TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Ý thức được bản thân có giá trị, Bạch Tiểu Cốc vô cùng khoan khoái, hoá ra mạnh cũng là một loại bản lĩnh!

Đường đường là Đại Cốt, tất nhiên mạnh hơn pháp tu mảnh mai rồi.

“Chúng ta hợp tác đi!” Bạch Tiểu Cốc hào hứng nói, “Quả đầu tiên là của ngươi, còn lại chúng ta chia đều.”

Tần Cửu Tịch: “Được.”

Hợp tác thành công, Bạch Tiểu Cốc phấn khởi: “Chúng ta lập tức…”

Tần Cửu Tịch liếc nhìn y: “Đi làm mồi cho hổ trâu?”

Bạch Tiểu Cốc lộp bộp.

Tần Cửu Tịch biến ra một lớp băng dưới đất, sau đó vẽ một cục đá lên: “Cây Xích Đề ở đây, xung quanh là sào huyệt hổ trâu, ít nhất có ba bốn trăm con.”

Nghe vậy, Bạch Tiểu Cốc lập tức rén.

Có tới ba bốn trăm con hung thú cao ba trượng thân hình khổng lồ!

Chỉ một con đã suýt nữa cắn nát tiểu bạch cốt, ba bốn trăm con… Xương y không nhiều tới vậy, nếu bị chúng nó kéo tới sào huyệt, không đủ cho chúng mài răng!

Tần Cửu Tịch: “Sợ?”

Bạch Tiểu Cốc giật mình: “Cốt, cốt không sợ!”

Tần Cửu Tịch: “Nếu ngươi sợ, có thể trả quả Xích Đề cho ta.”

Bạch Tiểu Cốc che ngón tay trắng như tuyết khó khăn lắm mới mọc ra, lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được, cốt phải có thân thể, có thân thể mới có thể…” đi tìm Tần Cửu Tịch song tu!

Bạch Tiểu Cốc thanh giọng, bừng tỉnh: “Có cách rồi, nhiều hổ trâu thật, nhưng chúng to xác chứ không linh hoạt, ta chỉ cao bằng cẳng chân chúng nó, chỉ cần linh hoạt tránh né, nhất định có thể hái được quả Xích Đề!”

Y nghiêm túc nghĩ biện pháp, lam hỏa sáng rỡ.

Tần Cửu Tịch thấy vậy, vừa đau lòng vừa vui mừng: Chỉ cần cho nhóc xương khô cơ hội, y có thể gánh nửa bầu trời.

Lẽ ra nên để y gánh nửa bầu trời từ lâu, là hắn… hại y.

Tần Cửu Tịch rũ mắt: “Thử đi.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi yên tâm, ta chắn phía trước, ngươi trị thương cho ta là được!”

Tần Cửu Tịch: “… Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc bày tỏ khí khái của Dại Cốt trước mặt pháp tu mảnh mai.

Đến khi ra khỏi sơn động, tưởng tượng có ba bốn trăm quái vật khổng lồ, xương đùi run rẩy, xương chân nhũn ra, nếu không kiềm nén thì nước mắt đã rơi như mưa.

Huhu…

Nếu bị cắn xé…

Làm sao đến Thiên Ngu Sơn tìm Tần Cửu Tịch song tu bất phân ngày đêm chứ?!

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc liên tục lẩm bẩm trong lòng: Tần Cửu Tịch Tần Cửu Tịch, người nhất định phải phù hộ cốt, chỉ cần cốt có thân thể, nhất định sẽ không uổng công học hành, bảo đảm người dục tiên dục…

Tần Cửu Tịch nghe không nổi nữa: “Thất thần làm gì, có đi hay không?”

Bạch Tiểu Cốc ngừng miên man: “Đi đi đi, đi ngay đây!”

Bạch Tiểu Cốc xông ra ngoài, lần này y có kinh nghiệm, không lỗ mãng nhào lên nữa mà đánh giá xung quanh một hồi.

Á…

Vừa nhìn một cái là hết hồn, can đảm mới được bơm lên xịt hết bảy tám phần!

Dưới tàng cây đều là hổ trâu, chúng nó ngụy trang thành thân cây, chờ kẻ tới trộm quả Xích Đề rồi nhào lên cắn xé!

Sao ban nãy y dám xông lên hái trộm, còn trộm thành công…

Cái gọi là phúc lớn mạng lớn chỉ cùng lắm là như vậy!

Bạch Tiểu Cốc hít sâu, nắm chặt nắm tay, nhào về phía một con hổ trâu.

Trái tim Tần Cửu Tịch giống như sợi dây thừng giữa hai vách núi, sẵn sàng phá sập hai ngọn núi.

Bộ xương ngốc này không muốn sống nữa sao?!

Tần Cửu Tịch suýt nữa đã ra tay, cũng may hổ trâu thật sự không là gì với hắn, dẫu nhóc xương khô có bị ngoạm, hắn cũng có thể kịp thời cứu.

Bình tĩnh… bình tĩnh…

Tần Cửu Tịch chưa từng lo lắng như thế này bao giờ.

Bạch Tiểu Cốc bất chấp nhào lên, hoảng loạn chẳng phân biệt thứ gì mà va chạm lung tung, cứ như mục tiêu không phải quả Xích Đề mà là đồng vu quy tận với hổ trâu vậy.

Khi tới gần hổ trâu, bỗng dưng y quay đầu… lao nhanh về phía khác!

Hổ trâu giật mình nhào lên, Bạch Tiểu Cốc linh hoạt, tốc độ nhanh nhẹn, thính lực nhạy bén, lúc y hết sức tập trung có thể dựa theo tiếng gió phán đoán phương hướng hổ trâu công kích để tránh né.

Phịch!

Một nhánh cây bị gãy, Bạch Tiểu Cốc nhảy lấy đà, nhanh nhẹn tránh thoát.

Hổ trâu không thông minh, dễ dàng bị chọc giận, hai lần ra tay đều không đánh trúng nhóc xương khô, hai mắt đỏ đậm, uất giận trong lòng, ra tay tàn nhẫn hơn.

Dưới tình hình bình thường, hung thú sẽ không chủ động công kích tiểu bạch cốt, như lúc ở Thất Tuyệt Tháp, tiểu bạch cốt có thể ngừng thở len lén vòng qua hung thú cấp cao đi vào tầng năm Thất Tuyệt Tháp.

Sở dĩ bị hổ trâu ở đây công kích là vì y muốn hái quả Xích Đề.

Hổ trâu có suy nghĩ rất đơn giản, ai tới hái sẽ ăn người đó, mặc kệ có ngon không.

Thế nên chúng mới công kích tiểu bạch cốt.

Bạch Tiểu Cốc chuẩn bị từ trước, chọc giận một con hổ trâu, sau đó nhằm về phía con khác.

Con trước không tóm được y, tiến vào trạng thái bạo nộ, phát động móng vuốt, mặc kệ trước mắt là cái gì.

“Grừ!”

Tiếng gầm vang trời, đồng bọn bị đánh xịt máu mũi tức giận.

Hổ trâu đuổi theo Bạch Tiểu Cốc ngơ ra, hổ trâu bị nó đánh trúng nhào lên.

Hổ trâu một: “Grừ!”

Hổ trâu hai: “Grừ grừ!”

Bạch Tiểu Cốc sợ bọn họ “giao lưu” xong không so đo hiềm khích trước đây, bắt tay nhau tiêu diệt địch, vội nhảy vào tầm mắt hai bên.

Hổ trâu bạo nộ, quất một cái, Bạch Tiểu Cốc khuỵu gối nhảy lên, to gan dừng gáy hổ trâu hai. 

Gáy là nhược điểm của hổ trâu, hổ trâu hai căng thẳng lên.

Hổ trâu một giơ vuốt, dẫu nó không muốn công kích đồng loại đi nữa thì hành động này cũng đã là chiêu thức uy hiếp sinh mạng.

Hổ trâu hai bị chọc điên, nhào tới hổ trâu một.

Bạch Tiểu Cốc “thành công lui thần”, thở hồng hộc chạy tới hái quả Xích Đề trắng trắng to to.

Hổ thú phát giác quả Xích Đề đã mất, nhưng lúc này chúng nó đã đánh đỏ mắt, làm gì rảnh rỗi quan tâm bộ xương khô như giòi bọ kia.

Bạch Tiểu Cốc ôm quả trắng trắng tròn tròn đến trước mặt Tần Cửu Tịch, thở gấp: “Trả, trả cho ngươi!”

Tần Cửu Tịch: “……”

Hắn rũ mắt nhìn quả Xích Đề trắng phau, hồi lâu mới phục hồi tinh thần.

Cảnh tượng vừa rồi không chỉ có hắn nhìn thấy, Thiết Thiên cũng thấy rõ ràng.

Nhóc xương khô thật lợi hại!

Thân thủ này, quyết đoán này, cái đầu này… rất được!

Thiết Thiên nhớ đến “Nguyệt Tri tiên nhân” mình từng gặp, không khỏi buồn bã: Xem ra là nhờ lần “rèn luyện” này.

Tần Cửu Tịch cầm lấy quả Xích Đề, sau một lúc lâu mới ôn thanh nói: “Tốt lắm.”

Giọng hắn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Thiết Thiên mới nghe thấy.

Thiết Thiên nhất thời ngũ vị tạp trần, không đành lòng xem tiếp nữa.

Bạch Tiểu Cốc ngây thơ hỏi: “Hả?”

Khi Tần Cửu Tịch ngước mắt lên, đã khôi phục xa cách và lãnh đạm mà một người xa lạ nên có: “Đã trả hết, những quả sau chia đều.”

Bạch Tiểu Cốc hăng hái nói: “Được!”

Cây Xích Đề rất lớn, nếu không cũng không trở thành sào huyệt của ba bốn trăm con hổ trâu. Cổ thụ ngàn năm, số lượng quả Xích Đề không ít, ít nhất cũng năm sáu trăm quả.

Chỉ là mỗi quả đều có một con hổ trâu ngồi canh, không hề dễ hái.

Song hai người hợp tác vô cùng ăn ý.

Bạch Tiểu Cốc có một lần kinh nghiệm, hành động thành thạo hơn, tuy vẫn run bần bật, nhưng chỉ cần tiến vào trạng thái “chiến đấu”, toàn bộ xương cốt như thanh lợi kiếm sắc bén, chuẩn xác khiến hổ trâu giận tím mặt.

Tất nhiên Tần Cửu Tịch sẽ không để y loay hoay một mình: Làm pháp tu hệ băng, hắn có thể trì hoãn tốc độ hổ trâu, khiến Bạch Tiểu Cốc tiện hơn hay là đúng lúc thi triển tường băng, yểm trợ cho Bạch Tiểu Cốc …

Hai người phối hợp hoàn mỹ, ngắn ngủi nửa tháng đã hái hơn hai trăm quả Xích Đề.

Bạch Tiểu Cốc cần hai trăm lẻ sáu quả Xích Đề làm thân thể, Tần Cửu Tịch muốn chia đều thì cần phải hái bốn trăm mười hai trái.

Bạch Tiểu Cốc càng đánh càng hăng, mấy ngày nay không ngừng tôi luyện, thân thủ thoăn thoắt hơn, phán đoán nhạy bén hơn, thể lực cũng sung mãn hơn.

Dù sao cũng ưu thế bẩm sinh của Ma tộc.

Mắt thấy càng tích càng nhiều, Bạch Tiểu Cốc hỏi Tần Cửu Tịch: “Ngươi cần bao nhiêu quả?”

Tần Cửu Tịch không cần quả nào, nhưng…

“Hai trăm lẻ sáu quả.”

Bạch Tiểu Cốc sáng mắt lên: “Trùng hợp quá, cốt cũng cần bao nhiêu đó!”

Mấy ngày nay y đã nghiêm túc nghiên cứu, một quả Xích Đề ở trạng thái bình thường có thể bao lấy một chiếc xương, quả to bự trước kia đã chỉ còn bao được một lóng tay.

Y có cả thảy hai trăm lẻ sau chiếc xương, muốn hoàn hoàn biến thành người, ít nhất cần hai trăm lẻ sáu quả Xích Đề.

Vốn y còn lo Tô Ngự hái đủ rồi sẽ đi trước, hiện giờ …

Ừm, thật ra tự y cũng có thể hái, chỉ là y muốn hái cùng Tô Ngự thôi.

Hai người so với một bộ xương tốt hơn nhiều.

Bạch Tiểu Cốc không biết tiếng lòng của mình đều truyền đến tai Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch ngẩn người.

Tiểu gia hỏa không nỡ rời xa hắn…

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, ý thức được suýt nữa mình đã phá hỏng lần rèn luyện này.

Hắn xoá bỏ ký ức Bạch Tiểu Cốc, thả y tới sơn cốc xa lạ là vì muốn y đối mặt với vô số cảnh ngộ nhân sinh, không phải đổi thân phận tiếp tục… tiếp tục… chậm trễ y.

Tần Cửu Tịch đắng chát trong lòng, hắn phải đi…

Tô Ngự phải đi.

Chờ gom đủ quả sẽ đi.

Tốt xấu gì cũng phải cho tiểu cốt đầu một cái thân thể đã.

Một trăm quả cuối cùng không dễ hái, có điều dùng nhiều một kế, hổ trâu có ngu ngốc đến đâu thì khi thấy đồng bọn tàn sát lẫn nhau nhiều như vậy làm sao không cảnh giác?

Bạch Tiểu Cốc không thể “gắp lửa bỏ tay người”, chỉ đành nhào lên.

Nhóc xương khô chỉ cao sáu bảy thước, lại gầy ốm, đứng trước hổ trâu cao hơn ba trượng như một chiếc lá trắng mỏng, bóp một cái là thành tro.

Bạch Tiểu Cốc vẫn thấy sợ hãi, nhưng đã dũng mãnh rất nhiều.

Y hiểu hổ trâu, biết nhược điểm của nó ở đâu, cũng biết không phải to lớn là mạnh.

Y không thông minh, nhưng trong tay nắm lấy sừng hổ trâu, dựa vào sức mình có thể quật chết một con hổ trâu!

Tần Cửu Tịch không ra tay, hắn đứng ở phía sau nhìn——

Đây là tiểu bạch cốt không gặp được hắn.

Đây là nhóc xương khô không ai che chở.

Y vẫn sống rất tốt, thậm chí sống tốt hơn khi ở dưới cánh người khác.

Vèo.

Tiểu bạch cốt như đón gió bay lên gáy hổ trâu, túm chặt da lông nó, ổn định thân hình đang điên cuồng lắc lư của con thú khổng lồ.

Xương tay trắng nõn nắm sừng trâu cứng rắn, đâm vào nhược điểm trí mạng của nó.

Ầm!

Hổ trâu ngã xuống đất, máu chảy thành sông.

Bạch Tiểu Cốc nhảy xuống từ trên cao, dáng người uyển chuyển như một con bướm xương trắng vỗ cánh tung bay.

Tần Cửu Tịch ngơ ngẩn.

Hoả đồng Bạch Tiểu Cốc sáng như ánh mặt trời: “Tô Ngự! Quả này là của ngươi!”

Tần Cửu Tịch: “…”

Trong mắt hắn làm gì còn quả Xích Đề?

Tuyết rơi đẹp nhất thiên hạ cũng không bì kịp cú nhảy của y.

Lần rèn luyện này làm Tần Cửu Tịch yên tâm, cũng càng không nỡ.

Sau khi hắn rời đi, nhóc xương khô có thể tự chăm sóc mình, chỉ là hắn không thể nhìn thấy y nữa.

Không thể thấy được nhóc xương khô ôn nhuận đáng yêu, không thể thấy được nhóc con uyển chuyển nhẹ nhàng, không thể nhìn thấy… vĩnh viễn không thể nhìn thấy…

Bạch Tiểu Cốc đầu quả tim của hắn.

“Tô Ngự?” Bạch Tiểu Cốc nhẹ giọng gọi hắn.

Tần Cửu Tịch hoàn hồn.

Bạch Tiểu Cốc lo lắng nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

Tần Cửu Tịch liễm mi: “Không có gì.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi thoạt nhìn… rất khổ sở.”

Y cảm thấy Tô Ngự muốn khóc, hơn nữa không biết vì sao, nghĩ đến hắn khóc, trong lòng giống bị hổ trâu giày xéo, vô cùng đau đớn.

“Ngươi đừng…” khóc.

Tần Cửu Tịch ngắt lời y: “Còn mấy quả?”

Bạch Tiểu Cốc: “Ơ…”

Y không nhớ rõ lắm, không nhớ rõ mục đích của mình là hái quả Xích Đề chứ không phải cùng Tô Ngự…

Bạch Tiểu Cốc hoảng hốt, nếu hái đủ rồi, có phải Tô Ngự sẽ phải rời đi không?

Tần Cửu Tịch cố đè nén tiếng tim đập nhanh: “Còn thiếu hai quả?”

Bạch Tiểu Cốc: “… Ừm.”

Tần Cửu Tịch: “Giao cho ta.”

Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Thân thể ngươi, sắc mặt lại không tốt lắm… đừng nên…”

Tần Cửu Tịch lấy pháp khí lam phẩm làm màu kia ra, chỉ vào hai con hổ trâu xa xa…

Ầm, đất trời rung chuyển.

Hổ trâu không kịp rên rỉ đã vỡ thành bụi.

Bạch Tiểu Cốc: “…”

Tần Cửu Tịch thu pháp, lãnh đạm nói: “Ngại quá, ta đã khôi phục cảnh giới.”

Bạch Tiểu Cốc hiểu ra, run giọng hỏi: “Ngươi… phải đi sao?”

Hết chương 126

Bình luận

Truyện đang đọc