TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Cả nhà rời khỏi Tần phủ nhưng chưa quyết định đi đâu.

Tần Vịnh định ở lại Hoàng An thành, có điều gã tôn trọng ý thê nhi.

Hứa thị không có ý kiến gì, trượng phu và bọn nhỏ ở đâu nàng ở đó.

Tần Cửu Khinh dẫn phụ mẫu đến thôn trang mà hắn bí mật mua, nhiều linh thạch như vậy, chút chuyện này không là gì. Lẽ ra khách điếm thích hợp hơn, chỉ là Tần Vịnh nổi tiếng, lại mang theo đứa bé ‘qua đời’, chẳng có khách điếm nào dám chiêu đãi, vả lại nhiều người nhiều miệng, họ không tiện hành sự.

Tần Cửu Khinh hỏi phụ mẫu: “Chúng ta rời khỏi Hoàng An thành được không?”

Rời khỏi cố hương luôn làm người ta bất an, nhưng Tần Vịnh hiện giờ là người ủng hộ trung thành của con trai, nhanh chóng gật đầu: “Được! Vi phụ lớn nhường này vẫn chưa ra khỏi Hoàng An thành bao giờ.”

Hứa thị che miệng cười: “Nương nghe theo hai người, đi đâu cũng được.” Cả nhà bên nhau, chỗ nào cũng là nhà.

Bạch Tiểu Cốc tò mò hỏi: “Chúng ta đến Thập Nhị Tiên Sơn sao?”

Tần Cửu Khinh: “Không gấp.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ừm ừm!”

Y không hỏi, hỏi cũng không biết, ngoại trừ Giáng Sương Cốc, tiểu cốt đầu cũng chỉ biết Thập Nhị Tiên Sơn trong sách, nơi khác… trong thần thư không đề cập.

Tần Vịnh hỏi: “Khi nào chúng ta lên đường?”

Tần Cửu Khinh: “Mấy ngày nữa, chuyện Hoàng An thành còn chưa xong.”

Tần Vịnh buồn bực hỏi: “Hoàng An thành còn có chuyện gì ư?”

Cái này tiểu bạch cốt biết, y nói: “Phải báo thù cho phụ thân, mẫu thân, Cửu Đại Tịch và Đại Cốt nữa!”

Tần Vịnh và Hứa thị: “…” Cái trước thì hiểu, Đại Cốt là cái quỷ gì, tiểu gia hoả lớn bằng ngón cái mơ cái gì thế?

Cơ mà nhắc tới báo thù… Tần Vịnh và Hứa thị vô cùng lo lắng, Hứa thị nói: “Chúng ta sắp sửa đi rồi, đừng để ý những người đó…”

Tần Vịnh không khỏi lo lắng: “Song quyền khó địch bốn tay, chúng ta chưa xảy ra chuyện gì, huống hồ người đang làm trời đang nhìn!”

Tần Cửu Khinh biết phụ mẫu lo cho mình, ôn thanh nói: “Yên tâm, nhi tử biết đúng mực.”

Bạch Tiểu Cốc nhớ tới Tần Cửu Khinh uy phong lẫm liệt ở Quỷ giới, ưỡn ngực kiêu ngạo: “Cha nương đừng sợ, Cửu Đại Tịch rất lợi hại, hắn có một đại bảo kiếm, chỉ cần huơ như vậy như vậy, nhất định sẽ long trời lở đất!”

Tần Vịnh và Hứa thị: “…………………”

Lý trí nói với bọn họ rằng tiểu cốt đầu đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng người trưởng thành ô uế không nghe nổi!

Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, xách tiểu bạch cốt lên, nói: “Nhi tử đi một chút sẽ về.”

Tần Vịnh Hứa thị: “Được, được.”

Nghe tiểu bạch cốt nói xong, hai người không còn lo lắng.

Đúng vậy, con trai xưa đâu bằng nay, là người có đại bảo kiếm đấy.

Hai phu thê nhìn nhau:… Haizz!

Bạch Tiểu Cốc rất bất mãn: “Ta chưa nói xong mà.”

Tần Cửu Khinh: “…” Đợi ngươi nói xong mới thật là trời long đất lở.

Bạch Tiểu Cốc: “Cha nương không phải người ngoài, giới thiệu Thiết Thiên đại thần một chút không sao!”

Tần Cửu Khinh: “Thiết Thiên không phải người tốt.”

Bạch Tiểu Cốc: “Đương nhiên không phải người tốt, Thiết Thiên đại thần là kiếm tốt!”

Tần Cửu Khinh: “…” Ừm, cũng không đến nỗi.

Bạch Tiểu Cốc nghĩ về sau sẽ ở cùng cha nương, không vội nói rõ với họ, bèn thu tâm tư, hỏi: “Chúng ta báo thù như thế nào?”

Không đợi Tần Cửu Khinh mở miệng, Bạch Tiểu Cốc bỗng nghĩ: “Ta biến lớn xấu xỉu họ!”

Tần Cửu Khinh chọt đầu nhỏ của y: “Ngươi không xấu.”

Bạch Tiểu Cốc trong lòng ngọt ngào, nhưng y rất tự biết thân biết phận: “Hôm trước Từ Nguyên Đức đã nhan sắc ta doạ xỉu.”

Tần Cửu Khinh: “Hắn ta bị mù.”

Bạch Tiểu Cốc: “Người khác cũng đều sợ cốt…” Ngoại trừ cha nương, ai cũng sợ y, ngay cả quỷ cũng sợ y, cốt quá đáng thương.

Tần Cửu Khinh nhìn y: “Tu sĩ Cự Môn Châu cũng sợ ta.”

Bạch Tiểu Cốc chớp chớp hỏa đồng, tỉnh táo lại: “Đúng ha!”

Tần Cửu Khinh lại hỏi y: “Ta xấu sao?”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Tần Cửu Tịch rũ mắt nhìn y, ánh hoàng hôn dừng trên sợi tóc đen nhánh của hắn, phản chiếu màu vàng cam ấm áp, hắn nương nhờ ánh sáng lại tựa như chính mình toả ánh sáng, ngũ quan tuấn mỹ và con ngươi thâm thuý như thắp sáng bầu trời đêm.

Bạch Tiểu Cốc che mắt: “Ôi… Ngươi biết rõ còn cố hỏi.”

Tần Cửu Khinh cười cười.

Lam hoả của Bạch Tiểu Cốc run rẩy lợi hại, nhỏ giọng nói: “Ta chưa thấy ai đẹp hơn ngươi.” Xin lỗi Tần Cửu Khinh, cốt phản một lát, chỉ lát lát thôi!

Ý cười trong mắt Tần Cửu Khinh càng sâu, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng vậy.”

Bạch Tiểu Cốc không có tim, không hiểu sao y lại cảm thấy lồng ngực mình đập liên hồi.

“Không được không được.” Bạch Tiểu Cốc trốn vào trong túi nhỏ, yếu ớt nói, “Toàn xương đều tê!”

Tần Cửu Khinh: “…”

Biết rõ là ý trên mặt chữ, nhưng vẫn bị y chọc cười.

Từ mười lăm tuổi đến nay, Tần Cửu Khinh gần như chưa từng nở nụ cười.

Sau khi gặp nhóc xương khô…

Tần Cửu Khinh ấm lòng, vỗ vỗ túi: “Ngoan, ngươi không cần làm gì cả, nhìn thôi là được.”

Bạch Tiểu Cốc thở phào, nhỏ giọng đáp: “Ừm!”

Thật ra vừa nãy y đã nói dối, y không muốn doạ họ, những người này quá xấu xa, y sợ họ.

Được rồi, cốt không tiền đồ, không xứng làm Đại Cốt hu hu.

Tần Cửu Khinh không vội đến Từ phủ, hắn chuẩn bị một vài thứ rồi đợi trời tối.

Người đang làm trời đang nhìn?

Trời ở đâu?

Những gì Tần Cửu Khinh trả đều là quả mà họ gieo.

Từ phủ.

Từ thị vừa về phủ, Từ Nguyên Đức lập tức sáp tới: “Nương, sao rồi, Tần Cửu Tịch kia…”

Từ thị khẽ vỗ nó: “Xem con về sau còn dám không nghe lời không!”

Từ Nguyên Đức nịnh nọt: “Về sau không dám nữa, về sau Đức nhi nghe nương hết.”

Từ thị: “Vậy mới là con trai ngoan của nương.”

Từ Nguyên Đức vội vã muốn biết tình huống Tần gia, liên tục truy hỏi.

Từ thị bèn đem mọi chuyện kể cho nó nghe.

Từ Nguyên Đức thả lỏng: “Bọn họ tin?”

Từ thị: “Tất cả đều là tình hình thực tế, không tin cũng phải tin.”

Từ Nguyên Đức vội nói: “Đúng vậy, tất cả đều là tình hình thực tế, suýt nữa con đã cứu Tần Cửu Tịch.” Chính nó cũng tin là thật, đúng vậy, nó có đẩy Tần Cửu Tịch à? Không, rõ ràng là Tần Cửu Tịch không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, nó còn định cứu nữa!

Từ thị thấy nó thả lỏng, lại nói: “Đừng sợ, nương thỉnh Lý thiên sư bày Diệt Hồn trận, hồn phách Tần Cửu Tịch không xuất hiện gây chuyện đâu.”

Từ Nguyên Đức không nghĩ tới vấn đề này, cả kinh: “Tần Cửu Tịch còn có hồn phách?”

Từ thị: “Qua thêm mấy canh giờ sẽ không còn.”

Từ Nguyên Đức thở phào: “Vẫn là nương nghĩ chu toàn!”

“Tất nhiên.” Từ thị nhân cơ hội nhắc Từ Nguyên Đức, “Sau này con phải đến tiên sơn tu hành, không được quên quái lực loạn thần, tà tứ ở đâu ra. Chúng do những oan hồn không chịu tiêu tán tạo ra.”

Từ Nguyên Đức nghe đến đó, có chút sợ: “Nương… Tu tiên sẽ đụng phải rất nhiều tà tứ sao?”

Từ thị biết tỏng tính con mình, dỗ dành: “Đụng phải thì sao, đến cảnh giới lợi hại như Lý thiên sư còn sợ tà tứ?”

Từ Nguyên Đức: “Nhưng mới vừa vào tiên sơn chắc chắn chịu không nổi…”

Từ thị: “Sao tiên sơn lại có tà tứ chứ?”

Từ Nguyên Đức nhớ tới bộ xương trắng trước kia từng gặp, run rẩy cả người: “Nương, có phải tu vi cao là mỗi ngày đều phải diệt tà tứ?” Như kiểu Lý thiên sư.

Từ thị: “Đâu chỉ vậy, đợi con tu thành tiên nhân không chỉ có trường sinh bất lão mà còn thanh xuân vĩnh trú, đến lúc đó, nương còn trông con mang một hai viên thần dược về nữa!”

Từ Nguyên Đức chỉ khoảng mười tuổi, trường sinh bất lão hay thanh xuân vĩnh trú không thể đả động nó, nó do dự nói: “Còn gì nữa?”

Từ thị nhìn nó: “Nếu con thành tiên nhân, cha nương cũng hãnh diện, không ai trong Hoàng An thành dám xem thường Từ gia chúng ta.”

Từ Nguyên Đức nhỏ giọng nói: “Hiện tại cũng không ai xem thường chúng ta…”

Từ thị nhíu mày: “Con biết cái gì, Từ gia chúng ta căn cơ cạn, Hoàng Hậu cô cô của con vẫn chưa sinh được hoàng tử, thêm mấy năm…”

Nàng ta nói những điều này, Từ Nguyên Đức không hiểu, cũng không để bụng, nó chỉ nghĩ: “Nương, con sợ tà tứ.”

Từ thị bực bội, nhưng vẫn cố kiềm nén, dỗ dành: “Con càng sợ tà tứ càng nên tu tiên.”

“Tu tiên sẽ gặp nhiều tà tứ hơn.”

“Gặp tà tứ thì phải diệt trừ.”

“Con rất sợ tà tứ.”

“Đứa nhỏ này…”

Từ Nguyên Đức càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng không muốn đi tu tiên.

Bộ dáng này dừng trong mắt Từ thị, nàng ta nghẹn muốn chết: “Con không muốn đi tu tiên, chẳng lẽ muốn để Tần Cửu Tịch đi?”

Nhắc tới Tần Cửu Tịch, Từ Nguyên Đức thót tim.

Từ thị nói: “Con ở học đường mọi thứ không bằng Tần Cửu Tịch, nương cũng không răn dạy con, chẳng lẽ mỗi chuyện tu tiên con cũng muốn thua nó.”

Từ Nguyên Đức: “Tần Cửu Tịch đã…”

Từ thị: “Nếu nó còn sống thì đã bị đón đi Thập Nhị Tiên Sơn từ lâu!”

Sắc mặt Từ Nguyên Đức trắng bệch.

Từ thị kéo nó vào lòng, dịu giọng dỗ dành: “Đức nhi ngoan, tiên duyên không thể so với công danh lợi lộc thế tục, nếu con có thể thành tiên nhân, đời này của nương không còn gì đáng tiếc, nghe lời, nương không hại con, tất cả đều vì muốn tốt cho con.”

Từ Nguyên Đức thấy không ổn: “Nương, tà tứ…”

Từ thị: “Tà tứ có gì sợ, con xem Lý thiên sư búng tay một cái là có thể diệt trừ.”

Từ Nguyên Đức không nói rõ, nó sợ tà tứ, sợ những thứ không phải người, song nó có nói gì, mẫu thân cũng đều không hiểu.

Tu tiên… tu tiên…

Không có Tần Cửu Tịch tranh với nó, nó không muốn tu tiên chút nào.

Từ thị dỗ Từ Nguyên Đức ngủ, lúc này mới trở về nhà chính.

Ma ma hầu nàng ta rửa mặt, Từ thị bực bội nói: “Đức nhi quá nhát gan.”

Ma ma nói: “Phu nhân đừng hoảng, thiếu gia tuổi nhỏ, thêm mấy năm thì tốt rồi.”

Từ thị nhìn chiếc giường lạnh lẽo, càng thêm phiền muộn: “Ta chỉ có một đứa con trai như nó, hoảng có thể có ích gì!”

Từ Nguyên Đức ngủ không yên giấc.

Trong mộng của nó đều là bộ xương khô, xếp chồng thành núi, đứng trước giường nhìn chăm chằm nó.

“Từ Nguyên Đức.”

Một âm thanh quen thuộc rùng rợn vang lên bên tai nó.

Từ Nguyên Đức mở bừng mắt: “Ai?! Là ai?!”

Nó vốn nằm ác mộng, sau khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, trùm chăn nép sát góc giường.

Tần Cửu Khinh quay lại thân thể bảy tuổi, mặc một bộ bạch y to rộng, lẳng lặng đứng trong góc nhìn Từ Nguyên Đức: “Tại sao ngươi đẩy ta xuống hồ băng?”

Từ Nguyên Đức thấy rõ bóng người màu trắng, lập tức thét chói tai: “Tần Cửu Tịch… Tần Cửu Tịch… Sao ngươi ở đây, ngươi đã chết…”

Tần Cửu Khinh: “Nhờ ơn ngươi, đúng là ta đã chết.”

Một câu nói nhẹ nhàng làm Từ Nguyên Đức điếng người: “Ngươi, ngươi không phải ngươi hồn phi phách tán rồi sao, ngươi ngươi không có khả năng…”

Tần Cửu Khinh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tàng hình biến mất.

Tiểu bạch cốt treo mình trên xâu cốt liên, y và Tần Cửu Khinh truyền âm mật với nhau: “Như vậy là xong?”

Tần Cửu Khinh: “Không, chỉ vừa mới bắt đầu.”

Hết chương 46

Bình luận

Truyện đang đọc