THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Tối qua, Hassan ngủ… khá là ngon!
Cuối cùng cũng tháo gỡ được khúc mắc cùng cảm giác tội lỗi vì hại Tô Mặc mất đi túi thai bấy lâu nay, không phải lo Tô Mặc sẽ vì thế mà hận hắn, rời bỏ hắn nữa, Hassan cảm giác như trút được gánh nặng.

Dưới sự nhẹ nhõm, thoải mái cực độ, cảm giác khó chịu do lỗ hậu bị căng đầy cũng hoàn toàn trở nên không đáng kể.
Tô Mặc ngủ cũng rất ngon giấc, nếu mới sáng sớm Hassan không “chọt” cậu.
Lười biếng vươn vai ngáp một cái, Tô Mặc miễn cưỡng rời khỏi người Hassan: “Mới sáng sớm có tinh thần quá nhỉ! Vậy lấy trứng thằn lằn ngọc ra xem trước đi! Nhớ đó, không được bắn!”.
“Được”.
Hassan tự giác điều chỉnh thành tư thế giống tối qua, bám lấy mép giường bắt đầu dùng sức.

Đã có kinh nghiệm nên động tác đẩy ra cũng thuần thục hơn nhiều.

Không bao lâu, quả trứng thằn lằn ngọc chậm rãi lòi ra, rồi từ từ chen ra khỏi cửa động, rơi xuống giường.

Nhưng mà…
“Ưm a a a…”, Hassan bất lực rống lên, cảm giác bị đè nghiến mãnh liệt cùng bài tiết kỳ dị vẫn khiến hắn không kìm được mà bắn ra luồng dịch nóng hổi.

“E hèm!”, Tô Mặc ôm cánh tay, mặt vô cảm nhìn Hassan.
“Xin lỗi…”, Hassan xấu hổ sắp khóc tới nơi.

Tại sao lần nào Tô Mặc không cho hắn bắn thì hắn cũng không nhịn được! Cơ thể này của hắn rốt cuộc phóng đãng đến mức nào chứ, bảo sao Tô Mặc cứ luôn tìm cách trừng phạt hắn!
Lần này… Tô Mặc sẽ phạt hắn kiểu nào đây? Nhớ đến những thủ đoạn của Tô Mặc, Hassan sợ run người, người anh em bên dưới lại lén lút ngóc đầu.
……
Tô Mặc cạn lời.

Đã biết là không thể nói lý lẽ gì với Hassan được mà, muốn làm gì thì làm nấy đi! Dù gì thì xài kiểu nào, Hassan cũng thấy sướng được!
“Anh kiểm tra xem quả trứng có vấn đề gì không”, Tô Mặc bình tĩnh sai bảo.
Hassan vội ngồi dậy nâng quả trứng lên, soi kỹ dưới ánh sáng: “Không sao cả, vẫn ổn”.
Tô Mặc tò mò sáp đến cùng xem, lại chỉ thấy được vỏ trứng lấp lánh tia sáng, hoàn toàn không thấy gì bên trong.

Hassan đã nói nó ổn thì xem như ổn vậy! Tô Mặc vui vẻ mỉm cười, nói với Hassan: “Anh dậy rửa mặt đi, tí nữa lại đặt trở vào”.
Hassan rửa mặt xong xuôi về phòng thì phát hiện Tô Mặc đã đi đâu mất.

Hắn chuẩn bị ra ngoài tìm, lại thấy Tô Mặc bước vào, một tay xách cái túi đầy nước, tay kia… cầm một cọng cỏ vô cùng quen thuộc lại làm Hassan sợ hãi cùng cực.
Hassan tức thì túa mồ hôi lạnh.

Lần này Tô Mặc sẽ bắt hắn cắm cọng cỏ này vài ngày sao? Đừng… đừng bảo sẽ để trong đấy đến tận khi trứng nở nhé! Hassan dường như sợ chết khiếp trước suy đoán đáng sợ này, không khỏi lộ vẻ e ngại nhìn Tô Mặc.
Biết sợ rồi? Tô Mặc cười đắc ý.

Dám bắn lên mặt em! Dám bỏ ngoài tai lời em nói!
“Ngây ở đó làm gì? Nằm xuống đi!”, Tô Mặc vênh váo ra lệnh.
Hassan run rẩy lên giường nằm xuống, mắt nhắm lại không dám nhìn động tác của Tô Mặc.

Dẫu sao Tô Mặc làm gì thì hắn cũng không thể phản đối, trơ mắt nhìn chỉ làm hắn hoảng sợ hơn mà thôi.

“A… Ưm ~ A a……”.
Cọng cỏ đâm vào lỗ sáo, sau đó tiếp tục tiến sâu vào trong.

Cơ thể Hassan cứng đờ, cất tiếng rên rỉ đầy kìm nén.

Cọng cỏ dần cắm vào nơi tận cùng, cảm giác cọ xát kỳ lạ trong dương vật cuối cùng cũng dừng lại, Hassan thở phào nhẹ nhõm, dần bình tĩnh lại.
Nhưng Hassan còn chưa kịp mở mắt, cảm giác chướng căng lạnh lẽo bất ngờ ập tới, Hassan giật mình sợ hãi, mở mắt nhìn thì thấy Tô Mặc cầm túi nước, nước trong đó đang từ cọng cỏ rỗng ruột chảy vào trong người hắn.
“A… Tô Mặc…”.

Tốc độ túi nước rót nước vào rất nhanh, không bao lâu Hassan liền thấy bụng mình trương lên phát đau.

Hắn theo bản năng co bụng dưới muốn bài tiết nước tiểu, lại bị dòng nước đang đổ xuống ngang ngược đẩy ngược trở vào.
* Cho ai chưa biết hoặc chưa mường tượng được: lỗ sáo (chú thích 29 chương 105) là một ống dài nối từ bàng quang ra lỗ tiểu (lỗ niệu đạo) để đưa nước tiểu ra bên ngoài; nên Tô Mặc đổ thằng từ ngoài vào thì nó sẽ chảy vào bàng quang.

:v
“A… Đừng… đau…”, Hassan cắn răng khẽ van xin.
Tô Mặc lập tức dừng tay.

Hassan sẽ kêu ‘đừng’ vì nhiều nguyên do khác nhau, nhưng kêu đau lại là hành vi cực kỳ hiếm thấy, chứng tỏ hắn thật sự đau không chịu được.
Tô Mặc hạ thấp túi nước, để nước trong bàng quang chậm rãi chảy ngược về một ít, cho đến khi vẻ thống khổ trên mặt Hassan dần tan đi, Tô Mặc mới nhẹ nhàng rút cọng cỏ ra.

“Không được bắn!”, ngay trước khi cọng cỏ được rút ra hết, Tô Mặc hạ giọng cảnh cáo.
Hassan ư a gật đầu.

Khi nãy thì phình đau không chịu được, giờ lại hoàn toàn không muốn bắn nữa, đúng là trong rủi có may!
“Tốt lắm”.

Nhẹ nhàng rút cọng cỏ ra, thấy “cậu bé” chỉ run nhẹ chứ không bắn tinh, Tô Mặc hài lòng gật đầu.

“Giờ thì phải kiên trì, không được bắn, biết chưa?”.
“Ừm”, Hassan nghiến răng, khẽ run.

Nước trong bàng quang tuy đã chảy ra một ít nhưng vẫn còn rất căng.

Cùng lúc đó hậu huyệt lại phải nhét quả trứng thằn lằn ngọc kia vào, hắn thật sự không biết sẽ biến thành tình cảnh gì nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc