Edit: Phong Nguyệt
May mà không ai nghe thấy mấy lời ‘chí hướng’ kiểu này.
Tần Cửu Khinh trầm giọng hỏi: “Ngươi cập quan rồi?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh từng lừa nhóc xương khô, hắn không ngại lôi chuyện này ra, nhắc nhở y một lần nữa: “Chưa cập quan, không thể song tu.”
Ngọn lửa nhiệt huyết của Bạch Tiểu Cốc tắt ngóm: “Ngươi lừa cốt, sao có thể là hai ngàn tuổi mới cập quan!”
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu tuổi?”
Bạch Tiểu Cốc nhớ lại nội dung thần thư, phát hiện ra: “Hai mươi tuổi!”
Tần Cửu Khinh cử hành quán lễ năm hai mươi tuổi, cũng vì hắn cập quan, Sâm Tu chân nhân mới chuyển mục tiêu từ Nguyệt Tri sang Tần Cửu Khinh.
Sâm Tu chân nhân rất có chừng mực, không khuyến khích song tu khi chưa cập quan. Đương nhiên ngoại trừ con người, không ai quy định một ngàn tuổi không thể có dáng vẻ thiếu niên.
Tần Cửu Khinh nhìn y: “Hai mươi tuổi là tiêu chuẩn phàm nhân bình thường.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Khinh: “Ngươi là phàm nhân bình thường?”
Cửu Đại Tịch quá uyển chuyển, phàm nhân bình thường cái gì, y vốn không phải người!
Tần Cửu Khinh thấy y ‘thông suốt’, tiếp tục nói: “Đa số yêu tu phải đợi trăm năm mới có thể hóa hình, tự nhiên tiêu chuẩn cập quan không giống nhau.”
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác, vắt xương sọ nhớ tới nội dung thần thư —— Tinh quái trong thần thư là tiểu hồ yêu, tiểu hồ yêu đúng là trăm năm mới hóa hình, sau đó xuống núi câu dẫn Tần Cửu Khinh, sau đó cùng hắn như vậy như vậy như vậy, sau nữa thuận lợi tấn chức Kim Đan kỳ…
Tinh quái và phàm nhân không giống nhau ——
Mà y không phải người.
Tần Cửu Khinh bổ sung: “Tinh quái bình thường khoảng trăm năm sau có thể hóa hình, ngươi không giống vậy,” Hắn dừng lại rồi tiếp tục nói, “Trước đây ta cho rằng dạy ngươi pháp môn tu hành là ngươi hóa hình sau một trăm năm, hiện tại xem ra, chỉ sợ không được.”
Bạch Tiểu Cốc muốn rơi nước mắt: “Vậy, ta… đến bao giờ…”
Tần Cửu Khinh: “Ngươi cảm thấy bao giờ?”
Bạch Tiểu Cốc oà khóc: “Hai ngàn tuổi!”
Tần Cửu Khinh vỗ vỗ đầu nhỏ của y: “Gần cỡ đó.”
Bạch Tiểu Cốc muốn khóc, thật sự thật sự muốn rớt nước mắt. Cũng may y cố gắng nhẫn nhịn, không thể khóc, khóc sẽ đau đầu, rất đau rất đau.
Bạch Tiểu Cốc thương tâm không kềm chế được, hận không thể lấy thần thư trong ngực ra lật xem cho đã—— Không được, Sâm Tu chân nhân nói, sách này chỉ có thể xem một mình, một khi lộ ra ngoài bị hủy thành tro.
Cái gọi là sách cấm, phải được trân trọng như vậy.
Không thể lật xem, chỉ có thể hồi tưởng.
Bạch Tiểu Cốc nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến: “Chờ chúng ta tìm được vỏ quả Xích Đề, lúc ngươi nặn thân thể cho ta, có thể nặn trưởng thành một tí được không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm, trưởng thành kiểu hai ngàn tuổi á.”
Tần Cửu Khinh sao không hiểu tâm tư y: “Không được.”
Bạch Tiểu Cốc bi phẫn nói: “Vậy ta tự mình nặn.”
Tần Cửu Khinh lạnh lùng nói: “Chúc ngươi nặn được thân thể đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Tiểu bạch cốt tức muốn chết: “Ngươi uy hiếp ta!”
Tần Cửu Khinh không hề suy suyễn: “Ừm.”
Tiểu bạch cốt: “………” A a a, Cửu Đại Tịch có thể xấu xa hơn được nữa không, ỷ mình đẹp thì có thể ức hiếp cốt sao?!
Còn không phải tại… Còn không phải tại…
Hu hu, không được, y muốn Cửu Đại Tịch nặn thân thể cho y, Cửu Đại Tịch đẹp như vậy, chắc chắn nặn rất đẹp.
Y không muốn xấu xí, xấu xí làm sao dụ dỗ Tần Cửu Khinh!
Y khổ quá mà, chỉ muốn song tu không biết ngày đêm mà thôi, sao khó dữ vậy!
Bạch Tiểu Cốc xụi lơ, không muốn nói chuyện, không để ý tới Cửu Đại Tịch.
Hai ngàn năm.
Chưa cập quan.
Có thân thể cũng không thể ưm ưm a a, không thể ưm ưm a a không thể tăng cảnh giới, không thể tăng cảnh giới, đời này y chỉ là một bộ xương ăn quỷ thúi đáng thương.
Bạch Tiểu Cốc: Cốt sinh ảm đạm!
Nhóc xương khô mất hết sức lực ghé lên vai hắn, Tần Cửu Khinh đương nhiên cảm giác được.
Tần Cửu Khinh cũng biết mình đả kích y.
Hắn hơi đau lòng, nhưng không thể mềm lòng.
Không thể chiều hư đứa nhỏ, mấy ý tưởng không nên có này phải bị bóp chết từ trong trứng. Nhóc xương khô đã gọi hắn một tiếng cha, hắn phải chịu trách nhiệm với y.
Sao có thể cái gì cũng không hiểu đã nghĩ đến chuyện song tu với người khác được?
Hơn nữa nhóc xương khô muốn song tu với ai?
Với ai cũng không được!
Chuyện này ngàn năm sau hẵng bàn.
Lúc đó Tần Cửu Khinh vẫn là người cha già.
Tiểu bạch cốt vẫn là nhóc xương ngốc.
Sau này…
Haizz….
Bạch Tiểu Cốc không lên tiếng, y khổ sở, không có tinh thần, chỉ có thể ghé lên người Cửu Đại Tịch tự mình đau lòng.
Tần Cửu Khinh lại hàn huyên với Lê Phồn một hồi.
Tần Cửu Khinh đã hiểu rõ tình huống đại khái của Quỷ giới, về phần Thiên Nguyệt ảo cảnh, Lê Phồn không biết nhiều lắm.
Có đi mà không có về, cửu tử nhất sinh, nguy hiểm cùng cực.
Ngàn năm qua, có tu sĩ tối cao, nghe nói đã là tầng 8 Nguyên Anh, đi vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, cũng thành một cái xác không hồn.
Người nọ là tu sĩ Thất Sát Châu, sau khi trở lại Thất Sát thành, nằm suốt ba tháng, cuối cùng tự bạo chết.
Cũng từ đó, không ai ở Quỷ giới dám xông vào Thiên Nguyệt ảo cảnh nữa.
Nếu không phải Liêm Trinh, Võ Khúc lần lượt luân hãm, chỉ sợ mọi người cứ thế nhận mệnh sống tạm bợ trong một tấc vuông.
Mà hiện giờ đã mất đường lui.
Bàn giao tình huống xong, Lê Phồn nhìn Tần Cửu Khinh bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Tần Cửu Khinh: “Ta cần một ít chuẩn bị.”
Lê Phồn tu hệ kim, đồng tử của hắn màu vàng, lúc này sáng như tia nắng: “Tiền bối… Tiền bối muốn đến Thiên Nguyệt ảo cảnh lấy quả Xích Đề?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Lê Phồn căng thẳng nói: “Vậy Càn Khôn Thanh Minh trận…”
Tần Cửu Khinh: “Giải lời nguyền của Tiểu Cốc xong, đương nhiên bọn ta phải về Thập Nhị Tiên Sơn.”
Lê Phồn: “!!!”Nguyên Anh kỳ đại lão ngày thường mắt cao hơn đầu, giờ đây suýt nữa lệ nóng doanh tròng.
Nếu Lê Phồn chưa thấy thực lực của Tần Cửu Khinh thì sẽ nghĩ hắn nói điêu, nhưng nhớ đến Quỷ Vương biến mất trong không trung, nhớ đến hung thú thất giai bị chém thành hai nửa, Lê Phồn đạo trưởng cũng muốn kêu một tiếng cha!
Tần Cửu Khinh không phải để ý tới sống chết tu sĩ Quỷ giới, càng không phải phá trận vì ai khác.
Hắn tới Quỷ giới chỉ có hai mục đích, một là tìm vỏ quả Xích Đề cho nhóc xương khô, hai là phá Càn Khôn Thanh Minh trận.
Không phải Quân Thượng Minh muốn nhất thống Thập Nhị Tiên Sơn sao?
Một khi Quỷ giới mở ra, tất cả đều trở thành mơ mộng hão huyền.
Trước khi vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, đúng là Tần Cửu Khinh cần chuẩn bị một phen.
Lê Phồn rất có uy vọng ở Cự Môn Châu, hơn nữa không ít tu sĩ tận mắt thấy Bạch Tiểu Cốc chính tay đâm lệ quỷ, một truyền hai hai truyền ba, các tu sĩ đắm chìm tuyệt vọng đều biết hai cha con truyền kỳ này, biết vị này phụ thân đại nhân tu vi sâu không lường được, là người đầu tiên có hi vọng phá trận trong suốt nghìn năm qua.
Lê Phồn kích động đến nỗi muốn dâng pháp khí bản mạng cho hắn: “Kim Như Ý này được tinh luyện từ diệu thiết ngưng tụ mấy trăm năm ánh nắng, không chỉ có thể cường hóa thuật pháp hệ kim mà còn có thể chuyển đổi nguyên tố hệ quang, có lá chắn tự nhiên, có thể kháng ngàn quân lực…”
Trong lòng Lê Phồn đạo trưởng như đang rỉ máu, thần binh của hắn, vũ khí sắc bén của hắn, mạng sống của hắn.
Nhưng, sống chết trước mặt, hắn từ bỏ được!
Kim Như Ý của Lê Phồn đúng là chói mắt.
Khi thu nhỏ, nó bằng cánh tay, toàn thân ánh vàng rực rỡ, không phải loại sáng như vàng, mà là một vầng sáng loá mắt vờn quanh thân. Trên Kim Như Ý nạm ba viên trân châu vàng, trên đỉnh lớn nhất, rồi từ từ nhỏ dần, kỳ lạ ở chỗ màu sắc trân châu, không hề bị vầng sáng quanh thân ngăn chặn, ngược lại liên kết với nhau, như ba ông mặt trời nhỏ lộng lẫy bắt mắt.
Trân bảo cỡ này có ai không thích?
Lê Phồn rất thành tâm.
Chẳng qua…
Tần Cửu Khinh: “Quá cồng kềnh.”
Lê Phồn: “???”
Tần Cửu Khinh nhìn Kim Như Ý bắt mắt, nói: “Độ cứng diệu thiết không đủ, dễ gãy.”
Lê Phồn: “……………”
Vậy mà chưa đủ cứng???
Lê Phồn đỏ bừng mặt, đang muốn phản bác, đột nhiên nhớ tới xương ngón tay của nhóc xương khô…
À… So độ cứng, diệu thiết thật là không bằng xương ngón tay của con trai ngài!
Lê Phồn đạo trưởng tâm tình phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nên vui mừng hay là khổ sở.
Kim Như Ý của hắn còn ở trong lòng hắn, hắn lại bắt đầu thấy ghét nó…
Tần Cửu Khinh không cần pháp khí, không có hứng thú đan dược, vậy rốt cuộc hắn muốn chuẩn bị cái gì?
Lê Phồn cung kính hỏi.
Tần Cửu Khinh nói: “Đạo trưởng có thể an bài nhiều người…”
Lê Phồn nghe được sửng sốt sửng sốt: Cái này… Cái này…
Tần Cửu Khinh: “Khó lắm sao?”
Lê Phồn thiếu chút nữa nghiến chặt răng: “Không khó!” Chỉ là quá sỉ nhục thôi!
Bạch Tiểu Cốc cảm thấy tò mò, có điều y đang giận dỗi, không muốn nói chuyện với Cửu Đại Tịch.
Tần Cửu Khinh đúng là cần chuẩn bị.
Thiên Nguyệt ảo cảnh hung hiểm không lường được, nhưng lại có thể nắm chắc tình huống của bản thân.
Hiện giờ hắn không có tu vi và linh căn, vốn nên là một phế nhân, nào ngờ có thể hàng phục Thiên Thiên nhờ tiểu bạch cốt.
Thiết Thiên và Vấn Đạo mạnh ngang nhau.
Tần Cửu Khinh chỉ chấp kiếm năm năm nhưng cũng hiểu phần nào.
Thánh kiếm cũng được, ma kiếm cũng được, muốn sử dụng thần kiếm có hồn không chỉ cần tu vi thâm hậu, mà còn cần thức hải mạnh mẽ và tâm tính cực kỳ vững chắc.
Đây là một trong những nguyên nhân hắn không có tu vi mà có thể áp chế Thiết Thiên.
Chỉ áp chế không đủ để phát huy năng lực Thiết Thiên, lúc hắn chém hung thú cấp cao một nhát đã mượn sức mạnh của tiểu bạch cốt.
Khí lực trong cốt liên vô cùng xa lạ với hắn, hắn dùng hai lần, mỗi lần đều tuôn ào ào, nhân tiện xả hết thể lực của hắn.
Đến gần Thiên Nguyệt ảo cảnh, Tần Cửu Khinh cần phải hiểu biết khí lực trong cốt liên, thành thạo khống chế nó.
Thế nên hắn phải chuẩn bị, cũng không có gì phức tạp.
Thả Thiết Thiên ra, chém hung thú một nhát, sau đó…
Mặc dù Bạch Tiểu Cốc giận hắn, song cũng ngoan ngoãn chạm vào cốt liên của hắn.
Lúc này, bọn Lê Phồn phát huy tác dụng.
Ban đầu, khi Lê Phồn ở Cự Môn Châu ‘chiêu binh mãi mã’, ý chí chiến đấu của ai nấy đều rất sục sôi, tất cả đều là tư thái cam nguyện hy sinh vì đại cuộc.
Nhất là Hà Thượng và Cảnh Chiêu, nghe nói có thể giúp Tiểu Cốc tiền bối, vô cùng chủ động, xung phong nhận việc, dẫn tới Miêu tiểu thư khen ngợi không ngớt.
Đến khi bọn họ biết chính mình muốn làm cái gì, tất cả đều: “???”
Cự Môn Châu hoang dã.
Lê Phồn đạo trưởng chạy đến nỗi Kim Như Ý muốn gãy tới nơi: “Tới, tới…”
Hà Thượng như bị cháy mông: “Thật, thật, thật to!”
Cảnh Chiêu sắc mặt xanh mét: “………”
Đệt, tác dụng của họ là lấy mạng ‘dụ’ Quỷ Vương à?
Không sai, hơn mười vị tu sĩ tinh anh ở Cự Môn Châu lấy thân làm mồi, ngày đêm dụ quỷ.
Bọn họ có thảm không?
Giỡn à, bọn họ có thể thảm bằng chư vị Quỷ Vương nghe mùi thơm chạy ra, đang định ăn uống thỏa thích cuối cùng bị nuốt chửng hả?
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, tiểu bạch cốt đã ăn rất nhiều quỷ, tức chồng tức.
Tần Cửu Khinh dịu giọng dỗ dành: “Nhiều món ngon như vậy mà vẫn không vui?” Tuy nói là vì quen thuộc khí lực cốt liên, nhưng chủ yếu là dùng Quỷ Vương dỗ dành nhóc xương khô.
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Khinh: “Không sao, thế nào cũng có một con hợp khẩu vị.” Cũng may Quỷ Vương ở Quỷ giới nhiều.
Bạch Tiểu Cốc chấn kinh: “Ngươi nói mấy thứ thúi quắc này ngon?”
Tần Cửu Khinh: “?”
Bạch Tiểu Cốc tức tối nói: “Cửu Đại Tịch, đại lừa đảo! Ta không thèm ăn quỷ đâu, ta muốn ăn giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo, …”
Một chuỗi tên thức ăn ập đến làm Tần Cửu Khinh ngơ ngác.
Đến khi Lê Phồn đạo trưởng tóc tai hỗn độn, xiêm y rách nát, Kim Như Ý không có sức sáng lên dẫn dụ Quỷ Vương tới thì nghe thấy âm thanh trong trẻo, tràn đầy nức nở, tràn đầy ấm ức của thiếu niên: “Ngươi chỉ biết lời ngon tiếng ngọt dỗ ta, dỗ ta thỏa mãn ngươi… Lần nào ngươi cũng làm ta cả người tê dại… Còn không cho ta…”
Lê Phồn trượt chân, nếu không phải Kim Như Ý có chút tiền đồ, hắn đã bị Quỷ Vương phía sau nuốt chửng rồi!
Hết chương 20