Edit: Phong Nguyệt
Ê ê!
Cửu Đại Tịch lại dùng mị thuật câu dẫn cốt!
Bạch Tiểu Cốc hít một cái, nhắm “con ngươi`” màu lam lại.
Y không bị mê hoặc đâu, y là cốt của Tần Cửu Khinh, sao có thể giao thân thể cho người khác? Khoan đã… Y vẫn chưa có thân thể, Cửu Đại Tịch câu dẫn y làm gì, hai người cũng không thể song tu. Chẳng lẽ lại trêu y?
Y vừa định mở miệng, lại nghĩ đến Cửu Tịch dặn đừng phát ra tiếng. Bạch Tiểu Cốc là bộ xương giữ chữ tín, nói được làm được, y mở mắt ra, lấy xương ngón tay đặt bên miệng, bắt chước Tần Cửu Khinh lúc nãy.
“Tần Cửu Khinh”: “…” Không thể trách Tần Cửu Khinh lòng dạ đàn bà, nhóc xương khô thật sự có chút đáng yêu.
Tất nhiên Thiết Thiên là thẳng kiếm ý chí sắt thép, vất vả lắm mới có cơ hội chiếm lĩnh cơ thể Tần Cửu Khinh, bằng mọi giá phải lừa được nhóc xương khô, nếu ăn hàn cốt ngàn năm này, dù Tần Cửu Khinh có nghị lực phi thường đến đâu cũng sẽ bị nó chém chết trong một nhát, vĩnh viễn rơi xuống vực sâu.
“Truyền âm mật, người khác không nghe thấy.” Thiết Thiên dụ dỗ nhóc xương khô.
Lúc này Bạch Tiểu Cốc mới phản ứng lại: Ồ, đúng là Cửu Đại Tịch không phát ra tiếng, nhưng y có thể nghe thấy.
Thiết Thiên lại nói: “Ngươi không cần phát ra âm thanh, chỉ cần đáp ứng ở trong lòng là được.” Nó cố ý dùng giọng của Tần Cửu Khinh, trầm thấp lạnh lẽo, khiến người ta ngứa ngáy tim gan.
Đáng tiếc tiểu bạch cốt không có tim, chỉ có một đống xương cốt trắng như tuyết: “Không!”
Thiết Thiên sửng sốt, không ngờ tiểu ngốc cốt không dễ lừa chút nào, đang muốn tiếp tục dụ thì nghe Bạch Tiểu Cốc tung một cú trời giáng: “Ngươi không phải Tần Cửu Khinh, tại sao ta phải cho ngươi.”
Thiết Thiên: “!”
Đệt, sao tiểu cốt đầu biết được?
Bạch Tiểu Cốc kiên định nói: “Ta, Bạch Tiểu Cốc, sống là cốt Tần Cửu Khinh, chết là ma cốt của Tần Cửu Khinh……”
Thiết Thiên khó khăn chiếm cứ thức hải của Tần Cửu Khinh, bị tiếng gọi tên liên tục của tiểu bạch cốt làm dao động.
Nó vốn sấn hư mà nhập, sao chịu nổi tiếng gọi của nhóc xương khô? Tần Cửu Khinh hãm sâu trong ác mộng, ý chí lơi lỏng, nó mới có thể tạm thời chiếm thân xác, nếu để nhóc xương khô gọi tiếp, hắn sẽ tỉnh mất.
Người tỉnh, kiếm vong!
Thiết Thiên hận không thể che miệng nhóc xương khô lại: “Được rồi, đừng nhắc cái tên kia nữa!”
Bạch Tiểu Cốc không định nói nữa, bày tỏ tâm ý xong thì thôi, nói nữa sẽ tổn thương Cửu Đại Tịch mất. Cửu Đại Tịch không phải Tần Cửu Khinh, lại yếu ớt như vậy, tuy rất đẹp cũng rất to, nhưng thật sự quá yếu.
Quá yếu không thể song tu, không song tu sao y có thể nhanh chóng tăng lên cảnh giới nhấm nháp mỹ thực.
Tinh quái muốn nhấm nháp mỹ thực thế gian, thế nào cũng phải tới Kim Đan kỳ!
Nhóc xương khô câm miệng, nhưng đã chậm, Thiết Thiên chịu không nổi nữa.
*
Lại nói Tần Cửu Khinh hãm sâu hồi ức không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Sự xuất hiện của Tùng Dương Tử gây ra chấn động vô cùng lớn với hắn.
Hắn bảy tuổi nhập Thiên Ngu Sơn, cùng năm Luyện Khí Trúc Cơ, sau đó dần dần thả chậm tốc độ, gần như dừng bước. Tu sĩ hậu Trúc Cơ khác với phàm nhân, hắn có thể tiếp tục trưởng thành đến thành niên mà không bao giờ già.
Mà phụ mẫu hắn sẽ rời khỏi nhân thế sau vài thập niên ngắn ngủi.
Thời thơ ấu của Tần Cửu Khinh không có bao nhiêu hạnh phúc, hắn sinh ra trong một gia tộc lớn, tổ tông có công huân khai quốc, chẳng qua mấy năm nay xuống dốc, chỉ còn lại vỏ bọc. Phụ thân Tần Cửu Khinh Tần Vịnh là con thiếp thất, tính tình nhu nhược không được sủng ái, lại cưới một thê tử bình thường, càng không được ưa thích.
Song tình cảm hai phu thê rất tốt, hai người đóng cửa tự sinh hoạt, dẫu nghèo khổ nhưng rất ấm áp.
Vì mẫu thân Hứa thị của Tần Cửu Khinh còn nhỏ tuổi, Tần Vịnh gánh mọi áp lực, cẩn thận bảo vệ nàng, mãi đến ba năm sau mới chịu có con, chính là Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh sinh ra trong Tần gia có con trai điêu tàn là đại sự.
Tần lão gia tử chướng mắt Tần Vịnh, lại rất coi trọng tôn tử đầu tiên này. Tần Vịnh ôm con trai tới nhà chính, vốn là giai đại vui mừng, ai ngờ Tần lão gia tử duỗi tay ôm tôn nhi một hồi, đang hớn hở chuẩn bị khen đứa bé trắng trẻo đẹp đẽ, bỗng dưng bị nghẹn họng chết.
Tần lão thái thái tức giận vô cùng, hận con thiếp thất chết tiệt một, hận nghiệt súc khắc trượng phu mình mười.
Cửu Tịch là cái tên do Tần lão thái thái đặt cho Tần Cửu Khinh.
Tần Vịnh không muốn để con trai xài tên huý có điềm xấu như thế, nhưng lão thái thái nói không tuân theo là bất hiếu bất kính, ép Tần Vịnh không biết làm sao.
Hứa thị trấn an trượng phu: “Tên xấu dễ nuôi, sau này chắc chắn Cửu nhi sẽ gặp rất nhiều điềm lành.”
Tần Vịnh nhìn vợ con, nước mắt rơi như mưa: “Là ta vô dụng.”
Hứa thị nhẹ giọng khuyên ông, tiểu Cửu Khinh cũng dùng tay nhỏ chạm chạm, mặt Tần Vịnh giãn ra, vực dậy tinh thần: “Cửu nhi của chúng ta nhất định là đứa nhóc có phúc khí nhất!”
Tần Cửu Khinh dần dần lớn lên, không khỏi biết chuyện mình vừa sinh ra, cũng biết phụ mẫu chịu ghẻ lạnh vì mình.
Hắn trưởng thành sớm nên hiểu chuyện sớm, chịu đựng lời lạnh nhạt của người khác, cố gắng đọc sách, chỉ mong có thể đỡ đần cha nương.
Thẳng đến năm bảy tuổi, Thiên Ngu Sơn thu nạp môn đồ, Tần Cửu Khinh khiến mọi người kinh ngạc.
Vạn linh căn hiếm thấy, nhân gian không hiểu, Tu chân giới lại xôn xao một trận.
Tần Cửu Khinh vào Thiên Ngu Sơn, Tần Vịnh và Hứa thị cũng theo đó nở mày nở mặt.
Công danh trần tục có là gì, con trai họ sắp vấn đạo thành tiên!
Những tiên nhân đó nói, con trai họ thiên tư trác tuyệt, là thiên tài hiếm thấy, con cưng của trời chắc chắn sẽ trường sinh bất lão!
Ai dám nói con trai họ xui xẻo? Con trai họ có phúc khí nhất.
Trước khi Tần Cửu Khinh nhập Thiên Ngu Sơn, Tần Vịnh và thê tử chong đèn suốt đêm nghĩ tên hay cho hắn.
—— Cửu Khinh.
Bay cao chín vạn dặm.
Như gió nhẹ.
Tất cả đều là tình yêu của phụ mẫu giành cho con cái, hy vọng hắn như diều gặp gió, lại sợ nhân sinh hắn quá nặng nề.
Như gió nhẹ, như mây đạm, có thể tiêu sái, là hi vọng duy nhất của họ đối với hắn.
Tần Cửu Khinh bái nhập tiên môn, địa vị của hai phu thê Tần Vịnh ở Tần gia được nâng cao. Con thiếp thất bị xa lánh ngày xưa nay được mọi người tôn kính, Tần gia vốn dần dần xuống dốc nay khách đến nườm nượp. Tần lão thái thái cực ghét Tần Cửu Khinh cũng ra vẻ ôn hoà, dẫu không thể mở miệng khen trưởng tôn của mình nhưng có thể khen Hứa thị biết sinh.
Tần Cửu Khinh bảy tuổi nhập Thiên Ngu Sơn, chỉ cho là đổi chỗ đọc sách thôi, hắn sẽ không cô phụ chờ mong của phụ mẫu, vô cùng chăm chỉ khắc khổ.
Nhưng tu hành không thể so với đọc sách, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Hắn chỉ cảm thấy mới qua mấy ngày, hoá ra đã nửa năm.
Hắn từ Luyện Khí đến Trúc Cơ đều liền mạch lưu loát, chấn kinh Thiên Ngu Sơn, nổi danh Tu chân giới, ngồi ổn trên danh vị thiên tài ngàn năm có một.
Lúc này, hắn lấy lại tinh thần, hỏi Quân Thượng Minh: “Sư phụ, con có thể xuống núi thăm phụ thân mẫu thân không?”
Quân Thượng Minh đối đãi với hắn cực kỳ tốt: “Ngươi đã bước vào tiên đồ, chuyện thế tục sớm muộn cũng đoạn, sao không chịu buông?”
Tần Cửu Khinh bảy tuổi nhăn nhăn mày.
Quân Thượng Minh tiếp tục nói: “Ngươi đã Trúc Cơ, tu hành thêm ít ngày nữa sẽ có thể kết đan, chờ kết đan xong ngươi sẽ tự nhiên xem nhẹ chúng thôi.”
Tần Cửu Khinh không phải tiểu đồng tử mới nhập môn, hắn biết con đường tu hành dài, sau Trúc Cơ là kết đan, ngắn thì mười năm, lâu là mấy chục năm, tư chất tốt đến mấy cũng phải mất năm sáu năm.
Thời gian tu hành của hắn không trôi, còn phụ thân mẫu thân sẽ chậm rãi già đi.
Con muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu chẳng còn.
Hắn không muốn.
Tần Cửu Khinh quyết định phải về nhân gian, hắn muốn bồi phụ mẫu già đi, chờ dương thọ của họ hết, hắn sẽ về Thiên Ngu Sơn tu hành.
Đối với tu sĩ, năm sáu mươi năm chỉ là chớp mắt, còn đối với phụ mẫu hắn là cả đời.
Hắn không muốn vứt bỏ bọn họ.
Tần Cửu Khinh không nói suy nghĩ này cho bất luận kẻ nào biết. Tần Vịnh thấy hắn ở mãi trong nhà không trở về tiên sơn, không khỏi hỏi: “Trong quá trình tu hành gặp phải trắc trở gì sao?” Hiện giờ ông đã biết Tu chân giới cũng có thế tộc, phân chia tài nguyên, sợ con trai bị ức hiếp.
Tần Cửu Khinh nói: “Sư tôn nói con vẫn còn thiển cận, cần ở thế tục rèn luyện, chờ sau khi thành niên mới có thể thử kết đan.”
Tần Vịnh và Hứa thị cực kỳ vui mừng: “Nói vậy, con có thể ở nhà đợi… đợi…”
Tần Cửu Khinh ôn thanh nói: “Sau khi con cập quan về lại tiên sơn cũng không muộn.”
Hắn không nghĩ ngờ bởi vì ý niệm này mà khiến Tần gia gặp hoạ diệt môn.
Bảy tuổi đến mười bốn tuổi, suốt bảy năm, Tần Cửu Khinh ở Tần gia, dựa vào tu vi cải thiện thể chất phụ thân mẫu thân, thậm chí không so đo hiềm khích trước đây mà trị hết tật chân cho Tần lão thái thái.
Tổ tiên Tần gia có bệnh dữ, dẫn tới Tần gia con cháu điêu tàn.
Tần Cửu Khinh tuổi nhỏ đã là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, là thần tiên chốn nhân gian. Hắn điều chỉnh khí vận của Tần gia một chút, không chỉ làm con cháu thịnh vượng mà còn làm người trong tộc thân cường thể kiện.
Chuyện Tần gia có một tiểu thần tiên truyền đến tai hoàng đế nhân gian.
Thanh danh Tần gia từ đây khởi sắc, một bước lên trời.
Tần Vịnh và Hứa thị là người hiền lành, bỏ qua cô lập và xa lánh trong quá khứ, khoan dung tiếp nhận người trong tộc, ngày nào cũng cười không khép miệng.
Bảy năm, vừa vặn bảy năm.
Quân Thượng Minh xuất quan, Tần Cửu Khinh không thể không trở về núi bái kiến sư tôn.
Quân Thượng Minh không cần kiểm tra cũng nhận ra Tần Cửu Khinh hoang phế tu hành, dò hỏi một hồi, hắn ta còn không hiểu cái gì nữa?
“Ngươi muốn bồi phụ mẫu ngươi đến cuối đời?”
Thiếu niên ăn nói hùng hồn: “Khẩn cầu sư tôn thành toàn.”
Quân Thượng Minh lẳng lặng nhìn hắn.
Tần Cửu Khinh vẫn không nhúc nhích.
Quân Thượng Minh khẽ thở dài: “Thôi, chỉ là năm sau mươi năm, đi đi.”
Tần Cửu Khinh khẽ run giọng, cảm kích nói: “Đa tạ sư tôn!”
Tần Cửu Khinh tràn đầy vui sướng xuống núi, hận không thể ngự kiếm bay, nhanh chóng thông báo tin tức tốt này cho phụ mẫu hay.
Nào biết hắn vừa tới Tần phủ, đã bị ngọn lửa ngập trời làm cho đứng hình.
Tần gia.
Nhà hắn.
Máu chảy thành sông.
Tần Cửu Khinh vọt vào biển lửa, lọt vào tầm mắt là những cái xác bị cháy!
Khói lửa sặc sụa, mùi khét buồn nôn, xông vào chóp mũi, chui vào lục phủ ngũ tạng…
Hắn nhìn thấy Tần lão thái thái hai mắt trợn lớn, thấy thẩm tam nương và cái thai oan uổng trong bụng, thấy nhị thúc ôm chặt đứa bé bị thiêu đến máu thịt be bét, thấy…
Thấy phụ thân, mẫu thân……
Thấy bọn họ đến chết vẫn nắm lấy ngọc bài khi còn bé hắn khắc cho họ.
Tùng Dương Tử. Quân Thượng Minh.
Huyết hải thâm cừu như vậy, thế mà hắn nhận giặc làm cha!
Nếu Quân Thượng Minh không ham muốn linh căn của hắn, không biết hắn sẽ bị lừa đến khi nào!
*
“Tần Cửu Khinh… Tần Cửu Khinh… Tần Cửu Khinh!”
Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai, Tần Cửu Khinh bị đánh thức từ dòng nước đen đặc trong thức hải.
Hắn giãy giụa trồi lên mặt băng, thấy ma kiếm màu tím tản ra tà khí.
Hắn không thể chết được.
Huyết cừu chưa báo, sao hắn có thể chết!
Ma kiếm cảm giác được ý thức Tần Cửu Khinh, không rảnh quan tâm tiểu bạch cốt ngoài kia, lén quay về thức hải, ra sức áp chế.
Tần Cửu Khinh không có tu vi, thức hải toàn là ác niệm, ma kiếm chiếm tiên cơ làm sao cho hắn cơ hội.
Ma kiếm nện một cái thật mạnh, Tần Cửu Khinh chìm xuống mặt băng.
Không bao lâu sau, mặt băng tan vỡ, Tần Cửu Khinh lần thứ hai đứng lên.
Ma kiếm lại nện một lần nữa, miệng vết thương trên người Tần Cửu Khinh vỡ ra, máu tươi nhỏ xuống nước, lập tức bị cắn nuốt.
Lần này, hắn không ngã xuống nữa.
Hắn vết thương chồng chất đứng trên mặt băng đen nhánh.
Ma kiếm nện thêm một cái, lại không trúng người Tần Cửu Khinh.
Một nhóc xương khô nho nhỏ, sáng trong, chỉ bằng bàn tay đứng trước mặt Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Hắn bỗng dưng nhớ tới giọng ấm ức của tiểu bạch cốt: “Ngươi ăn 39 xương ngón tay của ta…”
39 xương ngón tay, hóa thành một bạch cốt nho nhỏ, bảo vệ linh thức hắn.
Tần Cửu Khinh đụng phải bạch cốt nho nhỏ, xúc cảm lạnh lẽo quấn lấy lòng bàn tay hắn, theo khe hở lùa vào mu bàn tay, nhóc xương khô dính trên đầu ngón tay hắn, trông dịu dàng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Đột nhiên, Tần Cửu Khinh nắm lấy ma kiếm tràn đầy sát khí.
Tử khí ngút trời, tà ma gào thét.
Cách ngàn năm, ma kiếm Thiết Thiên tái xuất đại hoang!
Chủ nhân mới của nó từng là người chấp kiếm Thiên Ngu Sơn——
Tần Cửu Khinh nắm trong tay thiên hạ đệ nhất kiếm.
Hết chương 10