THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Tô Mặc không kiêng nể xả hết giận lên người Hassan, sau đó bực bội nằm sấp ra giường không nhúc nhích.Hassan dịu dàng vuốt ve cơ thể nho nhỏ của Tô Mặc, vừa mệt mỏi lại thoả mãn, còn có chút lo lắng.

Vì sau khi lăn tới trở lui như vậy, Tô Mặc nhìn vẫn không vui.“Tô Mặc? Em sao vậy?”.

Lúc Tô Mặc lại mài răng lên vai hắn một lần nữa, Hassan nhịn không được hỏi.“Anh nói mà không giữ lời!”, Tô Mặc mắng hắn.Hassan khiếp sợ.

Không giữ đúng lời hứa là một lời trách mắng khá nghiêm khắc đó! “Tôi không giữ lời khi nào?”.

Rõ ràng không hề!“Anh nói cho em làm anh khóc!”.“Đúng rồi”.

Hassan nghi hoặc, “Chẳng phải tôi đã để em làm thế sao?”.“Nhưng mà, nhưng mà,” Tô Mặc tức giận, “nhưng mà cuối cùng rõ ràng là anh chọc em khóc!”.Á, cái này...!Hassan xấu hổ.

Việc này hoàn toàn ngoài ý muốn.

“Nhưng tôi đâu có hứa sẽ không làm em khóc đâu”.


Tội danh không tuân thủ lời hứa tuyệt đối không thể nhận bừa được!Tô Mặc trừng Hassan.

Cậu chỉ định dỗi vài câu với Hassan thôi, nhưng bị Hassan bật lại từng câu như vậy, cậu lại thật sự hơi tức giận.

Cái gì mà anh không hứa sẽ không chọc tôi khóc? Chuyện không ức hiếp tôi còn cần phải cam đoan trước sao? Không thì có thể tuỳ tiện khi dễ? Lúc tôi chọc anh cũng không tuỳ tiện như vậy!Tô Mặc giận tái mặt, không nói một lời tránh khỏi vòng tay của Hassan.Hassan tức thì căng thẳng.

Làm sao đây, hình như Tô Mặc thật sự tức giận rồi! Hắn vội vàng kéo Tô Mặc vào lòng, luôn miệng nhận tội: “Tôi xin lỗi, Tô Mặc, tôi sai rồi.

Tôi không nên làm em khóc như vậy.

Xin lỗi, xin lỗi em! Tôi...!tôi để em chọc tôi lại một lần được không?”.Tô Mặc không nói gì, chỉ cắn môi cực lực giãy giụa.

Đương nhiên, với chút sức lực của cậu thì không thể thoát khỏi cái ôm của Hassan, nhưng cậu vẫn ra sức vùng vẫy, không hề sợ làm vậy sẽ khiến bản thân bị thương.

Hassan thậm chí còn nghe thấy tiếng răng rắc đáng sợ vang lên từ bờ vai nhỏ yếu của cậu.“Tô Mặc! Đừng như vậy!”.

Hassan trở người đè Tô Mặc xuống, “Đừng giãy nữa! Em sẽ làm mình bị thương mất!”.Một cơ thể cứng chắc nặng nề đè lên người cậu, hô hấp nóng rực phả bên tai.

Tay chân đều bị giam cầm, mạnh đến nỗi cậu không thể động đậy được.

Thân thể Tô Mặc đột nhiên cứng đờ, đôi mắt tràn ngập sợ hãi đau đớn.Hassan ngạc nhiên, vội vàng chống người dậy.

“Đừng sợ, Tô Mặc, đừng sợ! Tôi không làm gì cả, không chọc em nữa! Em...!để tôi xem xem, có bị thương chỗ nào không?”Hassan hoảng loạn đứng dậy, định đưa tay ôm lấy Tô Mặc thì nghe cậu khẽ nói: “Đừng đụng vào em”.Tay Hassan cứng đờ giữa không trung.Chỉ thấy Tô Mặc nhắm mắt lại, thân thể cứng ngắc phải một lúc lâu mới run rẩy, chậm rãi trở mình, cuộn tròn người lại.“Tô Mặc...!Tô Mặc?”.

Hassan nhìn bóng lưng nhỏ nhắn run rẩy cuộn lại kia, muốn vươn tay tới lại không dám manh động, chỉ cảm thấy tim mình cũng run rẩy theo.Một lát sau, Tô Mặc mới nhẹ giọng đáp, “Em không sao”.

Sau đó cậu lảo đảo đứng lên trở về giường.


Hassan theo bản năng muốn đỡ cậu, lại bị câu “đừng động vào em” của Tô Mặc đóng đinh tại chỗ.Tô Mặc sao vậy? Sao lại đột nhiên không cho cậu chạm vào? Hassan vừa lo lắng lại tủi thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Mặc ném mình lên giường rồi gần như mê man thiếp đi ngay lập tức.Hassan khẽ đi tới cạnh giường, nhỏ giọng gọi Tô Mặc hai tiếng, xác định Tô Mặc đã ngủ, muốn giúp cậu điều chỉnh tư thế để ngủ thoải mái một chút.

Nhưng đầu ngón tay vừa động đến, Tô Mặc đã lập tức nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại.

Hassan vội vàng rụt tay về, nhìn cậu lại thiếp đi mới cẩn thận đắp chăn cho cậu.Nhìn gương mặt dù ngủ vẫn bất an của Tô Mặc, Hassan không biết phải mô tả cảm giác trong lòng ra sao.

Hắn nhẹ nhàng ra ngoài tắm rửa, sau đó bắc ghế ngồi cạnh giường cả đêm.Tô Mặc lại gặp ác mộng.

Những người đó vây quanh cậu.

Chúng không xuất hiện từng người, mà tụ lại cười gằn đầy ý xấu; cũng không phí thời gian nói lời ngon tiếng ngọt, mà trực tiếp bắt cậu, làm cậu không thể nhúc nhích.

Chúng chế giễu sự vùng vẫy vô ích của cậu.Sau đó chúng đè lên.

Nặng trịch, cứng rắn, sức mạnh tuyệt đối khiến cậu khó thở.

Cảm giác áp bách không cách nào chống đỡ.

Sợ hãi, tuyệt vọng cùng cực.Tô Mặc, đừng sợ.


Đừng sợ.

Mày chỉ gặp ác mộng thôi.Nhưng vì sao hơi thở dồn dập nóng rực bên tai lại chân thật như vậy.Không được khóc, Tô Mặc.

Không được khóc! Cho dù là thật...!Chẳng lẽ mày muốn dùng mấy giọt nước mắt yếu đuối này để lấy lòng bọn chúng? Như bọn chúng mong muốn?Hassan đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Tô Mặc thống khổ trằn trọc trên giường.Cơ thể Tô Mặc căng cứng, bàn tay nắm chặt đến mức chảy máu.

Nhìn chân mày nhíu chặt và hàm răng nghiến lại của cậu, dường như trong mơ Tô Mặc đang chịu nỗi đau đớn tột độ.

Nhưng khoé mắt cậu không hề có nước mắt, môi bị cắn đến độ rỉ máu, lại không phát ra tiếng rên rỉ nào dù là nhỏ nhất.Tô Mặc bắn nhiều lần sẽ khóc, bị chọc đến khóc sẽ nổi giận, không ngờ lại có một mặt yên tĩnh, kiên định như vậy.

Hassan mê mẩn nghĩ.

Điều này làm cậu...!thật sự không giống một tiểu giống cái..


Bình luận

Truyện đang đọc