THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Hassan nhìn Tô Mặc với vẻ van xin, thấy cậu không hề có ý ra tay, chỉ đành khống chế đuôi cố gắng tự rút ra ngoài.

Nhưng mà…“A…!”.

Đuôi vừa động, Hassan đã kinh hãi kêu lên, cả người run rẩy.

Mới rồi hắn bị động bị nhét vào, bây giờ tự mình làm, lông toàn thân cũng nhúc nhích theo, đồng loạt cạ vào vách ruột, đau như bị kim đâm, đồng thời cũng ngứa ngáy tựa như bị lông vũ cọ quét.

Mọi cảm giác đều bị khuếch trương cực hạn khắp đường ruột.“A… A a a a a…”.

Dù chỉ động đậy vài giây đã lập tức dừng lại nhưng cơn ngứa trong vách thịt lại không thể ngừng lại ngay được.

Động thịt không ngừng co rút, khiến cơn đau và cơn ngứa tăng lên không ngừng, làm Hassan phải lớn tiếng rên la nức nở.“Tô Mặc… giúp tôi lấy ra đi… Tô Mặc… Ưm…”.

Chỉ trong ngày hôm nay, Hassan đã bị khi dễ đến khóc không biết bao nhiêu lần, hắn lại không hề thấy xấu hổ.


Hắn ra sức khóc lóc cầu xin, chỉ mong có thể được giải thoát khỏi cơn tra tấn làm hắn phát điên này.Hassan la khóc suýt ngừng thở, mà Tô Mặc vẫn cứ khoanh tay đứng nhìn.

Hassan không còn cách nào chỉ có thể thử tự mình rút đuôi ra lần nữa, mà kết quả của lần thử này là khiến bản thân phải run lẩy bẩy một lần nữa.Thật sự không thể chịu được nữa.

Rốt cuộc phải làm thế nào Tô Mặc mới có thể tha cho hắn? Hassan gần như tuyệt vọng, nhưng cứ cảm thấy tình huống tuyệt vọng cận kề bờ vực sụp đổ này dường như có phần quen thuộc……“A… Tô Mặc… Tô Mặc… Anh hai! Anh Tô Mặc! Xin anh đó, tha cho em đi… Ưm… Anh hai…” Hassan đã sụp đổ bật khóc.

“Anh hai… để chó con..

hức… anh hai…”.Tô Mặc vừa kinh ngạc vừa hưng phấn trợn tròn mắt, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Lần trước chọc giận Hassan, cậu còn tưởng sẽ không bao giờ được nghe Hassan gọi cậu là anh lần nữa!
“Cún cưng ngoan”.

Giọng Tô Mặc cực kỳ dịu dàng, nếu nghe kỹ thì sẽ có phần run run.

“Muốn anh hai làm gì nào?”.“Anh hai… mau lấy… lấy đuôi của chó con… a… ra đi!”.

Cuối cùng cũng được Tô Mặc đáp lại, tiếng gọi “anh” của Hassan phải nói là dịu dàng, ngọt ngào vô cùng.“Hửm? Lấy ra khỏi đâu nhỉ…”, Tô Mặc chọc hắn.“Khỏi… mông chó con…” Hassan cho rằng bản thân bị ép đến mức sụp đổ đã không thể ngượng ngùng hơn được nữa, nhưng Tô Mặc luôn có cách khiến hắn phải thấy xấu hổ.

“Ở… trong mông chó con… ngứa quá… Rất khó chịu…”.“Ngứa?”, Tô Mặc thích thú nở nụ cười: “Vậy muốn anh hai làm không?”.“Muốn… muốn anh làm…”, Hassan xấu hổ run người: “Anh hai… mau đâm mông chó con đi… trong đó ngứa quá…”.Hai má Tô Mặc đỏ bừng.

Tới nước này rồi mà còn nhịn được thì còn là đàn ông sao!“Nằm xuống!”.

Tô Mặc vỗ chát lên mông Hassan, làm cái đuôi đang cắm trong mông Hassan phải chấn động theo, khiến hắn phải thét lên lần nữa.“La cái gì! Nằm xuống! Chó con phải nằm thế nào? Quên rồi sao!”.

Tô Mặc không hề nương tay vỗ thêm cái nữa, lớn tiếng quở mắng.Hassan phải cắn chặt răng mới làm mình không la lên nữa.


Nhưng cả người lại run rẩy không kìm được, phải một lúc lâu mới từ từ thả lỏng cánh tay đang kìm mắt cá chân, để xuống hai bên đầu rồi run cầm cập trở người, làm thành tư thế quỳ úp sấp.

Trong quá trình này, động sau và thành ruột phải chịu tra tấn thế nào thật khó mà nói nên lời được.

Hassan cảm thấy nếu không vì Tô Mặc không cho phát ra tiếng thì giờ này họng hắn nói không chừng đã la đến chảy máu rồi.
“Anh hai, anh mau làm chó con đi… mau đâm mông chó con… Á a a a!”, Hassan bất ngờ kêu thảm thiết.

Tô Mặc không rút đuôi hắn ra mà trực tiếp kề sát đuôi đâm vào trong động!Một bên là thành ruột nóng hổi, bên còn lại là cái đuôi lông xù.

Xúc cảm kỳ dị làm Tô Mặc mê muội không thôi.

Cậu rút ra không chút do dự, lại đâm mạnh vào.

Cái đuôi kề sát cũng làm động tác tương tự, mang đến cho Tô Mặc khoái cảm kỳ lạ.

Lớp lông cạ vào thành ruột non mềm với lực mạnh gấp mấy lần so với trước đó.“A a a!! Đừng… A a a a a! Đừng! Đừng mà! Hức! Không… Ưm a a a!!!”.Bị Tô Mặc và đuôi của chính mình đồng thời đâm chọc, Hassan đã bị tra tấn đến phát điên.

Hắn ra sức kêu la.


Hai chân đã không cách nào chống đỡ cơ thể, bị Tô Mặc ấn luôn lên giường.“Gọi anh đi!”, Tô Mặc vừa rút cắm huyệt sau ướt sũng lại xù lông, vừa thở gấp ra lệnh.“Anh hai! Anh hai! Ưm a… Anh hai! Chó con sắp bị… anh hai giết chết rồi… Ưm a… Anh…”, Hassan điên cuồng kêu la, không còn sức để giãy dụa.“Còn ngứa không?”, Tô Mặc cắn cái tai lông xù của Hassan, thở hổn hển ép hỏi.“Ngứa! Ngứa lắm! Anh làm mạnh lên!”.

Hassan đã hoàn toàn tan vỡ không còn biết mình nói gì nữa.

“A a a a a… mạnh lên! Giết chết chó con đi! Ân a a a!”.Hậu huyệt Hassan co rút kịch liệt, những bộ phận khác của cơ thể lại mềm oặt.

Hắn thật sự đã bị Tô Mặc ép đến cực hạn.

Sau khi bắn hết tinh dịch, không thể khống chế nước tiểu, lại bị nắm tay quấy đảo bên trong, bị đè ra làm đến gần như khó thở; sau đó còn bị đuôi của chính mình tra tấn, vậy mà không bị ngất đi, ngay cả chính hắn cũng thấy hơi kinh ngạc.Nhưng lần co rút này cuối cùng đã vắt khô chút sức lực còn sót lại của Hassan.

Tiếp đó, dù Tô Mặc có rút ra cắm vào thế nào, đuôi có gãi quấy ra sao, Hassan cũng chỉ nức nở, cả người run một chút rồi không động đậy gì nữa.

Khi Tô Mặc thấy mỹ mãn bắn vào trong người hắn, hắn cũng chỉ mơ màng ưm a vài tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc