Edit: Phong Nguyệt
Bạch Tiểu Cốc không sao ngờ được Thiên Nguyệt ảo cảnh lại là như thế này.
Trách y không có đầu óc? Đầu óc có lớn thế nào cũng không thể nghĩ ra nhá!
Chân trước vừa ở Cự Môn hoang dã, châu sau đã tới đường cái náo nhiệt.
Đường phố Cự Môn thành không thênh thang như thế này!
Thạch anh phủ kín tường, người đi đường vận đủ loại y phục, hai bên đường là nhà cao cửa rộng, lầu các ba tầng, đâu đâu cũng là mái cong, tường đỏ ngói xanh, san sát nhau như thế giới trong sách.
Đúng vậy!
Trong thần thư có đề cập Nhân giới, nơi mà chỗ nào cũng có tửu lầu, trong tửu lầu toàn món ngon, nằm mơ y cũng muốn ăn món ngon vật lạ, ở đây muốn cái gì có cái đó.
Bạch Tiểu Cốc vừa sợ hãi vừa ngứa ngáy xương cốt.
Đương nhiên dù thèm thế nào cũng phải tìm Cửu Đại Tịch trước, Cửu Tịch không ở đây, y hoảng.
Sau đó y nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Một đám nhóc xướng ca dao trào phúng Cửu Đại Tịch, à, không lớn, rất nhỏ, chỉ có thể gọi là Cửu Tiểu Tịch.
Bạch Tiểu Cốc không rành thế sự cũng nhận ra đám nhóc đó không hoàn toàn giống nhau, thằng nhóc đầu têu mặc cẩm y, cổ đeo vòng vàng, thỉnh thoảng kêu leng keng, cổ tay cũng có một chiếc vòng vàng, xem ra được nuôi chiều từ bé. Bên cạnh nó là ba bốn thằng nhóc giản dị hơn, mặc y phục xám, đầu đội hôi mũ, thân hình gầy yếu, cao hơn nhóc cẩm y một đầu, hẳn là nô bộc theo hầu.
Trong đám nhóc, chỉ có Cửu Tiểu Tịch bị vây ở giữa nổi bật nhất. Hắn mặc bộ gấm y màu xanh lá đậm, chất liệu không tệ, nhưng màu sắc không phù hợp với lứa tuổi. Dẫu vậy cũng không át được vẻ đẹp của Cửu Tiểu Tịch, tóc đen như mực mượt như mây, làn da thắng tuyết, đôi mắt đen to tròn không thấu triệt như khi trưởng thành, song vẫn điềm tĩnh như xưa, lông mi dài che bớt một phần lạnh nhạt.
Khi nhóc cẩm y xướng: “…Hại chết gia gia hại chết cha, hại chết cả nhà…”, Tiểu Cửu Tịch luôn im lặng bỗng giơ tay, đấm một cái vào mặt nó.
Hắn tung quyền vừa nhanh vừa mạnh, mặt nhóc cẩm y sưng vù lên.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Không hổ là Cửu Đại Tịch, đã thu nhỏ còn khí phách như vậy!
Y đang muốn tiến lên nhận thân thì nghe nhóc cẩm y quát lớn: “Ngươi dám đánh ta!”
Bạch Tiểu Cốc nghĩ thầm: Đánh ngươi đã nhân nhượng lắm rồi, cha nhỏ của ta mà giận lên có thế một kiếm chém chết ba hung thú nhé!
Ai ngờ cha nhỏ chỉ ngầu một quyền đầu, nhóc cẩm y nổi giận đùng đùng: “Đánh nó, chừng nào chết thì thôi, đánh chết tang môn tinh, Tần gia đa tạ ta còn không hết!”
Tôi tớ bên cạnh vốn to lớn hơn nó, nhóc cẩm y lại thoạt nhìn chắc nịch hơn Tiểu Cửu Tịch, ba năm thiếu niên đánh một thằng nhóc tóc để chỏm đến mức không thể phản kháng.
Bạch Tiểu Cốc hoảng sợ, tâm tình y bây giờ chính là: Thiết Thiên đại thần ra trận, chẳng phải sẽ máu chảy thành sông sao!
Nhưng Thiết Thiên không xuất hiện, Tiểu Cửu Tịch bị đánh té xuống đất, bị động thừa nhận nắm đấm như mưa.
Trong Tu chân giới tàn khốc, ẩu đả kiểu này không đáng kể chút nào, tùy tiện làm phép một cái là xong, cơ mà Tiểu Cửu Tịch không phản kháng được, gương mặt trắng nõn bị đánh bầm tím, đôi môi hồng nhuận nghiến chặt, khóe miệng tràn máu tươi, chỉ có đôi ngươi xinh đẹp tối om, không khuất phục cũng không xin tha.
Bạch Tiểu Cốc không có tim, nhưng khoảnh khắc này y cảm thấy lòng mình đau đớn lạ lùng, giống có sợi dây buộc vào xương sườn, sau đó siết chặt, cơn đau lan khắp toàn thân.
Đừng bắt nạt hắn.
Không được bắt nạt hắn!
Bạch Tiểu Cốc không biết mình lấy dũng khí từ đâu, vốn đang núp trong góc tường bọc mình kín mít tránh bị phát hiện, bấy giờ lại lao ra, run giọng nói: “Thả, thả hắn ra!”
Giọng y rất lớn, tiếng nói lại rất giòn, không những không đáng sợ mà còn rất êm tai.
Tất cả giật mình quay đầu, Tần Cửu Khinh cũng thấy y xuyên qua đám người.
Kế đó, tiếng thét chói tai vang vọng trong hẻm nhỏ.
Không chỉ nhóc cẩm y, ngay cả những thiếu niên cao ráo cũng sợ tới mức liên tục thét: “Thứ gì vậy! Đây, đây là cái thứ gì vậy a a a!”
Nháy mắt, bốn năm đứa trẻ chạy tứ tán, mấy nô bộc không rảnh quan tâm chủ nhân, chen chúc chạy về phía đầu hẻm như sợ bị Bạch Tiểu Cốc đuổi theo, nhóc cẩm y quen sống trong nhung lụa, tay chân không linh hoạt, lúc này sợ muốn chết, lại bị xô đẩy, cuối cùng té ngã trên đất.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Nhóc cẩm y: “…”
Một cốt một hài đối diện, tiểu bạch cốt đang không biết làm sao, nhóc cẩm y cảm thấy váng đầu, trợn mắt té xỉu.
Bạch Tiểu Cốc: “………………” Y hơi xấu thật, nhưng có xấu đến nỗi hù người khác té xỉu không?
Quá trát cốt!
Đồng dạng là ban ngày ban mặt thấy bạch cốt, Tiểu Cửu Tịch bình tĩnh đến mức không giống trẻ con, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Cốc không chớp mắt.
Lam hoả của Bạch Tiểu Cốc rưng rưng, hổ thẹn nói: “Ta…” Không phải cố ý xấu đến nỗi hù người ta xỉu.
Tiểu Cửu Tịch miễn cưỡng đứng lên, trên người hắn có thương tích, cử động đau vô cùng, dẫu vậy, hắn không than tiếng nào, bước tới vài bước, túm chặt tiểu bạch cốt nói: “Chạy.”
Bạch Tiểu Cốc kinh hãi, không dám hỏi gì, chỉ chạy theo hắn.
Gió thổi ù ù bên tai, mũ choàng bị hất lên, Bạch Tiểu Cốc sợ hù người ta xỉu nữa, bèn dùng tay khác giữ chặt mũ. Hai người không chạy ra xa lắm thì nghe thấy phía sau có tiếng xôn xao.
Mấy thiếu niên kia gọi người đến: “Là thứ kia… nó mặc hắc y… Ban ngày ban mặt lại có tà vật quấy phá!”
“Là nó tập kích thiếu gia bọn ta, mau đánh chết nó!”
Đánh chết.
Nghe hai chữ đó, Bạch Tiểu Cốc sợ run lên, xương đùi vốn đã di chuyển nhanh càng nhanh hơn.
Tiểu Cửu Tịch vẫn luôn nắm chặt xương cổ tay y, khi chạy đến một khúc ngoặt, hắn kéo y trốn vào: “Đừng lên tiếng.”
Bạch Tiểu Cốc không lên tiếng đâu, Thiên Nguyệt ảo cảnh đáng sợ quá, chẳng những Cửu Đại Tịch bị thu nhỏ, mà còn có người đòi đánh chết y.
Bọn người kia không phát hiện ra họ, vừa hét vừa chạy qua.
Bạch Tiểu Cốc vẫn chưa hết sợ, lam hoả run rẩy, một hồi lâu cũng không bình tĩnh được.
Đợi khi bên ngoài không còn tiếng động nữa, Bạch Tiểu Cốc mới khẽ thở phào, nhìn về phía Cửu Tịch nho nhỏ.
“Chuyện…” Chuyện gì đã xảy ra?
Y chưa hỏi ra miệng, Tiểu Cửu Tịch đã mở miệng trước: “Ngươi là ai?”
Bạch Tiểu Cốc bị câu hỏi của hắn làm ngơ ngác.
Tiểu Cửu Tịch yên lặng nhìn nhóc xương khô trước mặt, hắn không biết vì sao mình không sợ y chút nào.
So với người bên ngoài, nhóc xương khô này đáng yêu hơn nhiều.
Thật ra y không hề đáng sợ, tuy là bộ xương khô, nhưng vô cùng trắng nõn, giống như vòng tay ngọc dương chỉ mà mẫu thân thích nhất, sáng trong oánh nhuận, thậm chí hơi mềm, như bánh trôi chỉ được ăn hôm Nguyên Tiêu.
Tiểu Cửu Tịch vươn tay, chọc chọc trán y.
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Tiểu Cửu Tịch: “Cứng.” Rõ ràng trông mềm như đậu hủ.
***
Bạch Tiểu Cốc bất mãn nói: “Đầu lâu đương nhiên cứng rồi!” Nghĩ một hồi, y bổ sung, “Toàn thân ta đều rất cứng, nam nhân phải cứng một chút mới tốt.”
Tiểu Cửu Tịch không hiểu, có điều hắn thấy nhóc xương khô ngốc nghếch này… ừm… Rất đáng yêu.
Tiểu Cửu Tịch hỏi y: “Ngươi là quỷ sao?”
Lời này động chạm tiểu bạch cốt: “Sao ta lại là quỷ?”
Ta có xấu cũng đừng đánh đồng ta với lệ quỷ chứ, bổn cốt ngồi không đổi họ, cưỡi không đổi tên, là bộ xương chính cống!
Tiểu Cửu Tịch lại hỏi: “Ngươi là yêu quái?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Cửu Tịch làm sao vậy? Bạch Tiểu Cốc ngốc mấy cũng phát hiện hắn có vấn đề.
Tên nhóc trước mắt đúng là Cửu Tịch, tiểu bạch cốt nhìn người không chỉ nhìn tướng mạo mà còn nhìn hồn phách, trong thân xác nho nhỏ này chứa linh hồn Cửu Tịch, dáng vẻ cũng y hệt Cửu Tịch, chỉ là rất rất rất nhỏ.
Chẳng lẽ…
Cửu Tịch mất trí nhớ?
Bạch Tiểu Cốc chưa nhập thế, có điều là bộ xương thích đọc sách, trong thần thư có một đoạn này: Giả vờ mất trí nhớ.
Một trong những chiêu để tinh quái tiếp cận Tần Cửu Khinh là cố ý bị thương để được cứu rồi giả vờ mất trí nhớ, giả ngây giả dại tranh thủ đồng cảm sau đó ăn vạ Tần Cửu Khinh, bò lên giường hắn, ngủ hắn…
Ừm, ngủ như thế nào không quan trọng, quan trọng là mất trí nhớ!
Cái gì gọi là mất trí nhớ?
Chính là quên tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cái gì cũng không nhớ, hoặc chỉ nhớ một phần.
Tình huống này e là Cửu Tịch chỉ nhớ một phần.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ Thiên Nguyệt ảo cảnh không chỉ làm thân thể Cửu Tịch trở về lúc nhỏ, mà ngay cả ký ức cũng trở về lúc nhỏ?
Bạch Tiểu Cốc thử nói: “Ta tên Bạch Tiểu Cốc.”
Tiểu Cửu Tịch: “Hoá ra ngươi có tên.”
Bạch Tiểu Cốc: “Đương nhiên, là ngươi đặt!”
Tiểu Cửu Tịch nhăn mày.
Bạch Tiểu Cốc muốn giải thích tình huống cụ thể với hắn, chỉ là quá phức tạp, chính y cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Tiểu Cửu Tịch còn bé nhưng tính cách trưởng thành sớm, lắc nói: “Ta chưa bao giờ gặp ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Khi ngươi trưởng thành đã gặp ta.”
Tiểu Cửu Tịch: “Trưởng thành?”
Bạch Tiểu Cốc: “……” Khó quá, làm khó cốt ghê, phải làm sao mới giải thích hết một đống chuyện?
Bạch Tiểu Cốc thử tháo gỡ từng manh mối: “Có ngày ngươi rớt vào Giáng Sương Cốc, ta cứu ngươi, sau đó……”
Y nói xong một hơi một hồi, không biết hạt đậu trước mặt hiểu không nữa.
Hiển nhiên, Tiểu Cửu Tịch thông minh kinh người, hắn nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Đây không phải Thiên Nguyệt ảo cảnh.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy đây là chỗ nào?”
Tiểu Cửu Tịch: “Hoàng An thành.”
Cái này đã vượt qua giới hạn tri thức của tiểu bạch cốt, y nào biết Hoàng An Lục An gì, ngay cả Thập Nhị Tiên Sơn y cũng không rành.
Bạch Tiểu Cốc giải thích: “Không phải, chúng ta cùng nhau tiến vào…”
Tiểu Cửu Tịch đột nhiên hỏi y: “Ngươi nói nơi này là ảo cảnh?”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Đúng!”
Tiểu Cửu Tịch cắn khoé miệng, máu tươi chảy ra, hắn hơi rũ mi, nhẹ giọng nói: “Nếu là ảo cảnh, sao còn thấy đau.”
Bạch Tiểu Cốc: “…………” Y làm sao biết, y chỉ là một tiểu tinh quái, nào biết gì về Thiên Nguyệt ảo cảnh cao thâm khó lường này!
Tiểu Cửu Tịch thả tay ra, nói với Bạch Tiểu Cốc: “Cảm ơn ngươi giúp ta, chuyện của ngươi rất thú vị, ta phải về nhà.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tiểu Cửu Tịch dặn y: “Ngươi đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác, gần đây Hoàng An thành có tà tứ, nếu bị bọn họ bắt được, ngươi sẽ rất nguy hiểm.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc, Cửu Tịch muốn bỏ rơi y.
Trước khi tiến vào luôn miệng nói không rời không bỏ, mới vừa đặt chân tới đã bội tình bạc nghĩa với y!
Miệng nam nhân toàn lừa gạt.
Quả nhiên Sâm Tu chân nhân toàn lời vàng ý ngọc!
Hết chương 23