TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


A Viễn cười nhẹ: "Thật nhàm chán, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu mấy ngày nay Lam Phỉ đều vì cậu mà tâm trạng không tốt, cho nên tôi hy vọng sau này cậu đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."
Phạm Văn Phong có chút kinh ngạc: "Bởi vì tôi?"
"Ừ, tôi đã hỏi thăm một chút.

Lần trước khi cậu đưa gà rừng đến nhà hàng Quân Lâm, không phải vừa mới gặp lại cô ấy sao?" A Viễn hỏi.
“Tin tức của anh cũng đủ linh thông đấy!” Phạm Văn Phong chế nhạo, sau đó hỏi: “Vậy anh thực sự tổ chức buổi tụ họp này để cảnh cáo tôi tránh xa cô ấy ra?”
A Viễn không nói gì, khinh thường liếc anh một cái: "Một thằng nông dân như cậu thân cận với cô ấy làm gì?"
Phạm Văn Phong cũng bất đắc dĩ, anh chưa bao giờ chủ động liên lạc với Lam Phỉ.

Lần trước gặp lại lần đầu, hôm nay mới gặp lần thứ hai, tuy nhiên đối mặt với sự khiêu khích này của A Viễn, anh vẫn cười: "Xin lỗi, có tiếp cận cô ấy hay không thì cũng không phải việc của anh, anh ra ngoài đi!"
“Tôi cảnh cáo cậu, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Lam Phỉ nữa, nếu không, tôi sẽ không để cho cậu yên thân!” A Viễn tức giận nói.
Phạm Văn Phong liếc mắt nhìn anh ta, nếu thằng cha này không tránh đường thì anh đã muốn động thủ rồi!
Logic kiểu gì thế này, tâm trạng cô ta không tốt thì liên quan quái gì anh?
Vừa bước ra, Phạm Văn Phong vốn định mặc kệ mà đi luôn, không quay về phòng riêng, nhưng vừa đi được hai bước thì đã nhìn thấy một người từ thang máy đi ra, trong lòng lập tức nảy ra ý tưởng mới!
Người đi tới là Trần Vũ Hà, hôm nay cô ta đến dự tiệc sinh nhật của chị em, khi ra khỏi thang máy, quay đầu lại nhìn thấy Phạm Văn Phong, cô ta sửng sốt một lúc: "Sao anh lại ở đây?"

“Lại đây ăn cơm, mua đồ ăn cũng có thể tới đây mà? Còn cô thì sao?” Phạm Văn Phong cười hỏi.
Trần Vũ Hà liếc mắt: "Tôi cũng tới đây ăn!"
Phạm Văn Phong gật đầu: "Tôi muốn làm phiền cô một chút, cô còn nhớ lần đánh cược trước đây không? Tôi đã đoán được thân phận của cô, cô đã hứa sẽ giúp tôi một chuyện!"
“Anh muốn gì?” Trần Vũ Hà cảnh giác.
"Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ muốn cô đóng giả làm bạn gái của tôi..." Phạm Văn Phong bên tai thì thầm vài câu, cũng khái quát tình hình tụ họp bạn học của anh.
Trần Vũ Hà nghe xong trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn anh một cái: "Yêu cầu của anh khá quá đáng đấy.

Tôi chưa từng có bạn trai bao giờ!"
Ngay khi Phạm Văn Phong cho rằng cô ta sẽ không đồng ý, Trần Vũ Hà đột nhiên nở nụ cười: "Nhưng chuyện này xem ra rất vui, tôi có thể thử xem, nhưng anh nên nhớ kỹ, đừng phim giả tình thật là được rồi!"
"Sao có thể thế được? Cô coi thường tôi quá rồi đấy!" Phạm Văn Phong cười nói.
Trần Vũ Hà nhìn anh: "Đi đâu đây?"
"Đi theo tôi!"
Phạm Văn Phong nói một câu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta đi về phía trước và tiến vào phòng riêng.
Vừa mở cửa, Ngô Đại Hải đã cười nói: "Phạm Văn Phong, cậu vào phòng vệ sinh lâu như vậy.

Không phải tuyến tiền liệt có vấn đề đấy chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, bởi vì bạn gái của tôi ở đây này, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trần Vũ Hà."
Phạm Văn Phong khẽ cười rồi kéo người đẹp ở sau lưng đi vào phòng.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt, Ngô Đại Hải và Ngô Bỉ đều trợn tròn mắt!
Căn bản không ai trong số những người ở đây biết Trần Vũ Hà, chỉ có ánh mắt của Lam Phỉ rất kinh ngạc, không ngờ lại gặp được cô ta ở đây.
Trần Vũ Hà là em họ của Mạc Kiều Lan, chuyện gia đình của cô ta rất nổi bật, điều này thì Lam Phỉ biết rõ.
Cứ tưởng rằng mấy ngày nay Phạm Văn Phong gần gũi với Mạc Kiều Lan hơn, nhưng không ngờ anh lại có quan hệ với cô chiêu này, vậy mà lại còn là quan hệ yêu đương nữa chứ?
Phạm Văn Phong liếc cô ta một cái, không quá để ý tới ánh mắt của Lam Phỉ, kéo Trần Vũ Hà xuống ngồi bên cạnh một bạn học nữ khác - Từ Lộ.
Ngô Đại Hải, người đang ngồi cạnh Phạm Văn Phong, lén chọc chọc anh và nói nhỏ: "Thằng nhóc cậu đó, vậy mà lại có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy!"
Phạm Văn Phong cảm thấy đắc ý, dẫn một cô gái như Trần Vũ Hà ra ngoài, là đàn ông thì đều sẽ cảm thấy rất hãnh diện, vì thế cười nói: "Đâu có đâu có, nhìn lâu rồi sẽ không còn thấy xinh đẹp nữa!"
Trần Vũ Hà ở bên cạnh, nghe vậy thì cảm thấy tức giận, ở dưới gầm bàn véo đùi anh một cái!
Bà ở đây diễn với anh, vậy mà dám nói bà không xinh, không có chuyện gì làm phải không?
Cơ mặt Phạm Văn Phong co giật, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, quay đầu cười: "Đây là bạn học cấp ba của anh.


Bọn anh đã không gặp nhau mấy năm rồi.

Hôm nay mới gặp nhau."
Trần Vũ Hà cười nhẹ nhìn mọi người: "Thì ra là như vậy."
Nói xong, cô ta quay lại nhìn Phạm Văn Phong: "Hai người đẹp trên bàn kia, một trong hai người là mối tình đầu của anh đúng không?"
Dáng vẻ của cô ta trông rất giống ghen tuông, kỹ năng diễn xuất thực sự không tồi!
Trước khi Phạm Văn Phong trả lời, A Viễn đã đẩy cửa bước vào.

Anh ta đã sửng sốt khi nhìn thấy Trần Vũ Hà: "Cô Trần?"
"Lục Viễn? Anh cũng ở đây sao?" Trần Vũ Hà cũng sửng sốt, nhẹ giọng hỏi.
A Viễn nở nụ cười trên mặt, nhanh chóng nói: "Bạn gái tôi tụ họp cùng bạn học, nên tôi cũng đến đây để chung vui."
“Ồ, vậy thì ngồi đi.” Trần Vũ Hà gật đầu.
Hai người trò chuyện như vậy, thân phận của họ ngay lập tức được tiết lộ.
Lục Viễn nhìn thấy cô ta ngồi bên cạnh Phạm Văn Phong thì cảm thấy hơi kinh ngạc, sau khi ngồi xuống liền cười hỏi: "Mọi người đang nói cái gì vậy?"
“Tôi chỉ muốn hỏi mối tình đầu của Phạm Văn Phong là ai, lại bị anh cắt ngang mất.” Trần Vũ Hà cười nhẹ ôm cánh tay Phạm Văn Phong: “Bây giờ nói về chuyện đó đi?”
Lục Viễn sững sờ, đây là tình huống gì, cô cả của nhà họ Trần, vậy mà lại thân mật với thằng nhóc kia?
Phạm Văn Phong nhìn Trần Vũ Hà, cười nói: "Đừng quậy, mối tình đầu cái gì, đều là bạn học cũ, chỉ là kể lại quá khứ thôi!"
"Ít ba hoa lại đi, khi dễ em nhìn không ra sao? Ánh mắt chị gái đó nhìn anh rất phức tạp mà, rõ ràng là từng có chuyện cũ với anh!" Trần Vũ Hà cong môi chỉ vào Lam Phỉ nói.
Cô ta thường đến khách sạn của Mạc Kiều Lan, nhưng lại không để ý đến nhân viên trong khách sạn nên không biết Lam Phỉ làm việc ở đó.

Phạm Văn Phong nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, anh nói cô gái này cũng thật ghê gớm, vừa ngồi xuống đã nắm bắt được tình hình rồi!
Anh còn chưa kịp nói thì Lục Viễn đã vội nói: "Cô Trần hiểu lầm rồi.

Lam Phỉ là bạn gái của tôi.

Chúng tôi sắp đính hôn rồi!"
“Ồ, vậy sao?” Trần Vũ Hà hiểu được, quay đầu liếc Phạm Văn Phong: “Vậy thì phải chúc mừng họ thật nhiều, gả cho nhà họ Lục thì có thể coi là đậu phải cành cao rồi!”
"Anh…"
Ngay khi Phạm Văn Phong định nói cái gì đó, Lam Phỉ lập tức ngắt lời anh và nói với Trần Vũ Hà: "Cô Trần, tôi hiểu ý cô, nhưng không cần phải nói như vậy.

Mặc dù Lục Viễn xuất thân trong gia đình tốt nhưng tôi cũng không phải vì tiền của gia đình anh ấy!"
“Không sao, cũng không liên quan gì đến tôi mà.” Trần Vũ Hà hờ hững nhún vai, quay đầu nói với Phạm Văn Phong: “Thật nhàm chán, chúng ta đi dạo phố đi?”
Lam Phỉ nghe vậy đỏ bừng mặt, đứng lên nói: "Phạm Văn Phong, cậu đây là cố ý làm nhục tôi đúng không?"
“Không có mà, tôi cũng đâu bỉ ổi như vậy!” Phạm Văn Phong trả lời.
Khi nói lời này, anh cũng liếc nhìn Lục Viễn, vẻ mặt anh ta có chút khó xử, ở trước mặt Trần Vũ Hà, dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy của anh ta đã biến mất từ lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc