THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Sau khi Tô Mặc tỉnh dậy, cậu không hỏi lại chuyện Hassan đã làm là gì nữa.

Hassan thà hành hạ bản thân ra như vậy cũng nhất quyết không chịu nói, cậu còn ép hỏi thì chẳng phải muốn bức tử Hassan sao? Dù sao cũng sẽ chẳng phải chuyện gì lớn, ai mà không có chút bí mật nhỏ chứ? Hassan không muốn nói thì thôi vậy.
Bây giờ Tô Mặc không còn là tiểu giống cái nhàn rỗi chỉ biết chờ Hassan về nhà như trước.

Hàng ngày cậu bận rộn thảo luận về phương thuốc với Lucca, giảng bài cho các y sư tập sự, lúc thì đỡ đẻ cho giống cái, khi lại khâu bụng cho giống đực, cuộc sống viên mãn vô cùng.

Cũng do thế mà cậu không có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ về tâm tư của Hassan.
Hassan vừa mừng vừa lo với tình trạng hiện giờ.

Mừng vì có thể kéo dài thời gian Tô Mặc phát hiện sự thật, lo vì… thời gian Tô Mặc dành cho hắn ngày càng ít, ngay cả việc trêu chọc hắn cũng là tranh thủ khi đang rảnh.
Lúc trước, khi Hassan cần đi săn, ba ngày thì đã có hai ngày mần nhau rồi, hơn nữa gần như lần nào cũng làm đến mức hắn phải khóc lóc van xin.

Bây giờ ngày nào hắn cũng ở nhà, trái lại Tô Mặc thì bận rộn ở ngoài, tuy mỗi ngày trở về đều sẽ thân thiết với hắn một chút nhưng trong mười ngày lại không nhất định có một ngày thật sự chọc hắn phát khóc.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Hassan thật sự có hơi không thỏa mãn lắm.


Đã được trải qua bữa tiệc thịnh soạn ngay cả linh hồn cũng như bị cuốn mất, sao có thể thỏa mãn với cháo trắng rau dưa?
Thế nhưng hắn không thể oán trách Tô Mặc được.

Mỗi một việc lúc này Tô Mặc đang làm đều quan trọng gấp nhiều lần việc thoả mãn cơ thể dâm đãng của hắn nhiều lần.

Hắn chỉ có thể dốc hết sức mình cố gắng “hầu hạ” Tô Mặc mỗi tối, hy vọng ít nhất có thể làm Tô Mặc thấy hài lòng.
Dĩ nhiên Tô Mặc biết Hassan không được thỏa mãn, nhưng cậu thật sự đã cố gắng lắm rồi!
Bệnh viện mới đi vào hoạt động, trăm công nghìn việc, cậu bận đến mức chỉ thiếu điều phân thân thôi, đã thế hàng đêm Hassan còn đòi phịch! Lúc trước ít nhiều gì cũng cứ hai ngày sẽ được một ngày nghỉ, giờ bận đến sứt đầu mẻ trán lại phải làm mỗi ngày, không có nổi thời gian nghỉ ngơi! Hơn nữa, Hassan luôn tìm mọi cách để cậu bắn ra, cậu lại không phải giống đực có thể bắn mười tám phát một ngày, cứ tiếp tục thế này thì tinh tẫn nhân vong [30] thật đấy!
[30] tinh tẫn nhân vong [精尽人亡]: thành ngữ Trung Quốc, thường dùng cho nam giới, ý nói hoạt động tình dục quá độ sẽ dẫn đến tử vong, tương tự câu nói lưu truyền trong dân gian “Một giọt tinh, mười giọt máu”, ý nói bắn tinh thường xuyên sẽ tổn thương đến nguyên khí.

Ví dụ trong văn học Trung Quốc thì có thể kể đến Tây Môn Khánh trong Kim Bình Mai, Giả Thụy trong Hồng Lâu Mộng.

[Nguồn: Baike]
Nhưng mà, sao có thể nói vậy với Hassan được! Lúc Hassan bám lấy đòi mần, cậu có thể nói ‘không’ sao! Vậy tôn nghiêm của một tiểu công như cậu phải vứt đi đâu đây! Không thể thỏa mãn bạn đời của mình, thật quá nhục nhã!
Tô Mặc cắn răng kiên trì hơn mười ngày, vất vả nhịn đến khi bệnh viện đã vào guồng liền lập tức đẩy hết mọi việc còn lại cho Lucca và Mito, bản thân thì trở về chuyên tâm làm bạn với Hassan.

Thật ra cậu thấy Hassan cũng không hẳn là “khao khát” đến vậy, chẳng qua thấy buồn, cô đơn, lại chỉ biết dùng cách đó để biểu đạt.
Mà quả thật như Tô Mặc đoán, sau khi trở về nhịp sống ngày ngày dính lấy nhau, cùng đi chợ, nấu ăn, ôm ấp ve vãn thì nhu cầu ban đêm của Hassan liền ít hẳn đi, thậm chí chỉ một nụ hôn “đá lưỡi” thôi đã có thể làm hắn thỏa mãn, có làm hay không cũng chẳng sao.
Hassan dễ hài lòng như thế khiến Tô Mặc vô cùng đau lòng.

Từ đây thì càng thấy Hassan ra sức “đòi hỏi” vì cô đơn trước đó cực kỳ đáng thương.
Quả thật Hassan rất đáng thương.

Kể từ khi tộc tưởng biết hai người họ đã lập lời thề tối cao thì Hassan liền bị liệt vào “sách đỏ”.
Muốn đi săn? Không duyệt! Lỡ gặp nguy hiểm thì sao! Muốn đấu một trận với giống đực khác? Không được! Nhỡ làm cậu bị thương thì sẽ bị Tô Mặc trả đũa đấy! Trong nhất thời Hassan nghiễm nhiên trở thành vật sở hữu của Tô Mặc.


Tất cả mọi người đều hy vọng hắn ngoan ngoãn ở cạnh Tô Mặc là được, ngay cả lúc nhàm chán đến cùng cực muốn đi dạo ngoài bộ lạc cũng bị tộc trưởng cho người cản lại, lý do vẫn là, nếu gặp nguy hiểm thì Tô Mặc phải làm sao.
Chuyện liên quan đến Tô Mặc, Hassan tất nhiên sẽ không tranh cãi.

Hắn lẳng lặng chấp nhận những đối đãi đầy bất công này, cũng không nói gì với Tô Mặc.

Bởi thế mãi đến một ngày Tô Mặc nổi hứng muốn vào rừng chơi, lại bị Hassan ấp a ấp úng khuyên không nên đi, cậu mới biết được Hassan bị giam lỏng hổm nay!
Tô Mặc tức khắc nổi điên.

Ông đây vì bộ lạc mà làm việc mệt như chó, thế mà mấy người lại đối xử với Hassan nhà ông như vậy?! Tộc trưởng ông trượng nghĩa thật đấy!
Tô Mặc không nói hai lời đạp cửa phòng làm việc của tộc trưởng.

Người gác cửa từ xa đã thấy lửa giận hừng hực ngập trời của cậu lập tức tránh đi, hoàn toàn không nghĩ tới việc cản lại gì đấy.
Tộc trưởng đang họp với các giống đực bị Tô Mặc chặn trong phòng xỉa xói đến độ không ngóc đầu nổi.

Thật ra họ cũng biết làm vậy với Hassan hơi quá đáng, nhưng Tô Mặc quá quan trọng với bộ lạc, cho nên chỉ có thể để Hassan chịu uất ức chút đỉnh.

Kết quả Tô Mặc không hề thấy cảm kích, trái lại còn muốn đòi lại công bằng cho Hassan… Phải làm sao đây?
Còn có thể làm thế nào.


Vô số bài học thảm thiết nói cho mọi người biết, đắc tội ai chứ đừng đắc tội Tô Mặc.

Toàn bộ lệnh cấm nhằm vào Hassan đều được huỷ bỏ tại chỗ, tộc trưởng lại xin lỗi ỉ ôi một hồi, cuối cùng mới lau mồ hôi lạnh tiễn đại thần Tô Mặc và anh cún trung thành nhà cậu đi.
Tưởng đã xong rồi sao? Đâu đơn giản vậy.
Ngay ngày hôm đó Tô Mặc đưa cách trói mai rùa cho Lucca và đề nghị áp dụng nó, sau đó… khỏi tưởng tượng cũng biết Lucca luôn nhiệt tình với những điều mới sẽ làm gì.

Mấy ngày kế tiếp, người tới tìm tộc trưởng đều thấy gã ngồi đó run rẩy với gương mặt đỏ bừng, hơn nữa nhất định phải đến khi trời tối sầm mới loạng choạng rời đi.
Cũng trong thời gian ấy, vì chuyện bên bệnh viện mà Tô Mặc có đến thăm hỏi tộc trưởng mấy lần, còn chân thành mời tộc trưởng đến chỉ dẫn.

Nhìn tên giống đực tộc sư tử oai phong, mạnh mẽ đứng ngồi không yên gian nan giải đáp những thắc mắc của quần chúng không rõ chân tướng, Tô Mặc khẽ nhếch môi.
Nể mặt Lucca nên cậu đã nhẹ tay lắm rồi.

Cậu sẽ không tha cho bất kỳ ai dám ức hiếp Hassan.


Bình luận

Truyện đang đọc