TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Tần Cửu Tịch: “…”

Hắn cũng chỉ là con ma hơn bảy ngàn tuổi, làm sao từng nghe những câu lộ liễu ấy, trái tim đập thình thịch không thôi.

Bạch Tiểu Cốc lén nhìn hắn, thấy chủ nhân không còn tức giận như vậy, không ngừng cố gắng: “Đáng tiếc vừa rồi người búng một cái, cốt đã quên mất, người có muốn…”

Tần Cửu Tịch ngắt lời y: “Ngươi…”

Hắn chỉ nói được một chữ, sau đó không biết phải nói gì tiếp theo.

Hỏi thẳng? Hắn không làm được.

Không hỏi? Trong lòng như có mèo cào, một khắc cũng không chịu nổi.

Bạch Tiểu Cốc mơ hồ nhận ra, y thử mở miệng: “Chủ nhân, không phải người ghen chứ?”

Tần Cửu Tịch: “………………”

Bạch Tiểu Cốc trợn mắt: “Người ghen thật!”

Tần Cửu Tịch nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.”

Bạch Tiểu Cốc cười cong mắt, nói: “Khi sư phụ và sư huynh hôn ta, ta chỉ là tiểu cốt đầu không có da thịt, khi đó sư huynh cũng chỉ là hoả hồ chưa hoá hình.”

Lại nói, sau khi sư huynh có thể hóa hình, hình như không hôn y nữa…

Bạch Tiểu Cốc ngọt ngào nói: “Sau khi cốt biến thành người, người là người đầu tiên nhìn thấy cốt, nắm tay cốt, ôm cốt, hôn cốt!”

Đúng rồi, Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Thân thể cốt cũng do người nặn từng chút một.”

Nghĩ đến đây, lòng y như được bôi mật, miệng càng ngọt hơn: “Cốt thích chủ nhân, không phải thích bình thường.”

Có những câu y nói ra miệng, có những câu y nói trong lòng…

Bất kể là nói ở đâu, đều tiến thẳng vào tai Tần Cửu Tịch, rồi bay thẳng tới tâm can, khiến trái tim hắn mềm nhũn.

Giọng Tần Cửu Tịch hơi khàn: “Không giống bình thường chỗ nào?”

Hắn biết rõ nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

Gò má Bạch Tiểu Cốc ửng đỏ, ậm ừ một hồi, chà tay xấu hổ nói: “Giống như sư phụ thích Hứa Nặc tỷ tỷ…”

Tần Cửu Tịch giật mình: Nhóc xương khô hiểu thật.

Bạch Tiểu Cốc thấp thỏm, y ngẩng đầu nhìn Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân thì sao?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc luống cuống: “Người không…”

Hu hu, đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, chẳng lẽ chủ nhân…

Tần Cửu Tịch bỗng nhiên tới gần, đằng sau Bạch Tiểu Cốc là cây tùng thô to, không thể lùi nữa, đương nhiên y cũng không muốn lùi.

Tần Cửu Tịch cúi đầu, khẽ chạm vào môi y.

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Trên mặt Tần Cửu Tịch vẫn bình tĩnh, chỉ có vành tai ửng đỏ, hắn không dám nhìn Bạch Tiểu Cốc, thấp giọng hỏi: “Ngươi thích ta?”

Bạch Tiểu Cốc: “Ừm…”

Tần Cửu Tịch lại hỏi: “Thích thân mật hơn một chút?”

Bạch Tiểu Cốc thẹn thùng: “Đúng vậy.” Chỉ hai chữ mà thôi, âm thanh nhỏ nhẹ, mang theo mê hoặc vô hình.

Tần Cửu Tịch không nhịn được, ban nãy chỉ lướt qua, lần này hắn giữ eo Bạch Tiểu Cốc, ép y ngửa đầu nhìn hắn, còn hắn hơi cúi đầu, in lên cánh môi xinh đẹp mỹ miều.

Môi răng giao triền kích thích đến nỗi Bạch Tiểu Cốc mở to mắt, đầu óc trống rỗng, chân eo nhũn ra, không thể đứng vững.

Sau khi có thân thể, y cần phải hô hấp, lúc này y không thể thở được, như một con cá đuối nước—— Rõ ràng ở trong nước, lại không chống nổi sóng biển mãnh liệt.

“Ưm…”

Tần Cửu Tịch thoáng buông y ra.

Hai mắt Bạch Tiểu Cốc ươn ướt, cánh môi nhạt màu như gỗ đỏ dính sương sớm, vừa mỏng manh vừa diễm lệ.

Tần Cửu Tịch không dời mắt được, suýt chút nữa lại muốn tiến lên hôn, ai ngờ Bạch Tiểu Cốc lắp bắp hỏi: “Không phải chủ nhân không song tu với cốt sao?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi run rẩy, vừa thẹn thùng vừa chờ mong.

Tần Cửu Tịch khẽ hít một hơi, chọt trán y: “Ai muốn cùng ngươi song tu?”

Bạch Tiểu Cốc trợn to mắt: “Vậy vừa rồi người…”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc khiếp sợ: “Người chơi lưu manh sao?”

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Nói hươu nói vượn!”

Bạch Tiểu Cốc ấm ức: “Quả nhiên người muốn bội tình bạc nghĩa.”

Lung tung cái gì thế!

Tần Cửu Tịch hận không thể cạy đầu y ra, xem y suy nghĩ gì!

Ờ, không cần cạy, hắn vốn có y thể nghe thấy tiếng lòng của tiểu cốt đầu.

Nghĩ nghĩ, Tần Cửu Tịch bỗng nhướng mày hỏi: “Không phải ngươi muốn trộm tu vi bổn toạ chứ?”

Bạch Tiểu Cốc bừng tỉnh: “À đúng! Song tu còn có thể trộm tu vi người, vừa rồi cốt không nghĩ đến chuyện này, trộm tu vi như thế nào? Chủ nhân mau hôn cốt cái nữa, cốt nhất định sẽ… Ai da!”

Y nhắm mắt, chu môi, không chờ được một nụ hôn, ngược lại chờ đến một cái búng trán!

Bạch Tiểu Cốc che trán trừng hắn.

Tần Cửu Tịch: “Được rồi.”

Giọng điệu cứng ngắc, Bạch Tiểu Cốc lại ấm ức, nhỏ giọng nói: “Người… bội tình bạc nghĩa.”

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y.

Bạch Tiểu Cốc: “Hức!”

Tần Cửu Tịch nhân lúc y bí bách, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có biết song tu là gì không?”

Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt: “Không phải là giống vừa rồi như vậy… ôi…” Y vừa nghĩ tới là lập tức xấu hổ!

Tần Cửu Tịch: “………”

Bạch Tiểu Cốc lại tức tối: “Người cứ nói ta sẽ trộm tu vi người, nhưng rốt cuộc phải…”

Tần Cửu Tịch nhìn bộ xương ngốc nghếch không hiểu gì, bỗng nhớ tới quyển sách cừu tinh cho hắn ở Chiêu Diêu Sơn.

Khó trách loại sách này tồn tại, nếu đám tiểu tinh quái không có phụ mẫu hướng dẫn, thật đúng là không hiểu gì cả.

Tần Cửu Tịch chưa kịp tiêu huỷ quyển sách kia, dứt khoát ném cho Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc: “???”

Tần Cửu Tịch: “Xem đi.”

Bạch Tiểu Cốc sợ nhất đọc sách, y hỏi: “Là thuật pháp gì? Người dạy ta không được sao? Ta thích nghe người giảng, không muốn đọc…”

Chưa kịp nói chữ “chữ”, Bạch Tiểu Cốc đã nhìn thấy “ minh họa” trong sách!

Ê ê…

Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng má, tay cầm sách run run, lắp ba lắp bắp: “Bọn họ, bọn họ đang làm cái gì?!”

Người đưa sách cho Bạch Tiểu Cốc là Tần Cửu Tịch, người hối hận cũng là Tần Cửu Tịch.

Không đợi Bạch Tiểu Cốc mở trang sau, Tần Cửu Tịch đã tịch thu sách.

Đầu Bạch Tiểu Cốc đầy dấu chấm hỏi, vẻ mặt mờ mịt.

Tần Cửu Tịch bỏ sách vào Càn Khôn Châu, bình tĩnh nói: “Không cần xem.”

Bạch Tiểu Cốc: “Cốt chưa…”

Tần Cửu Tịch: “Chờ ra khỏi bí cảnh, bổn tọa dạy ngươi.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Tuy không hiểu lắm, nhưng sau khi nhìn thấy bức hoạ, Bạch Tiểu Cốc cũng lờ mờ nhận ra, vừa nghe thấy Tần Cửu Tịch muốn dạy y, y vừa xấu hổ vừa bồn chồn, hận không thể rời khỏi bí cảnh ngay và luôn, kế đó nhanh chóng học… song tu đại pháp!

Bạch Tiểu Cốc cố gắng xua tan xấu hổ, hỏi: “Người không sợ cốt trộm tu vi người?”

Tần Cửu Tịch: “Ngươi trộm còn ít?” Leng keng, cốt liên từ ống tay áo hắn tuột xuống.

Bạch Tiểu Cốc hiểu ý hắn.

Đúng rồi, không cần song tu y cũng đã trộm tu vi của chủ nhân từ lâu, chủ nhân cũng không hề tức giận.

Suy ra y có thể song tu cùng chủ nhân!

Tốt quá, song tu còn có thể tăng cảnh giới.

Nhất tiễn song điêu, nhất cử lưỡng tiện, một chủ lưỡng dụng, một cốt trộm vui!

Phía trước là thành ngữ, phía sau…

Tần Cửu Tịch lười sửa đúng bộ xương ngốc.

Việc cấp bách bây giờ là rời khỏi “bí cảnh”, chờ xong việc, bọn họ sẽ có thể ở an cư ở Thiên Ngu Sơn, đến lúc đó Tần Vịnh và hỏa hồ ly cũng đều sẽ tỉnh lại, cái tên Vấn Đạo Tông chắn chắn không thể dùng nữa, gọi là Thiên Ngu Môn cũng không tệ.

Bạch Tiểu Cốc sẽ là chưởng toạ Thiên Ngu Sơn, còn hắn ở sau màn thay y xử lý công việc.

Sau này Thiên Ngu Sơn không cần quan tâm tư chất đồ đệ, hợp ý là được—— Dù sao tư chất tốt hay xấu đều là rác trong mắt hắn.

Nhân tộc tu hành vốn là nghịch thiên, được mấy người có tư chất tốt?

Tần Cửu Tịch lại nghĩ đến thân thể Bạch Tiểu Cốc, tuy có vỏ Xích Đề làm máu thịt, nhưng dẫu sao cũng thiếu linh căn, tu hành không tiện.

Trong thân kiếm Vấn Đạo có một thần vật, bị Giang Kha luyện thành linh căn.

Thật ra Tần Cửu Tịch không cần, vừa hay có thể chuyển cho Bạch Tiểu Cốc.

Còn làm sao có thể nhẹ nhàng chuyển dời…

Tần Cửu Tịch không tài nào tưởng tượng nỗi có ngày mình cần phải song tu.

Thu hồi suy nghĩ, Tần Cửu Tịch kéo Bạch Tiểu Cốc ra khỏi rừng cây.

Lúc này, Hứa Nặc đã ăn sạch giò heo hầm đậu tương, giò heo nướng, bánh hoa da heo nướng, gà ăn mày…

Trọng điểm là ăn nhiều như vậy mà vẫn lịch sự văn nhã, khuôn mặt xinh đẹp và ngón tay nuột nà đều sạch sẽ, không hề dính mỡ.

Bạch Tiểu Cốc khâm phục!

Hứa Nặc thấy bọn họ ra, vội vàng hành lễ.

Tần Cửu Tịch xua tay, nói: “Ta phó thác y cho ngươi.”

Hứa Nặc sắc mặt nặng nề, trấn định nói: “Đệ tử nhất định không phụ phó thác.”

Tần Cửu Tịch gật đầu: Giao Bạch Tiểu Cốc cho Hứa Nặc, hắn yên tâm.

Tần Cửu Tịch lại nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc, Bạch Tiểu Cốc cũng đang nhìn hắn.

Sau đó sương đen bốc lên, sương mù tan đi, thần kiếm vô phẩm mộc mạc trang nhã xuất hiện.

Tần Cửu Tịch hóa thành hắc ảnh, hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, chỉ là thân hình nhạt rất nhiều, nhìn kỹ sẽ có thể nhận ra đây không phải thực thể.

Tần Cửu Tịch ra hiệu Bạch Tiểu Cốc cầm Vấn Đạo.

Bạch Tiểu Cốc vội vàng ôm Vấn Đạo vào lòng, cẩn thận như ôm trân bảo hiếm có.

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Cốt làm không đúng sao?”

Tần Cửu Tịch: “Ngươi phải dùng nó giết chết ta.”

Bạch Tiểu Cốc căng thẳng, hơi dùng sức ôm Vấn Đạo—— Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có chút sợ hãi.

Tần Cửu Tịch: “Có ai dùng kiếm như ngươi?” Dứt lời, hắn lại nói, “Nắm lấy chuôi kiếm.”

Bạch Tiểu Cốc do dự nửa ngày mới buông tay ôm Vấn Đạo, chuyển sang nắm lấy chuôi kiếm Vấn Đạo: “Như vậy sao?”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Tuy Bạch Tiểu Cốc cực kỳ chết nhát, nhưng bề ngoài đủ để doạ người.

Bạch Tiểu Cốc có diện mạo gió mát trăng thanh, chỉ cần không nói lời nào sẽ thanh lãnh tự phụ, Vấn Đạo trắng như tuyết và mái tóc trắng lập loè sao trời hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Tần Cửu Tịch suy nghĩ, lấy một bộ bạch vân cẩm y từ Càn Khôn Châu ra: “Đi thay.”

Bạch Tiểu Cốc biết mặc, đẹp thì đẹp, chẳng qua… Y nhỏ giọng nói: “Tay áo quá dài…” Khó mặc!

Y chưa dứt lời, Tần Cửu Tịch khẽ nhướng mày.

Bạch Tiểu Cốc sợ—— sợ hắn không dạy mình song tu.

“Được rồi được rồi…” Y mặc là được.

Bạch Tiểu Cốc ôm y phục đi về phía rừng cây, đi được một nửa bỗng dừng lại: “Chủ nhân!”

Tần Cửu Tịch: “Hửm?”

Bạch Tiểu Cốc cực kỳ thông minh: “Người mặc giúp ta đi!”

Tần Cửu Tịch: “……”

Lá gan Bạch Tiểu Cốc to ra: “Người không giúp, cốt không mặc!”

Hết chương 110

Bình luận

Truyện đang đọc