TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Vốn tưởng rằng có thể sớm chạy tới chỗ của bà chủ một chút, kết quả vừa mới đến thị trấn, phần máy của chiếc xe ba gác đột nhiên phát ra một loạt tiếng cót két, sau đó mặc cho Phạm Văn Phong có vặn công tắc điện thế nào không đi!
Xuống xe nhìn một chút, Phạm Văn Phong thấy phần máy bốc lên một làn khói đen, nhất thời không biết nói gì!
Chiếc xe này đã mua hơn ba năm, lúc trước cũng không có chạy, có điều gần đây bỗng nhiên dùng tới tương đối thường xuyên một chút, không ngờ mới vậy đã hư!
May mà lúc này đã đến thị trấn, ven đường thì có tiệm sửa chữa cho nên anh vội vàng đẩy xe tới.

Thợ sửa ngồi chồm hổm xuống kiểm tra một chút, đứng dậy bó tay lắc đầu một cái: "Động cơ máy hư rồi hơi khó sửa, tiền sửa xe cũng gần đủ mua một chiếc mới đó!"
Phạm Văn Phong cũng đành chịu, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Xe này còn có bình điện, chỗ này của anh có thu mua đồ phế thải không?"
"Thu, để tôi xem xem là kiểu bình gì.

" Thợ sửa nhìn mấy lần, sau đó ngẩng đầu nói với Phạm Văn Phong: "Tính luôn cả giá xe, tôi trả anh năm trăm đồng, cảm thấy được thì để lại, không được thì anh tìm người khác đi.

"
Lúc mua xài chạy là hơn ba ngàn, bây giờ giá chỉ còn năm trăm, trong lòng Phạm Văn Phong vẫn có chút bất bình, có điều gần đây kiếm được không ít tiền, trên xe còn có nấm Khẩu Bắc giá trị hơn hai mươi ngàn, anh không so đo nữa!
Vì vậy gật đầu một cái: "Năm trăm thì năm trăm, có điều anh khoan động vào xe, chờ tôi đi mua một chiếc mới dời đồ trên xe qua thì chiếc xe này mới thuộc về anh!"
"Yên tâm, tôi là người thành thật, anh yên tâm đi mua đi, tôi tuyệt không động chạm bừa bãi vào đồ của anh!" Thợ sửa kia gật đầu nói.


Phạm Văn Phong xoay người rời đi, chặn một chiếc taxi chạy thẳng tới chỗ trước kia mua xe ba gác.

Hai giờ sau anh lái một chiếc xe ba gác mới tinh lớn hơn trở lại tiệm sửa chữa.

Sau này phải thường chở hàng nên anh dứt khoát tốn thêm ít tiền mua chiếc xe ba gác chạy điện có trọng tải hơn một ngàn cân này, tránh để sau này có nhiều thứ không chở nổi.

Nói chuyện một hồi, lúc Phạm Văn Phong rời khỏi tiệm sửa chữa chạy tới ngoại ô phía nam thị trấn thì đã là mười giờ sáng.

Sau khi đến quán cơm, xe ba gác chạy tới cổng sân sau, kết quả nhìn thấy cửa đang đóng, anh nhất thời có chút bất ngờ.

Theo lý thuyết thì mỗi ngày giờ này đều đã mở cửa từ sớm, sao hôm nay lại không mở?
Phạm Văn Phong cảm thấy kỳ lạ, vì vậy đậu xe xong thì đi tới cửa chính, nhìn thấy cửa chính cũng đang đóng, có mấy người tuổi trẻ vô cùng nhàm chán ngồi trên bậc thang ở cửa, anh nghi ngờ hỏi: "Các người làm gì vậy?"
"Mày là ai? Hôm nay quán cơm không bán, đi đi, đừng quấy rối!" Trong đám người có một tên trẻ tuổi kẹp điếu thuốc trên vành tai nói.

Phạm Văn Phong nhìn mấy người này một chút, cảm thấy không tốt lành gì, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi tới cửa vỗ một cái.

"Ha, anh Cương của tụi tao mới nói chuyện với mày, mày không nghe sao, hôm nay không bán, đi nhanh lên!" Mấy tên trẻ tuổi kia nhốn nháo đứng lên vây Phạm Văn Phong lại nói.

"Các người cũng không phải là người của quán cơm, dựa vào cái gì nói không bán?" Phạm Văn Phong liếc bọn họ một cái.

"Không thì thế nào? Hôm nay tụi tao quyết định, một thằng nhóc như mày đừng ở không đi gây sự, cút nhanh lên!" Anh Cương kẹp thuốc lớn tiếng quát lên.

Kết quả vừa mới quát xong, Phạm Văn Phong đã đạp một cước lên trên bụng của anh ta, anh Cương lập tức lộp cộp lui về phía sau mấy bước, quỳ phịch một cái dưới đất!
"Đệt, dám động thủ, các anh em, đánh nó!"
Mấy tên trẻ tuổi còn lại cũng hơi sửng sốt, lập tức vung quyền vọt tới.

Phạm Văn Phong sớm đã không còn là thằng nhóc nông thôn gầy yếu trước đây, nhìn thấy mấy tên cùng nhau xông lại, khóe miệng lập tức nhếch lên, tung quyền bịch bịch mấy tiếng đã đánh ngã bọn họ!
Đám người nằm trên đất đau đớn lăn lộn, Phạm Văn Phong không để ý tới bọn họ, bước tới trước mặt anh Cương, ngồi xổm xuống hỏi: "Chuyện gì?"
Anh Cương cảm thấy bụng mình giống như bị dời sông lấp bể, vừa đau vừa khó chịu, há mồm khạc ra một ngụm nước vàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Phạm Văn Phong: "Nhóc con, mày dám ra tay với tụi tao, có gan thì đừng chạy!"

"Dám đánh thì cũng không sợ anh, bây giờ ông đây hỏi anh, xảy ra chuyện gì?" Phạm Văn Phong thấy anh ta vẫn không phục, giơ chân đạp lên bàn tay anh Cương, dùng sức nghiền xuống một chút!
"Đau, đau quá!"
Cả khuôn mặt anh Cương đều vặn vẹo, vội vàng kêu thảm một tiếng cầu xin tha thứ.

Nhưng không đợi anh ta nói chuyện, cửa quán cơm đột nhiên mở ra, bà chủ Dương Quế Hoa ở bên trong sốt ruột la lên: "Phạm Văn Phong, đừng động thủ!"
"Chị, đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Phạm Văn Phong nhìn thấy cô ả, không để ý tới anh Cương nữa, xoay người đi tới cửa hỏi.

Dương Quế Hoa lập tức nắm lấy cánh tay Phạm Văn Phong lôi vào trong cửa, sau đó khóa cửa lại, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Sao chú lại đánh nhau với bọn họ, đám người này đều là hạng lưu manh, chọc bọn họ không có kết quả tốt đâu!"
"Bọn họ chặn ở cửa của chị thì quán cơm này còn làm ăn thế nào? Chị, chị báo cảnh sát chưa?" Phạm Văn Phong thấy cô ả lo sợ như vậy, nghi ngờ hỏi.

"Báo rồi, nhưng đám người này cũng không làm chuyện gì bất thường, bắt vào nhốt được hai ba ngày lại thả ra, không có cách nào!" Vẻ mặt Dương Quế Hoa đau khổ nói.

Phạm Văn Phong hơi im lặng, đám người này còn không phải cao da chó sao?
Anh nhìn Dương Quế Hoa: "Chị, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"
"Đám người này đều là của một người tên Nhị Lăng Tử tìm tới, trước đây anh ta muốn mua lại quán của chị nhưng chị không chịu, ai ngờ lại dùng thủ đoạn này với chị!" Dương Quế Hoa thở dài nói.

Phạm Văn Phong lúc này mới hiểu rõ, vì vậy híp mắt lại: "Lá gan không nhỏ, đây là nhìn thấy chị kiếm được tiền nên đỏ con mắt mà!"
"Đúng vậy, bây giờ chị cũng không có cách gì, nếu thật sự không được thì sang quán cho anh ta đi, lại mở quán ở chỗ khác cũng có thể kiếm được một chút, ai bảo chúng ta không chọc nổi thứ người như vậy chứ!" Dương Quế Hoa bất đắc dĩ nói.

Vừa nghe cô ả nói như vậy, trong lòng Phạm Văn Phong lập tức tăng thêm một luồng hào khí: "Tôi không tin, tôi cũng không sang cho anh ta, có bản lãnh thì bọn họ cứ tới, xem tôi xử lý bọn họ thế nào!"
Dương Quế Hoa bị dọa sợ hết hồn: "Ngàn vạn lần đừng như vậy, chú không chọc nổi những người đó đâu!"

"Ai nói? Mới vừa rồi chỉ hai ba chiêu tôi đã đánh gục mấy tên kia, chị không nhìn thấy sao?" Phạm Văn Phong cười hỏi.

"Vậy thì thế nào, những người này đều là cao da chó, chú đi rồi bọn họ vẫn sẽ tới gây phiền toái, hơn nữa nói không chừng còn tệ hơn!" Dương Quế Hoa lo lắng nói.

Phạm Văn Phong biết chứ, anh suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Thì ra lá gan của chị nhỏ như vậy, yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách làm cho bọn họ sau này sẽ không dám tới quấy rầy chị nữa!"
"Hả?"
Dương Quế Hoa ngớ người, trừng to mắt nhìn anh: "Chú, chú định làm gì?"
"Chờ một hồi chị sẽ biết!" Phạm Văn Phong cười ha ha.

Cái gã tên anh Cương bên ngoài và đàn em của gã đã bò dậy từ dưới đất, hai người nói chuyện một hồi gã ta đã gọi điện thoại kêu người tới, không được mấy phút, bên ngoài quán cơm đã vang lên một loạt tiếng xe hơi nổ, mười mấy người đàn ông vạm vỡ nhảy xuống từ ba chiếc xe.

Dương Quế Hoa nhìn từ cửa sổ phòng thấy một màn này thì sợ đến nổi cả người không ngừng run rẩy, nói chuyện cũng không còn lanh lẹ: "Phạm Văn Phong, tới nhiều người quá vậy!"
"Đừng sợ, có tôi ở đây!" Phạm Văn Phong khẽ mỉm cười.

.


Bình luận

Truyện đang đọc