THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Sáng hôm sau khi Tô Mặc tỉnh lại, tinh thần hiển nhiên sáng sủa sảng khoái, đang tính lười biếng vươn vai, lại ngó thấy Hassan vẫn đang ngủ say, liền vội dừng lại.

Vừa không thể lộn xộn đánh thức Hassan, lại đã ngủ no nên chẳng ngủ tiếp được, Tô Mặc đành tựa lên người Hassan suy nghĩ về lịch trình hôm nay của mình.Đúng là hiếm thấy, cậu không bị thương, cũng chẳng bị bệnh, nhất định phải ra ngoài ăn mừng mới được.

Có nên bảo Hassan dẫn mình vào rừng đi săn không nhỉ? Ưm, thôi khỏi đi, hôm qua Hassan bị hành tới vậy rồi, hôm nay nhất định chưa thể hồi phục hoàn toàn, mặc dù Hassan đã cam đoan sẽ không tới những nơi nguy hiểm nếu dẫn cậu theo, nhưng không đi mạo hiểm vẫn tốt hơn.Hay là đi hái trái cây.

Nghe nói khu đó rất an toàn, giống cái có thể đi một mình.

Nhìn ánh dương len lỏi vào qua khe cửa sổ, thời tiết hôm nay có vẻ không tồi, dạo quanh tản bộ hái trái cây cũng vui.Một lúc sau, Hassan tỉnh giấc.

Nghe thấy Tô Mặc đề nghị đi hái trái cây, hắn cũng thấy ý kiến này rất hay.

Làm một người thủ hộ, hắn vốn nên hướng dẫn Tô Mặc, giúp cậu thích ứng với cuộc sống trong bộ lạc, hái trái cây là một trong những chuyện mà giống cái thường làm.Chuyện đầu tiên Tô Mặc làm sau khi rời giường là kiểm tra vết thương trên người Hassan.

Mấy vết cào trên vai lưng đã mờ đi gần như không thấy, còn chỗ đầu vú lại sưng tấy như cũ, tuy chỗ bị đâm xuyên đã kết vảy nhưng trông vẫn hơi tội tội.


Tô Mặc bôi thêm thuốc mỡ lên vết thương rồi băng lại, sau đó luồn tay xuống động vào cậu nhỏ của Hassan.

Hassan hoảng hốt vội lấy tay che, bị Tô Mặc trừng mắt nhìn một cái.

“Để em kiểm tra xem! Anh nghĩ em định làm gì hả!”Hassan không tình nguyện thả tay ra, ‘cậu bé’ tràn đầy tinh thần liền hoạt bát bật dậy.… Tô Mặc cạn lời nhìn Hassan.Hassan xấu hổ cùng cực.

Mới sáng sớm đã bị Tô Mặc sờ tới sờ lui đầu vú, làm sao hắn có thể khống chế mình không phản ứng lại chứ!Mặc dù nhìn là biết chẳng có gì nhưng Tô Mặc vẫn cẩn thận kiểm tra đầu dương vật, cuối cùng kết luận là chỉ hơi sưng thôi, giống như Hassan đã nói, cậu sẽ không làm hắn bị thương được.

Tô Mặc khâm phục không thôi.

Thể chất của giống đực thật sự mạnh mẽ đến đáng sợ, ngay cả cậu em bên dưới cũng mình đồng da sắt.

Nếu không phải sự đau khổ tối qua của Hassan không hề giống diễn thì cậu đã thật sự tưởng rằng trừng phạt này nọ chẳng qua là Hassan đùa với cậu thôi.Thật vất vả chịu đựng đến khi Tô Mặc tuyên bố đã kiểm tra xong, Hassan vội vàng khoác đồ vào, lấy lý do cần làm bữa sáng rồi chạy ra ngoài.

Tô Mặc đang mong mỏi đi hái trái cây nên cũng không làm khó hắn, hai người ăn một bữa đơn giản, sau đó hướng về phía bên ngoài bộ lạc.Vườn trái cây nằm ở sườn đông của bộ lạc là một đồi núi nhỏ.

Những loại gỗ tạp vốn có đều đã bị thanh lý sạch sẽ, các loại đang sinh trưởng hiện tại đều là những cây ăn quả được cấy ghép mấy năm qua.


Hầu hết trái cây mà giống cái thích đều có thể được tìm thấy ở đây, cho nên khu vườn này cũng là nơi các giống cái trong bộ lạc thường hay đến, thậm chí còn có vài giống cái định kỳ đến đây hái trái cây, sau đó mang về bộ lạc bán, xem như kiếm chút tiền tiêu.
(* gỗ tạp là loại gỗ xấu, không bền chắc)
Toàn bộ vườn trái cây đều nằm trong phạm vi tuần tra của bộ lạc, ngày nào cũng có giống đực phụ trách thủ vệ kiểm tra toàn bộ đỉnh núi, đuổi đi hoặc giết chết tất cả động vật gây nguy hiểm với giống cái, chỉ để lại những con thú nhỏ được giống cái yêu thích như sóc, thỏ, vân vân.

Vì vậy mà vườn trái cây là nơi rất an toàn với giống cái, cho dù không có giống đực đi theo thì cũng có thể tự đi.Hassan vừa đi vừa giải thích, không bao lâu sau, hai người đã đi đến chân núi.

Tô Mặc ngẩng đầu nhìn táo, lê, chanh, chuối, đủ mọi loại cây sôi nổi chen chúc nhau bao trùm cả đỉnh núi, chứ chẳng bị chất đất vùng khí hậu nhiệt đới ảnh hưởng, lòng cảm thấy thú vị vô cùng.Sườn núi không quá dốc, Tô Mặc chậm rãi tản bộ, trên đường nhìn thấy mười mấy giống cái tụm ba tụm năm dưới tàng cây, xung quanh có vài giống đực đi tới đi lui.

Cũng chẳng quen biết gì nên Tô Mặc không tính tới góp vui, liền đi vòng qua.

Chưa đi được bao nhiêu bước, bên kia đột nhiên phát ra tiếng ồn ào, Tô Mặc vừa quay đầu lại thì thấy một cây roi dài vút tới, còn chưa kịp phản ứng thì Hassan đã ôm cậu nhảy sang bên, đầu roi sượt qua mũi chân cậu.Tô Mặc giật cả mình, còn chưa hoàn hồn lại thì thấy có ba giống đực chạy bán mạng ngang qua cậu, phía sau họ là một giống cái đang cầm roi đuổi theo, hiển nhiên một roi suýt quất trúng Tô Mặc vừa rồi là do cậu ta lỡ tay.Tuy mém chút nữa đã bị ngộ thương, nhưng Tô Mặc tự nhận mình là một người đàn ông, không muốn đi so đo với giống cái khá giống phụ nữ, dù sao cũng không bị thương, thôi bỏ đi.

Đang tính kéo Hassan rời khỏi cái khu đầy thị phi này, cậu chàng giống cái một thân một mình đuổi đánh ba giống đực kia đã quay lại, nhìn thấy Hassan thì lập tức mắng, “Hassan anh tới đây làm gì hả! Không phải đã nói rồi sao, bọn tôi không cần anh tới xum xoe!”Tô Mặc ngây người, còn chưa kịp nghĩ gì, người kia đã lại nâng tay tính quất Hassan.


Tô Mặc tức thì nổi giận, người của ông đây, mi muốn đánh là đánh sao!? Lại thấy Hassan không né không tránh, bực bội trong lòng càng dâng cao, cậu tiến tới một bước, vươn tay bắt lấy roi.

Một tóm này của Tô Mặc vừa vững vừa chuẩn, đầu roi bị cậu nắm chặt trong tay, nhưng lực đánh của roi lại mạnh hơn cậu dự đoán, cho dù đã chụp được thì lực vút chưa tan vẫn đánh trúng mặt Tô Mặc, lập tức để lại một vệt máu ghê người.“Tô Mặc!”Hassan sợ hãi vô cùng.

Sở dĩ hắn không né tránh là vì sợ mình mà tránh thì sẽ ngộ thương tới Tô Mặc, giống như cú đánh kia của Hard vậy.

Dù sao thì một roi này cũng chả là gì đối với hắn.

Hắn không nghĩ tới, Tô Mặc lại chắn giúp hắn!Tô Mặc nhất thời đau đến không nói nên lời.

Giống cái bên kia phát hiện mình đánh trúng một tiểu giống cái thì hoảng hốt chạy tới.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi không nhìn thấy cậu! Người tôi vốn muốn đánh là Hassan cơ!”Tô Mặc nghe thấy vậy thì mặt mày càng thêm khó coi.

“Tại sao cậu lại muốn đánh Hassan?!”Trên mặt giống cái kia hiện lên vẻ xấu hổ.

Cậu ta vốn tưởng Hassan tới đây nịnh bợ theo đuổi giống cái, giống như ba tên giống đực đáng ghét khi nãy vậy, cho nên mới ra tay đánh.

Nhưng bây giờ có vẻ là do cậu ta hiểu lầm rồi, rõ ràng Hassan tới đây cùng với tiểu giống cái tên Tô Mặc này.Tô Mặc… à đúng rồi, cậu ta có nghe Riley nói qua, là tiểu giống cái vừa thông minh vừa xinh đẹp kia, Hassan là người thủ hộ của cậu ấy.


Nghe nói cậu ấy còn tuyên bố trước mặt mọi người Hassan là bạn lữ tương lai của mình, hơn nữa đã trực tiếp từ chối mọi lời theo đuổi.Giống cái càng thêm xấu hổ.

Giống đực có bạn lữ khác biệt hẳn với giống đực độc thân.

Nếu có người muốn đánh bạn lữ cậu ta, cậu ta cũng sẽ nhất quyết không khách khí đâu.“Xin lỗi, là do tôi hiểu lầm.

Tô Mặc, Hassan, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi nha.” Cậu ta đặt tay lên ngực, nghiêm trang thi lễ.Hassan ngây người.

Trước kia khi đến đây, lần nào cũng bị đánh không biết bao nhiêu roi, nhưng chưa có người nào xin lỗi hắn thế này.Tô Mặc lại cảm thấy giống cái này rất khẳng khái dứt khoát, không giống như đám nữ sinh bánh bèo, mà rất giống với tên anh em tốt trong trường đại học của mình, tên đó cứ mở miệng ra là nói tiếng ‘đan mạch’ nhưng rất đáng tin vào những lúc mấu chốt, khiến cậu thấy vô cùng thân thiết.“Bọn tôi chấp nhận lời giải thích của cậu.” Tô Mặc thi lễ lại theo lễ tiết của thế giới thú nhân.

“Không biết tên cậu là gì?”“Tôi tên Lemmy.” Đã chấp nhận xin lỗi, Tô Mặc còn tỏ ra thiện ý, khiến Lemmy rất vui vẻ.

“Em trai tôi là Riley, tôi có nghe nó nhắc đến cậu.”Riley là ai ta? Tô Mặc ngơ ngác.

Lemmy thấy vậy không khỏi lấy làm đồng tình cho Riley, nó tâm tâm niệm niệm nhớ thương Tô Mặc, kết quả người ta hoàn toàn không biết tới nó!“Riley là giống đực ưng tộc đã hoàn thành thử thách “quỳ kiến” kia.” Hassan nhỏ giọng nhắc nhở.À! Tô Mặc nhớ ra, lập tức mỉm cười với Lemmy, “Em trai cậu rất lợi hại!”Tô Mặc nói em trai mình rất lợi hại này! Lemmy lấy lại được chút niềm tin be bé với thằng em nhà mình.

Về nói với Riley câu này, nó nhất định sẽ vui vẻ đến độ chở cậu ta bay một vòng trên trời luôn!.


Bình luận

Truyện đang đọc