THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh trong phòng cuối cùng cũng lắng xuống, ngay sau đó truyền đến tiếng thét hoảng loạn của giống cái.

“Bill! Bill anh sao vậy! Bill, anh tỉnh lại đi!”.Tô Mặc giữ lại Lucca đứng bật dậy, lớn tiếng nói với vào trong phòng: “Đừng lo lắng, Bill sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.

Anh ta ngất đi vì bị cậu vắt khô thôi”.Tiếng thét trong phòng bất ngờ im bặt.

“Bị làm… làm đến ngất xỉu?”.

Giọng giống cái vừa lưỡng lự lại không dám tin.“Phải”.

Tô Mặc mỉm cười, “Chẳng lẽ cậu chưa từng bị Bill làm cho ngất xỉu? Đều như nhau thôi”.Sao mà giống nhau được! Bill là giống đực đó!Giống cái do dự, lo lắng nhìn bạn đời đã ngất đi.

Quả thật trông không đau khổ, còn có vẻ thanh thản đầy thỏa mãn… Vậy là, thật hả? Cậu đã làm giống đực nhà mình ngất luôn?!Một nụ cười nở trên môi cậu ta, càng lúc càng rạng rỡ, hoàn toàn không thể kiềm chế.


Cảm xúc sôi sục khiến cậu lại đè bạn đời đã ngất đi của mình ra tàn nhẫn làm vài cái nữa.

Giống đực đã mất đi ý thức đáng thương nức nở, thân hình cơ bắp co rút, run rẩy theo bản năng.Đáng! Yêu! Quá! Giống cái thật sự hưng phấn muốn thét lên, càng hăng say tấn công động thịt không chút phòng bị.

Tiếng nức nở của giống đực càng lúc càng thê thảm, cuối cùng bị tra tấn đến tỉnh lại.“Hức… đừng mà… xin em… hức hức… thật sự không được nữa…”.

Tiếng khóc lóc van xin của giống đực truyền ra ngoài, mọi người vốn chuẩn bị rời đi tức thì đưa mặt nhìn nhau.Oa! Giống cái này dữ quá ta! Tô Mặc hào hứng sáng mắt lên.

Đây là tiết tấu làm cho ngất rồi làm cho tỉnh rồi lại làm đến ngất nữa sao!“Tô Mặc, đi thôi!”.

Hassan không nhịn được nữa ôm lấy Tô Mặc, đi ra khỏi sân.“Làm gì đấy!”.

Tô Mặc bất mãn kháng nghị, lại lấy làm kinh hãi khi ngẩng đầu thấy hai má đỏ bừng của Hassan.

Nhìn kỹ lại thì Hassan há chỉ đỏ mặt, cả người đều khẽ run, nửa người dưới đã cứng lên, đầy nóng bỏng húc vào cậu, cậu thậm chí còn cảm thấy nó đã hơi ướt ướt.Tô Mặc mỉm cười: “Nghe người khác… làm Hassan hưng phấn vậy sao?”.Hassan thẹn thùng sắp bốc hơi tới nơi: “Tại em… em cứ sờ tôi!”.Hửm? Lúc này Tô Mặc mới phát hiện tay mình đã thò vào trong quần áo Hassan càn quấy không biết bao lâu.

Có điều, nếu chỉ sờ thôi thì đâu cần hưng phấn tới vậy chứ!Tô Mặc cười trộm, không cưỡng ép Hassan nữa mà nhìn chung quanh.

Chỉ thấy tộc trưởng đã mềm nhũn tựa lên người Lucca, Carter thì nửa quỳ dưới đất run rẩy ôm lấy chân Lemmy, các giống đực còn lại cũng mặt mày mơ màng; trái lại, các giống cái thì hai mắt sáng rỡ.

Ái chà, giống đực Thú nhân sao lại có phản ứng khi nghe tiếng rên rỉ của giống đực khác như vậy, chẳng lẽ đây chính là bạn gay? Tô Mặc cười đáng khinh, vừa tính nói gì đó lại bị Hassan bịt miệng lại kéo đi.Làm gì đấy! Cậu chưa xem kịch đủ đâu! Cậu còn muốn chờ xem, sau khi bị làm cho khóc rồi ngất đi như vậy, Bill còn dám tới chọc Hassan nữa hay không! Bây giờ sao có thể đi được! Tô Mặc liều mạng giãy giụa.

Thế nhưng Hassan đã quyết tâm muốn đưa cậu đi, chút vùng vẫy của cậu chỉ như tiếng mèo đe dọa vậy, hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.Giống đực mấy người…… ức hiếp người khác quá rồi! Ỷ mình có sức lớn là có thể không để giống cái vào mắt sao! Tô Mặc nhớ lại những tuyệt vọng, bất lực trước kia, lúc được đưa tới nhà Linarin, sắc mặt cực kỳ kém.“Tô Mặc?”.

Lúc này mới phát hiện Tô Mặc bất thường, Hassan lo lắng hỏi: “Có phải em đói không? Sắc mặt em kém quá!”.Sao mà tôi đói được! Tô Mặc trừng Hassan, ăn tức no luôn rồi!“Tô Mặc đói hả?”.


Xem kịch xong trở về, Linarin vội vàng dọn đồ ăn, sau đó trách cứ Hassan không chăm sóc tốt cho tiểu giống cái.

Hassan cẩn thận nhìn vẻ mặt không vui của Tô Mặc, một chữ cũng không dám phản bác.Đợi Tô Mặc dùng bữa xong xuôi, Linarin đuổi Hassan ra sân làm việc, sau đó kéo Tô Mặc vào phòng.

“Tô Mặc, con nói a cha nghe.

Hôm nay lúc ta đi, có phải con đã chọc Hassan khóc không?”.Tô Mặc gật đầu.

Dù sao cũng làm lớn chuyện rồi, có thể xem như cậu là heo chết không sợ nước sôi nữa.“Vậy… làm Bill phải khóc, cũng do con dạy?”, Linarin lại hỏi.Tô Mặc tiếp tục gật đầu.Linarin do dự trong phút chốc, rồi mới ngượng ngùng khẽ hỏi: “Vậy… con có thể dạy cho ta không? Đến bây giờ, ta vẫn chưa thể làm Hard khóc được”.Tô Mặc kinh ngạc trợn tròn mắt.

Thấy Linarin ngại ngùng hơn liền vội nói: “Đương nhiên được rồi.

Thật ra người cũng nghe rồi mà đúng không? Cứ không ngừng đè ra làm, làm đến cuối tự dưng giống đực sẽ khóc thôi”.“Đơn giản như vậy?”.

Dù đã chính tai chứng kiến một lần, Linarin vẫn thấy không thể tin được.Tô Mặc ngẫm nghĩ, cười nói: “Tối nay con và Hassan sẽ ở lại đây.


Dù sao cũng chỉ cách có một bức tường, có vấn đề gì có thể hỏi thẳng luôn.

Hơn nữa, hôm nay con mới phát hiện, giống đực nghe thấy tiếng rên của giống đực khác hình như sẽ càng thấy hưng phấn!”.“Thật sao?”.

Linarin hoàn toàn mù mịt.

Đây đúng là một phát hiện hoàn toàn mới.

Vì nhà của các Thú nhân đều cách nhau khá xa nên hầu như không ai nghe thấy tiếng rên của người khác lúc mình ân ái cả!“Tối nay thử là biết”.

Tô Mặc cười vui vẻ, đưa ra lời đề nghị có thể nói là tà ác.“Ừ, tối nay thử xem”.

Linarin hoàn toàn không phát hiện ý đồ xấu xa của Tô Mặc, đã thuận miệng quyết định số phận bi thảm của cha con Hard và Hassan..


Bình luận

Truyện đang đọc