TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Đối với thế tục, linh thạch là thánh vật, hiếm lắm mới thấy một viên nhỏ. Linh thạch tràn đầy linh khí, có công hiệu tẩm bổ vạn vật, tuy hiệu quả không khoa trương, song cao quý vô ngần.

Chỉ mỗi vẻ ngoài cũng đủ hấp dẫn đôi mắt người khác.

Thoạt nhìn giống như phỉ thuý có thế nước cực tốt, nhìn kỹ mới thấy thế nước chầm chậm trào dâng, như hạt pha lê được thần mây màu xanh lục chuyển động xung quanh.

Ngọc thạch trân quý nhất thế tục nào sánh bằng.

Vật quý như thế, Tần Vịnh có một viên đã là kỳ tích, bây giờ lại lăn lóc đầy phòng.

Nhìn một viên thì thấy tinh vân chầm chậm chuyển động, nhìn nhiều viên thì thấy nó di chuyển nhanh vô cùng, cả nhà đều xanh biếc, cả nhà đều phát sáng, cả nhà đều kinh ngạc trợn mắt.

Một nhà ba người ở Lạc Trần Viện đều rất đẹp.

Không cần nhắc tới Tần Cửu Tịch, dù chỉ là một thằng nhóc tóc để chỏm cũng là người đẹp nhất thiên hạ, hắn hiếm khi mở to mắt, ấy thế mà lại có chút phù hợp với tuổi tác.

Tần Vịnh thời niên thiếu thường xuyên bị người nói rằng nữ tướng, hiện giờ hai sáu, không đến mức phi giới tính, nhưng da trắng môi hồng mắt phượng vẫn đẹp quá đáng.

Hứa thị đẹp dịu dàng, không hề yếu ớt, ngược lại còn rất cứng cỏi, chưa thoa son trét phấn đã sáng như hải đường.

Chỉ là ba mỹ nhân bất kể lớn nhỏ này đều đang sử dụng cùng một vẻ mặt.

Ngẩn người.

Chưa kịp hồi thần.

Trách bọn họ chưa hiểu chuyện đời?

E rằng hoàng đế Đại Phong triều có thấy cũng sẽ có vẻ mặt như họ!

À, hoàng đế không đẹp bằng gia đình ba người họ.

Tiểu Bạch Cốt cũng không ngờ tới, y tưởng Cửu Đại Tịch có sở thích kỳ quái, bỏ một đống đá ghẻ vào túi Càn Khôn, nào biết đó là đại bảo bối có thể đổi mỹ thực.

Là cốt không tròng, coi bảo bối là đá.

May mà chưa vứt, nếu vứt xong mới biết, tiểu cốt đầu hối hận xanh thân mất!

Tần Cửu Tịch là người hồi thần trước, hắn căng thẳng hỏi: “Tiểu Cốc, ngươi lấy linh thạch này ở đâu ra?”

Dứt lời, Tần Vịnh và Hứa thị cũng thi nhau hoàn hồn, hai vị gia trưởng lo lắng: Không phải cướp chứ… Bọn họ tin tiểu cốt đầu sẽ không làm chuyện xấu, chỉ là sao một tiểu tinh quái giàu đến thế? Nghĩ thế nào cũng không thích hợp, bọn họ sợ nhóc xương khô bị đại yêu quái nào đó lừa … không đúng… nhưng…

Không nghĩ thông, cũng không thể kiềm hãm sự lo lắng hãi hùng của mình.

Bạch Tiểu Cốc nói: “Là ngươi cho ta!” Linh thạch trong Càn Khôn châu, Càn Khôn châu là Cửu Đại Tịch cho.

Tần Cửu Tịch sửng sốt.

Tần Vịnh cùng Hứa thị quay đầu nhìn con trai, hai đôi mắt tiếp tục kinh ngạc.

Chuyện gì vậy? Sao lại thế này?

Tần Cửu Tịch nhớ Bạch Tiểu Cốc từng nói với hắn —— Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Tiểu Cốc nói nơi này chỉ là một ảo cảnh, hắn và y cùng nhau tiến vào để tìm vỏ quả Xích Đề. Có điều, nơi này sao có thể là ảo cảnh? Ảo cảnh chân thật như vậy còn có thể gọi là ảo cảnh?

Theo bản năng, Tần Cửu Tịch không muốn Bạch Tiểu Cốc nói ra chuyện ảo cảnh.

Song, Tần Vịnh đã hỏi nhóc xương khô: “Cửu nhi cho con?”

Bạch Tiểu Cốc nói: “Đúng vậy, là Cửu Đại Tịch cho con.”

“Cửu Đại Tịch?”

“Cửu Tịch lúc lớn.”

“Lúc lớn?” Tần Vịnh và Hứa thị càng ngơ ngác hơn.

Bạch Tiểu Cốc nghĩ nghĩ, cảm thấy giải thích vấn đề ảo cảnh với phụ mẫu quá khó, dẫu sao Quỷ giới không có phụ mẫu, ảo cảnh lại có, nếu nói đây là ảo cảnh, không khỏi quá tàn nhẫn.

Cốt không đành lòng.

Bạch Tiểu Cốc nói: “Ừm… Sau khi cập quan.”

Thấy nhóc xương khô chưa nhắc tới Thiên Nguyệt ảo cảnh, Tần Cửu Tịch nóng lòng tiếp lời: “Ngươi biết ta sau khi cập quan?”

Bạch Tiểu Cốc: “Đúng!”

Tần Cửu Tịch: “Ngươi đến từ mấy năm sau?”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Cửu Đại Tịch rất thông minh, à… là Cửu Tiểu Tịch, tuy đầu óc không bằng một nửa, nhưng vẫn thông minh như trước!

Tiểu cốt đầu không có đầu óc đừng quá hâm mộ!

Có lối dẫn của Tần Cửu Tịch, Bạch Tiểu Cốc lớn mật phát huy: “Đúng vậy, chính là thế.”

Tần Vịnh và Hứa thị hít một hơi.

Mười mấy năm sau…

Sau khi con trai cập quan!

Không ngờ nhóc xương khô là bộ xương tương lai!

Y xuyên qua thời gian đến bên cạnh họ.

Vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng.

Vì sao nhóc xương khô muốn cứu Tần Cửu Tịch, vì sao lại nói những linh thạch này là Tần Cửu Tịch cho y, vì sao y thân cận với họ như vậy, hoá ra là thế.

Đương nhiên điều phụ mẫu quan tâm nhất là ——

“Cửu nhi lớn lên như thế nào?”

Tiểu Bạch Cốt thầm đọc sách, ba hoa chích choè thổi phồng Cửu Đại Tịch, nói thổi phồng cũng không đúng lắm, một hai ba bốn năm sáu bảy múi cơ bụng kia đều có thật.

Hứa thị và Tần Vịnh trợn mắt há mồm.

Hứa thị lại hỏi: “Vậy, vậy Cửu Nhi đậu công danh không?”

Tiểu Bạch Cốt lắc đầu: “Không có, hắn thành tu sĩ, còn cần khảo công danh sao?”

Hứa thị hít một hơi: Đúng rồi, linh thạch cỡ đó chắc chắn chỉ có tiên nhân chính thống mới có!

Tần Vịnh kích động đỏ bừng mặt: “Tu sĩ! Con ta là tiên!”

Tiểu Bạch Cốt sửa đúng: “Là tu sĩ, không phải tiên.”

Tần Vịnh: “Đúng đúng đúng, là tu tiên, chưa thành tiên, nhưng cách tiên không xa, haha, hahaha …” Là vị phụ thân ngốc điển hình.

Mắt thấy phụ mẫu vui vẻ quá, Bạch Tiểu Cốc không thể không hạ nhiệt cho họ: “Cửu Đại Tịch đẹp trai, người cũng rất tốt, chỉ là thân thể hơi yếu.”

Tần Vịnh cùng Hứa thị vội hỏi: “Là sao? Nó bị bệnh gì?”

Bạch Tiểu Cốc kiến thức hữu hạn, chỉ có thể không ngừng suy đoán: “Không phải bệnh, là… Tư chất hơi kém? Tu hành á, đều xem tư chất, hình như tư chất hắn không tốt lắm.” Cho nên mới phải cần Thiết Thiên đại thần hỗ trợ, còn cần cả xương ngón tay y.

Vừa nghe chỉ là tư chất không tốt, Tần Vịnh và Hứa thị thở phào: “Không sao không sao, có thể tu tiên đã là thiên đại cơ duyên, tu không nổi cũng không cần chấp nhất, tóm lại đời này chắc chắn trải qua rất tốt.”

Tu sĩ tư chất kém đã có linh thạch nhường này, quả nhiên Thập Nhị Tiên Sơn không phải thánh địa phàm nhân có thể tưởng tượng.

Hai phu thê toàn hỏi những chuyện liên quan đến con trai, không hề quan tâm đến bản thân chút nào.

Chỉ cần Tần Cửu Tịch sống tốt, tương lai họ như thế nào cũng không sao.

Tần Cửu Tịch muốn hỏi, lại không hỏi, bởi vì hắn biết Tiểu Cốc không rõ ràng lắm.

Tiểu Cốc có phải thật sự từ tương lai trở về không cũng không rõ ràng.

Hắn không yên tâm.

Đã nói đến mức này, Bạch Tiểu Cốc cảm thấy mình phải thẳng thắn một chuyện: “Xin lỗi, con có chuyện lừa mọi người.”

Tần Cửu Tịch bỗng nhìn về phía y.

Bạch Tiểu Cốc lắp bắp: “Thật ra con không phải bằng hữu của Cửu Đại Tịch …”

Trái tim Tần Cửu Tịch dần hạ xuống.

Tần Vịnh và Hứa thị tò mò hỏi: “Vậy con là…” Không phải bằng hữu thì là cái gì, bọn họ không lo lắm, chắn chắn không phải kẻ thù, kẻ thù nào thân thiết tới vậy chứ.

Bạch Tiểu Cốc nhớ tới lời dạy bảo của thần thư —— Gọi một tiếng cha, cả đời là cha——Bản thân gọi nhiều chữ cha như vậy không thể gọi chơi.

Tiểu Bạch Cốt nói: “Con gọi Cửu Đại Tịch là cha.”

Tần Cửu Tịch: “…”

Hứa thị: “???”

Tần Vịnh ngẩn người, sau đó mắt phượng phiếm hồng, ôm chặt nhóc xương khô, cực kỳ bi thương nói: “Không ngờ Tiểu Cốc lại là cháu ta, không ngờ ta làm gia gia rồi, nhưng cháu ta ơi, sao cháu ta chỉ còn…”

Cảnh tượng này hình như đã thấy đâu đó.

Hình như không lâu trước đây, mới sáng sớm thì phải.

Tần phụ ôm y oà khóc một hồi, lời nói y như cũ, chỉ đổi con thành cháu.

Hứa thị cũng khó lấy lại tinh thần, nàng lẩm bẩm: “Cửu nhi…thành thân rồi, còn sinh Tiểu Cốc…”

Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Không đúng không đúng!”

Tần Vịnh nước mắt lã chã nhìn y, nhìn một cái lại khổ sở một lần, khóc đứt ruột đứt gan: Cháu trai của gã, cháu trai đáng yêu ngoan ngoãn hiểu chuyện không có da thịt tội nghiệp của gã!

Bạch Tiểu Cốc chỉ có thể để Tần phụ ôm chặt lấy, nỗ lực nói: “Con không phải Cửu Đại Tịch sinh.”

Hứa thị đã thăm dò mạch não Tiểu Cốt, nói: “Nãi nãi biết, là mẫu thân con sinh.”

Bạch Tiểu Cốc: “……”

Mẫu thân sao thành nãi nãi rồi! Hơn nữa y cũng không phải do mẫu thân (Hứa thị) sinh!

Vẫn là Tần Cửu Tịch tỉnh táo, hắn hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Chúng ta không có quan hệ huyết thống?”

Lời này cứu Bạch Tiểu Cốc: “Đương nhiên không có!”

Người và cốt làm sao có quan hệ huyết thống? Dù Cửu Đại Tịch có thể sinh cũng không thể sinh ra bộ xương khô, hơn nữa, Cửu Đại Tịch mới 21, y đã 1001, sinh kiểu gì? Sinh ngược à?

Người cha không có quan hệ huyết thống?

Tần Vịnh và Hứa thị lại ngây ngẩn.

Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Con chỉ là gọi Cửu Đại Tịch một tiếng cha.”

Cái gì gọi là chỉ gọi một tiếng cha?

Tần Vịnh và Hứa thị không hiểu.

Lại làm khó cốt rồi.

Sao y muốn gọi Cửu Đại Tịch là cha? À! Là các tu sĩ nói như vậy,y không dám phản kháng, chỉ đành chịu.

Mấy cái này làm sao giải thích với Tần phụ Tần mẫu?

Bạch Tiểu Cốc nỗ lực suy tư, tìm từ: “Đúng là con Cửu Đại Tịch một tiếng cha, nhưng không phải là cha con thật.”

Tần Vịnh và Hứa thị: “…” Không phải cha con thật? Cứ thấy câu này kì quái chỗ nào đó.

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Con chỉ gọi hắn là cha ở thời điểm riêng.” Lúc tu sĩ vây quanh, y không thể không gọi.

Tần Vịnh và Hứa thị: “…………” Thời điểm riêng gì? Buổi tối ấy hả?

Là ‘người già’ đầu óc bẩn hay thật sự là ý kia?

Bạch Tiểu Cốc tiếp tục nói: “Hơn nữa còn ở địa điểm riêng.” Chỉ ở Cự Môn Châu thôi, ở Giáng Sương Cốc, y không có gọi.

Tần Vịnh và Hứa thị: “………………”

Đã chứng thực, không chạy đi đâu được, chân tướng đúng là thế.

— Buổi tối.

— Trên giường.

— Cha.

Những từ mấu chốt hợp lại, còn gì không rõ!

Con trai mười mấy năm sau, vậy mà như thế, như thế…

Haizz!

Tần Vịnh và Hứa thị lần lượt đỏ mặt, không dám nhìn con trai chưa thành niên.

Tần Cửu Tịch: “?” Dựa vào số tuổi hiện tại của hắn đúng là không hiểu.

Ai ngờ trong một đêm, tiểu cốt đầu thay đổi thân phận như chong chóng chứ.

Bằng hữu của con trai, con trai của con trai, người bên gối của con trai …

Trách ai?

Trách Cửu Đại Tịch ức hiếp tiểu cốt đầu!

Hứa thị cẩn thận hơn, nàng hỏi Tiểu Bạch Cốt: “Hoá ra con là nữ hài tử.” Là khẳng định không phải nghi vấn, tuy nàng thấy Tiểu Bạch Cốt rất giống một thiếu niên đáng yêu.

Hứa thị còn nói: “Nếu là nữ hài, vậy y phục phải đổi một chút…” Váy có thể khiến tiểu cốt đầu trở nên trắng nõn ngoan ngoãn hơn.

Bạch Tiểu Cốc: “???”

Mắt thấy bạch y của mình sắp biến dạng, y vội nói: “Không phải, con là nam cốt!”

Tần Vịnh và Hứa thị: “!”

Sau một lúc lâu Hứa thị mới mở miệng: “Nam, nam?”

Bạch Tiểu Cốc: “Đúng vậy, con là nam!”

Hứa thị: “……”

Tần Vịnh: “……”

Hai phu thê đối mặt nhìn nhau, lặng im một lát, sau đó nói: “Cũng, cũng không phải không thể, chỉ cần hai đứa vui vẻ, cha nương đều ủng hộ…”

Thiếu niên cốt ngây thơ.

Một đống linh thạch.

Trên giường gọi cha.

Trời ạ.

Con trai mười mấy năm sau.

Sao không bằng một phần cầm thú nữa!

Hết chương 30

Bình luận

Truyện đang đọc