tử lớn tiếng nói, có thể luyện chế ra thượng phẩm bảo khí, đánh chết ta cũng không tin.”

“Chúng ta hai người nghiên cứu luyện khí nhiều năm, đến nay bất quá cũng mới luyện chế ra tổng cộng không vượt quá ngũ bảo khí, trong đó phẩm chất cao nhất đúng là trung phẩm bảo khí. Hắn chỉ là một hoàng mao tiểu nhi, làm sao có thể luyện chế ra một thượng phẩm đạo khí? Nhưng nếu chẳng qua là luyện chế ra một hữu hình vô thần phế phẩm, ta xem ra cũng không cần thiết lãng phí tài liệu trân quý.”

Không có ai coi trọng Tiểu Mặc, đây là nhân chi thường tình.

Có ai sẽ tin tưởng, một tiểu hài tử có thể luyện chế bảo khí? Có thể luyện chế ra một bảo khí bình thường, cũng đã phi thường giỏi rồi.

Vân Khê không có phản bác bọn họ, cũng cảm thấy không có gì cần thiết.

Con trai nàng có tài năng hay không, không cần người khác tới bình luận.

Nhưng là, nàng rất để ý đến suy nghĩ của con trai, cho nên nàng cúi đầu quan sát thần sắc trên mặt con trai.

Nhưng may mắn chính là, Tiểu Mặc không có bị hai người kia ảnh hưởng, khuôn mặt đẹp trai khả ái của bé vung lên, hướng về phía hai vị Luyện Khí Tông Sư mỉm cười, thái độ lẽ phép nói: “Hai vị tiền bối, các ngươi không tin ta cũng không sao, sự thật sẽ chứng minh! Chỉ cần các vị chịu cung cấp tinh thạch ta cần để luyện khí, ta sẽ hướng các vị chứng minh thực lực của ta. Nhưng nếu không có thành công, ta dùng bao nhiêu tinh thạch, ta sẽ bồi thường bấy nhiêu bạc, tuyệt đối không khất nợ!”

Dáng người nho nhỏ, khí thế mười phần, thần sắc tự tin kia, làm cho người ta chợt cảm thấy hiểu ra bé đã xa xa vượt ra khỏi phạm vi số tuổi đích thực của bé.

Đối mặt với chất vấn của người khác, bé không có tức giận phản bác, cũng không có thô lỗ cãi cọ, mà là dùng phương thức của mình để chứng minh thực lực bản thân.

Hơn nữa, bé cũng không có tự địa đến mức nói mình nhất định sẽ thành công, mà là cho mình đường lui.

Không thành công, nhiều lắm là trả bạc, dù sao bé cũng là tiểu phú ông, không thiếu tiền!

Bé nhỏ như vậy, làm sao không hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm sao có thể đối với bé sinh ra lòng chán ghét?

Hồng Liên đại nhân nhìn thấy vẻ mặt xem kịch vui của các cao thủ đến từ Vân Huyễn điện, vô luận đứa nhỏ này thành công hay không, cùng các nàng cũng không có quan hệ trực tiếp gì, thuần túy là xem cuộc vui mà thôi.

Các công tử tiểu thư lại càng lấy tâm thái tò mò đối với chuyện này, có chút nghi thần nghi quỷ, âm thầm tính toán.

Hai vị Luyện Khí Tông Sư rõ ràng sửng sốt, sau đó thần sắc tự tin dần dần dao động. Bọn họ phảng phất liên tưởng đến mình lúc còn trẻ, một ít năm tháng tràn đầy nhiệt huyết cùng tâm chí hùng tráng. Tuổi trẻ, luôn có thể sáng tạo ra cô số kỳ tích. Có lẽ, có thể cho bé một lần cơ hội…

“Tốt, chúng ta sẽ cho ngươi một cơ hội! Sau đó chúng ta sẽ dẫn ngươi đến Luyện Khí Minh của Vân tộc ta, ngươi muốn tinh thạch gì, chúng ta cũng có thể cung cấp, cho dù ngươi luyện khí thất bại, ta cũng sẽ không bắt ngươi đền bù tổn thất.” Luyện Khí Tông Sư tương đối lớn tuổi hơn nói.

Lời nói của nàng, làm cho Tiểu Mặc mừng rỡ, gương mặt non nớt chiết xạ ra quang mang kì dị, ánh sáng ngọc chói mắt.

Bé hướng đối phương cười nói: “Cám ơn tiền bối, ta sẽ không để cho các vị thất vọng!”

Nụ cười vô địch, hơn nữa là thái độ lẽ phép, thoáng cái lấy lòng hai vị Luyện Khí Tông Sư. Vô luận thiên phú luyện khí của bé đến tột cùng là như thế nào, đối với tiểu bối luyện khí sư, hai người vẫn rất bao dung.

Vân Khê tự hào sờ sờ đầu con trai, xem ra có đôi khi bảo vệ quá nhiều. không nhất định là phương thức giáo dục tốt nhất để cho con trai trưởng thành. Để cho bé một mình tự đối mặt với khó khăn, tự chủ suy nghĩ, mới có thể làm cho bé trở nên càng thêm xuất sắc cùng thành thục.

Vân tộc có thế hệ luyện khí sư của riêng mình, họ tụ tập ở chung một chỗ, học tập lẫn nghiên cứu, thu nhận sử dụng đệ tử, cho nên liền có Luyện Khí Minh thuộc về bọn họ.

Hai vị Luyện Khí Tông Sư đem mẫu tử Vân Khê đến luyện khí thất, loanh quanh toàn cảnh đều là tinh thạch, để cho Tiểu Mặc hưng phấn không thôi.

Bé là thật cuồng nhiệt đối với việc luyện khí này, mỗi lần thấy chuyện cùng vật liên quan tới luyện khí, cũng có thể làm cho đáy lòng bé đốt lên một ngọn lửa nho nhỏ, cho nên bé mới trong lúc lơ đãng rời khỏi Ngọa Long Cư, đi ra chạm vào tượng đồng Cửu Sát.

Nếu không phải là chân chính si mê, cũng không thể nào có biểu hiện như vậy.

Đối với đạo luyện khí, Vân Khê là một người ngoại đạo, nàng cũng không muốn học, vì trong nhà đã có hai vị Luyện Khí Sư vô cùng xuất sắc, mà nàng chỉ cần chuyên tâm vào luyện đan thuật, như vậy cả nhà bọn họ có thể bù lấp khiếm khuyết cho nhau.

“Tiền bối, đây là tên một phần tài liệu cần dùng để luyện khí, làm phiền giúp ta mau chóng nhờ bọn họ chuẩn bị xong.”

Hai vị Luyện Khí Tông Sư từ trong tay nhỏ của Tiểu Mặc nhận lấy mảnh giấy, chợt nhìn, sững sờ, lại nhìn, con ngươi hai người muốn lọt ra ngoài.

Hai người nhìn Tiểu Mặc không chớp mắt, trong mắt cực nóng!

Nhóm tài liệu chẳng những liệt kê những chủng loại tinh thạch cần dùng để luyện chế tượng đồng Cửu Sát, mà còn có phân lượng chi tiết đến từng li của mỗi chủng loại tinh thạch, các nàng cũng là người trong nghề, vừa nhìn chỗ tài nguyên luyện đan này, là người ngoài hay là chuyên gia trong lòng liền lập tức hiểu rõ.

Ánh mắt hai người bây giờ nhìn Tiểu Mặc, là nóng cực độ cùng khiếp sợ, bé đây có lẽ không phải là đang mạnh miệng nói, mà là bé thật sự có thể nắm chắc luyện chế ra thượng phẩm bảo khí.

Hai người tận lực khắc chế tâm tình kích động, ẩn nhẫn hỏi: “Ngươi ở đây cũng mới đưa ra nhóm tinh thạch cùng một chút tài liệu đặc thù, như vậy còn lò luyện cùng mồi lửa thì sao? Muốn luyện chế một thượng phẩm bảo khí, phải có thượng đẳng lò luyện cùng mồi lửa phẩm chất đủ cao phối hợp, mới có cơ hội luyện thành. Chúng ta nơi này có lò luyện tương đối thượng đẳng, có thể cho ngươi mượn, về phần mồi lửa mà nói…, nếu như ngươi có cần, hai người chúng ta có thể giúp ngươi.”

Các nàng hiện tại đã nhận định Tiểu Mặc ở phương diện luyện khí là có thiên phú, bởi vì cách luyện khí người bình thường là không thể nào tính toán tinh vi như thế được, nhất là khi chỉ cần nhìn hình dạng, là có thể nhanh chóng tính toán ra cách điều chế.

Thiên phú là thứ nhất, nhưng thực lực mới là trọng yếu nhất.

Các nàng không tin bé nhỏ tuổi như thế mà có thể cho ra ngọn lửa có phẩm chất tương đối, phải biết đối với luyện khí mà nói ngọn lửa là một trong những yếu tố mấu chốt nhất.

Tiểu Mặc đẹp trai cười một tiếng, khoát tay nói: “Không cần, lò luyện cùng mồi lửa của ta mang theo, đều ở chỗ của mẫu thân ta.”

Có mang theo?

Xem ngươi rốt cuộc đem theo cái gì lò luyện cùng mồi lửa, có thể so sánh với bảo bối Vân tộc lợi hại hơn sao?

Dưới cái nhìn soi mói của hai vị Luyện Khí Tông Sư, Tiểu Bạch tự động tự giác từ Ngọa Long Cư bò ra, nhảy lên nhảy xuống, tiểu bộ dáng đi đến bên cạnh Tiểu Mặc.

“Ta chính là mồi lửa của Tiểu Mặc Mặc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch giương lên, rất là khí phách.

“Ngươi?” Hai vị Luyện Khí Tông Sư mang ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn nó, vật nhỏ, ngươi quên uống thuốc sao?

Tiểu Bạch thấy các nàng không tin, eo nhỏ cắm xuống, hai má khua lên, hô một tiếng, phun ra một ngọn lửa. Ngọn lửa thanh khiết, tiếp xúc thiêu đốt một chút, nhiệt độ của cả luyện khí thất tăng lên, trong nháy mắt biến thành lò nướng.

Vị trí ngọn lửa liếm đến, có một ít tinh thạch chất thành đống nhỏ trưc tiếp nóng chảy, đột nhiên trong lúc vô hình trung biến thành một bãi chất lỏng.

Quá nghịch thiên!

Hai vị Luyện Khí Tông Sư chợt há to miệng, hai má cùng với chỗ tiếp nối phía dưới, khách khách rung động, quai hàm cảm thấy đau đớn kịch liệt.

Ngọn lửa thần cấp?!

TMD quá nghịch thiên rồi! ≥•≤”

“Đủ rồi! Đủ rồi!” Hai người vội vàng hô ngừng, nếu Tiểu Bạch mà không dừng lại, hai đống tinh thạch bên cạnh cũng sẽ mau chóng bị hòa tan, đúng là siêu cấp vua phá hoại!

“Tiểu Bạch, dừng lại đi.” Tiểu Mặc vỗ vỗ đầu vai Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ nghe lời bé.

Tiểu Bạch thu hồi ngọn lửa, chớp chớp mi mắt, nó mới dùng có tí xíu lực mà thôi, lại đem các nàng hù dọa thành như vậy, thật là không có năng lực chịu đựng!

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao có thể phun ra ngọn lửa thần cấp?” Hai vị Luyện Khí Tông Sư thật sự là bị kích thích đồng thời là rung động cực độ.

Vân Khê mở miệng, ngăn trở các nàng lại hỏi thêm: “Hai vị đại nhân, thời gian trước mắt cấp bách, chúng ta hay là tranh thủ bắt đầu luyện khí đi.”

Hai vị Luyện Khí Tông Sư liếc mắt nhìn lẫn nhau, biết Vân Khê không muốn tiết lộ quá nhiều, các nàng cho dù tiếp tục hỏi tới, cũng không thể hỏi ra vế sau, bất quá không sao, thế lực Vân tộc khổng lồ, muốn hỏi thăm ra chút dấu vết, căn bản là không tốn bao nhiêu thời gian.

“Được rồi, đã có ngọn lửa, còn kia lò luyện đâu? Giống như vậy ngọn lửa thần cấp,những loại lò luyện bình thường căn bản không cách nào thừa nhận, trừ phi…” Luyện Khí Tông Sư lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Vân Khê không biết từ nơi nào lấy ra được một cái lò luyện, xung quang lò luyện thỉnh thoảng còn tỏa ra quang mang thánh khiết, ánh sáng chiếu xạ, lung lay mắt của các nàng, làm cho các nàng lần nữa lâm vào trạng thái mê mang, ngây dại.

Trời ạ, điên rồi! Điên rồi!

Lại là lò luyện thần cấp!

Bọn họ rốt cuộc còn có bao nhiêu bảo bối nghịch thiên đây?

Trong đó, một vị Luyện Khí Tông Sư rõ ràng có chút kích thích quá độ, hai mắt mạo hiểm quyến luyến, nhìn xong một lúc mới hồi thần, ra vẻ trấn định.

“Tốt! Tốt! Thật tốt quá! Có những thứ này, hết thảy đều đầy đủ rồi, còn lại là dựa vào biểu hiện của Tiểu công tử.”

Tiểu Mặc ở dưới thái độ tham quan học tập của hai vị Luyện Khí Tông Sư, bắt đầu luyện khí. Vân Khê lặng yên thối lui ra khỏi luyện khí thất, luyện khí thất là phong bế, lại có hai vị Luyện Khí Tông Sư trông chừng, sẽ không thể xảy ra chuyện gì.

Trước mắt tối trọng yếu, là trước khi trời tối, tra ra được nhiều đầu mối hơn về những việc và vật liên quan tới hung thủ.

Khóa mục tiêu, dẫn xà xuất động, nhân chứng vật chứng đều bắt được!

Đây cũng là kế hoạch của nàng.

Hai lần án mạng vừa qua, trong lòng nàng đã khóa chủ ý lên ba người khả nghi, bọn họ theo thứ tự là Nhị tiểu thư cùng vợ chồng Đại tiểu thư, tất cả ba người.

Vì để chú ý mật thiết hướng đi của ba người này, nàng phái ba nhóm cao thủ chia ra theo dõi bọn họ. Một ngoài sáng, hai trong tối. Một ngoài sáng, chính là do Vân Trung Thịnh phái cao thủ trong phủ của hắn đi giám thị, hai trong tối thì theo thứ tự là Vân Dương cùng với mấy thầy trò Côn Luân lão giả.

Như thế sáng tối song song cùng hành động, làm như thế mục đích là để ngăn chặn hết thảy chỗ sơ hở, đem hành tung của ba người đều nắm giữ ở trong tay Vân Khê.

Một ngày khẩn trương chớp mắt qua đi, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Ba người ban ngày từng chạm qua tượng đồng Cửu Sát, Tiểu Mặc, Vân Khê cùng Vân Trung Thịnh, thành tiêu điểm của mọi người.

Lời nguyền Cửu Sát có lại lần lần hay không linh nghiệm? Ba người bọn họ có thể hay không vượt qua cửa ải khó khăn, cùng nhau vượt qua cái đêm ác mộng khó ngủ này.

“Tiểu Mặc, nghỉ ngơi một chút đi.” Vân Khê nhìn con trai đầu đầy mồ hôi, từ xế chiều bắt đầy một khắc càng không ngừng chuyên chú luyện khí, đau lòng không dứt. Tay cầm khăn lụa, thay bé lau đi mồ hôi.

“Mẫu thân, người ồn quá, không nên quấy rầy con! Con hiện tại bề bộn nhiều việc.” Ông cụ non Tiểu Mặc giơ tay lên, đẩy nàng ra, hai mắt không chớp ngó chừng trong lò luyện, liền nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Tay Vân Khê giơ ở không trung, lại là lúng túng, trán rơi vài đạo hắc tuyến.

Tiểu tử thúi, nói cái giọng gì đây?

Nhìn lại Tiểu Bạch, cũng là một bộ dạng hết sức chuyên chú, nàng ngược lại trở nên vô công rỗi nghề.

Lặng yên lui ra, Vân Khê thở dài, không nghĩ mình cũng có một ngày bị con trai ghét bỏ.

Vân Trung Thịnh nhìn hành động thú vị của hai mẹ con, hết thảy thu vào đáy mắt, khuôn mặt chứa đựng nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mặc nhỏ tuổi như thế, lại có thiên phú luyện khí bất phàm như thế, sau này nhất định tiền đồ vô lượng.”

Vân Khê hiểu ý cười một tiếng, con trai của nàng nha, tự nhiên là không thể giống người bình thường.

“Ngươi hôm nay sờ soạng tượng đồng, có sợ hay không thật sự có nguyền rủa tồn tại, tối nay sẽ có kỳ thú tới lấy mạng ngươi?” Rãnh rỗi tới nhàm chán, Vân Khê mở miệng nói, muốn mượn chuyện này giết thời gian.

“Sợ!” Vân Trung Thịnh trả lời, có chút ngoài ý muốn Vân Khê, “Bất quá ta sợ không phải là kỳ thú tới lấy mạng, mà là…”

Ánh mắt của hắn ẩn chứa ánh sáng phức tạp cùng mâu thuẫn quấn quýt.

“Ngươi là lo sợ hung thủ không phải là kỳ thú, mà là thân nhân của ngươi.” Vân Khê nói ra băn khoăn trong lòng của hắn.

Dưới yêu cầu của nàng, hắn phái thủ hạ đi theo dõi ba người khả nghi, hắn cũng bắt đầu bất an rồi, cho tới bây giờ, còn không có truyền tới động tĩnh khả nghi liên quan đến ba người kia, hắn vừa sợ nhận được tin tức, vừa mong đợi nhận được tin tức, sớm ngày tra ra hung phạm.

Vân Trung Thịnh gật đầu nói: “Ở trong ấn tượng của ta, Nhị tỷ là người thể chất kém nhiều bệnh, rất ít khi ra ngoài đi lại. Trong ngày thường các huynh đệ tỷ muội tụ họp, nàng cũng rất ít khi lộ diện, ta không muốn tin tưởng nàng chính là hung thủ. Còn có Đại tỷ và tỷ phu ta, bọn họ trước giờ giúp đỡ mọi người làm việc tốt, tính tình ôn hòa, ở trong số tất cả các huynh đệ tỷ muội, ta tôn trọng nhất chính là bọn họ. Ngươi nói bọn họ có hiềm nghi, đánh chết ta cũng không nguyện ý tin tưởng.”

“Lòng người là rất vi diệu, có khi bị dục vọng xui khiến, khiến cho bọn họ làm những chuyện mà ngày thường bọn họ không thể nào làm ra. Người tốt cũng chỉ là một lớp bọc ngụy trang, bọn họ muốn cho người khác nhìn thấy vĩnh viễn là mặt tốt của mình, về phần những phần hung ác kia. Hết thảy cũng đều bị bọn họ che dấu.” Vân Khê xa xăm nói, “Tình cảm tình cá nhân mà nói, ta đối với bọn họ cũng không có bất kì thành kiến, ta chỉ coi trọng chứng cứ. Sự thật chứng minh, chỉ có ba người họ là có hiềm nghi giết người lớn nhất, về phần động cơ giết người, ta trước mắt còn không có tra được rõ ràng.”

Vân Trung Thịnh trầm mặc, hắn nheo đầu lông mày, thật lâu không nói.

Lúc này, ngoài cửa luyện khí thất xôn xao.

Vân Khê cùng Vân Trung Thịnh hai người thần kinh nhất thời căng thẳng, muốn xuất hiện rồi sao?

Tối nay vì tìm ra hung phạm, Vân Khê cố ý giải trừ tất cả cao thủ, trong phòng luyện khí chỉ còn lại có ba người bọn họ đã chạm qua tượng đồng, hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nàng hướng mọi người chứng minh, cũng không phải bất luận kẻ nào chạm vào tượng đồng cũng sẽ chết, nàng muốn giải trừ lời nguyền Cửu Sát!

Hung thủ nếu là muốn để cho lời nguyền Cửu Sát tiếp tục linh nghiệm, không thể không ra tay, nếu không một khi lời nguyền bị giải trừ, như vậy chứng minh giết chết Ngũ công tử, Lục tiểu thư cùng Thất tiểu thư cũng không phải… kỳ thú gì đó, mà là bởi vì…

Có người ám sát ba người con của cung chủ, thử hỏi cung chủ như thế nào có thể từ bỏ? lần này là Vân Khê tới tra án, tiếp theo sẽ là người khác, một ngày không tra rõ hung phạm, hung phạm sẽ vĩnh viễn không thể sống những ngày yên bình.

Cho nên, hung thủ phải giết chết ba người, đúng.

“Không xong! Cháy rồi!” Ngoài cửa có người khác quát lên, lần lượt từng tiếng bước chân rơi vào tai.

Vân Trung Thịnh mở cửa luyện khí thất ra, một trận khói dày đặc chỉ một thoáng nhẹ nhàng đi vào, cách màn khói, phía ngoài có vài nóc tòa nhà bắt lửa, chỗ bọn họ cũng không ngoại lệ. May mắn chính là, luyện khí thất bởi vì phải chứa đựng đại lượng tinh thạch trân quý cùng tài liệu luyện khí, cho nên kiến trúc trong phòng chỉ kiến tạo dùng vật liệu bằng đá, mà không phải vật liệu bằng gỗ, cho nên cũng không dễ dàng bị hỏa thiêu. Lửa cháy, nhưng là khói dày đặc không ngừng từ bên ngoài rót vào.

Thật là độc ác!

Hung thủ đây là muốn dùng khói dày đặc buộc người đi ra ngoài, sau đó thừa dịp hỗn loạn giết người a.

Vân Khê suy tư chốc lát, quyết định thật nhanh, ống tay áo đảo qua, định đem Tiểu Mặc, Tiểu Bạch cùng với toàn bộ những vật dụng tài liệu tinh thạch lò luyện mà bọn họ đang luyện khí hết thảy thu vào Ngọa Long Cư, để cho bọn họ tiếp tục an tâm ở trong Ngọa Long Cư luyện khí, nàng thì hộ tống Vân Trung Thịnh phá vòng vây chạy ra khỏi luyện khí thất.

Hung thủ không phải là muốn thừa dịp mọi người hỗn loạn giết người sao? Như vậy nàng thành toàn cho đối phương!

“Đi!”

Vân Khê quát một tiếng, xông vào bên trong màn khói dày đặc.

Vân Trung Thịnh mắt nhìn choáng váng, khóe miệng không tự chủ được rút mấy cái. Công phu chỉ trong chớp mắt thời gian, nàng đem luyện khí thất biến mất hơn phân nửa, cùng làm ảo thuật không có gì khác biệt. Trên người nàng rốt cuộc ẩn dấu bảo bối gì, lại có thể làm được hiệu quả thần kì như vậy?

Vân Trung Thịnh liên tục than thở, bất khả tư nghị.

Không chần chờ quá lâu, hắn chạy đuổi theo.

“Cứu hỏa a! Mau cứu hỏa!”

Đưa mắt nhìn lại, ba nóc nhà bên cạnh luyện khí thất đã bắt lửa, chung quanh tràn ngập sương khói dày đặc, bên cạnh không ngừng có người vì cứu hỏa đi sát qua bên người.

“Thật đáng hận! rốt cuộc là người nào phóng hỏa? Nếu bị ta tra ra được, ta sẽ lột da hắn ra!”

Vân Khê nghe được rõ ràng, đó là thanh âm của một trong hai vị Luyện Khí Tông Sư, nàng vừa mắng vừa đang hướng luyện khí thất chạy tới.

Cách sương khói, nàng không nhìn tới Vân Khê, cách nàng một khoảng, tiếp tục đi về phía trước.

Vân Khê do dự, có nên gọi nàng nói một tiếng, bọn họ đều đã rời đi.

Đột nhiên, trong không khí xuất hiện một cỗ sát khí, hàn quang trắng xóa, kiếm chiêu liên tục không dứt, đánh úp về phía Vân Khê.

Tới thật tốt!

Vân Khê đáy lòng thầm kiêu lên một tiếng, Tử Tiêu kiếm bật ra khỏi vỏ, mỗi một chiêu, mỗi một thức như du long thay đổi liên tục. Chân khí lưu chuyển, bạch y của nàng từ từ phất phơ lay động, đẹp không tả xiết.

Hung phạm nếu tự động tới cửa, nàng nói gì cũng không thể để hung phạm đào thoát!

Vân Trung Thịnh cũng phát hiện hung thủ, rút kiếm gia nhập chiến đấu.

Kiếm quang liễm diễm, sát khí bắn ra bốn phía.

Hung thủ mặc y phục dạ hành, vây lấy toàn thân, mang mặt nạ, che lại hình dáng, nhưng cái vóc người lồi lõm rõ ràng kia, làm cho người ta liếc qua liền biết nàng là nữ tử.

Nữ tử?

Vân Trung Thịnh trong mắt co rút lại, động tác ra chiêu chậm lại, này vừa chậm lại cản trở đường kiếm của Vân Khê, hung thủ vốn là bị Vân Khê đánh ép cho hết đường lui nhất thời có cơ hội thở dốc.

“Ngươi mau tránh ra!” Vân Khê tức giận rống lên, thức tỉnh giác ngộ hắn.

Vân Trung Thịnh hồi thần, hướng Vân Khê quăng tới ánh mắt xin lỗi, song hắn cũng không có dũng khí động thủ.

Chẳng lẽ thật sự muốn hắn hạ thủ bắt lấy tỷ tỷ ruột của mình sao?

Hắn làm không được.

Vân Khê xem thấu tâm tư của hắn, căn bản cũng không có đem hi vọng kí thác vào trên người hắn, chỉ bằng vào nàng một người, muốn bắt hung thủ cũng coi như là dư dả.

“Muốn giết ta sao? Ngươi còn không có bổn sự kia!” Kiếm trong tay Vân Khê cấp tốc xoay tròn, rời khỏi tay, kiếm khí xoáy tròn lóng lánh quang hoa, uốn lượn như rắn quấn quanh người hung thủ, bao lấy hung thủ, tự động du tẩu, giống như một kiếm ngục, đem hung hung thủ vây hãm ở trong đó.

Hung thủ thực lực không thấp, đại để là ở Huyền tồn thất phẩm trở lên, song so sánh với quái thai võ học như Vân Khê, xa xa không thể nào bì kịp.

Tử Tiêu kiếm vững vàng bóp chặt nàng, hung thủ bị cố định ngay tại chỗ, không dám tùy ý cử động. Nàng biết rõ, chỉ cần nàng vọng động, vô cùng có khả năng bị kiếm khí sau lưng cắt đứt.

“Hung thủ bắt được! Hung thủ bắt được!”

Chu vi khói dày đặc từ từ tản đi, càng ngày càng nhiều người tụ tập lại đây, có người lớn tiếng la lên, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh phần lớn mọi người biết hung thủ đã bị bắt.

Thấy đám người đem chu vi quuanh người vây lại giống như thùng sắt, hung thủ đã không có đường lui, Vân Khê lúc này mới thu hồi Tử Tiêu kiếm.

“Tháo mặt nạ xuống đi! Ngươi đã không còn đường lui rồi!” Vân Khê nói năng khí phách.

Hung thủ che mặt, chỉ để lội ra một đôi mắt mĩ lệ, dưới hàng mi thật dài, từng cái một đều rất động lòng người. Trong con ngươi của nàng không có kinh hoảng, không có sợ hãi, càng nhiều hơn là thoải mái. Nàng từ từ giơ tay lên, muốn tháo xuống mặt nạ đang đeo trên mặt.

Lúc này, có người chạy gấp tới.

“Không nên!” Là thanh âm của Vân Mạch Thiên, hắn nổi điên đẩy đám người đang đứng ra, vọt tới dưới chân hung thủ. Ánh mắt của hắn đầy bối rối cùng sợ hãi, nhìn hung thủ không chớp mắt, lắc đầu ra hiệu không được.

Tay hung thủ bỗng giơ lên nơi đó, trong mắt đẹp có nụ cười say lòng người từ từ hé nở, tay nàng bắt đầu đông, nàng tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Xung quanh vang lên một mảnh hút khí.

Đại tiểu thư?!

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, hung thủ lại chính là Đại tiểu thư!

“Đại tỷ! Làm sao có thể?” Vân Trung Thịnh cảm giác mình sắp thất thanh, mới vừa phát hiện thân phận hung thủ là nữ tử, ý niệm đầu tiên chính là Nhị tỷ, bởi vì Nhị tỷ hành động quá mức khác thường, hắn cũng là hoài nghi bệnh của Nhị tỷ cũng là ngụy tạo ra để lừa ngoại nhân, chẳng qua là hắn trăm triệu lần cũng không nghi tới, hung thủ lại chính là Đại tỷ của hắn.

Vân Khê bên ngoài vẫn duy trì lãnh tĩnh, nhưng trong nội tâm cũng khó tránh khỏi có điều gút mắc, trong số ba người nàng hoài nghi, hiềm nghi với Đại tiểu thư so với hai người kia mà nói là thấp nhất, song sự thật lại vượt ra khỏi sự tính của nàng.

Vân Mạch Thiên nhìn về phía thê tử, trừ lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời.

Mà Đại tiểu thư cũng đang mỉm cười, tay nàng ôn nhu xoa mặt Vân Mạch Thiên, tinh tế nhìn ngắm mặt hắn, ấm giọng nói: “Thật xin lỗi, là ta giết chết thân đệ đệ cùng thân muội muội, ta là hung thủ giết người, ta không xứng làm thê tử của chàng.”

“Viện Viện, nàng tại sao phải làm như vậy?” Vân Mạch Thiên nghẹn ngào khó khăn nói, trên mặt hắn mỗi chỗ đều nổi gân xanh.

Đại tiểu thư thấp giọng chê cười: “ A, ta là Đại tiểu thư, là Đại tiểu thư con vợ cả. Ai cũng không thể vượt qua địa vị của ta, kiêng kị đến trên cổ ta, coi như là huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng không thể vượt qua! Ta chính là như vậy, một người vì tư lợi, một người lòng dạ độc ác!”

Vân Mạch Thiên nén kích động vịn vai nàng, lắc đầu nói: “Không, nàng không phải là người như thế! Nàng là người thiện lương nhất trên đời này, ta…”

“Chàng cái gì cũng đừng nói nữa!” Đại tiểu thư đột nhiên quát lên một tiếng chói tai, đẩy hắn ra, “Ta căn bản cũng không có thiện lương! Ta biết biết rõ chàng cùng Nhị muội là một đôi, ngươi chấp nhận mệnh lệnh của mẫu thân đại nhân thành thân cùng ta, chia rẽ các ngươi. Ta ích kỉ, ta tiểu nhân, ta tuyệt không thiện lương. Cũng bởi vì ta, Nhị muội mới buồn bực không vui, hàng năm bị bệnh nằm trên giường, hết thảy đều là ta làm hại.”

“Đại tỷ!” Nhị tiểu thư từ trong đám người đi ra, một đội mắt đạp đã sớm ướt át, nàng cắn cánh môi, nức nở nói, “ Đại tỷ, ta đã sớm không còn trách tỷ, là thật. Tỷ còn nhớ tiết Trung thu năm ngoái không?”

Vợ chồng Đại tiểu thư nhất tề quay đầu, nhìn về hướng của nàng.

“Khoảng khắc kia, tỷ cùng tỷ phu ở trong vườn hoa nói chuyện, ta cũng đã nghe được. Ta vẫn không rõ, vì sao tỷ cùng tỷ phu thành thân lâu như vậy, cũng còn không có hài tử, cho đến ngày đó, ta đúng lúc nghe lén được các ngươi nói, mới biết được chân tướng sự tình. Tỷ nói, tỷ thành thật xin lỗi ra, nhìn thấy ta mỗi ngày bị bệnh trên giường, buồn bực không vui, tỷ đã cảm thấy đó là lỗi của mình, cho nên tỷ không muốn sự vui vẻ của mình được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác. Tỷ còn nói chờ khi có cơ hội, tỷ sẽ thành toàn cho ta cùng với tỷ phu, cho chúng ta một lần nữa có thể ở chungmột chỗ.”

“Tỷ cũng biết, thời điểm khi muội nghe được câu này, muội có bao nhiêu vui mừng? Muội phảng phất như thấy được hy vọng, bệnh của muội thoáng cái liền tốt lên.” Nhị tiểu thư khóc thút thít lấy hơi, tiếp tục nói, “ Nhưng là, tỷ phu cự tuyệt, hắn nói hắn đã đem ta quên đi rồi, hắn hiện tại chỉ yêu tỷ, trong lòng hắn chỉ có tỷ. Muội một khắc còn đang ở trên thiên đường, một khắc sau đã hoàn toàn bị đánh vào địa ngục, thì ra là, người vẫn ngây ngốc chấp nhất, chỉ có mình ta thôi.”

“Sau đó, muội không biết mình đã rời đi bằng cách nào, sau khi trở về muội đã nghĩ rất nhiều. Muội cảm thấy rằng bây giờ đã tới lúc muội nên buông xuống rồi, không nên nhớ lại quá khứ nữa. Tâm kết đã giải, trên người tự nhiên bệnh cũng tốt lên nhiều, nhưng là trong nội tâm muội vẫn còn như cũ tồn tại một phần tư tâm. Muội hy vọng tỷ phu có thể thường xuyên thăm muội, bởi vì trong lòng còn tồn tại phần áy náy kia mà nhớ thương muội, sẽ không đem muội hoàn toàn quên mất, cho nên muội mới tiếp tục giả bệnh, lừa tỷ cùng mọi người.”

“Nhị muội…” Đại tiểu thư giờ phút này đã lệ rơi đầy mặt, nói không thành tiếng.

Hiện trường không khí một mảnh bi thương.

Mọi người lâm vào trầm mặc, ba người bọn họ ở giữa ân oán gút mắt, ai cũng nói không được là ai sai.

Vân Khê nhìn ba người, quan tâm đến vấn đề ai mới là hung phạm hơn.

“Đại tiểu thư, xin thứ cho ta cắt ngang. Ngươi nói ngươi là hung thủ, như vậy thì ngươi làm thế nào biết được Thất tiểu thư đụng phải kỳ thú rốt cuộc là cái gì?”

Đại tiểu thư che giấu nước mắt, ánh mắt căng thẳng, ngửng đầu lên nói: “Ta là từ trong miệng Thất muội hỏi thăm được, là chính miệng nàng nói cho ta biết, sau khi biết đáp án, ta tương kế tựu kế làm giả hình nhân giống như chính là kỳ thú giết người. Thời điểm Thất muội chết, cũng chỉ có ta cùng Bát muội ở hiện trường, cho nên ta muốn giết Thất muội là một chuyện vô cùng dễ dàng.”

Mọi người chợt hiểu ra, đúng là, thời điểm lúc Thất tiểu thư chết, Đại tiểu thư đang ở bên trong gian phòng, nàng muốn giết người là chuyện dễ dàng, sau khi giết người, lại giả bộ hôn mê, cũng sẽ không làm cho ai hoài nghi nàng.

“Như vậy ngươi như thế nào bố trí hình nhân kỳ thú giết người? Còn có, ngươi dùng thứ vũ khí gì lưu lại vết thương trên người Thất tiểu thư?” Vân Khê tiếp tục truy vấn.

Đại tiểu thư giơ tay lên, lau đi nước mắt, ngẩng đầu nói: “Hỏi thêm những thứ này đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi, ta chính là hung thủ! Ta nếu là bị ngươi bắt được rồi, cũng đừng nói thêm bất cứ lời dối trá gì nữa, ngươi đem ta giao cho mẹ ta đi. Xử trí thế nào, toàn bộ đều do mẹ ta quyết định.”

“Đại tỷ —–“ Vân Trung Thịnh đau lòng nhìn nàng, hắn làm sao nhẫn tâm đích thân bắt nàng đây.

Vân Khê suy tư chốc lát, mặc dù vẫn thấy có điểm hiềm nghi, nhưng nghĩ tới ca ca còn đang ở Tư Quá điện, lòng nàng lại dao động. Chỉ cần hung thủ sa lưới, nàng tra ra hung phạm, ca ca có thể bình an từ Tư Qúa điện đi ra ngoài, so với an nguy của ca ca, những người khác chết hay sống, cũng chẳng trọng yếu đối với nàng.

Lại nói trước mặt bao nhiêu người, Đại tiểu thư đúng là có ý hành thích, khó thoát hiềm nghi.

Tin tưởng nếu nàng có là hung thủ thật sự đi chăng nữa thì dựa vào tình cảm mẹ con của nàng đối với cung chủ, cũng sẽ không làm gì quá đáng đối với nàng.

Suy tư xong, nàng hướng về phía những cao thủ chính là thủ hạ của Vân Trung Thịnh hạ lệnh: “Các ngươi, đem Đại tiểu thư bắt lại, mang đi Vân Huyễn điện!”

Những cao thủ chần chờ chốc lát, không thấy Vân Trung Thịnh có phản ứng gì, liền nghe theo mệnh lệnh của Vân Khê, áp giải Đại tiểu thư xuống.

Vân Mạch Thiên đột nhiên xuất thủ, đẩy các cao thủ ra, che trước mặt Đại tiểu thư, lạnh lùng nói: “ Các ngươi hết thảy đều tránh ra! Ai cũng không cho phép đối với Đại tiểu thư vô lễ! Ta sẽ tự mình mang nàng đi gặp cung chủ, không cần các ngươi áp giải!”

Nói xong, hắn quay mặt lại ngó Đại tiểu thư, thần sắc trong nháy mắt ôn nhu: “ Viện Viện, ta cùng nàng đi gặp mẫu thân đại nhân.”

Trong tầm mắt mọi người, hai vợ chồng sóng vai rời đi, phía sau bọn họ, có thêm rất nhiều cao thủ theo đuôi, mang tiếng là đi theo nhưng thực chất là giám thị.

Vân Trung Thịnh cất bước đi theo, những công tử tiểu thư khác cũng cùng nhau đi theo sau.

Hạo hạo đăng đăng một đội nhân mã, từ từ đi xa, hiện trường nóng bỏng cũng được khống chế.

Vân Khê thở dài, không biết làm sao, đáy lòng có chút ít bất an. Rất nhiều điểm nghi vấn cũng không có giải khai, cứ như vậy qua loa kết án cho xong việc, nàng có phải hay không rất ích kỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc