TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

“Sư phụ xuống núi từ sớm rồi, không về nhanh như vậy đâu, đệ…” Thiếu niên hoả hồ có ngoại hình rất đẹp, mở miệng ra lại y chang tên háo sắc, “Kêu rách cổ họng cũng không ai cứu đệ đâu!”

Tiểu bạch cốt bọc lá cây run rẩy, mấy con chim quang quác chạy trốn.

Chiêu Diêu Sơn nhiều cây cối, lão thụ ai da: “Đụng eo lão hủ rồi!”

Tiểu bạch cốt vội xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi.”

Lão thụ: “Tiểu cốt đầu chạy đi, lão hủ chặn con hồ ly hư hỏng kia lại giúp con.”

Tiểu bạch cốt cực kỳ cảm động: “Thụ gia gia thật tốt.”

Lão thụ nghe vậy càng hăng hái, thân cây vung lên, biến ra tường cây che kín mít, hỏa hồ nổi giận: “Lão dương chớ chọc bổn đại gia.”

Cây dương già: “Ngươi lớn rồi còn chọc tiểu cốt đầu.”

Hỏa hồ: “Ta đang giúp y!”

Dứt lời, đôi mắt đỏ di chuyển, bùm một tiếng, từ hình người biến về bản thể, hình người không linh hoạt bằng nhóc xương khô, nhưng hóa thành hồ ly sẽ có thể nhẹ nhàng lướt qua tường cây, đuổi theo tiểu bạch cốt.

Tiểu bạch cốt: “Hu hu, sư huynh, cốt sai rồi…”

Hỏa hồ: “Sai ở đâu?”

“Sai ở… Sai ở…” Ậm ừ nửa ngày, tiểu bạch cốt mờ mịt, “Cốt không sai mà.”

Hỏa hồ tức chết, vừa định nhào lên đi cù y thì chợt bị một bàn tay xách lên.

Tiểu bạch cốt: “!”

Hỏa hồ: “Ai?! Ai dám xách đại gia ta, ta… Ai da…”

Tiểu bạch cốt kinh hỉ: “Dương bà bà! Dương bà bà cứu cốt.”

Người đến là một nữ trung niên, thoạt nhìn chừng năm sáu mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, khi cười, nếp nhăn khoé mắt sâu hoắm, là kiểu có xụ mặt cũng rất hiền từ, bà che Bạch Tiểu Cốc ở phía sau, trừng hỏa hồ: “Sao, bà bà không thể xách con?”

Hoả hồ vừa mới dương dương tự đắc lập tức xụi lơ, huơ huơ bốn chân, cái đuôi phe phẩy, lỗ tai gục xuống: “Dương bà bà…”

Dương bà bà vung tay lên, hỏa hồ rít một tiếng, bay ra mười trượng.

Cách mười trượng, hỏa hồ không cam lòng: “Tiểu bạch cốt, chờ đó!”

Tiểu bạch cốt trốn sau lưng dương bà bà, vui vẻ nói: “Sư huynh, cẩn thận té bể mông.”

Hỏa hồ: “Á mông lão tử!”

Tiểu bạch cốt vui vẻ muốn chết.

Dương bà bà lợi hại nhất, lần nào cũng ném rất chuẩn, đảm bảo mông sẽ tiếp đá, đau còn hơn xách lên đánh hai cái.

Tiểu tinh quái ở Chiêu Diêu Sơn đều sợ bà.

Song cũng rất thích bà.

Bởi vì dương bà bà quản lý đại trù phòng, làm rất nhiều món ngon.

Dương bà bà xoay đầu xách tiểu bạch cốt lên: “Đi, thêm củi giúp bà bà.”

Tiểu bạch cốt thích nhất là thêm củi: “Vâng!”

Tần Cửu Khinh lẳng lặng nhìn, không nói một lời.

Thiết Thiên nhỏ giọng nói thầm: “Nhóc xương khô mấy ngàn năm trước cũng là nhóc xương khô bây giờ?” Tưởng đâu y chỉ là hàn cốt ngàn năm, trăm không ngờ lại mấy ngàn tuổi, khó trách nó đánh không lại…

Tần Cửu Khinh ‘đi theo’ tiểu bạch cốt.

Tình huống hiện tại của hắn rất khó hình dung, hắn không có thân thể, chỉ là một tia thần thức dính trên người tiểu bạch cốt, yên lặng nhìn y.

Không hề nghi ngờ, nơi đây là chân thật.

Chân thật giấu trong trí nhớ.

Quả nhiên Nhân hồn kích phát ký ức.

Nơi này là quá khứ tiểu bạch cốt.

Cũng là quá khứ Nguyệt Tri.

Lời Quân Thượng Minh quả nhiên không thể tin, hắn ta vẫn luôn chỉ sai đường cho hắn.

Làm gì có chuyện tam hồn và tiên cốt là hai phần riêng biệt.

Làm gì có chuyện Nguyệt Tri bị phân tách?

Từ đầu tới đuôi chỉ có mỗi một tiểu cốt đầu.

—— Tiểu bạch cốt trải qua thời gian mênh mông, đi qua vô số tháng năm vẫn trước sau như một.

Chỉ là tiểu bạch cốt đã trải qua cái gì mới…

Tự hoạ nhà giam, vĩnh sinh cầm tù.

Còn hắn là ai?

Mấy ngàn năm trước ở Chiêu Diêu Sơn, hắn cũng nhìn tiểu cốt đầu như vậy?

Tần Cửu Khinh luôn có chỗ hơn người, thần thức cực lớn, dù chỉ Kim Đan cảnh, mới mở thức hải cũng dễ dàng trấn áp Thiết Thiên.

Đây là chuyện mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ vô pháp tưởng tượng.

Trong ảo thuật mấy ngàn năm sau, thức hải hắn là nội hóa, chưa bao giờ ngoại phóng như thế này.

Ở thế giới chân thật mấy ngàn năm trước, thức hải hắn bao trùm cả ngọn Chiêu Diêu Sơn.

Hắn có thể nhìn thấy hết thảy Chiêu Diêu Sơn, có thể cảm nhận được tất cả sinh linh, có thể nhìn dãy Chiêu Diêu Sơn rộng lớn từ chân trời, cũng có thể dừng ở một lò bếp nho nhỏ, nhìn tiểu bạch cốt vụng về thêm củi nhóm lửa.

Dương bà bà khen: “Tiểu cốt đầu thật giỏi!”

Xương ngón tay sáng bóng của tiểu bạch cốt dính bụi —— Hoá ra trước đây nhóc xương khô cũng dính bụi.

Tuy bẩn thỉu, nhưng tiểu bạch cốt rất thích thú: “Dương bà bà, bà đang làm gì vậy?”

Dương bà bà tuỳ tiện nói: “Bánh mì ngâm súp cừu.”

Tiểu bạch cốt: “!”

Dương bà bà là cừu tinh, lại không hề ngần ngại nấu thịt đồng loại, cốt sợ!

Dương bà bà lại nói: “Nồi kia là canh xương hầm.”

Tiểu bạch cốt: “!!”

May mắn, may mắn y biết nhóm củi, nếu không đã bị nấu thành canh!

Dương bà bà nhìn tiểu bổn cốt, sâu sắc nói: “Đừng nản lòng.”

Tiểu bạch cốt: “Vâng?” Y không nản lòng, y chỉ sợ bị hầm canh thôi.

Dương bà bà: “Bạch cốt thành tinh không dễ, trăm ngàn năm qua lão bà đây cũng chỉ thấy một bộ cốt tinh như con.”

Ngọn lửa trong mắt tiểu bạch cốt nhạt hơn, y biết, y biết mình không có đồng loại thật sự, càng không có người nhà, cũng may sư phụ nhận nuôi y, dạy y tu hành. Tuy y rất ngốc, sư đệ sư muội đều biết hóa hình, chỉ có y vẫn là bạch cốt, nhưng sư phụ vẫn đối xử với y rất tốt.

Dương bà bà liếc một cái là biết y đang nghĩ gì: “Thế tục có một câu là đại tài vãn thành*.”

*Người tài thành tựu muộn.

Tiểu bạch cốt không hiểu: “Đại khí bát thịnh?” Cái gì bát?

Dương bà bà kiên nhẫn giải thích hồi lâu cho y.

Tiểu bạch cốt đã hiểu: “Ý bà nói là đại cốt vãn thành!”

Dương bà bà: “………” Tuy có hơi lệch lạc, có điều coi như đã hiểu được ý trong đó.

Dương bà bà: “Tóm lại con chớ nóng vội, chờ có cơ duyên, tiểu cốt đầu của chúng ta chắc chắn có đại tiền đồ!”

Tiểu bạch cốt ấm áp: “Vâng!”

Dương bà bà: “Đợi tiểu cốt đầu có tiền đồ, dương bà bà đã quy thiên.”

Tiểu bạch cốt quýnh lên: “Vậy cốt phải có tiền đồ mau một chút!”

Dương bà bà chọt trán y: “Quên nữa đúng không, chớ nên nóng vội.”

Tiểu bạch cốt: “Vâng vâng…”

Người lớn tuổi thích nhất là mấy đứa nhỏ ngây ngô, dương bà bà yêu thương y như cháu ruột.

Trưởng bối chỉ mong—— đứa nhỏ vui vẻ lớn lên, có tiền đồ hay không làm sao quan trọng bằng vui vẻ.

Thiết Thiên thổn thức: “Nhóc xương khô quá may mắn.”

Chiêu Diêu Sơn thiện thuần thiện ác, ngược lại vô cùng thích hợp tiểu bạch cốt đầu óc đơn giản.

Tần Cửu Khinh nhìn tiểu bạch cốt làm việc vặt trong trù phòng, giúp đỡ dương bà bà dọn thức ăn, thậm chí run rẩy múc canh xương hầm cho các yêu tu.

Có yêu tu quen biết y: “Tiểu cốt đầu, hôm nay tìm được thân thể chưa?”

Tiểu bạch cốt mất mát nói: “Chưa…”

Yêu tu: “Yên tâm, các ca ca sẽ lưu ý giúp ngươi, có tin quả Xích Đề nhất định sẽ báo ngươi ngay!”

Tiểu bạch cốt vui vẻ ra mặt: “Đa tạ! Cốt múc thêm một muỗng cho huynh!”

Ai ngờ vớt trúng xương đùi, hù nhóc xương khô sợ tới mức choáng váng——

Là tại y tu luyện chưa tới, dương bà bà có thể mặt không đổi sắc băm thịt cừu, còn y nhìn đến xương đùi là run run.

Quả Xích Đề.

Tần Cửu Khinh chú ý tới.

Quả nhiên từ ban đầu, tiểu bạch cốt đã cần Xích Đề làm thân thể.

Làm việc ở trù phòng xong, hỏa hồ lại tới tìm tiểu bạch cốt.

Tiểu bạch cốt thấy hắn ta là chạy.

Hỏa hồ móc ra một con gà nướng.

Tiểu bạch cốt: “!”

Hỏa hồ nói: “Ngửi được không, gà dưới chân núi, lão tử xếp hàng cướp được đó!”

Tiểu bạch cốt thèm.

Hỏa hồ nói: “Được rồi, đệ không thích, sư huynh có thể cưỡng đệ được sao?”

Tiểu bạch cốt lí nhí: “Có thể.”

Hỏa hồ nghe được: “Đệ chỉ là một bộ xương, sao lão tử cưỡng được!”

Tiểu bạch cốt càng nhỏ giọng hơn: “Hoá ra là vì đệ chỉ là bộ xương nên sư huynh mới không…”

Hỏa hồ gõ đầu y: “Tinh quái cầu song tu cùng sư huynh có thể xếp hàng dài đến Thiên Ngu Sơn, đệ nói xem ta không tốt chỗ nào?”

Tiểu bạch cốt vô cùng thành khẩn: “Vóc dáng lùn, miệng nói bậy, tính tình táo bạo, còn…”

Hỏa hồ: “………”

Tiểu bạch cốt: “Đã nói không cưỡng cốt!”

Hỏa hồ: “Lão tử không cù đệ, đệ không biết mình cân nặng bao nhiêu!”

Một con hỏa hồ dê xồm và tiểu cốt đầu trắng nõn lăn thành một cục.

Hình ảnh này…

Tần Cửu Khinh: “Ấu trĩ.”

Thiết Thiên: “…”

Nó dám nói gì? Nó không muốn bị nhốt trong phòng tối đâu, trò hay mấy ngàn năm trước không xem uổng lắm!

Hỏa hồ mệt rồi, nằm sấp xuống dùng móng vuốt lông xù gặm gà nướng.

Tiểu bạch cốt chống cằm nhìn: “Ăn ngon không?”

Hỏa hồ cố ý  khiến y thèm: “Da chín vừa đủ, thịt trơn mềm, cắn một miếng, miệng bóng nhẫy…”

Tiểu bạch cốt: “……………”

Hỏa hồ xé một cái đùi: “Cho đệ.”

Tiểu bạch cốt: “Đệ không ăn được!”

Hỏa hồ cười cong mắt: “Bỏ vào thân thể đi, qua mấy trăm năm, không chừng có thể ăn một miếng.”

Tiểu bạch cốt thở phì phò: “Cốt không để ý tới huynh.”

Hỏa hồ chậm rãi nói: “Không để ý thì thôi, cực khổ tìm được tin tức quả Xích Đề, vốn định dẫn đệ đi tìm thân thể, hiện tại …”

Tiểu bạch cốt cứng đờ.

Hỏa hồ: “Đệ không cần thì thôi.”

Tiểu bạch cốt đột nhiên xoay người: “Sư huynh!”

Âm thanh trong trẻo, ngọt hơn cánh gà nướng, mềm hơn thịt bên trong… Hỏa hồ chỉ nghe một lỗ tai đã cảm thấy ăn không biết mùi.

Chậc, rõ ràng tiểu cốt đầu chỉ là một bạch cốt, sao làm người ta thích tới vậy chứ!

Hỏa hồ ngứa ngáy: “Cầu ta đi.”

Tiểu bạch cốt: “Cầu huynh, sư huynh.”

Hỏa hồ hóa thành người: “Cho sư huynh ôm một cái.”

Tiểu bạch cốt: “…”

Thiết Thiên: “…………”

Thiết Thiên cảm nhận được giá lạnh trong thức hải: Tiểu hỏa hồ, ngươi tiêu rồi!

Hỏa hồ bỗng thấy lỗ tai giật giật, nhìn về phía tiểu bạch cốt: “Đệ có cảm nhận được luồng hơi thở quỷ dị không.”

Tiểu bạch cốt: “Có.”

Hỏa hồ nói: “Đúng không đúng không, sát khí này tựa như muốn thiêu đao vạn quả ta vậy!”

Tiểu bạch cốt: “Cái gì sát khí, rõ ràng là quanh thân sư huynh phát ra hơi thở đáng khinh đó!”

Hỏa hồ: “???”

Tiểu bạch cốt nhảy ra xa ba trượng, chê: “Sư huynh, đáng khinh!”

Hỏa hồ: “Tiểu hỗn đản này!”

Tiểu bạch cốt chạy vài bước, đột nhiên đụng phải một người.

Người nọ một tay xách nhóc xương khô, một tay xách nhóc hỏa hồ, mắt phượng khẽ nhếch, phong hoa tuyệt đại: “Lại nghịch cái gì!”

Tiểu bạch cốt vui vẻ nói: “Sư phụ! Sư huynh lại bắt nạt cốt!”

Hỏa hồ ủ rũ: “Sư phụ có thể đừng đánh… Á, mông con!”

Sư phụ tiểu bạch cốt có một gương mặt mà Tần Cửu Khinh quen đến không thể quen hơn.

Thiết Thiên cũng dại ra: “Không phải, không phải…” là phụ thân ở thế tục của Tần Cửu Khinh à?!

Gọi là gì nhỉ?

Thiết Thiên nghĩ.

Tần Vịnh!

Tần Vịnh thu thập hỏa hồ, vỗ vỗ xương vai nhóc xương khô: “Chuyến này của vi sư có thu hoạch tương đối khá.” Gã lấy ba quả màu tuyết trắng to bằng bàn tay từ trong túi Càn Khôn ra.

Tiểu bạch cốt kinh hô: “ Quả Xích Đề!”

Hết chương 88

Bình luận

Truyện đang đọc