Editor: Tiểu Ngọc Nhi
Beta: Tiểu Mộng
“Không sai! Ta chính là Long Thiên Tuyệt, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Khoé miệng Long Thiên Tuyệt từ đầu đến cuối vẫn mang ý cười, chỉ có người thực sự biết hắn, mới hiểu được ý nghĩa đích thực của nét cười này. Thường thường vào lúc này, hắn càng cười đến tà mị, thì sát ý trong lòng càng nồng, kết cục của đối phương càng bi thảm.
“Rất tốt! Vậy ngươi hẳn là còn nhận ra được hai người lão phu đi?” Lục trưởng lão xót xót xa xa cười nói.
“Đương nhiên nhận được! Có hoá thành tro, ta cũng nhận ra!” Long Thiên Tuyệt thanh âm nhẹ nhàng, lại làm cho người ta cảm giác như bị kiếm sắc vô hình xuyên qua.
“Nếu nhận ra, còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nói thật cho ngươi biết, hai người chúng ta lần này đến, chính là để lấy mạng ngươi!” Ánh mắt Lục trưởng lão lạnh lùng bắn tới hắn.
“Xin hỏi trưởng lão, ta đã phạm tội gì?” Sát khí càng dâng, Long Thiên Tuyệt càng bình tĩnh.
Lục trưởng lão cười lạnh nói: “Ngươi còn dám hỏi ngươi phạm tội gì? Ngươi là nghiệt chủng bị Long gia trục xuất, hiện tại chưa được gia chủ cho phép liền tự ý trở về thành Bàn Long, xông vào thành quan, giết cao thủ Long gia ta, đây là một cái tội chết! Ngươi bắt con trai yêu quý của Nhị gia, lại là một tội chết nữa! Sau đó ngươi lại còn giết Lục gia, đó là tội đáng chết vạn lần! Đủ loại tội lớn như vậy, có đem người thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn cũng là lẽ thường tình!”
Thất trưởng lão nói theo sau: “Đâu chỉ là thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn? Nhất định phải xử hắn hình phạt tàn khốc nhất trên đời này, rồi mới có thể để cho hắn chết. Theo ta thấy, hẳn là trước cắt hết tất cả mắt, tai, miệng, mũi của hắn xuống, sau đó lột da rút gân, đem hắn ngâm sông, đợi đến sau khi thi thể thối rữa, rồi mới thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn!”
Ầm!
“Hai lão già kia, miệng các ngươi còn có thể ác độc nữa không?” Vân Khê tức giận dựng lên, một cước đá vào chân bàn, đem cả cái bàn đá văng về phía Lục trưởng lão và Thất trưởng lão.
“Thiên Tuyệt, nếu bọn họ đã nghĩ được kiểu chết tốt như thế cho mình, vậy chúng ta sẽ thành toàn cho bọn họ!”
Lục trưởng lão nâng tay, lấy tay làm đao, hung hăng đánh xuống cái bàn, chỉ nghe răng rắc một tiếng vang lên, cái bàn liền tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy)
“Càn rỡ! Ngươi có biết chúng ta là người nào không? Dám can đảm nói ẩu nói tả ở trước mặt chúng ta?”
“Người nào? Các ngươi là người sao?” Vân Khê khinh miệt cười nhạo, nhướng mày nói, “Thế nào, các ngươi sống ngần này tuổi, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn chưa biết mình là cái gì? Vậy ta không ngại nói cho các ngươi biết, các ngươi căn bản không phải người, mà là hai gã khốn kiếp sắp trở thành nhân côn!” (nhân côn: người bị gọt hết chân tay, nhét vào trong một cái hủ)
Mục thành chủ ở một bên nghe được lời của nàng, hung hăng hít một hơi.
Thật cuồng vọng! Thật kiêu ngạo nha!
Nữ tử bên người Tuyệt thiếu gia này nói chuyện cũng quá ác độc đi? Bất quá, chẳng lẽ nàng không biết hậu quả việc đắc tội với hai vị trưởng lão này sao? Nàng đây đâu phải là đang giúp Tuyệt thiếu gia? Rõ ràng là đang phá Tuyệt thiếu gia, đẩy y vào chỗ chết a!
Bàn tay Mục thành chủ hung hăng đổ mồ hôi.
Lục trưởng lão và Thất trưởng lão tức giận đến run rẩy cả người, nhìn cả Long gia, có ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy? Nàng ta quả thực là muốn nghịch thiên mà!
“Giỏi! Vô cùng giỏi! Ngươi có biết hay không, lời nói của ngươi vừa rồi, đã làm cho không còn gì để vãn hồi nữa? Vốn hai người lão phu chỉ thầm nghĩ giết nghiệt chủng, không tính giết nữ nhân ngươi, hiện tại ngươi đem đường sống của chính mình chặn vào chỗ chết. Từ giờ trở đi, không còn ai có thể cứu ngươi nữa! Ngươi đây là tự tìm đường chết!” Lục trưởng lão đầu đầy tóc bạc giận đến dựng thẳng cả lên.
“Nực cười! Chỉ cho phép các ngươi ác ngôn, lại không chấp nhận người khác đánh trả, đây là đạo lý ăn ở của trưởng lão Long gia các ngươi? Ta coi như lãnh giáo!” Vân Khê cười lạnh một tiếng, “Tự tìm đường chết sao? Từ khi lần đầu tiên các ngươi hô lên hai chữ ‘nghiệt chủng’, các ngươi cũng đã tự tạo đường chết, không còn đường lui rồi. Trả lại lời của các ngươi, vốn là ta không hứng thú gì giết hai lão già sắp tiến vào quan tài như các ngươi, bây giờ chính là các ngươi tự đem đường sống của mình phong toả, một mực muốn vào chỗ chết. Bắt đầu từ bây giờ, không còn ai có thể cứu các ngươi nữa! Các ngươi đây mới thực sự là tự tìm đường chết!”
Điên rồi! Thật điên rồi!
Nàng thế nhưng kiêu ngạo, cuồng vọng như thế, nàng tuyệt đối là điên rồi!
Chẳng lẽ nàng không biết, đối mặt với nàng, chính là hai cao thủ đã bước vào truyền kỳ chi cảnh hay sao?
Trong lòng Mục thành chủ không ngừng rung động, hắn muốn nhúng tay vào trợ giúp Tuyệt thiếu gia, nhưng đối mặt với uy thế đáng sợ của hai vị trưởng lão này, hắn không thể không sinh lòng sợ hãi.
Ở trong mắt Long Thiên Tuyệt, hắn cũng không cho rằng Khê nhi của hắn điên rồi.
Đây mới là Khê nhi chân chính, Khê nhi mà hắn luôn tán thưởng.
Chính là phải kiêu ngạo, chính là phải cuồng vọng!
Ngươi kiêu ngạo, ngươi cuồng vọng, ta liền kiêu ngạo hơn, cuồng vọng hơn!
Đây chính là chỗ hấp dẫn chân chính nhất của Khê nhi nhà hắn.
Nếu Mục thành chủ biết được ý nghĩ trong lòng hắn lúc này, y nhất định sẽ bị sấm đánh chết ngất đi, chỉ sợ trong cuộc đời này của y, đây là đôi vợ chồng điên cuồng nhất, kỳ quái nhất mà y đã gặp qua.
“Khê nhi, trong những người ngày đó bức ta đến không còn đường trốn, phải nhảy sông tẩu thoát, có hai người bọn họ! Hôm nay, bọn họ chẳng những không hối hận, tâm sinh áy náy, ngược lại lại còn muốn dồn hai vợ chồng chúng ta vào chỗ chết, đối với người như vậy, chúng ta không thể không đại khai sát giới, làm cho bọn họ biết chọc đến hai vợ chồng chúng ta, thì cuối cùng phải nhận kết cục như thế nào?” Long Thiên Tuyệt lãnh đạm nói.
“Long Thiên Tuyệt, mười sáu năm trước, chúng ta có thể làm cho ngươi nhảy sông, thì hôm nay cũng thế. Ở trước mặt chúng ta, ngươi vĩnh viễn không có ngày trở mình! Ngươi đã nghĩ muốn chết, vậy lão phu sẽ thành toàn ngươi!” Lục trưởng lão nói xong, vận khí phát chưởng, đánh về phía hai vợ chồng.
Lúc này, hai vợ chồng trước mắt bọn họ đồng loạt di chuyển, trường kiếm loé hàn quang nhất tề ra khỏi vỏ, động thủ trước hắn một bước.
“Lão già kia, ngươi lê la thật dài dòng, có chán hay không?” Một kiếm này Vân Khê đâm ra, chính là dùng toàn lực, trong miệng nàng tuy là nói nhảm, nhưng trong lòng cũng xem đối phương là cường địch, thật tình ứng đối.
Người ta đều nói tiên phát chế nhân (ra tay trước khống chế tình hình), hai vợ chồng tâm ý tương thông, ngay trước khi Lục trưởng lão và Thất trưởng lão còn chưa kịp ra tay, hai người liền dẫn đầu xuất thủ, không phải là một chọi một, mà là hai chọi một, hợp lực đối phó với Lục trưởng lão đầu tiên.
Hai người hợp sức, toàn lực đối phó!
Kiếm khí cuồng bạo ngay lập tức bắn ra.
Hai đạo kiếm khí đan xen phóng tới một chút, ầm ầm nổ tung, vị trí vừa đúng ở gần ngực Lục trưởng lão.
Lục trưởng lão thảm thiết kêu một tiếng, bước nhanh ngược trở lại, chỉ nghe phịch một tiếng, cả người lão bắn ra ngoài cửa sổ ghế lô, rơi xuống đường cái bên ngoài khách điếm.
“Cái gì?”
Thất trưởng lão kinh hãi, sắc mặt nhất thời trắng bệch, điều này sao có thể? Tuổi hai người bọn họ cộng lại cũng không lớn bằng một người bọn hắn, nhưng lại có thực lực cường đại như thế, thật là cực kì ngoài dự liệu của lão.
Lão tung người bay ra ngoài từ lỗ thủng trên cửa sổ, tiến đến coi thương thế của Lục trưởng lão, lại phát hiện Lục trưởng lão tắc thở ngay tại chỗ, nơi vị trí ngực bị nổ tung là một lỗ thủng không lớn không nhỏ, máu thịt và ruột có thể thấy được rõ ràng, vô cùng thê thảm.
Một cao thủ truyền kỳ chi cảnh liền chết như vậy? Tay lão vịn Lục trưởng lão bắt đầu run rẩy không thể ức chế, “Các ngươi….các ngươi giết Lục trưởng lão?”
Lục trưởng lão mới vừa rồi còn sóng vai cùng lão, hiện tại trong nháy mắt tắc thở, lão trước sau thật không thể tin tưởng.
“Không sai! Chúng ta giết hắn, kế tiếp sẽ đến lượt ngươi!” Long Thiên Tuyệt bước chân bay bổng, đi tới trước mặt hắn, con ngươi đông lạnh nổi lên hàn quang lạnh lẽo, sát khí có chút khó giữ lại được mà phóng ra ngoài, “Ta cho ngươi biết, người ta muốn giết, không chỉ là hắn, không chỉ là ngươi, mà còn tất cả những kẻ mười sáu năm trước vũ nhục oan uổng mẹ ta, bức bách đuổi giết huynh đệ chúng ta, ta một người cũng sẽ không buông tha!”
Thất trưởng lão chống lại ánh mắt mười phần sát khí của hắn, từ nội tâm rùng mình một cái, giờ khắc này, lão mới thực sự ý thức được sự nguy hiểm của đối phương. Hắn làm sao còn là thằng nhóc hai tay run run nắm trường kiếm, lại kiên cường làm người ta hận không thể phá huỷ mười sáu năm trước đây? Hắn bây giờ, đã hoàn toàn lột xác, biến thành một nam nhân chỉ bằng một ánh mắt đã làm cho ngay cả lão cũng nhịn không được run rẩy!
“Ta nói cho ngươi, ngươi đắc ý không được bao lâu đâu! Ngươi giết Lục gia, giết Lục trưởng lão, trên lưng gánh vác hai mạng người, Long gia trên dưới cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đến lúc đó, ngươi chẳng những phải chết, đệ đệ, thê tử của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi, tất cả đều phải vì ngươi mà chết! Các ngươi không thể sống mà rời đi Thành Bàn Long đâu!”
Thất trưởng lão đột nhiên rống to, uy thế truyền kỳ cảnh giới ầm ầm phóng thích.
Trong phút chốc, lấy khách điếm làm trung tâm, trong vòng trăm bước, toàn bộ đều bị uy lực cảnh giới huyền hoàng của lão bao phủ. Sức mạnh mãnh liệt đánh sâu vào, rung động tâm hồn mỗi người.
Nhóm người Long Thiên Thần vốn còn đang ở lầu một khách điếm dùng bữa đều rối rít chạy ra, xem cuộc chiến.
Mục thành chủ đứng ở bên cạnh cửa sổ ghế lô, nhìn xuống dưới, sợ ngây cả người. Nhưng làm cho hắn chân chính kinh ngạc đến ngây người không phải thực lực cường hãn của Thất trưởng lão, mà là một chiêu liền giết của vợ chồng Tuyệt thiếu gia, bọn họ thế nhưng hợp lực đánh chết Lục trưởng lão, lại chỉ dùng một chiêu. Đây là ý niệm gì? Chẳng phải là chứng minh thực lực vợ chồng Tuyệt thiếu gia, không hề dưới Lục trưởng lão sao?
Trời ạ!
Đây mới là thiên tài chân chính của Long gia!
Hắn bỗng nhiên tin tưởng, có lẽ thực lực Tuyệt thiếu gia thật sự có thể thắng được thực lực Thất trưởng lão, hắn căn bản không cần lo lắng cho Tuyệt thiếu gia.
“Để lão phu trước tiên đưa các ngươi một đoạn đường đi!”
Đột nhiên trong lúc đó, trong tay áo Thất trưởng lão tung ra một thứ vũ khí, vù vù vù, chính là một cái bàn quay màu đen (đĩa hình bánh xe, nguyên văn là ‘luân bàn’) (TNN: chắc giống cái bánh răng của Kim Luân Pháp Vương trong Thần điêu đại hiệp quá =]]), sáu góc của bàn quay đều chứa mũi nhọn hoắt, vô cùng sắc bén. Theo bàn quay chuyển động, tiếng xé gió truyền vào trong tai, làm người ta không rét mà run.
“Khê Nhi, lui về phía sau!” Long Thiên Tuyệt hô nhỏ một tiếng, hắn mở hai cảnh tay, cả người lao xuống phía trước theo một góc độ, sau đó bỗng dưng dựng thẳng nhảy lên. Hắn đứng thẳng ở phía trên bàn quay, chân đạp lên trung tâm bàn quay, đi theo tốc độ của nó, đối kháng qua lại.
“Vô dụng thôi! Ngươi không thể huỷ được bàn quay của lão phu đâu!” Thất trưởng lão nhìn Long Thiên Tuyệt gian nan đối chiến với bàn quay của mình, đắc ý cười dài.
Vân Khê lui sang một bên, cũng không nhúng tay, bởi vì nàng tin tưởng tuyệt đối ở Thiên Tuyệt.
Thực lực của Thất trưởng lão đúng thật là đã bước vào truyền kỳ chi cảnh, nhưng chỉ sợ cũng chỉ là cảnh giới truyền kỳ sơ khai, ngang hàng với thực lực của nàng mà thôi. Còn Thiên Tuyệt sao? Hắn cũng đã là thực lực Huyền hoàng nhị phẩm hạ giai, tuyệt đối hơn hẳn Thất trưởng lão.
Trên thực tế, hai vợ chồng bọn họ sau khi nhìn thấy Lục trưởng lão và Thất trưởng lão, trước tiên cũng đã dự đoán ra thực lực của hai người, bọn họ cũng bởi vì đoán được thực lực của Lục trưởng lão thấp hơn Thất trưởng lão một chút, cho nên mới hợp lực công kích Lục trưởng lão đầu tiên, mà không phải Thất trưởng lão.
Hiện tại để một mình Thiên Tuyệt đấu với Thất trưởng lão là dư sức, nên nàng cũng không lo lắng, nhưng thật ra cái bàn quay đen này của Thất trưởng lão, làm cho nàng tương đối có hứng thú hơn.
Long gia quả nhiên có tiền, bảo bối trên người thật nhiều, lúc trước mới từ tay Lục gia lấy được một cái hồ lô, nay lại tới thêm một cái bàn quay có thể tấn công… không tệ! không tệ! Nếu là bảo vật tự động dâng tới cửa, không lấy thì quá thất lễ rồi!
Vân Khê vuốt vuốt cằm, hai mắt lóng lánh ánh bạc, đã liệt cái bàn quay này vào hàng ngũ vật phẩm của nàng chắc rồi.
“Huỷ không được sao? Ta đây liền huỷ cho ngươi xem!” Long Thiên Tuyệt rống to một tiếng, thân thể điên cuồng xoay tròn, áp lực vô tận cũng tuỳ ý phóng ra theo, khí thế thoáng cái đã lấn át Thất trưởng lão.
Chỉ một thoáng, phong vân khởi dũng (gió nổi mây tuôn).
Thanh âm phá không mà bay, chỉ nghe oành một tiếng, bàn quay bị bắn ra xa, rời khỏi chân Long Thiên Tuyệt, phi ngược về hướng Thất trưởng lão.
Vù vù vù…
Bàn quay vòng ngược lại với tốc độ cực hạn, ma sát trong không khí bắn ra tia lửa, sát khí bốn phương.
“Làm sao có thể?” Sắc mặt Thất trưởng lão cực kì khó coi, lão kinh hô một tiếng, phi thân lên. Hai chân cao hơn bàn quay, nguy hiểm tránh được một vòng công kích, lão xoay người lại, đưa tay, tính thu hồi bàn quay. Ai ngờ bàn quay kia mất đi khống chế, hướng tới tay lão phi tới, tốc độ xoay không những không giảm, ngược lại đột nhiên tăng.
Lão “a” một tiếng kinh hô, phi thân rút lui.
Bàn quay màu đen lần nữa sát qua người lão, vạch lên quỹ đạo đặc thù, cuối cùng rơi vào tay Long Thiên Tuyệt.
“Đây là vũ khí giết người nhiều năm qua của ngươi, bây giờ ta liền hủy nó, làm cho nó không thể nguy hại nhân gian được nữa!” Long Thiên Tuyệt làm bộ muốn hủy bàn quay, Vân Khê thấy thế, vội vàng lên tiếng, hô to bảo hắn dừng lại.
“Chờ đã! Vật này ở trong tay lão, đúng là làm hại nhân gian, nhưng rơi vào tay người khác thì chưa chắc a, có khi còn có thể hành hiệp trượng nghĩa kìa”
Đuôi lông mày Long Thiên Tuyệt hơi cau lại, hiểu dụng ý của nàng, khẽ mỉm cười, thuận tay vứt bàn quay qua cho nàng.
Thân ảnh thoáng lay động, bước nhanh về phía Vân Khê, bàn tay to nhằm hướng Vân Khê mà bắt.
Vân Khê trừng mí mắt lên, liếc lão một cái, nhưng cũng không thèm để ý, bởi vì phía sau lão, nàng đã thấy được một bóng người khác, cao lớn như núi, khí thế như vũ bão.
Long Thiên Tuyệt bỗng dưng xuất hiện phía sau Thất trưởng lão, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau, hắn không có sử dụng kiếm, mà thân thể phi lên cao, bàn tay to hung hăng chụp về phía đỉnh đầu Thất trưởng lão. Cả người hắn chổng ngược giữa không trung, bàn tay đem da đầu Thất trưởng lão vững vàng nắm trong tay, thanh âm tàn nhẫn vang lên: “Bây giờ ta cho ngươi chết kiểu này, chính là muốn hút khô tất cả công lực, tất cả tinh nguyên trên người ngươi, để cho sinh mệnh ngươi cuối cùng khô kiệt mà chết!” (TNN: Hô hô ta rất thích kiểu giết người này của 2 anh chị J vừa hại người lại lợi mình, quá chuẩn men J)
“A——-Ngươi không thể làm vậy với ta! Ta chính là trưởng lão Long gia, nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ bị hội trưởng lão trừng phạt!” Giờ phút này Thất trưởng lão bị hắn chặt chẽ nắm trong tay, không thể nhúc nhích, lão thống khổ kêu rên, công lực trong cơ thể như hồng thủy chảy ra ngoài, tâm lão chảy máu. Đó là thành quả lão cố gắng tu luyện mấy chục năm không dễ dàng gì mới có được, nhưng không ngờ lại dễ dàng mất đi như vậy, lão đau a, hối hận a….
“Trừng phạt? Dù sao ta giết một là tử tội, giết hai cũng là tử tội, vậy sao không dứt khoát giết luôn toàn bộ người của hội trưởng lão đi? Như vậy đến lúc đó, ta xem còn có ai có thể trừng phạt ta? Ha ha ha….” Long Thiên Tuyệt cười dài, lực lượng trên người hắn đang từng phần từng phàn tăng trưởng, bỗng nhiên hắn có chút hối hận, mới vừa rồi không nên giết Lục trưởng lão nhanh như vậy, loại ác nhân không tim không phổi như bọn chúng, trước nên hút khô toàn bộ công lực mấy chục năm của chúng, rồi mới giết cũng không muộn. (TNN: giờ ca mới ngộ ra chân lý sao @@ Khê tỷ ngộ ra từ quyển 4 rồi kìa =.=!)
Nếu hắn đã không thèm đếm xỉa, thì việc quan trọng nhất trước mắt là tích tụ thực lực, bắt đầu từ bây giờ, từng người chủ động dâng tới, hắn đều phải chiếu cố thật tốt mới được.
Đám người Long Thiên Thần đứng ở một bên xem cuộc chiến, thấy bộ dáng đại ca điên cuồng như thế, đáy lòng hắn có chút lo lắng. Chuyện năm đó, những cái khác hắn đã không còn nhớ rõ ràng, nhưng thoạt nhìn đại ca rất để ý, không tiếc trả giá bằng máu để báo thù, giết sạch tất cả những kẻ đã từng có lỗi với huynh đệ bọn họ, với mẫu thân, chẳng qua, làm như vậy có phải có chút quá tàn nhẫn hay không?
Bởi vì dù sao tất cả mọi người đều là huyết mạch Long gia….
Trong lòng Long Thiên Thần rất là mâu thuẫn.
Mục thành chủ đã sớm ngây người ở một bên, Tuyệt thiếu gia lại thật sự trấn trụ Thất trưởng lão, hơn nữa hắn lúc này là dùng loại công phu gì, cư nhiên có thể hấp thu công lực trên người đối phương vào người mình? Công phu như vậy không khỏi cũng quá đáng sợ đi!
Cách khách điếm không xa, có ba bóng người trốn ở một nơi bí mật gần đó, quan sát tình hình chiến đấu. Lúc vợ chồng Long Thiên Tuyệt và Vân Khê liên thủ giết Lục trưởng lão, hơn nữa chỉ dùng một chiêu, hai người Thất gia và Bát gia cũng đã ngây dại. Nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết họ cũng không tin, tuổi bọn họ còn trẻ như vậy, thực lực cư nhiên đã bước vào truyền kỳ chi cảnh, thật không thể tưởng tượng được, đây là thiên phú như thế nào, mới có thể đạt tới thành tựu như vậy?
Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu được, tại sao mười sáu năm trước nhị ca nóng lòng xuống tay với nghiệt chủng này, thiên phú đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), xem ra hắn thực sự là trở về báo thù, bọn họ dường như đã có thể thấy được kết cục của chính mình cũng giống như kết cục của lục trưởng lão và thất trưởng lão.
Không được! Tuyệt đối không thể để cho hắn lại tiếp tục phát triển lên, phải giết hắn!
Ngay trước khi hắn tiếp tục trở nên cường đại, giết hắn!
“Dừng tay!” Thất gia hiện thân đầu tiên, phi tới trước mặt Long Thiên Tuyệt, Bát gia cũng theo sau tới, chỉ có Tam trưởng lão trước sau không động, lão đã từng ăn qua thiệt thòi trong tay đoàn người Long Thiên Tuyệt, biết bọn họ còn rất nhiều đòn sát thủ chưa có bày ra, cho nên không dám tùy tiện hành sự.
Nhìn thấy Thất gia và Bát gia hiện thân, lão cũng không ngăn cản, nếu có thể mượn tay hai người giết Long Thiên Tuyệt dĩ nhiên là tốt, nhưng lão thủy chung cũng không thấy khả quan, bởi vì đám người này thật sự là quá biến thái, tùy tùy tiện tiện một người ra, cũng đều có thú sủng hoặc là thần thú, thử hỏi đoàn người như vậy, há người bình thường lại có thể đối phó sao?
Bây giờ lão tránh ở một bên xem chiến, mới có thể thu thập càng nhiều tin tức có liên quan đến đoàn người này cùng tình hình cụ thể tỉ mỉ, rồi báo cho nhị gia, lấy công chuộc tội, như thế Nhị gia mới có thể căn cứ vào tình huống thực lực của bọn họ, mà điều chỉnh kế hoạch tác chiến phù hợp.
Tiếng nói vừa dứt, Long Thiên Tuyệt liền nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hắn, bàn tay chụp ở trên đầu Thất trưởng lão trước sau vẫn chưa có buông ra, một bên vừa tiếp tục hút công lực, một bên lại cười lạnh nhìn về phía hai người thình lình xuất hiện.
Thất thúc, bát thúc?
Tốt lắm, tất cả địch nhân đều từng người từng người tự động lộ diện rồi.
Vân Khê thấy hai người này đột nhiên xuất hiện, hơi thở trên người không thể khinh thường, nàng vội vàng cầm bàn quay vừa thu thập được trong tay, tùy ý ném tới phía nhóm người Long Thiên Thần, bắt đầu âm thầm chuyên chú cảnh giác nhất cử nhất động của hai người, một khi bọn họ ra tay đánh lén Thiên Tuyệt, kiếm của nàng cũng sẽ lập tức bắn ra khỏi vỏ công kích.
Hướng bàn quay bay đi, vừa khéo, lại chính là vị trí bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong đang đứng. Thấy bàn quay bay tới, bốn người rối rít đưa tay ra tranh, mỗi người đều bắt được một góc bàn quay, trong một thoáng, khó phân thắng bại.
“Ta là đại ca, bàn quay là của ta!”
“Đệ là lão nhị, đại ca hẳn là nên nhường cho đệ đệ mới đúng!”
“Đệ là lão tam, đại ca nhị ca vẫn là nhường cho đệ đi!”
“Đệ….” Đinh Phong đang muốn há mồm, ba huynh đệ liền đồng loạt văng nước miếng về phía hắn: “Đệ đã có trường tiên rồi, còn muốn tranh với bọn ta? Lăn sang một bên đi!”
Côn Lôn lão giả thấy một màn này, nhịn không được vỗ trán thở dài, quay đầu nhìn trời, ra vẻ không biết mấy người này, rất mất mặt a!
Vân Khê cũng nghe thấy, khoé miệng co quắp, nếu không phải đang đối đầu với địch mạnh, nàng thật hận không được xông lên, đập vào đầu bốn người. Dám nuốt riêng chiến lợi phẩm của nàng? Mật ngươi đủ lớn a?
Bên này, hai người Thất gia Bát gia tận mắt thấy Thất trưởng lão dưới tay Long Thiên Tuyệt càng ngày càng già nua suy kiệt, liền giận đùng đùng.
“Nghiệp chướng, ngươi mau thả Thất trưởng lão ra! Ngươi đã nhập ma rồi, không biết ở đâu tu luyện ra loại ma công này, còn không mau dừng cương trước vực cho ta! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, để chúng ta giải về hội trưởng lão, có lẽ chúng ta còn có thể thay ngươi cầu tình, để các trưởng lão trong hội lưu ngươi một mạng!”
“Bây giờ ngươi tỉnh ngộ vẫn còn kịp! Chúng ta là bậc thúc của ngươi, thấy ngươi đắm mình, rơi vào ma đạo, cũng không thể không kéo ngươi một phen. Ngươi còn không mau mau tỉnh ngộ, ngoan ngoãn chịu trói, để chúng ta giải về hội trưởng lão tra khảo?”
“Các ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?” Một câu của Long Thiên Tuyệt, lập tức làm Thất gia Bát gia giật mình sửng sốt, sắc mặt đỏ sậm.
Càn rỡ a! Quá càn rỡ!
Lại dám nói chuyện với hai vị bậc thúc thúc như thế?
“Thất gia, Bát gia, cứu ta….” Thất trưởng lão thở ra một hơi cuối cùng, cầu cứu.
“Nghiệp chướng, còn không mau thả người? Vạn sự lưu nhất tuyến (ý nói mọi việc nên để lại một đường lui), chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bức chính mình vào đường cùng?”
“Đường cùng? Trên đời này luôn luôn không bao giờ có đường cùng, nếu có, cũng là các ngươi cho!” Lực lượng cuồng bạo, từ trong cơ thể Thất trưởng lão, lập tức chảy mãnh liệt vào trong lòng bàn tay Long Thiên Tuyệt.
Phịch một tiếng, Long Thiên Tuyệt nặng nề đẩy thất trưởng lão ra, xoay người đáp xuống đất.
“Cứu……ta……” Thất trưởng lão chỉ kịp nói xong hai chữ, liền đoạn khí, da lão nhăn nheo suy kiệt như xương khô, vô cùng đáng sợ. Thất gia cùng bát gia bước từng bước lên, rất nhanh liền dừng lại, không dám lại gần lão thêm nữa.
Đã chết, cư nhiên đã chết.
Hắn cứ giết chết hai vị trưởng lão cao cao tại thượng như vậy, chuyện như thế, chưa từng phát sinh ở Long gia.
“Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan? Ngươi có biết ngươi đã không còn bất kì đường lui nào nữa rồi không? Hiện tại ngươi đã thành tử địch của Long gia, người người đều muốn giết?” Giọng nói của thất gia run rẩy, có kích động, cũng có oán hận.
Cách mười sáu năm, hắn trăm triệu lần không ngờ được nam hài hai mắt nén giận mà không nói gì trước kia, bây giờ lại trở nên trắng trợn, vô pháp vô thiên như thế, nếu xét về ngoan tuyệt, thủ đoạn thì hắn so ra không kém gì nhị ca.
Người như vậy, nếu để hắn tiếp tục phát triển, vậy ngày tận thế của bọn họ cũng sắp tới rồi.
Hai huynh đệ trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ cũng bất chấp lời nhị ca căn dặn trước khi đi, nói gì thì nói bọn họ cũng phải mau chóng giải quyết hắn.
“Nghiệp chướng, đi chết đi!”
Thất gia và Bát gia đồng loạt ra tay.
“Hai đánh một, thì tính bản lãnh gì?” Vân Khê cầm kiếm, lao tới phía một người trong đó
Thực lực của Thất gia và Bát gia rõ ràng cao hơn Lục trưởng lão cùng Thất trưởng lão một bậc, bất quá đối với Long Thiên Tuyệt và Vân Khê mà nói, cũng không tính là cái gì, bởi vì thực lực của chính họ cũng là không thể khinh thường.
“Yêu nữ, tự tìm đường chết!” Thất gia xoay người lại, cầm kiếm đánh về phía nàng, kiếm quang rơi xuống, thiên biến vạn hoá, trong khoảng thời gian ngắn, kiếm chiêu của hắn đã biến ảo vô số.
Hử? Muốn so kiếm pháp với nàng sao?
Vậy nàng sẽ làm cho đối phương xem một chút, cái gì mới thực sự là kiếm pháp vô địch!
Vân Khê nhẹ nhàng phi thân rút lui, tạm tránh mũi nhọn, bên môi nàng nổi lên nụ cười lạnh nhàn nhạt.
“Phi tinh tại thiên, nhất kiếm kinh hồng!”
(vì là tên kiếm pháp nên ta để nguyên văn)
Tử Tiêu kiếm của nàng bay múa, một kiếm phóng ra, trong chớp mắt, trong thiên địa biến hoá ra vô số kiếm ảnh, kiếm khí bức người. Vân Khê cầm kiếm đứng giữa không trung, tựa như phảng phất biến thành một cao thủ tuyệt thế, đứng ngạo nghễ trong trời đất, cao ngạo, hờ hững, rút kiếm tứ phương, không tìm được đối thủ.
Đây còn chưa phải cái thật sự làm cho người ta sợ hãi than, chân chính làm cho người ta sợ hãi chính là, ở phía sau thân thể nàng, có một đoàn ánh sáng bạch sắc dần dần hiện ra, ánh sáng chói mắt, làm cho người ta nhất thời mất đi thị giác.
Sau khi mọi người từ từ thích ứng được ánh sáng trắng kia, lại kinh dị phát hiện, trong đoàn ánh sáng trắng, từ từ biến ảo thành nguyên hình một con cửu vĩ hồ (hồ ly chín đuôi), cao ngạo, độc lập, độc nhất vô nhị, giống như chủ nhân của nó.
“Đó là….” Động tác công kích của Thất gia hơi chậm lại, nhìn ảo ảnh cửu vĩ hồ xuất hiện ở phía sau Vân Khê, hắn chìm vào ngây dại. Tin đồn chỉ có cường giả tối cao của Vân tộc, mới có thể tu luyện ra cửu vĩ hồ làm huyễn thú chiến đấu cho họ, cửu vĩ hồ là vương giả trong tất cả các loại huyễn thú, là cao cấp nhất, mà Long gia bọn họ tu luyện Long huyết bảo điển, cuối cùng cũng chỉ có thể luyện ra được huyễn thú Thần Long, so với nó thấp hơn một cấp. Nói như vậy, bí pháp tu luyện của Vân tộc, tựa hồ cao minh hơn Long gia một chút.
Nhưng mà, không phải người nào trong Vân tộc, cũng đều có thể tu luyện ra huyễn thú cửu vĩ hồ, chỉ có…. Chẳng lẽ nàng là….
Suy nghĩ của Thất gia có chút rối loạn, hắn vốn tưởng rằng Vân Khê chẳng qua chỉ là một nữ tử tầm thường thôi, muốn giết thì giết, nhưng mà hiện tại, chỉ cần tưởng tượng đến khả năng thân phận của nàng có liên quan tới Vân tộc, trong lòng hắn càng thêm lo lắng.
Tiểu tử Long Thiên Tuyệt này cường thế trở về, đã đem cho bọn họ áp lực rất lớn rồi, hiện tại lại có thêm một nữ tử có thể có quan hệ với Vân tộc, nếu để hai vợ chồng bọn họ xây một chân ở Long gia, vậy những ngày sau này, hắn không dám tưởng tượng a. (mi chết chưa con =]])
Huyễn thú cửu vĩ hồ xuất hiện, làm rung động đâu chỉ mình Thất gia?
Những người còn lại ở đây cũng sợ ngây người, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khê xuất ra huyễn thú, đúng vậy, kia chính là huyễn thú, chứ không phải Cửu cô cô, nhưng mà bộ dáng và hình dạng của huyễn thú này, lại không quá khác biệt với nguyên hình của Cửu cô cô, cơ hồ có thể nhầm lẫn.
Long Thiên Tuyệt trong khi giao chiến ngoái đầu nhìn lại, thấy được huyễn thú phía sau Vân Khê, hắn nhợt nhạt cười, cảm thấy rất là cao hứng vì nàng. Xem ra, hắn càng phải cố gắng thêm mới được, hắn muốn làm người bảo vệ nàng, chứ không phải sau này muốn nàng bảo vệ hắn. (TNN: làm phu quân của Khê tỷ thật khổ a~~ Trước kia thực lực cách xa thế nào a~ giờ thì …. Mụi vô cùng đồng tình với Tuyệt ca:D)
“Hử? Xảy ra chuyện gì vậy?” Cửu cô cô cảm giác được lạ thường, ở trong Cửu chuyển linh châu mở mắt, sau một khắc, thân hình nó vừa động, liền xuất hiện ở bên ngoài.
“Huyễn thú của ngươi vì sao lại giống ta như vậy?” Cửu cô cô như ở chỗ không người đánh giá huyễn thú phía sau Vân Khê, đồng thời trong lòng phát sinh nghi ngờ, cũng hơi có chút khinh thường, lớn lên giống nó thì thế nào? Giống nhau nhau bề ngoài nhưng thần thái không giống, hơn nữa nhỏ như vậy, làm sao có thể so sánh với nó?
Đầu óc căng căng, trong đầu hiện lên một chút đoạn ngắn, giống như đã từng quen biết, Cửu cô cô lắc đầu, tự nhủ: “Chẳng lẽ ta và nha đầu này kiếp trước thật sự có duyên?”
Cửu cô cô cứ lơ lửng trong không trung mà đứng, chìm vào trong suy nghĩ của mình, ánh mắt có chút hỗn độn, hồn nhiên không phát hiện ra sự xuất hiện của mình sẽ làm cho những người khác có bao nhiêu bối rối.
Đúng lúc, vị trí Cửu cô cô xuất hiện, vừa vặn ở trên đỉnh đầu Thất gia, thân thể nó to lớn che mất một khoảng không rộng lớn trên đầu hắn, mà ba trong số chín cái đuôi lớn thuần trắng của nó buông xuống tự nhiên, vừa đủ vây trái phải cả người Thất gia vào bên trong.
Thất gia cảm giác được áp lực siêu cấp của Cửu cô cô, một cử động cũng không dám, hai chân cứng nhắc đứng thẳng.
Oai của thần thú, vốn là không phải người thường nào cũng có thể chống đỡ, càng miễn bàn một siêu thần thú như Cửu cô cô.
Vân Khê ở trong không trung giơ kiếm, thấy một màn như vậy, cũng là dở khóc dở cười. Một kiếm này của nàng còn chưa phát huy toàn bộ uy lực, đã bị sự xuất hiện đột ngột của Cửu cô cô đánh gãy, nhìn nhìn lại đối thủ của nàng, bây giờ đang đứng ngơ ở dưới thân Cửu cô cô, một cử động cũng không dám, hình ảnh này muốn bao nhiêu tức cười liền có bấy nhiêu.
“Cửu cô cô, ngài có thể dịch chuyển thân thể một chút hay không? Đừng quấy nhiễu ta đối chiến với người ta?”
Con ngươi Cửu cô cô rút cuộc trượt nghiêng xuống dưới một chút, miễn cưỡng nói: “Chính là người này sao?”Một cái đuôi lớn của nó cong lên một độ cung, đem thân thể Thất gia cuốn lên, treo trên không trung.
“Thực lực yếu như vậy, căn bản không phải là đối thủ của ngươi, lại đánh tiếp, cũng chỉ lãng phí thời gian!” Cửu cô cô chán ghét nói một câu, sau đó đuôi lớn vung một cái, đem Thất gia ném xa ra bên ngoài, mọi người trên mặt đất cũng chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen dần dần biến mất trong không trung, còn có tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, sau đó cũng không thấy được tung tích của hắn nữa..
Vân Khê khẽ nhếch miệng, đôi môi run run, không biết là nên cười hay nên khóc. Nếu Cửu cô cô ngài mỗi lần đều khăng khăng ra mặt, giúp ta quét dọn chướng ngại vật, thì thật là tốt biết bao? Đáng tiếc lão nhân gia ngài trước giờ luôn dựa vào cảm giác làm việc, ai cũng mò không được mạch của ngài.
“Ngươi mang huyễn thú của ngươi phóng ra, để ta tới thử uy lực của nó xem.” Cửu cô cô đột nhiên hứng trí bừng bừng nói, một đôi tròng mắt ánh sáng tràn đầy màu sắc, phóng ra một loại nóng lòng muốn thử nào đó không rõ.
Nơi trán Vân Khê, mồ hôi lạnh tán loạn. Thì ra ngài có chủ ý này, đem địch nhân của nàng ném đi, chính là vì muốn tự mình thử thực lực huyễn thú của nàng, này cũng quá xằng bậy đi?
Nàng cũng là lần đầu tiên triệu hồi ra huyễn thú, lần đầu tiên biết được hình thái huyễn thú của mình, có lẽ có liên quan đến việc thần khí trọng sinh đi, nhưng mà huyễn thú của nàng là thực lực gì? Cửu cô cô lại là thực lực gì? Huyễn thú của nàng làm sao có thể chống được một kích của Cửu cô cô đây?
Huyễn thú và bản thể chủ nhân của nó luôn luôn là gắn bó chặt chẽ, vạn nhất Cửu cô cô xuống tay không phân được nặng nhẹ, chụp chết huyễn thú của nàng, như vậy chẳng phải nàng sẽ bị K.O (knout out) theo sao? (TNN: Khê tỷ dùng từ cũng quá hiện đại đi @@)
Nàng lắc đầu liên tục, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất thu hồi huyễn thú, nàng mới không muốn tại thời khắc mấu chốt lại phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn đâu, nàng còn muốn giữ sức, giúp Thiên Tuyệt đánh tới Long gia!
“Sao lại thu hồi? Ngươi yên tâm, ta sẽ ra tay rất nhẹ.” Cửu cô cô rất là thất vọng (TNN: nghe như dụ con nít ý nhỉ =]])
Ra tay rất nhẹ? Có quỷ mới tin. (Chuẩn =]])
Vân Khê không nhịn được liếc mắt xem thường, lần trước còn không phải ngài nhẹ nhàng vung, liền đem người ta ném tới tít trên trời đi, hoặc là vỗ nhẹ một cái, liền mang người ta biến thành thịt vụn?
“Chờ thực lực ta cao thêm chút ít, ta sẽ thoả mãn nhu cầu của ngài.” Nàng nói.
Cửu cô cô thở dài một tiếng, vèo một cái, trở về Cửu chuyển linh châu, bên tai còn nghe được lời cuối cùng nó lưu lại: “Thực lực của ngươi yếu như vậy, ta còn phải chờ bao nhiêu năm a….”
Nghe một chút, ngữ khí này quả thực là trần trụi coi thường mà.
Vân Khê hít sâu một hơi, cố đem nó làm thành động lực khuyến khích mình không ngừng tiến bộ.
“Bát thúc, ngươi sao lại chạy rồi? Không phải là muốn lấy tính mạng tiểu chất sao?” Bên kia, giọng nói hài hước của Long Thiên Tuyệt truyền tới, thì ra là Bát gia sau khi nhìn thấy Cửu cô cô xuất hiện, sợ hãi mà chạy, đáng tiếc hắn còn chưa có kịp chạy xa, thì đã bị Long Thiên Tuyệt ở giữa không trung chặn lại.
Muốn chạy? Cửa nhỏ cũng không có đâu!
Rắc rắc rắc….
Long Thiên Tuyệt bằng tốc độ nhanh nhất, đánh nát mấy khớp xương trên người Bát gia, khiến cho hắn không còn năng lực chạy trốn nữa, rồi mới vứt xuống đất.
Bát gia lúc này, sống không bằng chết, hắn hiện tại vô cùng hâm mộ Thất gia, hận không được muốn Cửu cô cô trở ra một chuyến, đem hắn lại vứt đi thì được rồi, tổng vẫn tốt hơn so với bây giờ không thể động đậy, để mặc người ta định đoạt.
“Nghiệp chướng, ngươi rút cuộc muốn thế nào? Nếu ngươi giết ta, sẽ lại thêm một khoản nợ máu, gia chủ và hội trưởng lão sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Bát gia nói.
“Ngươi yên tâm, ta tạm thời sẽ không để ngươi chết. Lưu lại ngươi, còn có chỗ hữu dụng!” Long Thiên Tuyệt từ trên cao nhìn xuống hắn, cười lạnh nói: “Các ngươi cùng Lục trưởng lão và Thất trưởng lão nhất định đểu do nhị thúc ta phái tới, để thử thực lực của ta đi? Hắn biết rõ con mình ở trong tay ta, cũng không tự mình ra mặt, mà lại phái mấy người các ngươi thay hắn tiên phong, hắn quả nhiên vô cùng gian xảo thận trọng. Bất quá cái này cũng không là gì, cho dù hắn có mưu toan tường tận thì thế nào? Sớm muộn ta cũng sẽ chính tay giết hắn!”
“Ngươi còn chưa biết thực lực và địa vị hiện tại của Nhị ca ta ở Long gia, nếu ngươi muốn giết huynh ấy, so với lên trời còn khó hơn. Ngươi đối nghịch với nhị ca, chẳng khác nào đối nghịch với Long gia, ngươi có gan gánh nổi sao?” Bát gia hừ lạnh, lấy cường thế chống lại lo lắng trong lòng.
“Long gia?? Chỉ một cái Nhị gia, liền có thể đại biểu được Long gia sao? Nếu thật như vậy, thì Long gia cũng là mục nát đến tận gốc rồi, không có thuốc nào chữa được!” Long Thiên Tuyệt dừng một chút, lại hỏi: “Ta hỏi ngươi, có biết Trấn Hải tổ sư bây giờ đang ở đâu không?”
Bát gia ngẩn người, không rõ Long Thiên Tuyệt vì sao đột nhiên lại hỏi tin tức của Trấn Hải tổ sư, bất quá nếu y muốn biết, thì hắn liền cố tình không nói. Hắn quay đầu, hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
“Ngươi lão già kia, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có phải hay không? Tin hay không ta liền cho ngươi nếm thử mười đại khổ hình Mãn Thanh*? Xem ngươi có chịu khai hay không khai?” Vân Khê tiến lên, âm độc trừng hắn, đặc biệt muốn đánh hắn.
*Mười đại khổ hình Mãn Thanh: Lột da, chém ngang lưng, xe ngựa phanh thây, câu ngũ hình (năm hình phạt: chết, đi đày vô hạn, có hạn, giam, phạt tiền), lăng trì (tùng xẻo), treo cổ, cung hình (đàn ông thì bị thiến, đàn bà bị nhốt vào nơi tối tăm), chặt chân, châm kim (dùng kim châm vào đầu ngón tay, thường dùng cho đàn bà), chôn sống, rượu độc, côn hình (dùng gậy đánh) (không hiểu sao lại tìm ra mười hai @@)
Bát gia hừ lạnh một tiếng, vẫn như trước không thèm để ý tới, xem như muốn cùng bọn họ cứng đến cùng.
Vân Khê còn muốn tiến lên, thì Long Thiên Tuyệt đưa tay ngăn nàng, nói: “Xem ra nhị thúc đã nắm chắc hành tung của chúng ta, chúng ta không thể trì hoãn nữa rồi, trước khi hắn còn chưa tra rõ tình hình bên trong, chúng ta liền suốt đêm chạy tới Long gia, khuấy cho nơi đó long trời lở đất, ta cũng không tin tất cả mọi người Long gia đều không phân biệt được thị phi, mất đi nhân tính!”
“Được! Ta tán thành! So với để đổi phương có phòng bị, dẫn chúng ta vào bẫy, không bằng chúng ta tự đi, đánh cho chúng trở tay không kịp! không phải chỉ là một Long gia thôi sao? Quỷ môn quan ta cũng đã xông qua một hồi, chẳng lẽ còn sợ một Long gia này sao?” Vân Khê lạnh lùng cười, hai mắt loé ra, rạng rỡ sinh huy.
Long Thiên Tuyệt quay đầu, nói với đám người Long Thiên Thần: “Từ giờ trở đi, chúng ta tập hợp thành nhóm, tất cả mọi người tiến vào trong Ngoạ Long Cư, ẩn nấp, chúng ta phải nhanh chóng biến mất trong tầm mắt đối phương, khiến cho bọn chúng không thể tìm ra tung tích chúng ta”
“Vâng, tôn chủ!” Tứ đại hộ pháp và các cao thủ Long gia cùng hô lên trả lời, theo lệnh mà làm.
Những người còn lại, cũng không có dị nghị gì, bởi vì bọn họ biết, Long Thiên Tuyệt và Vân Khê có được Na Di thuật mà bọn họ không có, có thể tuỳ ý biến mất rồi lại vô căn cứ xuất hiện, hoàn toàn có khả năng làm xáo trộn tầm mắt đối phương, làm cho đối phương không thể nắm giữ được hành tung của bọn họ.
Ý kiến đã nhất trí, Long Thiên Tuyệt quay đầu, nhìn Mục thành chủ một cái, nói: “Ngươi tiếp tục ở đây thủ thành, nếu cần, ta sẽ dùng đến ngươi!”
“Dạ! Thuộc hạ vô cùng vinh hạnh!” Mục thành chủ kích động đáp, mới vừa rồi sau khi biết được thực lực của Tuyệt thiếu gia, hiện tại hắn đối với Tuyệt thiếu gia đã là bội phục sát đất.
Long Thiên Tuyệt ừm một tiếng, không lưu lại nữa, mang theo đoàn người rời khỏi khách điếm, tập hợp thành nhóm, đi suốt đêm tới đại bản doanh Long gia.
Sau khi đoàn người rời đi không lâu, Tam trưởng lão mới dám thở dốc một ngụm lớn, đi ra từ nơi ẩn thân. May là không bị phát hiện, nếu không lão sợ là mình cũng sẽ có kết cục giống như Lục trưởng lão, Thất trưởng lão hoặc là Thất gia…. Bây giờ nên làm gì đây? Trở về bẩm báo Nhị gia, hay là trước tiên rời khỏi Long gia, ra ngoài thành tránh đầu sóng ngọn gió một chút, sau khi nhìn tình huống xong rồi mới quay về?
Không được! không được!
Nếu bây giờ lão đi rồi, sau này muốn trở về Long gia sẽ rất khó khăn.
Vợ chồng Long Thiên Tuyệt này đúng là rất lợi hại, nhưng Long gia cũng là đại gia tộc chủ chốt từ ngày xưa lưu truyền đến nay, cũng không thể dễ dàng bị đảo loạn như vậy, một khi gia tộc xảy ra chuyện lớn hoặc là biến đổi lớn, nhóm người chủ chốt ở Tiêu Dao các khẳng định sẽ không bỏ mặc.
Hơn nữa tâm kế Nhị gia cao thâm, đối phó với một cái Long Thiên Tuyệt, hẳn là không đáng kể, lão hẳn là nên tin tưởng Nhị gia, tận lực trung thành với Nhị gia, như vậy mới có thể bảo vệ được tương lai của lão.
Đúng vậy, lão vẫn là nên mau chóng chạy về Long gia, nói hết thảy mọi thứ lão biết cho Nhị gia.
Nghĩ nghĩ, lão cũng vội vàng rời khỏi Thanh Nham Thành, lao tới đại bản doanh Long gia.
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt quần áo đơn giản, đi liên tục xuyên qua hai thành trì, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới đại bản doanh Long gia. Lúc này trời đã mờ sáng, đại bộ phận người trong Long gia còn đang trong giấc mộng, chỉ có một số ít đã tỉnh, các ti chức kia, bắt đầu chiếu cố một ngày mới bận rộn.
Song ai cũng không nghĩ tới, tử tôn Long gia từng bị trục xuất mười sáu năm trước Long Thiên Tuyệt, lúc này đang đi tới trước cửa Long gia, hơn nữa còn mang theo ái thê, cường thế trở về.
Phía trước là một phủ đệ cao lớn, mang phong cách kiến trúc cổ xưa, tràn đầy hơi thở lịch sử, nghiêm ngặt, sang trọng, nhưng cũng có mùi vị xơ xác tiêu điều.
Phía trước cửa phủ đệ trống trải mở mang, như một người khổng lồ mở ra hai bàn tay nghênh đón khách nhân từ xa tới, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy kính cẩn, không dám tuý ý ồn ào náo động trước mặt người khổng lồ, để tránh quấy nhiễu tới uy nghiêm của người này. (TNN: mẹ ơi ta sợ nhất tả cảnh @@ lần nào cũng rụng không ít tóc T__T huhu)
Đây chính là đại bản doanh của Long gia.
Vân Khê ngẩng đầu nhìn toà phủ đệ, chẳng những không có sợ hãi, ngược lại trong lòng còn sinh ra hưng phấn nhè nhẹ (biến thái a~)
Nơi này chính là nơi Thiên Tuyệt lớn lên từ nhỏ, nàng thật tò mò, cũng rất hứng thú muốn nhìn đến cùng.
“Khê Nhi, chúng ta đi!” Long Thiên Tuyệt nắm tay nàng, mười ngón tay đan nhau, hai người bốn mắt chạm nhau, tâm ý tương thông. Nếu đã đến đây, thì sẽ không có gì băn khoăn nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, để bọn họ cùng nhau đối mặt tất cả đi!
Đang lúc hai người cách toà phủ đệ Long gia không đến hai mươi bước, thì có mười tên cao thủ từ trên trời rơi xuống, cầm kiếm cản lại trước mặt hai người.
“Các ngươi là ai? Có biết phủ đệ Long gia ngoại nhân không thể tuỳ ý tiếp cận hay không?” Một người trong đó lớn tiếng thét to. Làm hộ vệ thủ môn (giữ cửa), phàm là người Long gia, bọn họ đều nhận ra được, nếu có ngoại nhân tới chơi, cũng chắc chắn có người Long gia dẫn đường, mà hai người bọn họ lại là một mình tiến đến, cũng khó trách họ hiểu nhầm Vân Khê và Long Thiên Tuyệt muốn tự tiện xông vào Long gia.
“Tại hạ Long Thiên Tuyệt, đến Long gia thăm hỏi Trấn Hải tổ sư, mời thông truyền một tiếng.” Long Thiên Tuyệt tận lực dùng giọng hoà hảo, trao đổi với đối phương.
Những chuyện ngoài rìa đều là chuyện nhỏ, trước tiên mang Tiểu Mặc về bên người, mới là chuyện lớn.
“Trấn Hải tổ sư? Trấn Hải tổ sư chưa hề tới Long gia.” Hộ vệ nói.
“Chưa hề tới?” Long Thiên Tuyệt hơi kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hắn nâng tay, vỗ mạnh vào gáy mình, nói với Vân Khê: “Khê Nhi, ta nhớ ra rồi. Trấn Hải tổ sư có thể là đi Tiêu Dao các, sẽ không ở phủ đệ ngoại tông Long gia. Đều tại ta, ta làm sao lại quên mất chuyện này? Khi ta còn nhỏ, đích thực là đã từng gặp Trấn Hải tổ sư ở Long gia, lúc đó ông ấy bởi vì luyện chế một bảo khí cho gia chủ, cho nên mới tình cờ chạm mặt, bất quá theo chức vị và bối cảnh của ông ấy mà nói, ông ấy chẳng những là nguyên lão của Luyện khí minh, mà còn là một trong các vị tổ sư ở Tiêu Dao các, cho nên ông ấy nhất định là đã mang Tiểu Mặc đến Tiêu Dao các rồi.”
“Nói như vậy, Tiểu Mặc cũng không có ở đây?” Vân Khê ngộ ra.
Long Thiên Tuyệt gật đầu, lần thứ hai liếc mắt mong chờ về phía phủ đệ Long gia một cái, dứt khoát nói: “Đi! Chúng ta trực tiếp đi Tiêu Dao các!”
Lời của hắn chưa dứt, một giọng nói từ phía sau bọn họ truyền tới, lớn tiếng quát lên: “Người đâu! Còn không mau bắt bọn họ lại? Hai người này giết Lục gia, Thất gia, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, còn nhốt Diệp thiếu gia và Bát gia, ác tặc như thế, sao các ngươi có thể tuỳ ý bọn họ qua lại tự nhiên như vậy?”
TM: huhu, ta tìm mười đại khổ hình đến khổ, tìm mãi mới thấy, tìm thấy lại cảm giác ghê không chịu nổi T__T, nhìn mấy cái hình ta thấy con người thật quá ác, quá tởm đi, ụa ụa