TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Vô số ý nghĩ xoay vần trong lòng Tần Vịnh, cái trước kinh khủng hơn cái sau, làm gã gần như không đứng vững, mãi đến khi nhớ đến tiểu bạch cốt, tiểu gia hoả đến từ tương lai kia, mới miễn cưỡng có sức lực.

Sẽ không có việc gì, Cửu nhi sẽ không có việc gì.

Bọn nhỏ nhất định sẽ không có việc gì!

Mười ba năm sau, Cửu nhi và Tiểu Cốc là tu sĩ, là tiên nhân.

Tiên nhân…

Tiên nhân không sợ nước…

Tần Vịnh hồi niên thiếu đọc sách ở Quốc Tử Giám bảy tám năm, gã là con thứ, tính tình yếu đuối, không được phụ thân thích, đích mẫu cũng không thích hắn. Niên thiếu không ai quản, khó tránh khỏi ham chơi, Tần Vịnh ở học đường chưa từng nghiêm túc học buổi nào, lúc nào cũng muốn chơi.

Cái lợi của ham chơi là mỗi tấc đất ở Quốc Tử Giám đều có bước chân của gã, vì thế gã băng đường tắt, trốn tới hồ băng ở hậu viện.

Mười mấy năm trôi qua, hồ băng vẫn không hề thay đổi, đông chưa tới đã kết băng mỏng, nước lạnh thấu xương, nếu trượt chân rơi xuống, thật không dám tưởng tượng!

Tần Vịnh nhéo đùi mình một cái: Không thể nào, Cửu nhi rất cẩn thận, tuyệt đối không thể rơi vào hồ băng!

Gã trốn sau núi giả, nhìn người Từ gia ở bên ngoài.

Bên cạnh Từ thị là ma ma, phía sau có khoảng sáu bảy gia đinh rắn chắc, Từ thị phân phó một tiếng, gia đinh ồ ạt nhảy vào hồ băng.

Nhìn đến đây, trái tim Tần Vịnh chùng xuống.

Từ thị mặt lộ vẻ sầu muộn, đi qua đi lại.

Ma ma thấp giọng an ủi: “Phu nhân đừng nóng, việc này không thể ầm ĩ.”

Từ thị tâm phiền ý loạn, không hề giấu giếm tâm phúc ma ma: “Đức nhi bị ta chiều hư mới sinh cái tính nóng nảy thế này, nếu nó muốn giết Tần Cửu Tịch thì cũng không nên dùng biện pháp lỗ mãng như vậy!”

Lời nói đứt quãng bay đến tai Tần Vịnh sau núi giả, gã như bị sét đánh.

Ma ma trấn an Từ thị: “Phu nhân đừng nói như vậy, thiếu gia chỉ có ý tốt, rõ ràng là thấy Tần Cửu Tịch trượt chân rơi xuống nước mới gọi chúng ta tới tìm người.”

Từ thị biết mình nói lỡ, khẽ hít một hơi: “Việc này phải xử lý gọn gàng cho ta, mấy ngày trước, tiên nhân ở Thiên Ngu Sơn còn tán thưởng Đức Nhi phẩm tính tốt, đừng gây ra chuyện xấu gì.”

Ma ma: “Đều là người hiểu tận gốc rễ, phu nhân yên tâm.”

Từ thị lo âu, nhịn không được nói: “Ngươi nói xem, chỉ hai ngày nữa thôi! Chờ thêm hai ngày nữa, Tần Cửu Tịch sẽ chết bất đắc kỳ tử, Đức nhi của chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận được tiên nhân truyền thừa…”

Ma ma: “Chỉ cần xử lý sạch sẽ sẽ không thành vấn đề.”

Nghe mấy câu này, Tần Vịnh còn gì không rõ?

Gã trốn sau khe núi giả, tay trái cào mõm đá sần sùi, móng tay bị gãy, máu tươi trào ra; tay phải bụm chặt miệng, vì dùng sức quá mạnh mà nổi gân xanh, môi đỏ bị rách, đôi mắt phượng ngày thường cong cong giờ đây đều ngập nước mắt.

Gã lặng lẽ khóc, khóc đến tuyệt vọng.

Giờ khắc này Tần Vịnh chỉ muốn lao ra cá chết lưới rách với họ.

Bọn họ dám tàn nhẫn tới vậy, vì tiên nhân truyền thừa gì đó mà dám giết người!

Họ… Họ đẩy Cửu nhi xuống hồ băng.

Họ giết Cửu nhi!

Cửu nhi, con gã, mệnh gã!

Trời biết Tần Vịnh phải kiềm chế bao nhiêu mới không lao ra ngoài.

Gã lao ra chỉ có chữ chết.

Gã không thể giết hung thủ, trái lại còn bị diệt khẩu.

Đến lúc đó… Nặc nhi phải làm sao?!

Nặc nhi từ lúc gả cho gã chưa bao giờ trải qua một ngày bình yên sẽ phải làm sao…

Nhưng gã phải sự thật này cho Nặc nhi thế nào đây?

Cửu nhi của họ…

Tuyệt vọng ập trời bao lấy Tần Vịnh, gã cực kỳ hận bản thân.

Tại gã quá vô dụng, tại gã quá yếu đuối, ngay cả thê nhi của mình cũng bảo vệ không xong.

Uổng công gã làm phu làm phụ!

Âm thanh bên ngoài kéo suy nghĩ Tần Vịnh trở về.

Gia đinh khàn giọng nói: “Không tìm được.”

Từ thị cao giọng: “Sao có thể!”

Ma ma vội hỏi: “Thiếu gia thấy Tần Cửu Tịch rơi xuống nước khi nào?”

Từ thị nói cái đại khái canh giờ.

Ma ma nói: “Không thể nào, nếu thật sự ở hồ băng thì đã nổi lên rồi.”

Từ thị sắc mặt âm trầm: “Có lẽ chúng ta nhọc công rồi, có khi thằng nhóc đó giỏi bơi, đã về nhà rồi.”

Ma ma nhìn về phía hồ băng, hạ giọng nói: “Thời tiết này mà rơi xuống nước, có bò lên cũng sống không lâu, phu nhân, chúng ta vẫn nên…”

Từ thị làm sao không hiểu, nàng ta nói: “Hồi phủ!”

Ầm ĩ thì ầm ĩ, nàng ta muốn xem xem Tần gia có thể ra mặt giùm tên bất lực Tần Vịnh không.

Nhóm người Từ phủ ra khỏi Quốc Tử Giám, Tần Vịnh hồi lâu mới hoàn hồn.

Bọn họ không tìm được gì cả.

Cửu nhi không có ở hồ băng.

Cửu nhi…

Trong đầu Tần Vịnh lần thứ hai hiện ra bóng dáng trắng nõn của nhóc xương khô, ánh sáng soi rọi đôi mắt phượng hẹp hài, gã nhìn thấy hy vọng.

Là Tiểu Cốc…

Cửu nhi nhất định còn sống!

Về nhà… Có lẽ bọn họ đã về nhà!

Ý nghĩ này giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ, Tần Vịnh không quan tâm ngón tay chảy máu đầm đìa, cũng không quan tâm hai chân tê cứng, chạy thục mạng về nhà.

Tần Vịnh không dám nghĩ gì hết, dùng hết sức lực triệt hao suy nghĩ của mình.

—— Về nhà.

—— Trong nhà có hết thảy.

*

Hứa thị đứng ở ngoài cửa hơn nửa canh giờ, nàng không mua y phục mùa đông, y phục mùa đông cũ đã bị nàng lén đổi thành y phục trong của hai phụ tử. Tần Vịnh nhìn thấy, cản nàng lại, nàng nói mình không ra khỏi nhà, trong nhà không lạnh.

Thực tế làm sao không lạnh chứ?

Than lửa được cấp tới tay bọn họ ít đến đáng thương.

Ngoại trừ mấy ngày rét không chịu nổi, nàng không dám dùng.

Quen lạnh cũng có chỗ tốt, lúc này gió lạnh thổi tới, nàng không cảm thấy gì, chỉ thấy rất nóng ruột, hận không thể chạy ra tìm bọn họ.

Cuối thu ngày ngắn, thái dương vừa mới còn lơ lửng trên gác, không lâu sau đã đen kịt.

Duỗi tay không thấy năm ngón, quạnh quẽ cô tịch, làm người phát lạnh.

Cửu nhi không trở về, Tần Vịnh cũng không trở về.

Hứa thị nắm chặt khăn tay, bàn tay xanh xao nổi gân xanh.

Sao còn chưa về?!

Có phải đã xảy ra chuyện gì không?!

Hứa thị không chờ nổi nữa, nàng muốn đi tìm bọn họ, nàng…

Leng keng…

Âm thanh va chạm của ngọc thạch vốn không xuất hiện ở đây lại vang bên tai Hứa thị.

Nàng cứng người, trong đầu hiện ra ý niệm vớ vẩn: Không phải ngọc thạch, là Tiểu Cốt.

Hứa thị giương mắt nhìn, mới liếc một cái, nước mắt cố nén hồi lâu tuôn ào ào.

Nước mắt chảy ồ ạt, gần như nàng không nhìn rõ thân ảnh nho nhỏ đạp trăng đi tới.

Đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo.

Phố xá quạnh quẽ chỉ có tiểu thiếu niên như ngọc từng bước từng bước đi về phía nàng.

Người nọ đến gần, nàng nhìn mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt trắng như sứ, con ngươi dưới cặp mi dài đẹp hơn hắc trân châu.

Nàng thấy hắn nhìn nàng.

Cửu Nhi của nàng, con trai của nàng.

Không biết vì sao giờ khắc này nàng như cùng hắn cửu biệt trùng phùng.

Đúng vậy, cửu biệt trùng phùng, mất mà tìm lại…

Ở đông tuyết trắng xóa, hoa hải đường nở rực rỡ.

Là khách tha phương nhớ cố hương, là nỗi buồn biệt ly…

Khoảnh khắc gặp lại hóa thành một đoá hải đường điểm xuyết đám mây.

Hứa thị bước tới vài bước, ôm chặt Tần Cửu Khinh, nức nở nói: “Cửu nhi… Cửu nhi… con… con trai ngoan của nương…”

Tần Cửu Khinh giật mình, cái ôm ấp áp này đã xa lạ với hắn từ lâu, mẫu thân trẻ tuổi cũng trở nên rất xa xôi.

Sau năm mười lăm tuổi, hắn chưa từng gặp lại nàng.

Tần gia bị thiêu sạch, thi thể phụ mẫu bị đốt thành tro.

Hắn nhìn cảnh hoang tàn đổ nát trước mắt, nhìn cây hải đường lung lay sắp đổ, nhìn ngôi nhà không sót lại gì…

Một tiếng cũng khóc không được.

Khi quá đau đớn sẽ không thể phát ra tiếng.

Tần Cửu Khinh dùng tròn một năm mới có thể thoát khỏi ác mộng, mới có thể phát ra âm thanh.

Lúc ấy lý lẽ sống sót của hắn là gì?

Là báo thù cho phụ mẫu, tìm ra hung thủ diệt môn.

Sau đó…

Hắn nhận giặc làm cha, cực kỳ ngu xuẩn!

Âm thanh nghẹn ngào của nhóc xương khô lôi hắn ra khỏi đáy vực: “Mẫu thân đừng khóc…” Thấy nàng khóc, y cũng muốn khóc, khóc rất khó chịu, đừng chảy nhiều nước mắt như vậy mà.

Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, cố nén nghẹn ngào: “Nương, con đã về.”

Hứa thị buông hắn ra, cố gắng xoa nước mắt: “Con nhìn nương này, ầy, còn ra thể thống gì nữa, trở về là tốt, không có việc gì là tốt, mau… mau vào phòng…”

Tiểu bạch cốt nhảy lên vai nàng, định lau nước mắt cho nàng.

Hứa thị nâng y trong lòng bàn tay, cười nói: “Tiểu Cốc ngoan, mẫu thân không khóc.”

Bạch Tiểu Cốc thấy nàng không rơi lệ mới thở phào: “Đừng khóc, sẽ đau.”

Hứa thị ấm áp: “Ừm, sau này nương không khóc nữa.”

Ba người vào phòng, Tần Cửu Khinh hỏi: “Phụ thân đâu?”

Hứa thị vội nói: “Trễ như vậy hai đứa không trở về, chàng ấy đến học đường tìm rồi.”

Tần Cửu Khinh chùng xuống.

Hứa thị lại nói: “Chàng ấy ra ngoài nãy giờ, hẳn là về tới, Cửu nhi…”

Tần Cửu Khinh làm gì còn tâm trạng ngồi, hắn nói: “Nương ở nhà đừng đi đâu hết, con đi tìm phụ thân.”

Hứa thị cả kinh: “Xảy ra chuyện gì?”

Tần Cửu Khinh không kịp giải thích, nói với tiểu bạch cốt: “Lấy Càn Khôn châu ra đi.”

Tiểu bạch cốt nhanh chóng biến lớn, móc hạt châu từ trong lòng ngực ra.

Tần Cửu Khinh lấy hộ trạch phù ra, mới vừa dán lên cửa, bỗng nghe thấy tiếng bước chân.

Tần Vịnh vội vã chạy về, tóc tai rối loạn, gương mặt trắng nhợt, cánh môi khô nứt, máu trên đầu ngón tay dính vào tay áo, nhuộm đỏ rợn người.

Tần Vịnh không thấy bất cứ thứ gì cả, Tần Cửu Khinh đang đứng ở trước mặt gã, gã cũng không thấy.

Gã chạy thục mạng về nhà, hai mắt mở lớn, ý thức mơ hồ.

Tần Cửu Khinh tiến lên, hô: “Cha.”

Tần Vịnh ngơ ngẩn.

Tần Cửu Khinh sợ gã vừa kinh vừa sợ sẽ mất hồn, vội lấy ra bình phỉ thuý từ Càn Khôn châu ra, nhỏ một giọt giữa mày gã.

Tần Vịnh cảm thấy mùi hương nhàn nhạt chui vào chóp mũi, hơi lạnh từ giữa mày lan khắp người —— Ý thức tác loạn dần dần rõ ràng, đồng từ mất hồn dần dần có thần thái.

Khi Tần Vịnh nhìn thấy tiểu đồng, bi thống khóc lớn: “Cửu nhi! Là cha vô dụng, là cha bất lực!”

Áy náy, tự trách, hối hận, sợ hãi…

Vô số cảm xúc cuốn lấy trái tim Tần Vịnh, cuốn lấy trái tim chỉ chứa người nhà gã.

Trong lòng Tần Cửu Khinh ngũ vị tạp trần.

Hắn đã quên cách khóc từ lâu, cũng quên mất cảm giác rơi lệ là thế nào.

Bị thù hận bám lấy sáu năm, hắn quên luôn dáng vẻ phụ mẫu.

Nhưng giờ khắc này, hắn như xuyên qua hai mắt tiểu bạch cốt, nhìn thấy linh hồn họ.

—— Ngọn lửa ngày đông ấm áp.

Ngọn lửa cháy hừng hực trong vực sâu đêm tuyết giá lạnh.

Nhỏ bé, yếu ớt, bình thường.

Lại là ánh sáng dẫn dắt sinh mệnh.

Hết chương 40

Bình luận

Truyện đang đọc