THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Tô Mặc thản nhiên vuốt ve tai và đuôi của Hassan, nhìn thân hình chắc nịch cường tráng đang run bần bật trước mắt, còn không ngừng lên tiếng van xin đáng thương ‘ưm… không được… xin em… từ bỏ…’, cảm giác bực bội vì phải làm tình với thú trước đó chậm rãi biến mất, tâm trạng cũng dần trở nên sung sướng.“Gọi một tiếng dễ nghe thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Tô Mặc kéo kéo tai Hassan, kề sát vào nhỏ giọng thủ thỉ.Hơi nóng phả vào tai khiến Hassan khẽ run, một lúc lâu sau mới hiểu được ý Tô Mặc.

Thế nhưng thế giới Thú nhân làm gì có mấy cái như lời ngon tiếng ngọt gì, trừ ba, a cha và tộc trưởng, hắn đều gọi thẳng tên những người khác, bạn đời cũng thế.

Cho nên… gọi dễ nghe là gọi làm sao?“Tô Mặc?” Hassan chần chừ nhỏ giọng hỏi.

Tô Mặc bấm bấm dái tai hắn, tỏ vẻ không hài lòng.Phải làm thế nào đây? Cũng đâu thể gọi em ấy là a cha? Hassan vừa cố chịu đựng những trêu chọc của Tô Mặc vừa vặn óc suy nghĩ.


Hắn nhớ tới có một lần nhìn thấy Lucca cầm miếng thịt ướp muối chọc một nhóc giống đực, “Gọi anh đi.

Gọi anh rồi tôi cho ăn!”Mặt Hassan lập tức đỏ bừng.

Sao lại nghĩ tới cái này! Anh trai gì đó… cũng quá… Rõ ràng hắn lớn hơn Tô Mặc nhiều!Nhưng mà…“Gọi một tiếng dễ nghe thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.”“Gọi anh đi.

Gọi anh rồi tôi cho ăn!”Hai câu này cứ vờn qua vờn lại trong đầu, hắn càng không muốn nghĩ tới thì chúng lại càng hiện rõ.Do Hassan cứ mãi không lên tiếng, Tô Mặc cũng chơi đùa càng lúc càng quá phận, thậm chí còn đâm đầu ngón tay vào trong tai hắn khều nhẹ.“A…a! Không được! Không muốn… A!” Hassan thấy nửa bên đầu mình như đã tê rần, đáng sợ hơn nữa là chút dục vọng vất vả lắm mới lắng xuống lại lần nữa điên cuồng bùng cháy.Lời cầu xin của hắn không hề có tác dụng, ngược lại còn khiến động tác của Tô Mặc càng lúc càng “tệ” hơn, Hassan thấy ngón tay của Tô Mặc như sắp đâm vào não hắn vậy, đâm tới mức cái lối giữa hai chân hắn ngứa ngáy không chịu được.“A… không ~… ô ô ô… Không muốn, từ bỏ… Anh! Anh hai!” Hassan bị tra tấn suýt tan vỡ rốt cuộc cũng gọi ra.Động tác của Tô Mặc lập tức ngừng lại, cậu giật mình nhìn Hassan.

Hassan… gọi cậu là anh! Hassan có số tuổi lớn hơn cả số tuổi hai đời Tô Mặc cộng lại gọi cậu là anh hai! Cái này thật sự quá… quá… quá sung con mẹ nó sướng luôn! Nụ cười trên mặt Tô Mặc càng lúc càng rạng rỡ, hoàn toàn không cách nào dừng lại được.“Lần nữa, gọi thêm lần nữa.” Tô Mặc yêu cầu.Hassan chôn mặt trong cánh tay lắc đầu quầy quậy.

Mới nãy hắn nhất định là điên rồi mới có thể gọi như thế!“Gọi cái nữa.

Ngoan nào.


Gọi đi.” Tô Mặc cực kỳ kiên nhẫn dán sát vào tai Hassan dịu dàng dụ dỗ, khí nóng không ngừng thổi vào tai, làm cả người Hassan run rẩy, chỉ có nơi đó là căng phồng đến đau đớn.Tô Mặc cứ nhẫn nại dỗ hắn, đùa giỡn hắn như thế, đến tận khi hắn lần nữa không chịu được nữa.

“Anh! Anh hai! Xin anh tha cho em đi! Anh hai!”“Ừm, ngoan lắm.” Tô Mặc khen ngợi vỗ vỗ đầu Hassan.

“Thế nói cho anh hai nghe xem, em là gì?”Gương mặt vẫn chôn trong hai tay của Hassan lắc lia lịa.

Không muốn hỏi, không muốn hỏi lại em ấy đâu!Lần nữa Tô Mặc “tốt bụng” tha cho hắn, cho hắn luôn câu trả lời chính xác.

“Em là bé chó nhỏ của anh hai đó ! ~ ”Hassan ô một tiếng, cơ thể chợt căng cứng.


Tại sao, tại sao bị vũ nhục như vậy, bản thân đang trong tình cảnh xấu hổ như thế, mà mình lại cảm thấy sung sướng tột độ ?!“Nói! Không thì anh hai sẽ giận đấy!” Tô Mặc giục hắn.“Em là… Em là… bé chó nhỏ… của anh hai…” Hassan đã hoàn toàn vụn vỡ.

Hắn chỉ hy vọng mọi thứ có thể mau chóng trôi qua.“Thế… vừa rồi anh hai đã làm gì chó nhỏ nhỉ?” Tô Mặc xấu xa chậm rãi dẫn dắt dụ dỗ.Hassan thở gấp.

“Anh… anh hai đã… anh hai đã đâm… đâm mông chó nhỏ… làm chó nhỏ… A… làm chó nhỏ bắn tinh… Ưm A a a a ! ! !”Hắn bắn ra trong nỗi xấu hổ cùng cực, sau đó như được giải thoát mà tức thì chìm vào bóng tối, mất toàn bộ ý thức.Tô Mặc nhìn Hassan khẽ run, sờ sờ cằm.Đâm chó nhỏ tới khi bắn tinh… cái chuyện này… nghe vào tai sao có cảm giác ghê ta!Vì thế, trong lúc bản thân vẫn không hề hay biết, tiết tháo của Tô Mặc đã bay luôn theo gió, hơn nữa còn đi luôn méo thèm về….


Bình luận

Truyện đang đọc