TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Bạch Tiểu Cốc du ngoạn ba bốn năm ở thế tục, được Vân Thiếu Chiếu dạy bảo hơn ba mươi năm, sớm đã không còn là nhóc xương khô mới ra đời kia.

Y sẽ không bị lừa gạt lợi dụng, cũng không đi lừa gạt lợi dụng người khác. Ở thế tục, y giúp đỡ rất nhiều người đáng thương, kết được vô số thiện duyên, nhận được lời chúc không đếm xuể.

Vốn là bạch cốt trong trẻo, nhờ lần tu hành mà càng trắng sáng không tỳ vết.

Tần Cửu Tịch luôn dùng thần thức theo dõi y, nhìn tiểu gia hỏa trở thành tiên nhân đích thực.

Không có hắn, Bạch Tiểu Cốc vẫn sống tốt, điều này làm Tần Cửu Tịch cảm thấy vui mừng.

Lần rèn luyện này coi như có hiệu quả, trăm năm sau cũng không đến mức lo lắng.

Chỉ là, không lo lắng không có nghĩa là buông được.

Luyến tiếc như bụi gai quấn dưới đáy lòng hắn, cuốn chặt trái tim, khiến tâm can rỉ máu.

Ảo thuật của Bạch Tiểu Cốc ngày càng tinh vi, y đi khắp nơi, dùng bước chân đo đạc thiên địa, dùng đôi mắt quan sát thế giới, dùng trái tim bạch cốt thuần khiết cảm nhận vạn vật thế gian.

Ảo thuật của y đã vượt xa tu sĩ bình thường, thậm chí vượt qua Tần Cửu Tịch, đủ để người phàm chìm đắm cả đời.

Thỉnh thoảng y cũng tạo ảo cảnh cho mình, trong ảo cảnh chỉ có hai cảnh: Một là sơn cốc trống trải và những cây Xích Đề lủng lẳng quả trắng; một là rừng trúc hoang dã cực kỳ bình thường.

Cái trước là sơn cốc Bạch Tiểu Cốc “ra đời”, cái sau là rừng trúc Bạch Tiểu Cốc đưa tiễn sư phụ.

Bạch Tiểu Cốc hoàn mỹ biến ra hai địa phương, lại chưa từng biến ra người trong đó.

Tô Ngự là hảo hữu chí cốt y quen lúc còn vô tri, Vân Thiếu Chiếu là sư phụ dẫn dắt y cả đời.

Bạch Tiểu Cốc khắc trong tâm khảm, lại không chịu để bọn họ xuất hiện trong ảo cảnh.

Y ở trong cảnh tượng quen thuộc, đụng vào đồ vật trong hồi ức, mô phỏng hệt quá khứ, chỉ không chịu để cố nhân xuất hiện.

Tần Cửu Tịch biết lý do.

Thuật tu thi triển ảo thuật cần phải tin tưởng chân thật từ đáy lòng, cũng cần nhận ra giả dối từ đáy lòng.

Chỉ có tin tưởng chân thật mới có thể sáng tạo chân thật, chỉ có nhận ra giả dối mới có thể thoát ly ảo cảnh.

Bạch Tiểu Cốc vẽ ra cảnh tượng chân thật, bởi vì thiếu người mới để lại lỗ hổng giả dối.

Không phải Bạch Tiểu Cốc không biến ra được người mà là không thể.

Chỉ có thiếu họ, y mới có thể thoát ly, nếu không… y sẽ chìm đắm trong mộng.

Đến lúc đó sao có thể nhìn thẳng vào hiện thực?

Bạch Tiểu Cốc không hề đau khổ mà rất tiêu dao tự tại, chỉ là y vẫn luôn ngăn cách với người khác, y đối xử với họ chân thành, thân thiện, có thể giúp đỡ thì tận lực giúp đỡ, song chưa từng không nỡ xa rời.

Tần Cửu Tịch cho rằng mình hiểu y rất rõ, quan sát gần sáu mươi năm, hắn mới phát hiện mình không hiểu y lắm.

Hắn nghĩ nhóc xương khô núp dưới cánh chim rất yếu ớt, thật ra không hề yếu ớt.

Hắn cho rằng tiểu bạch cốt nhát gan trốn sau lưng hắn, thật ra không hề nhát gan.

Hắn cho rằng xa hắn, Bạch Tiểu Cốc không thể sinh hoạt, thật ra nhóc xương khô chỉ làm nũng với mình hắn.

Trong lòng Tần Cửu Tịch trống rỗng.

Hắn là một kẻ ích kỷ, ích kỷ dốc hết tình yêu, ích kỷ muốn y sinh hoạt một mình; đợi khi phát hiện y không cần hắn như vậy, hắn lại buồn bã mất mát.

Chân ma chân ma…

Bình luận của thế gian về hắn không sai.

Thứ hắn cho là đúng, trước nay đều không hề quang minh lỗi lạc.

Bạch Tiểu Cốc mới là Nguyệt Tri tiên nhân chân chính.

Bạch Tiểu Cốc tiêu dao tự tại, thế đạo lại càng lúc càng loạn.

Thế nhân không nhìn thấy thang trời cao ngất trong mây, không nhìn thấy linh khí thế gian như sương trắng tụ quanh thang trời, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Bọn họ chỉ thấy hung thú chạy loạn khắp nơi, bí cảnh ầm ầm sụp đổ, không biết tà ma tụ tập tự khi nào.

Hắc ám lất át linh khí. Ám khởi tà sinh, ma tu quỷ tu vốn không gặp thời nhân cơ hội quật khởi.

Đó là Thiên Đạo?

Một người chạm tới, vạn người chôn cùng.

Người phi thăng cũng là người diệt thế, chỉ tiếc sinh linh đến chết cũng không biết chân tướng.

Bọn họ tưởng chiến sự là tự làm bậy, khiến thiên địa huỷ diệt.

Không nghĩ đây chỉ là cái cớ ngu ngốc, không nghĩ người phi thăng sẽ mang đi toàn bộ linh khí của thế giới, lại không muốn đeo tội diệt thế trên lưng.

Thế đạo càng ngày càng loạn, Bạch Tiểu Cốc suốt đời làm việc thiện cũng có ngày gặp hiểm cảnh.

Y chỉ là tu vi Kim Đan kỳ, ảo thuật đạt đỉnh, nhưng khi thi triển có một nhược điểm trí mạng, y không thể hoàn toàn mê hoặc tu sĩ tu vi cao hơn y một cảnh giới.

Tỷ như tu sĩ Nguyên Anh kỳ, họ cũng sẽ rơi vào hiểm cảnh của y, nhưng chỉ cần ổn định tinh thần là có thể nhanh chóng thoát ra.

Bạch Tiểu Cốc cứu được hai mẹ con Miêu tộc bị bán đi.

Hai mẹ con coi y là thần: “Tiên nhân, ngài…”

Bạch Tiểu Cốc không có thời gian giải thích, vung ảo thuật lên người họ, hai người kinh hô: “Ngựa, ngựa đâu ra thế?!”

Bạch Tiểu Cốc: “Tự chăm sóc mình cho tốt, đừng để bị bắt.”

Tiểu cô nương giòn giã nói: “Tiên nhân, nô thích ngài!”

Bạch Tiểu Cốc cong khoé miệng, con ngựa xoè cánh năm màu, cõng hai người chạy như bay.

Thật ra làm gì có ngựa, chỉ là ảo thuật suông thôi.

Hai người cho rằng ngựa phi như bay, thật ra là tự chạy như điên về phía trước.

Tốc độ Miêu tộc không tệ, chỉ cần hai người không nhớ tới  y, sẽ dễ dàng trốn đi xa.

Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, nhìn tà tu phía sau—— Y không gọi đây là ma tu, chính y cũng không rõ vì sao, chỉ là cảm thấy chữ ma không xứng đặt trên tu sĩ mặt người dạ thú!

Ma —— chân ma.

Lẽ ra là một vị cường giả nhân từ vĩ đại thật sự.

Thế đạo loạn lạc, tà tu không từ thủ đoạn càng lúc càng nhiều, không ngừng bắt miêu nữ hồ nữ, luyện thành âm khí lô đỉnh.

Bạch Tiểu Cốc cứu vô số yêu tu, phế vô số tà tu, sớm thành cái gai trong mắt họ.

Tà tu cười lạnh: “Xem hôm nay ngươi trốn đi đâu?”

Bạch Tiểu Cốc rùng mình, biết mình sập bẫy rồi.

Bọn họ giả vờ bắt miêu nữ, thực tế là đang đợi y, Bạch Tiểu Cốc ngưng thần nhìn tà tu, lạnh lòng—— Tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hiển nhiên tà tu kia hiểu rõ năng lực y: “Chút thuật tu mọn mà dám làm hỏng đại sự của ta?!”

Bạch Tiểu Cốc lạnh lẽo đánh giá xung quanh.

Hoang vắng trống trải, không hề có vật che chắn—— Người này đã chuẩn bị đầy đủ, quyết đẩy y vào chỗ chết.

Không thể thi triển ảo thuật, ngay cả tạm thời chạy thoát cũng không được.

Y không thể tự biến ra ngựa cho mình, ảo thuật kích thích tiềm thức này vô dụng với bản thân, y chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi công kích của tà tu.

Làm sao bây giờ!

Tà tu hứng thú nhìn y: “Hối hận vì cứu hai mẹ con kia mà bỏ mạng?”

Hối hận?

Làm sao có chuyện đó.

Dẫu Bạch Tiểu Cốc biết đây là bẫy cũng sẽ không mặc kệ, y nhìn về phía tà tu: “Lấy mạng ta đổi hai mệnh của hai người đó, có gì hối hận?”

Tà tu ngẩn ra, tức giận: “Lão phu ghét nhất là loại ấu trĩ như ngươi!”

Lão gõ huyền trượng xuống đất, “ầm”, sau lưng xuất hiện một hung thú cao như ngọn núi nhỏ.

Hung thú nhe răng trợn mắt, thịt thối từ kẽ răng rơi ra, vị tanh hôi xông vào mũi, không biết ăn bao nhiêu người và tinh quái.

Bạch Tiểu Cốc hiện giờ đã có thể phân biệt cấp bậc hung thú.

Hung thú bát giai.

Y…

Không thể chạy trốn…

Y sẽ bỏ mạng ở đây? Chết trong bụng hung thú tanh tưởi, Bạch Tiểu Cốc không cam lòng!

Y không sợ chết, không sợ hung hiểm, chỉ là hiện giờ y không thể chết được.

Y…

Hung thú lao về phía y, móng vuốt tóm lấy thiếu niên mảnh khảnh, như bóc một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, Bạch Tiểu Cốc ra sức giãy giụa, lấy hết tất cả pháp khí trong túi Càn Khôn ra, lam phẩm pháp khí đấu với móng vuốt sắc bén như trứng chọi đá.

Thấy thế… thấy thế…

Tà tu nở nụ cười khinh miệt: “Chỉ có như vậy.”

Lão vừa dứt lời, xoẹt một cái, cảnh tượng sau đó làm người ta trợn mắt há mồm——

Luồng kiếm đen lao đến, thanh kiếm sắc nhọn chém ung thú khổng lồ làm hai.

Đến chết hung thú cũng không hiểu tại sao.

Ầm.

Hung thú bát giai có thể huỷ một ngọn tiên sơn chém thành hai, nửa thân trên rơi ầm xuống, nửa thân dưới nhẹ nhàng ngã xuống, để lộ vết chém thẳng băng.

Phụt một tiếng, máu tươi ào ạt tràn ra, như quả dưa hấu thối bị vỡ bấy nhầy.

Bạch Tiểu Cốc tránh thoát xiềng xích, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chỉ có sắc mặt tái nhợt bại lộ kinh hoàng trong lòng.

Ai… Ai có thể chém giết quái vật nghịch thiên dễ như trở bàn tay?!

Rốt cuộc tu vi cao cỡ nào!

Y kinh hoàng, tà tu kinh hãi.

Lại là một luồng ánh sáng đen, tà tu hô hoán: “Cứu, cứu…” Chưa nói xong, lão đã hoá thành xương xanh rải đầy đất.

Sinh thời làm nhiều chuyện ác, màu xương cốt làm người buồn nôn.

Bạch Tiểu Cốc nào lo lắng tà tu, gấp giọng nói: “Tiền bối!”

Y có dự cảm mãnh liệt: Nếu không giữ người đó lại, người đó sẽ biến mất!

Y không biết người đó là ai, thậm chí cũng chưa nhìn thấy diện mạo người đó, nhưng trong lòng y có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt, không thể hình dung, không thể giải thích.

“Ngài…” Hai chữ ‘đừng đi’ chưa kịp nói, cách một bãi máu thịt be bét, y nhìn thấy nam tử đứng đằng xa.

Một trường y đỏ thẫm, một trường kiếm tím đậm, khuôn mặt che một nửa, lộ ra đôi mắt đen láy, tựa như có thể hấp thu vạn vật thế gian, làm thời gian đọng lại.

Bạch Tiểu Cốc ngây người ——

Y tìm được rồi.

Bạch Tiểu Cốc giật mình, không thể để người đó nghe được…

Nghe được? Không thể cho người đó biết!

Bạch Tiểu Cốc hận không thể dùng tay chặn lồng ngực đập bang bang, hận không thể dùng thuật pháp khống chế hai mắt chìm chằm chằm, càng hận không thể thay đổi giọng nói để không bại lộ cảm xúc.

“Cảm ơn ngài… đã cứu ta.”

“Ừm, không biết, không biết nên xưng hô tiền bối thế nào?”

Tần Cửu Tịch nắm chặt nắm đấm—— Chỉ có như thế, hắn mới có thể khắc chế xúc động ôm chặt y.

Tần Cửu Tịch không nghe được tiếng lòng Bạch Tiểu Cốc, chỉ cảm nhận được Bạch Tiểu Cốc cảm kích và sùng kính người xa lạ.

Ân nhân cứu mạng.

Hắn lại là “ân nhân cứu mạng” của y?

Tần Cửu Tịch rũ mắt, khoé mắt liếc nhìn hung thú chảy đầy máu tươi, thấp giọng nói: “Ân Hồng Thương.” Cái tên thuận miệng đặt, mang đầy sự ghét bỏ.

Hết chương 131

Bình luận

Truyện đang đọc